- Cảm Nhận Đời Thường
-
- SẼ ĐẾN LÚC…
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự
khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm
hồn.
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra
bên nhau không có nghĩa là bình yên và quà tặng khác với lời hứa thật
lòng
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra
không phải mùa nắng nào cũng đẹp
Và bạn biết chấp nhận thất bại
với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của
tuổi trưởng thành chứ không bi luỵ cố chấp của trẻ thơ
Có ai đi không vấp ngã một đôi lần
Hãy góp nhặt những mảnh vỡ của
mình và bước tiếp từ đây_trên con đường đã chọn của ngày hôm nay
và không trông chờ những gì chưa chắc chắn của ngày mai.
Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối,
níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ
Hãy giữ lại những điều đẹp nhất,
gieo hạt trồng hoa trên mảnh đất tâm hồn, hơn là mỏi mòn chờ đợi ai
mang đến
Và bạn nhận ra rằng mình đã vượt
qua
Cuộc sống sẽ thêm phần ý nghĩa
Tự do mơ về những điều sẽ đến
Và ngước mắt vượt qua khung cửa
sổ_ngắn nhìn các vì sao
CƠN MƯA "ĐẦU MÙA"
CỦA CUỘC SỐNG…
Là một người rất thích mưa, nên
tôi cảm nhận được dường như những cơn mưa ấy có điều gì muốn
nói…
… Trong quá khứ chắc ai cũng vài
lần gặp được cơn mưa bất chợt. Tuỳ vào đáy tâm hồn của mỗi người
nên cơn mưa ấy cũng có thể đem lại sự mát mẻ và… cũng như có thể
đem lại những cơn buốt giá cho tâm hồn giữa mùa hè nóng bức. Cơn mưa
cho ta cảm giác thật xa mà cũng thật gần, bất chợt đến rồi bất chợt
đi. Vì vậy nó khiến cho những người yêu thích mưa như tôi chỉ có thể
đứng đây_dưới những mái hiên nhà dù ở bất cứ nơi đâu cũng phải
nghĩ về nó và ngắm nhìn nó_ngắm nhìn mưa rơi. Cơn mưa đến, cơn mưa
đi thật bất ngờ nhưng lại rất nhẹ nhàng…. Cho nên nó tạo cho lòng người
những dòng cảm xúc thật bâng quơ… Những cơn mưa bất chợt ấy dường
như chẳng bao giờ có tên và có vẻ như nó cũng chẳng cần cái tên ấy….
Có lẽ chỉ đơn giản vì nó là…những cơn mưa "bất chợt" của
mùa hè. Tuy nó đến, đi thật đơn giản nhưng có lẽ nó sẽ để lại
nơi đây_dưới những mái hiên này là sự bâng khuâng… của một cơn mưa
và… của một tâm hồn…. Vì có lẽ nó là cơn mưa bất chợt trong cuộc
sống. Vâng… cơn mưa "đầu mùa" của cuộc đời….
ĐẾN MỘT NGÀY…
Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt
lẽ ra phải có trong cuộc sống mình_khi trời đất tĩnh lặng_khi lòng người
lắng xuống tận đáy ký ức tâm hồn. Chúng ta chợt thấy những ngày đã
qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của cảm nhận
cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.
Một lúc nào đó bỗng nhận ra sự
vô tình của bản thân với những giá trị khác. Chúng ta thường nhận ra
sự chưa hoàn thiện của người khác mà quên đi của chính mình_khi bản
ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng chung một chỗ, khi chúng ta tự
cho tầm nhìn của mình là rộng nhất.
Chúng ta chợt cảm nhận được quy
luật sâu xa của cuộc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy
sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho đi và những tổn
thương tinh thần tưởng chừng không có nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ
nhàng, như cần phải có.
Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh
thản, nhẹ nhàng trước những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát, sự mới mẻ
tinh khôi của ngày hôm nay và đó chính là những gì dành cho ngày mai.
Có lúc chúng ta nhận ra bầu trời
lấp lánh ngàn vì sao hay đen kịt âm u giông tố không ngăn được sự bừng
sáng của một con tim_ánh sáng của mặt trời chiếu rọi không ấm áp bằng
chiếc đèn lồng ký ức cũ kĩ, và hạnh phúc không chỉ bằng nụ cười mà
còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy.
Đến lúc nào đó chúng ta cảm thấy
sự thừa thãi của ngôn từ, sự ấm lòng của tình thương thầm lặng, ý
nghĩa của sự chia sẻ và điểm thiêng liêng trong sáng của ánh mắt ai đó
chợt nhìn ta. Chúng ta cảm nhận được sợi dây kết nôí mọi người,
điềm tĩnh trong chuyển động, sự trường tồn của cuộc sống và chợt
thấy khoảnh khắc của ngày hôm nay ý nghĩa hơn ngày hôm qua…
http://www.buddhismtoday.com/viet/dien/camnhan1.htm