- Lá thư thầy (38)
Ngày … tháng …năm……
Các con NT, HT và NT,
Th. T vào cùng với thư của sư thúc và thư NT giúp thầy biết thêm một
số nét về tình hình Huyền Không.
Các con ạ, Huyền Không thuở xưa đẹp như một bức tranh, đẹp nhất
là tình huynh đệ. Ðối với thầy, huynh đệ, đệ tử là anh em con cái một
nhà, thương yêu còn hơn ruột thịt.
Thuở ấy, Huyền Không chỉ là một am tranh trên núi Hải Vân. Mùa
xuân mây và bông lau trắng xóa cả bầu trời, mùa hạ với những buổi
hoàng hôn muôn màu muôn sắc. Cứ mỗi lần đứng nghe sóng vỗ hay lặng ngắm
mây chiều thầy có một ý tưởng kỳ lạ là xem Huyền Không như chính sự
bao la của đất trời:
Huyền Không! Huyền Không
Xin gọi tên người
Cỏ cây rêu đá
Muôn loài vô danh
Tình yêu thương thật sự là cái gì bao la vô tận, như khi ta ngồi một
mình lắng nghe tiếng mưa rơi rì rào trên lá với một sự im lặng hoàn
toàn, không còn có ta nữa, chỉ có mưa rơi, tình yêu và vẻ đẹp.
Con người tiêu phí thời giờ quá nhiều cho bản ngã, cho tài - tình
- danh - lợi với những đấu tranh, những mánh khóe, những lọc lừa, những
chiếm đoạt... để rồi kiệt sức và chết đi với bao niềm khổ hận.
Sự sống vốn bao la, phong phú và ngập tràn chân phúc, nhưng con người
chẳng mấy ai biết sống. Họ càng bành trướng bản ngã lại càng tự buộc
mình, họ muốn giành sự sống nhưng thật ra đã chết trong ngục tù của
chính họ, họ càng muốn giàu sang lại càng nghèo khó, muốn mua chút hư
danh chỉ để chuốc lấy tiếng cười... đó là mặt thật của cuộc đời.
Có ai bỗng quên mình đi hay chết đi trong giây phút để bắt gặp sự
sống tuyệt vời với tất cả tình yêu và vẻ đẹp của nó? Có ai bước
những bước đi thầm lặng giữa chợ búa ồn ào để nghe trong sâu thẳm
tiếng thì thầm của im lặng, tiếng nói của sự sống đích thực mà con
người đã giết chết từ lâu!
Thầy có thói quen là hay ngồi chết hoặc ngồi quên mình đi, lúc đó
lạ thay sự sống lại tràn ngập với tất cả sự sáng suốt, định tĩnh
và trong lành, với tất cả hạnh phúc tình yêu và vẻ đẹp. Lúc đó một
hạt bụi, một giọt mưa, một cọng cỏ... đều mang đầy hạnh phúc,
tình yêu và vẻ đẹp đời đời với sự sống.
Hồi thầy ở trong tù, có những lúc thầy nằm nhìn lên trần nhà
đan đầy sắt và thép gai, nhìn thật im lặng thì thép gai chỉ là thép
gai, thép gai đâu có ác ý gì, nó vẫn nằm đó như chính sự hiện hữu của
nó, cũng đầy sự sống, tình yêu và vẻ đẹp. Và sự sống ở nơi thầy
cũng vậy, hoàn toàn tự do và hạnh phúc, không một ngục tù nào nhốt
được.
Nhưng con người lại tự ý cô lập, đóng khung, rào hàng rào kiên cố
bằng chính tham vọng của mình mà cứ tưởng rằng đang đi tìm hạnh phúc
"Tôi sẽ có hạnh phúc", "Tôi phải có hạnh phúc" hoặc
"Tôi sắp có hạnh phúc", "Chỉ cần có thêm 1 triệu đồng nữa
là tôi có hạnh phúc ngay".
Thế còn bây giờ? Dĩ nhiên bây giờ là đau khổ, nếu không họ đi
tìm cái bóng hạnh phúc để làm gì. Bây giờ mà sống được là nhờ hy vọng...
Hy vọng ngày mai sẽ trúng một mánh nào đó... thế là hạnh phúc! Nhưng
William Faulkner nói rằng: "Con người là tổng số của những nỗi bất
hạnh. Bạn có thể hy vọng nỗi bất hạnh một ngày kia sẽ vơi đi, nhưng
lúc đó chính thời gian trở thành nỗi bất hạnh của bạn".
Hạnh phúc, hy vọng, thời gian đều là những ảo tưởng đưa đến
bất hạnh. Ðó chính là ảo ảnh bịnh hoạn hay là hoang tưởng của những
kẻ khổ đau đầy khát vọng...
Hạnh phúc thật sự không ở nơi cái với tay tìm kiếm, mà ở nơi
chỗ không kiếm tìm. Hạnh phúc, tình yêu và vẻ đẹp tràn ngập nơi mỗi
bước đi, trong từng hơi thở, trong ánh nắng ban mai, trong cơn mưa mùa hạ...
sao lại phải kiếm tìm (trong tài, sắc, lợi, danh) ?
Dĩ nhiên trong cuộc sống nhiều lúc ta phải tranh đấu để có miếng
ăn. Nhưng tranh đấu không phải là tranh giành, thủ đoạn, mánh khóe mà chỉ
là sự siêng năng cần mẫn để chịu đựng những thua thiệt, những khó
khăn, đòi hỏi phải có lòng kiên nhẫn và bao dung.
Sự tranh đấu ấy thực ra là tranh đấu với chính mình để thắng
điều ác trong khi sống giữa cuộc đời, tương giao với những người đầy
tham vọng trong vô minh ái dục. Sự tương giao này không ít thì nhiều có
mang lại những điều phiền toái. Ðó chính là pháp thế gian không sao
tránh được. Nhưng nếu các con nhận ra được nguồn chân hạnh phúc nơi
chính mình thì tất cả những phiền toái ấy chỉ là... như gió thoảng
qua.
Các con ạ, đừng quan tâm đến chuyện thị phi. Hãy để hết năng lực
lắng nghe sự sống nơi chính mình, nó đang muốn thì thầm với các con điều
gì đó, nó muốn tiết lộ một kho tàng bất tận đang chìm sâu dưới đáy
hỗn mang của tâm thức, của thương - ghét - mừng - giận - vui - buồn, của
tính toan mơ ước, của hoài vọng mưu cầu, của dằn vặt thao thức, của
cắc rứt ăn năn v.v... Ngay trong chính khổ đau ai biết lắng nghe cho đến
tận cùng thì ở đó, hạnh phúc, tình yêu, và vẻ đẹp vẫn cứ đơm hoa
kết trái.
Thà là những người lao đầu đi tìm danh vọng, họ khổ cho cam...
Chúng ta không làm như vậy thì cũng đừng dại gì phiền não với những
ngu dại của họ mà vô tình đánh mất nguồn hạnh phúc đang dâng tràn bất
tuyệt bên trong.
Hãy biết lắng nghe, hạnh phúc ở nơi chính các con, không phải ở tương
lai mà cũng không phải ở thiên đàng, không ai ban cho và cũng chẳng cần tìm
kiếm. Nó đang tràn ngập mọi nơi, các con có thấy không?
Chúc các con thật sự hạnh phúc.
Thầy
http://www.buddhismtoday.com/viet/khac/009-thu38.htm