Muốn thành công trong việc thực tập
ái ngữ, bạn phải biết cách đối phó và xử lý những cảm xúc của bạn,
khi chúng phát hiện trong tâm. Mỗi khi một nỗi buồn, một cơn giận hay một
niềm tuyệt vọng dâng lên, bạn phải có khả năng đối phó với nó. Đối
phó ở đây không phải là chống cự, đè nén hoặc xua đuổi, bởi vì nỗi
buồn cơn giận hay niềm tuyệt vọng ấy là một phần của chính bạn, và
ta không nên chống cự, đè nén, hoặc đàn áp chính ta, vì như vậy là ta
đối xử bạo động với chính ta. Nếu bạn biết trở về với hơi thở
ý thức, bạn có thể chế tác được năng lượng có mặt , và với
năng lượng đó, bạn nhận diện và ôm ấp nỗi buồn, cơn giận hay niềm
tuyệt vọng đó một cách ưu ái và hết lòng, cũng giống như một bà mẹ
đang ôm trong tay đứa hài nhi của chính mình khi em bé bị sốt, với tất
cả tình thương. Năng lượng ưu ái này sẽ làm cho cơn giận hay nỗi buồn
dịu lại. Mỗi khi trời nổi cơn giông bão, bạn biết trở về nhà, đóng
hết các cửa sổ và cửa ra vào để cho gió mưa đừng xâm nhập và gây
tàn hại. Nếu điện bị cắt thì bạn thắp đèn nến hay đèn dầu. Nếu
trời lạnh thì bạn đi đốt lò sưởi. Bạn tạo ra được một vùng an
toàn bên trong cho bạn trong khi cơn giông bão vẫn còn đang tiếp tục xảy
ra. Một cảm xúc mãnh liệt cũng giống như một cơn bão tố có thể gây
ra nhiều tai hại. Ta phải biết cách bảo vệ ta, phải tạo ra một không
gian an toàn để ẩn náu trong thời gian cơn bão tố còn tồn tại. Ta không
thể ngồi chờ và cầu mong cho cơn bão đi qua cho mau, trong khi ta hứng chịu
tất cả những tàn hại cơn bão có thể gây ra cho thân tâm ta. Giữ cho
thân tâm được bình an trong khi cơn bão tố đang xảy ra, đó là sự thực
tập của ta. Có nhiều người đã thực tập và đã làm được như thế.
Sau mỗi cơn bão tố, họ trở thành cứng cáp hơn, vững chãi hơn, quắc
thước hơn và họ không còn sợ những cơn bão tố nữa. Họ không cầu
cho 'trời yên bể lặng', họ chỉ thực tập cho 'chân cứng đá mềm.'
Mỗi khi một cơn sóng gió bắt đầu
trỗi dậy, bạn hãy ngồi yên, giữ lưng cho thẳng, trở về với hơi thở,
trở về với bản thân, đóng hết các cửa sổ của giác quan. Có tất cả
sáu cửa sổ giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Đừng nhìn, đừng
nghe thêm nữa, đừng suy nghĩ mãi về cái mà bạn cho là nguồn gốc của nỗi
khổ hay niềm đau của bạn: một câu nói, một lá thư, một bài báo, một
tin tức... Bạn trở về với bạn, nắm lấy hơi thở, theo dõi hơi thở, bám
chặt lấy hơi thở vào và hơi thở ra nhưngười thủy thủ đang nắm chặt
bánh lái của chiếc tàu đang bị các đợt sóng trên đại dương xô đẩy.
Hơi thở ý thức là giây neo, là bánh lái, là giây cương. Bạn thở những
hơi thở dài, hoàn toàn chú tâm vào hơi thở đang ra vào. Bạn có thể chú
ý tới bụng dưới, thấy được bụng dưới đang xẹp xuống khi bạn thở
ra và phồng lên khi bạn thở vào. Mang sự chú tâm xuống bụng dưới, đừng
để tâm lãng vãng trên đầu, nghĩa là đừng còn suy nghĩ, đừng còn tưởng
tượng. Bạn chấm dứt hết mọi suy tư, chỉ bám sát vào hơi thở mà
thôi. Và bạn tự nhắc mình: 'Ta đã từng đi qua nhiều cơn bão. Cơn bão
nào rồi cũng phải đi qua, không có cơn bão nào ở lại mãi mãi hoài
hoài. Trạng thái tâm lý (đạo Bụt gọi là tâm hành ) này vì vậy
cũng sẽ đi qua. Cái gì cũng vô thường. Một cơn bão chỉ là một cơn bão.
Ta không phải chỉ là một cơn bão. Ta có thể tìm thấy sự an toàn ngay
trong cơn bão. Ta sẽ không để cho cơn bão gây tai hại trong ta.' Thấy được
như thế, nhớ được như thế, ta đã bắt đầu làm chủ được
ta rồi, và ta không còn là nạn nhân của cơn bão cảm xúc nữa. Nhìn vào
đọt cây đang oằn oại trong cơn gió, ta có cảm tưởng là cây có thể bị
gió thổi bay bất cứ lúc nào. Nhưng nếu ta nhìn xuống thân cây, gốc
cây, thấy được cây đang có nhiều rễ bám sâu bám chặt vào lòng đất,
ta sẽ thấy yên tâm, ta biết rằng cây sẽ đứng vững. Huyệt đan điền
ở dưới rốn, chính là gốc cây. Ta hãy chú ý tới bụng dưới, mà đừng
để tư tưởng hoặc cái thấy cái nghe cuốn ta đi lên phía đọt cây. Bạn
thực tập thở như thế năm phút, mười phút hoặc mười lăm phút, tâm ý
chỉ chú vào hơi thở và bụng dưới, để mặc cho cơn cảm xúc đi qua. Và
khi cơn bão cảm xúc đi qua, ta biết rằng ta đã có khả năng bảo hộ ta,
ta có khả năng quản lý được những cơn bão cảm xúc. Ta có niềm tin nơi
ta, và ta sẽ không còn sợ hãi nữa. Ta đã biết cách tự bảo hộ ta mỗi
khi cơn bão cảm xúc nổi dậy, cho nên ta rất yên lòng. Nhưng ta không đợi
cho tới khi có một cơn bão cảm xúc nổi dậy mới bắt đầu thực tập.
Ta phải bắt đầu thực tập ngay hôm nay, mỗi ngày từ năm tới mười phút.
Và sau vài tuần lễ, ta đã nắm được phương pháp thở, và khi cơn bão cảm
xúc nổi dậy, ta tự khắc nhớ để thực tập ngay.
Anh phải sống để giúp đời
Có những người trẻ không có khả
năng đối trị được với các cơn cảm xúc của họ. Và khi quá đau khổ
họ nghĩ rằng chỉ có chết mới chấm dứt được khổ đau thôi. Vì vậy
có rất nhiều người trẻ tự sát khi họ lâm vào trạng thái tuyệt vọng,
cô đơn hoặc chán chường. Ở Pháp mỗi ngày trung bình có 30 thanh niên tự
tử vì lý do đó. Bạn ơi, cảm xúc chỉ là một cơn bão, nó tới, nó ở
lại vài mươi phút, rồi nó đi. Tại sao ta phải chết vì nó? Ta có thể
nhận diện nó, mỉm cười với nó, ôm lấy nó, và học hỏi được rất
nhiều từ nó. Bạn nắm cho vững phương pháp thực tập đi, và bạn chỉ
cách cho những người trẻ thực tập, nhất là các em bé. Mỗi khi em bé
lâm vào tình trạng có cảm xúc mạnh, bạn có thể ôm em bé vào lòng, hoặc
nắm lấy bàn tay em, mời em thực tập với bạn. Bạn chuyền cho em năng
lượng vững chãi của bạn. Em nắm lấy tay tôi đây. Chúng ta cùng thở
nhé.
-Thở vào, tôi thấy bụng tôi phồng
ra.
-Thở ra, tôi thấy bụng tôi xẹp lại.
-Phồng ra.
-Xẹp xuống.
Anh em mình hãy thở vào thật sâu.
Chị em mình hãy thở ra thật chậm. Em thấy không, có sao đâu. Anh đang
chuyền năng lượng vững chãi của anh cho em. Chị đang chuyền năng lượng
vững chãi của chị cho em. Thở vào em thấy khỏe. Thở ra em thấy nhẹ. Thở
vào tâm em bắt đầu tĩnh lặng. Thở ra, miệng em đã có thể mỉm cười.
Bạn cũng có thể mời cha hay mẹ
cùng thực tập. Và nếu các vị ấy thực tập thành công nhờ sự mời mọc,
chỉ dẫn và yểm trợ của bạn, đó sẽ là một món quà rất lớn mà bạn
hiến tặng cho các đấng sinh thành của mình.
http://www.buddhismtoday.com/viet/dien/doipho-camxuc.htm