- PHẬT
THẤT, MỘT MÔ HÌNH TU HỌC CẦN ĐƯỢC NHÂN RỘNG
Phật
thất, hai chữ này có lẽ rất mới lạ đối với Phật tử Việt Nam chúng
ta. Có người khi nghe hai chữ này thường nhầm lẫn là nhập thất. Vậy
Phật thất và nhập thất có gì khác nhau? Phật thất là bảy ngày niệm
Phật, chữ thất này là số 7. Còn nhập thất là vào ở trong một căn nhà
tu tập, chữ thất này là nhà. Phật thất mang tính cộng tu, nhập thất
mang tính biệt tu. Phật thất cũng gần giống như tu Bát quan trai, nhưng khác
nhau là Phật thất tu 7 ngày đêm, Bát quan trai tu một ngày đêm. Phật thất
không thọ tám giới mà mỗi người phải tự giữ giới của mình đã thọ
và chấp hành đúng nội quy khóa tu đặt ra. Phật thất cũng có thể xem
là đoản kỳ xuất gia (xuất gia ngắn ngày). Bởi lẽ trong 7 ngày tu tại tự
viện, họ phải sống đời phạm hạnh giống như tu sĩ.
Phật
thất bắt nguồn tại Trung Quốc, được tổ chức từ lúc nào, chúng tôi
chưa có tài liệu để biết chính xác. Về nguyên nhân tổ chức Phật thất
thì chắc chắn do các bậc Tổ sư Trung Quốc đã căn cứ vào kinh A Di Đà.
Kinh văn khuyên người chí thành niệm Phật từ một ngày đến bảy ngày,
niệm đến nhất tâm bất loạn. Kết quả hiện tại thân tâm tịnh lạc,
vị lai vãng sinh Phật quốc. Do đó các vị Tổ sư đã tổ chức Phật thất
ố Trung Quốc gọi là đả Phật thất ố giúp cho hàng Phật tử tại gia
có điều kiện thuận lợi cắt bớt trần duyên, đến chùa thúc liễm
thân tâm, tinh tấn niệm Phật.
Về
pháp tu, khóa tu Phật thất chuyên trì danh hiệu Phật A Di Đà, được chia
ra làm ba cấp tu, tùy theo khả năng tu tập của mỗi người mà chọn lựa.
Cấp một gọi là Tín tâm niệm Phật, cứ 15 phút ngồi và 15 phút kinh
hành, niệm Phật ra tiếng. Cấp hai gọi là Chuyên tâm niệm Phật, ngồi niệm
30 phút, kinh hành 15 phút, niệm thầm. Cấp ba gọi là Nhất tâm niệm Phật,
ngồi từ 1 giờ đến 2 giờ, niệm thầm. Thời khóa công phu mỗi ngày là
7 giờ chia làm năm thời. Ngoài thời khóa chính này ra, chúng tôi đều mở
băng niệm Phật để Phật tử lúc nào cũng nhiếp tâm vào câu niệm Phật.
Để
cho việc tu và học đạt kết quả tốt, mỗi ngày có một giờ pháp thoại
do các vị giảng sư đảm trách. Chúng tôi cũng đặt ra năm tiêu chuẩn tu
tập để Phật tử theo đó mà hành trì, được thể hiện qua câu lục
bát:
Lục
hòa, nghiêm tịnh, tinh cần,
Nhất
tâm, an lạc trọn phần
khóa
tu.
Trong
khóa tu, chúng tôi rất chú trọng đến bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi.
Khi đi lên chánh điện công phu, đi ăn cơm đều phải xếp hàng trang
nghiêm, đi phải khoan thai, ngồi phải thẳng lưng, kinh hành phải đúng nhịp
chân và đúng vị trí ngay hàng thẳng lối. Trong lúc ăn cơm phải im lặng
giữ chánh niệm. Đứng lên ngồi xuống phải nhẹ nhàng không nên kéo ghế
gây tiếng động. Ngoài ba bữa ăn ra không được ăn phi thời, không được
ngủ nghỉ phi thời. Đặt ra nội quy nghiêm ngặt như thế nhằm mục đích
giúp cho Phật tử thúc liễm thân tâm, trau giồi giới đức. Khi tâm nhiếp
vào câu niệm Phật, thân có oai nghi tế hạnh thì ba nghiệp sẽ thanh tịnh.
Nhờ sống 7 ngày trong thiền môn quy củ, họ mới cảm nhận được giá trị
của đời sống phạm hạnh, mới có đủ thời gian để rèn luyện oai
nghi, sửa đổi thói hư tật xấu. Do cách tổ chức khoa học, nội quy
nghiêm ngặt, thời khóa công phu tu học hợp lý, sau bảy ngày tu học, Phật
tử có được nhiều chuyển biến tốt về thân và tâm.
Cuối
năm 1998, chúng tôi có dịp sang Đài Loan và ghé thăm Phật Quang Sơn. Sáng
hôm sau chúng tôi thấy một đoàn người hơn 600 vị, cả xuất gia lẫn cư
sĩ đi hàng đôi vào trai đường. Một hàng người mặc hậu đen và y đen,
một hàng người mặc đồ lam và áo tràng lam, giày vớ đồng màu đồng
kiểu. Trong trai đường, từ khi họ vào đến khi ngồi xuống ăn uống đều
trang nghiêm im lặng, không có tiếng khua chén bát hoặc tiếng động mạnh.
Cách tổ chức tu tập này đã gây ấn tượng sâu đậm trong tôi. Hôm sau
chúng tôi đến chùa Linh Nham của Hòa thượng Diệu Liên. Lúc đến chùa
khoảng 19 giờ. Tại chánh điện có gần 1.000 Phật tử đang niệm Phật
kinh hành. Tiếng niệm Phật trầm bổng như một bản nhạc hòa tấu nhịp
nhàng, đã thu hút tôi say sưa lắng nghe. Đặc biệt các động tác đứng lên,
ngồi xuống, kinh hành được thực hiện một cách thuần thục. Thực tế
tận mắt nhìn thấy sự tu tập tại hai nơi này, chúng tôi rất mừng vì
Phật giáo có được những tổ chức tu học dành cho Phật tử tại gia với
số lượng đông đảo và nề nếp như thế. Nhưng chúng tôi lại cảm thấy
buồn cho Phật giáo Việt Nam, một đất nước đã có bề dày 2.000 năm Phật
sử, vậy mà hiện nay chưa có một tổ chức tu học nào có nề nếp, trang
nghiêm và tầm cỡ như thế.
Sau
chuyến đi Đài Loan về, vì tự ái dân tộc, vì tiền đồ Phật giáo Việt
Nam, chúng tôi quyết chí thực hiện chương trình tu học cho Phật tử và
khóa tu Phật thất đã được hình thành. Dù vậy chúng tôi chỉ hy vọng tổ
chức mỗi khóa tu khoảng 100 người là tốt rồi, để đạt được số
lượng cả ngàn như Phật giáo Đài Loan thì chỉ là ước mơ thôi.
Thế
mà bây giờ ước mơ đã thành sự thật. Chùa Hoằng Pháp (H.Hóc Môn) đã
có 13 khóa, átừ 68 Phật tử nay hơn 700 Phật tử đăng ký, vì cơ sở có
giới hạn, nếu nhận đủ có thể lên đến 1.000. Như vậy về số lượng
so với Phật giáo nước bạn chúng ta không thua gì, nhưng về chất lượng
còn phải tu tập nhiều hơn nữa thì mới có thể thuần thục được. Do vậy,
khi Phật tử về tham dự khóa tu, chúng tôi thường nhắc “Việc tu học của
chúng ta hôm nay không chỉ tu cho mình, cho gia đình, cho xã hội mà còn tu
cho cả Phật giáo Việt Nam nữa”.
Mong
ước của chúng tôi là mô hình này được mọi tự viện đều thực hiện
tùy theo điều kiện của mình. Đây cũng là góp phần làm cho GHPGVN càng
ngày càng có vị trí trong cộng đồng PG các nước lân cận.
(Báo Giác Ngộ, số Xuân 2002)
http://www.buddhismtoday.com/viet/niemphat/Phatthat.htm