Đầu tiên, tôi được tiếp xúc thơ Mặc
Giang qua trang mạng Đạo Phật Ngày Nay. Khi biết, để lúc nào cũng có
thể trầm ngâm hay đọc thơ Mặc Giang mà không cần phải lên mạng, tôi đã
download những bài đăng trên trang Đạo Phật Ngày Nay và đã in ra gần
350 trang khổ giấy A4, thì nhà thơ Mặc Giang đã giới thiệu cho tôi địa
chỉ để có thể đọc thêm là :
http://www.luongsonbac.de/thidan/index.php?do=list&tid=414 và
http://www.luongsonbac.de/thidan/index.php?do=list&tid=416 . Nhân
duyên tri ngộ của chúng tôi chỉ là như thế ấy. Cách xa nhau hàng vạn
hải lí, chúng tôi chỉ trao đổi một vài vấn đề về thi phú qua phương
tiện thông tin bằng thư điện tử. Nhưng rồi, chiều nay, nhà thơ Mặc
Giang đã gọi cho tôi, với tư cách là, tác giả của một đại thi phẩm
thăm hỏi người hâm mộ tác phẩm của mình. Vậy thôi!
Trong phút
giây vụt thoáng đầu tiên, tôi nghĩ :“ui chao ! một nhà thơ đương đại
tầm cỡ như Mặc Giang mà lại điện cho tui, tui mà lại được thi hào Mặc
Giang gọi điện thăm hỏi !!!???”. Nỗi niềm vui mừng, bỡ ngỡ, tự hào,
vinh hạnh, bỗng nhiên cảm thấy đời mình thật có ý nghĩa …… không biết
lúc nào đã xâm chiếm trong tôi. Vì vậy, những phút đầu tiên, tôi không
tránh khỏi hơi hồi hộp, nhút nhát, vụng về, không biết lời nào nên nói
trước, lời nào nên nói sau, và nói như thế nào ? Nói thật đừng cười,
lúc ấy tôi như muốn nhảy tót lên và la to, nhưng lại không dám, vì như
vậy thì không đằm thắm cho lắm, nên đành thôi…
Sau khi ân cần hỏi thăm cuộc sống và
điều kiện du học của tôi, thì tôi được nhà thơ kể cho nghe về tâm
nguyện, mục đích cao xa thầm kín, tấm lòng ưu đời mẫn thế trong sự
nghiệp tác thơ của mình. Sau đó tôi thăm hỏi về những thuận lợi và khó
khăn trong việc phổ nhạc ngâm thơ, hòa âm phối khí, hát thu, diễn tiến
với sự thể ra sao so với số lượng lớn các bài thơ gồm tất cả các thể
tài thể loại, thì được nhà thơ cho biết một cách khái quát nhưng cụ
thể rõ ràng. Đoạn nhà thơ kể xong, tôi tiếp: “Chú ơi !, Chú xa nước
lâu dữ rứa rồi và chưa hề về, mà răng đọc thơ Chú, cháu cứ tưởng như
mới tháng trước ngày trước chú vừa đi ngang qua những miền thôn hẻo
lánh, ruôïng vườn khô cháy của Việt Nam ; cứ ngỡ như Chú đã từng sống
chung với những em bé lam lũ bên vỉa hè, với những cụ già hẩm hiu cô
độc. Rồi qua thơ của Chú, cháu thấy Chú cảm thông sâu sắc trước những
hoàn cảnh thương tâm tủi nhục oán hờn, xót xa ray rứt trước tấ cả
những mảnh đời ‘không áo cơm cù bất cù bơ’nhưng không còn lối thoát….
Cháu thật không thể tưởng tượng nỗi…” Một cách trầm ấm, nhà thơ cười
ha ha rồi hỏi: “chắc là cháu
thấy lạ lắm, phải không ?”, rồi ôn tồn giải thích đơn giản, và cười…
Tôi cũng khá nhanh miệng, tiếp
theo liền : “ Từ nay về sau, cháu gọi chú bằng Thầy, được không ?,
‘Thầy’ mà cháu gọi không phải là Thầy trong Chùa, hay là Thầy dạy cháu
chữ ; mà là Bậc Thầy với tư tưởng lớn trong thế giới thi đàn, trong tư
trào thi ca đương đại”. Chú Mặc Giang chỉ cười ha ha nhưng rất đỗi
trang nghiêm cẩn mật, rồi chầm chậm bảo : “Cháu khen Chú nhiều qúa, e
rằng chú không xứng đáng đâu. Thì tùy cháu, nếu cháu thích thì cứ gọi
vậy”. Tôi tiếp : “ Rứa là từ nay, cháu gọi Chú là Thầy Mặc Giang”. Nhà
thơ lại cười và cười trong âm giọng đoan trang, mực thước và mô
phạm…Trong cung cách ấy, tôi cảm nhận ra rằng, khiêm cung hạ mình là
một trong những đức hạnh quý báu nổi bật nơi nhà thơ Mặc Giang. Phong
độ, tiếng cười hay giọng nói trầm tĩnh, ổn định, ôn hòa và thong thả
chậm rãi ấy, khiến tôi không thể không liên tưởng đến phong thái nói
chuyện thuyết giảng từ những Đức Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng huyền bí.
Điều đặc biệt trong lần
nhân duyên tiếp chuyện này là, nhà thơ đã cho tôi nghe qua điện thoại
vài bài ngâm thơ hay vài bài hát (được phổ từ thơ của Người) được biểu
diễn bởi giọng ca của những nghệ sĩ, ca sĩ ưu tú trong nước. Có bài
thì nghe rất rõ, có bài thì nghe không rõ lắm, nhưng tôi cũng hiểu
được ý chỉ của âm từ. Vì cái điện thoại tôi là mái máy dổm, nên có đến
ba lần đang nghe hay ho nửa chừng thì tự nhiên nó bị cúp máy. Lát lâu
(vì Thầy Mặc Giang cứ tưởng tôi đang nghe cho đến hết bài), nhà thơ
gọi lại, rồi kiên nhẫn phát lại bài đó từ đầu cho tôi nghe, và có đến
3 lần như vậy .
Là một người chai lì về cảm xúc, khi
nghe những bản ngâm thơ, bài hát ấy, tôi nào có khóc, nhưng nước mắt
cứ chảy ngon lành. Tuy là yếu mềm, không đủ nghị lực, nhưng nguyên
nhân lại được hiểu theo một giá trị khác. Sự rung cảm đôi khi lại rất
cần thiết cho việc thăng hoa đạo đức. Nếu là một Phật tử chân chính
hay là một tu sĩ Phật giáo chân tu, thì làm sao bạn lại không rung
động khi đọc những đoạn mô tả cảnh tương trước khi Đức Phật sắp từ giã
cõi đời, phải vậy không ?. Đó là những rung động quan trọng. Nếu
không có nó, bạn sẽ khó mà tiến bộ trên con đường tu. Nay nghe những
lời thơ, tiếng hát đong đầy tình người, chứa chan tình đồng loại, đầy
ắp niềm cảm thương đến cả cỏ cây hoa ngàn, suối chảy vô tình hay đá
trắng vô tư của nhà thơ Mặc Giang, tôi cảm nghe vạn vật không gian như
đang ngừng lại, lắng đọng và khóc cùng tôi, khiến tôi sẽ thay đổi cách
nghĩ và hành xử, sống tốt hơn, biết nâng niu và trang trải tình thương
đến với mọi nẻo đời.
Cứ sau khi mở cho tôi
nghe xong một bài, thì Nhà thơ lại hỏi : “cháu nghe có được rõ không
và thế nào ?” Trước khi nghe từng bài, nhà thơ cũng cho tôi biết về
xuất xứ, rồi giải thích chậm rãi, chân thành và nhiệt tình, từ đầu đến
cuối.
Ông Cuội trong câu
chuyện cổ tích nhi đồng khiến cho trẻ thơ thấy rằng, Ông đâu phải ở
trên cung trăng cao xa với không tới, mà đã rời cung trăng dạo chơi
trong dân gian, kể cho các em nhi đồng nghe nhiều về các sự tích. Đức
Phật Thích Ca Mâu Ni khi được dân chúng hoan hô là vị Thầy sáng lập
Đạo Phật, là Thầy cứu tinh của nhân loại, nhưng Ngài đâu phải ngồi
trên tòa cao, mà là đi khắp nơi, chăm sóc quan tâm diễn biến cảm xúc
của mỗi người. Đức Phật đã từng thân thiết ngồi xuống bên cạnh và giải
thích, khai đạo cho những người nghèo nàn cùng khổ, bị xã hội xa lánh
ruồng bỏ. Phải chăng chính vì vậy, trong vô hình trung, Đức Phật vốn
đã vĩ đại, lại càng vĩ đại hơn.
Chiều nay, tôi
bỗng thấy mình được ưu đãi như một thượng khách trong thế giới thi đàn
và văn đàn. Bên ngoài, hoàng hôn như đang chạy đua với thời gian, ánh
đèn của vài nhà bên cạnh đã chiếu hắt ánh sáng qua khung cửa sổ bên
tôi, và đâu đó, từng phiếm đàn đang được gảy lên cao vút với những nốt
nhạc của cung bậc tình thương, rồi hòa tan vào cỏ cây mây ngàn và hoa
lá đơn sơ. Tôi đứng lên rồi, nhưng vẫn còn cảm nghe văng vẳng bên tai
tiếng nói chuyện ôn tồn và giọng cười hòa ái khả kính Thầy Mặc Giang.
Mai này, dù con ở bất kì
phương trời nào, trải qua bao thời gian, không hề được nghe lại âm
tiếng của Thầy, thì con vẫn mãi nhớ về Thầy ; giả sử có nghe bao lời
dù đánh giá, phê bình, hay khen chê tác giả Mặc Giang đi nữa, thì Thầy
vẫn mãi trong con như ngày nào, không bao giờ “thay vị đổi ngôi”. Chỉ
cần nghĩ đến Thầy vẫn đang khỏe mạnh ở một nơi nào đó trên năm châu
bốn bể, là con thấy hạnh phúc lắm rồi !. Mai kia, dù con có cơ hàn bên
mái tranh nghèo xơ xác, hay trong nhung lụa bên lầu son gác ngọc, thì
con vẫn mãi tôn thờ Thầy--- một người Thầy đại diện cho sứ giả tình
yêu thương và triết lí sống đẹp giữa đời ; giả sử con có quyền cao
chức trọng, hay chỉ là kẻ phục tùng mệnh lệnh…thì Thầy Mặc Giang vẫn
mãi trong lòng con như thuở ban sơ, trinh nguyên điềm đạm, cao sang mà
hiền hòa bình dị, trang nghiêm mà thân thiện khoang dung….
Vẫn biết rằng, thế gian
là thống khổ, đời là một sự biến đổi tang thương, không có gì đáng để
bám víu, nhưng chính thời gian trong cuộc đời nhiều khi lại tạo nên
những giá trị bia đá sử xanh, nên hôm nay con chân thành cảm kích
hướng về Thầy, cầu mong sao Thầy luôn an lành và trường thọ, cho dù
trăm năm vẫn còn ngắn lắm, Thầy ơi !!!
Trần Ngọc Bảo
Luân (lưu học sinh Trung Quốc )