- Lời khuyên thực tế
Nhiều người trí thức khi đến với
đạo Phật thường dành nhiều thì giờ để tìm hiểu, bàn luận về các
vấn đề trừu tượng, tâm lý, triết lý xa vời, mà quên rằng đạo Phật
là một lối sống, một con đường để ta áp dụng tu tập trong đời sống
hằng ngày. Tam tạng kinh điển nguyên thủy có ghi rất nhiều lời khuyên
quý báu và thực tế của Đức Phật, để hướng dẫn chúng ta có được
một lối sống trong sạch, thiện lành, tạo một nền tảng vững chắc, một
môi trường thích hợp để phát triển trí tuệ. Các trích dẫn sau đây
được dựa vào các bài Phật Pháp Phổ Thông đăng trong ấn bản điện tử
của báo Daily News, Sri Lanka trong tháng 4, 2005 (www.dailynews.lk).
*
1. Không nên nói lời
giả dối
Những lời nói giả dối là một
hiện tượng rất thông thường và quen thuộc trong xã hội hiện đại, cho
đến nỗi có nhiều người tin rằng không thể nào có được một thế giới
hoàn toàn trống vắng các lời giả dối này. Có lẽ chúng ta cũng nên suy
gẫm những lời Đức Phật dạy cho ngài Sa-di La-hầu-la, con trai của Đức
Bồ-tát, về đức hạnh không nói dối, về những tai hại của sự nói dối,
và nhấn mạnh tầm quan trọng của sự thường xuyên tư duy về những hành
động của mình, như đã ghi lại trong bài kinh "Giáo giới La-hầu-la
ở rừng Am-ba-la", Trung Bộ 61, mà chúng tôi xin trích lược dưới đây.
Một thời, Đức Thế Tôn trú ở
khu vườn Trúc, thành Vương-xá. Lúc bấy giờ, Sa-di La-hầu-la, bảy tuổi,
trú ở khu rừng Am-ba-la kế cạnh. Vào một buổi chiều, Thế Tôn đi đến
thăm Sa-di La-hầu-la. Tôn giả La-hầu-la thấy Thế Tôn từ xa đi đến, liền
sửa soạn chỗ ngồi và nước rửa chân. Khi Sa-di La-hầu-la bưng chậu nước
đến cho Đức Phật rửa chân, Ngài đã dùng ví dụ chậu nước để dạy
Sa-di.
Trước hết Ngài chừa lại một
ít nước trong chậu, chỉ cho La-hầu-la và nói: "Hạnh tu của kẻ cố
ý nói dối mà không biết hổ thẹn cũng ít oi như vậy."
Đức Phật đổ hắt chút nước đó
và nói: "Hạnh tu của kẻ cố ý nói dối mà không biết hổ thẹn cũng
đáng đổ đi như vậy."
Rồi Ngài lật úp chậu, và nói:
"Hạnh tu của kẻ cố ý nói dối mà không biết hổ thẹn cũng bị lật
úp như vậy."
Cuối cùng, Ngài lật ngửa chậu,
chỉ cho La-hầu-la thấy chậu trống rỗng và nói: "Hạnh tu của kẻ cố
ý nói dối mà không biết hổ thẹn cũng trống rỗng như vậy."
Ngài nói tiếp:
"Như con voi của hoàng gia lúc
lâm trận, khi nó liều lĩnh thí mạng, không còn biết quý trọng bảo vệ
cặp ngà và cái vòi của nó, thì không có gì mà nó không dám làm. Cũng vậy,
kẻ nào cố ý nói dối mà không biết hổ thẹn thì không có điều ác
nào mà kẻ ấy không dám làm. Do vậy, Sư cần phải luôn tự nhắc nhở:
Tôi sẽ không nói dối, dù chỉ nói để đùa chơi."
Sau đó, Đức Phật dùng ví dụ tấm
gương để dạy Sa-di La-hầu-la không những phải biết giữ gìn lời nói,
mà còn phải biết giữ gìn các hành động và tư tưởng. Ngài dạy:
"Cũng như tấm gương dùng để
phản chiếu, người tu hành cũng phải luôn luôn phản tỉnh trong mọi hành
động nơi thân, mọi lời nói nơi miệng, mọi ý nghĩ trong tâm.
"Khi Sư sắp sửa làm điều gì,
phải biết tự phản tỉnh: điều này có hại mình, hại người, hại cả
hai? Nếu có, thì tránh, không làm điều đó. Nếu điều đó đưa đến lợi
lạc cho mình, cho người, cho cả hai, thì tiến hành.
"Khi Sư đang làm điều gì, phải
biết tự phản tỉnh: điều này có hại mình, hại người, hại cả hai? Nếu
có, thì ngưng làm điều đó. Nếu điều đó đưa đến lợi lạc cho mình,
cho người, cho cả hai, thì tiếp tục.
"Khi Sư đã làm điều gì, phải
biết tự phản tỉnh: điều này có hại mình, hại người, hại cả hai? Nếu
có, thì Sư cần phải thưa lên, cần phải trình bày trước các vị đạo
sư, hay trước các vị đồng phạm hạnh. Sau khi đã tỏ lộ, trình bày, Sư
cần phải sám hối và phòng hộ trong tương lai. Nếu điều đó đưa đến
lợi lạc cho mình, cho người, cho cả hai, Sư phải an trú trong niềm hoan hỷ,
và tiếp tục tu học trong các thiện pháp.
"Cũng vậy cho các lời nói và
ý nghĩ. Nếu chúng đưa đến các hậu quả tai hại thì Sư phải biết tránh,
không thực hiện. Nếu đã lỡ thực hiện rồi thì phải biết sám hối để
chừa bỏ. Nhưng nếu chúng đưa đến kết quả lợi lạc thiện lành thì
hãy hoan hỷ tiếp tục thực hiện và tăng trưởng các điều ấy.
"Ðó là đường lối phản tỉnh,
phương cách huân tập của mọi người tu trong thời quá khứ cũng như
trong hiện tại và tương lai, để làm thanh tịnh ba nghiệp thân khẩu
ý."
Sau khi nghe Đức Thế Tôn thuyết giảng
như vậy, tôn giả La-hầu-la rất hoan hỷ, thành tâm ghi nhận lời dạy của
Ngài.
*
2. Không nên sân hận,
căm thù
Lẽ dĩ nhiên là lòng sân hận căm
thù không thể nào đưa đến sự giác ngộ giải thoát. Thêm vào đó, Đức
Phật dạy cho chúng ta biết rằng sân hận sẽ làm cho ta thêm đau khổ ngay
trong hiện tại và có thể có quả xấu trong tương lai, như đoạn kinh sau
đây, trích lược tóm tắt từ Chương Bảy Pháp, Tăng Chi Bộ:
1) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình trở thành xấu xí, không có dung sắc.
Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn
nộ chi phối, dù cho người ấy khéo tắm rửa, khéo chải chuốt, tóc râu
khéo sửa soạn, nhưng rồi người ấy cũng trở thành xấu xí, vì bị phẫn
nộ chinh phục.
2) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình ngủ một cách khổ sở. Tuy nhiên
người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi
phối, dù có nằm trên ghế dài, nệm trải bằng len, chăn len trắng, chăn
len thêu, nệm bằng da mềm, tấm khảm với lọng che phía trên, ghế dài
có đầu gối chân màu đỏ, nhưng rồi người ấy vẫn ngủ một cách khổ
sở, vì bị phẫn nộ chinh phục.
3) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình làm ăn, thâu hoạch không có lời.
Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn
nộ chi phối, tâm trí người ấy trở nên rối ren, dù làm ăn có lời lại
nghĩ rằng không lời, làm ăn không lời lại nghĩ rằng có lời, vì thế
lúc nào cũng khổ sở lo lắng.
4) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có tài sản. Tuy nhiên người
nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối,
dù người ấy đã thu hoạch nhiều tài sản lúc trước do siêng năng làm
ăn, nhưng rồi vì tâm trí không còn sáng suốt, người ấy có thể có những
hành động sai lầm đưa đến tù tội, phạt vạ, làm tiêu tán tài sản.
5) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có danh tiếng. Tuy nhiên người
nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối,
dù người ấy đã thu hoạch nhiều danh tiếng lúc trước, nhưng rồi vì
tâm trí không còn sáng suốt, người ấy có thể có những hành động sai
lầm làm tiêu hoại mọi danh tiếng đã có.
6) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có bạn bè. Tuy nhiên người
nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối,
dù người ấy có những bạn bè thân hữu, bà con huyết thống gì, nhưng rồi
họ cũng sẽ xa lánh, từ bỏ người ấy, vì người ấy có tính tình nóng
nảy, bị phẫn nộ chinh phục.
7) Người có tâm sân hận lúc nào
cũng mong muốn kẻ thù địch của mình sau khi thân hoại mạng chung, sẽ
sinh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Tuy nhiên người nào có
lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, người
ấy làm ác hạnh với thân, người ấy nói lời ác hạnh với lời, người
đó nghĩ đến điều ác hạnh với ý, cho nên, khi thân hoại mạng chung,
chính người ấy sẽ sinh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục.
*
3. Chăm sóc người bệnh
Chung sống trong một tập thể, chúng
ta cần phải có lòng từ mẫn và thông cảm để chăm sóc cho nhau, nhất
là khi có người bị bệnh. Người bệnh nào cũng cần được chăm sóc,
giúp đỡ, cho dù người ấy không được người khác yêu mến khi còn khỏe
mạnh. Trong bài giảng sau đây, Đức Phật dạy chúng ta phải biết chăm sóc
những người cần được giúp đỡ, và Ngài tuyên bố: "Ai sẵn
sàng chăm sóc Ta, vị ấy nên chăm sóc những người bệnh". Ngoài
ra, Ngài cũng dạy thế nào là một bệnh nhân tốt và thế nào là một người
chăm sóc tốt. Bài kinh nầy được hiệu đính, dựa theo bản Việt ngữ của
Tỳ-khưu Indacanda Nguyệt Thiên trong bộ Đại Phẩm VIII.166, Luật Tạng.
Vào lúc bấy giờ, có vị tỳ-khưu
nọ bị bệnh kiết lỵ. Vị ấy đã bị té vào đống phân và nước tiểu
của chính mình. Khi ấy, Đức Thế Tôn cùng với đại đức Ānanda, thị
giả của Ngài, đang đi bộ dạo quanh và đi ngang qua trú xá của vị tỳ-khưu
ấy. Đức Thế Tôn nhìn thấy vị tỳ-khưu té và đang nằm trên đống phân
và nước tiểu của chính mình. Thấy vậy, Ngài đi đến gần vị tỳ-khưu
ấy, và hỏi:
- Này tỳ-khưu, thầy bị bệnh gì?
- Bạch Thế Tôn, con bị bệnh kiết
lỵ.
- Này tỳ-khưu, thầy không có ai chăm
sóc?
- Bạch Thế Tôn, không có.
- Vì sao các vị tỳ-khưu khác lại
không chăm sóc thầy?
- Bạch Ngài, con là người đã
không có giúp gì cho các vị tỳ-khưu, do đó, các vị tỳ-khưu không chăm
sóc con.
Nghe vậy, Đức Thế Tôn bảo đại
đức Ānanda rằng:
- Này Ānanda, hãy đi và mang nước
lại. Chúng ta sẽ tắm rửa cho vị tỳ-khưu này.
- Bạch Ngài, xin vâng.
Đại đức Ānanda vâng lời Đức
Thế Tôn mang nước đến. Ngài xối nước và đại đức Ānanda tắm rửa
cho vị tỳ-khưu. Ngài đỡ phần đầu còn đại đức Ānanda nâng lên ở
phần chân, và đặt vị tỳ-khưu lên giường. Sau đó, Đức Thế Tôn nhân
lý do ấy, nhân sự kiện ấy, cho triệu tập các vị tỳ-khưu, rồi hỏi các
vị ấy rằng:
- Này quý thầy, có phải có vị tỳ-khưu
trong trú xá kia đang bị bệnh?
- Bạch Thế Tôn, đúng như thế.
- Này các tỳ-khưu, vị ấy bị bệnh
gì?
- Bạch Ngài, đại đức ấy bị bệnh
kiết lỵ.
- Này các tỳ-khưu, vị tỳ-khưu
ấy có người chăm sóc không?
- Bạch Thế Tôn, không có.
- Vì sao các thầy lại không chăm sóc
vị ấy?
- Bạch Ngài, vị tỳ-khưu ấy là
người đã không có giúp gì cho các vị khác, do đó, các vị tỳ-khưu khác
không chăm sóc vị ấy.
- Này các tỳ-khưu, quý thầy không
có mẹ, không có cha là những người có thể chăm sóc quý thầy. Này các
tỳ-khưu, nếu quý thầy không chăm sóc lẫn nhau thì khi ấy lấy ai sẽ chăm
sóc đây? Này các tỳ-khưu, vị nào sẵn sàng chăm sóc Ta, vị ấy nên chăm
sóc những người bệnh.
- Nếu có thầy tế độ, thầy tế
độ nên chăm sóc đến hết đời hoặc nên chờ đợi vị ấy được hồi
phục.
- Nếu có thầy dạy học, thầy dạy học nên chăm sóc đến hết đời hoặc
nên chờ đợi vị ấy được hồi phục.
- Nếu có đệ tử, người đệ tử nên chăm sóc đến hết đời hoặc nên
chờ đợi vị ấy được hồi phục.
- Nếu có học trò, người học trò nên chăm sóc đến hết đời hoặc nên
chờ đợi vị ấy được hồi phục.
- Nếu có vị đồng thầy tế độ, vị đồng thầy tế độ nên chăm sóc
đến hết đời hoặc nên chờ đợi vị ấy được hồi phục.
- Nếu có vị đồng thầy dạy học, vị đồng thầy dạy học nên chăm sóc
đến hết đời hoặc nên chờ đợi vị ấy được hồi phục.
- Nếu không có thầy tế độ, thầy dạy học, đệ tử, học trò, vị đồng
thầy tế độ, vị đồng thầy dạy học, hội chúng nên chăm sóc.
Nếu không chăm sóc thì phạm tội
Tác ác (dukkata).
a) Này các tỳ-khưu, vị bị
bệnh là khó chăm sóc khi hội đủ năm điều:
- là vị không làm việc cần làm
để chữa bệnh;
- là vị không biết sự vừa phải trong việc cần làm để chữa bệnh;
- là vị không quen dùng dược phẩm;
- là vị không giải thích cho người chăm sóc mình một cách rõ ràng về
triệu chứng bệnh của mình, không nói rõ ràng là bệnh đã tăng thêm, đã
giảm bớt, hay vẫn như trước.
- là loại người không chịu đựng được các cảm thọ khổ, khốc liệt,
sắc bén, gay gắt, khó chịu, đe dọa đến mạng sống.
Này các tỳ-khưu, người bệnh hội
đủ năm điều này là khó chăm sóc.
b) Này các tỳ-khưu, vị bị
bệnh là dễ chăm sóc khi hội đủ năm điều:
- là vị làm việc cần làm để chữa
bệnh;
- là vị biết sự vừa phải trong việc cần làm để chữa bệnh;
- là vị quen dùng dược phẩm;
- là vị giải thích cho người chăm sóc mình một cách rõ ràng về triệu
chứng bệnh của mình, nói rõ ràng là bệnh đã tăng thêm, đã giảm bớt,
hay vẫn như trước.
- là loại người chịu đựng được các cảm thọ khổ, khốc liệt, sắc
bén, gay gắt, khó chịu, đe dọa đến mạng sống.
Này các tỳ-khưu, người bệnh hội
đủ năm điều này là dễ chăm sóc.
c) Này các tỳ-khưu, người
chăm sóc bệnh nhân không thích hợp để chăm sóc người bệnh là vị hội
đủ năm điều:
- là vị không có khả năng để
pha chế thuốc men;
- không biết điều gì cần làm và điều gì không cần làm, không làm điều
cần thiết trong việc điều trị bệnh;
- chăm sóc người bệnh vì mục đích tài vật, không phải vì tâm từ;
- ghê tởm việc dọn dẹp nước tiểu, phân, nước giải, vật nôn mửa;
- không có khả năng để chỉ dạy, thức tỉnh, khuyến khích, và tạo niềm
phấn khởi cho người bệnh bằng các bài Pháp thoại lúc này lúc khác.
Này các tỳ-khưu, người chăm sóc
bệnh nhân hội đủ năm điều này là không thích hợp để chăm sóc người
bệnh.
d) Này các tỳ-khưu, người
chăm sóc bệnh nhân thích hợp để chăm sóc người bệnh là vị hội đủ
năm điều:
- là vị có khả năng biết pha chế
thuốc men;
- biết điều gì cần làm và điều gì không cần làm, chỉ làm điều cần
thiết trong việc điều trị bệnh;
- chăm sóc người bệnh vì tâm từ, không phải vì mục đích tài vật;
- không ghê tởm việc dọn dẹp nước tiểu, phân, nước giải, vật nôn mửa;
- có khả năng để chỉ dạy, thức tỉnh, khuyến khích, và tạo niềm phấn
khởi cho người bệnh bằng các bài Pháp thoại lúc này lúc khác.
Này các tỳ-khưu, người chăm sóc
bệnh nhân hội đủ năm điều này là thích hợp để chăm sóc người bệnh.
Bình Anson
Tây Úc, tháng 4-2005
http://www.buddhismtoday.com/viet/dien/loikhuyen.htm