2 giơ’ sáng ngày 12 âm lịch,
tháng giêng, năm con Heo, vào ngày 28/02/07, đoàn người tham dự khóa
tu tại Bát Nhã, Bảo Lộc cho cư sĩ, đã trú qua đêm tại chùa Pháp Vân.
Đồng loạt thức dậy, chuẩn bị cho chuyến hành trình Tâm Linh.
Tuy chùa nằm trong thành
phố, nhưng về đêm thật yên tĩnh; trên sân thượng, gió lộng bốn bề.Một
vài người không ngũ, suốt đêm rù rì tâm sự. Hơn 3 giờ sáng, tất cả lũ
lượt kéo nhau xuống lầu, tràn ra cổng, tìm xe theo phiếu chỉ dẫn.
Chiếc xe thứ 12, mãi đến 6g mới lăn bánh, vì phải chờ đón một số khách
đến trể, nguyên nhân, lúc đầu hàng trăm người đăng ký tại Bát Nhã, đi
tự túc, Ban tổ chức xét thấy bất tiện, vì từ Bảo Lộc vào chùa không
có xe lớn, nếu xe ôm thì không đủ cho hàng trăm lượt người, như thế sẽ
không kịp thời khoá,vì thế tổ chức khởi hành tập thể tại Pháp Vân ,
lăn bánh lúc 4g sáng thay vì 6 g như đã định, để khỏi kẹt xe trong
thành phố, một số người không nhận được tin, một số đăng ký tên mình,
lại để người nhà đi, hoặc bạn bè mang tên khác, vì thế BTC khó kiểm
soát, có ngưới đến trể, phải dồn người xe sau lên cho đủ chuyến để
chạy, cứ thế, những trục trặc ngoài dự tính đã làm trở ngại hết mấy
giờ, nhưng ai cũng hoan hỷ. Ra đến nghĩa trang liệt sĩ, khỏi Suối Tiên,
đậu thêm một giờ nữa, khách đi trể phải thuê Taxi đuổi theo. Có lẽ,
lần đầu tiên tổ chức đưa đón số lượng 600 người tại TP như thế, nên
thiếu kinh nghiệm. Mọi người thầm nghĩ – liệu Bát Nhã tiếp đón trên
5000 người có được chu tất chăng!
Về đến Blao, đúng 12g cùng
ngày,theo sự chỉ dẫn của các anh chị Tiếp Hiện, xe số 1 đến số 6, dùng
cơm tại Bát Nhã, xe số 7 đến 12 ăn trưa tại chùa Phước Huệ; một ngôi
chùa vào năm 1969, tôi từng dạy học tại tỉnh hội, TT Huệ Giải là Chánh
Đại Diện GH lúc bấy giờ, gần 40 năm xa cách, nay trở lại, chùa xây
dựng quy mô hơn, nhưng có vẻ hiu quạnh quá. Tháp của thầy Huệ Giải như
một chứng tích vô thường, nằm trước sân; phía sau hậu liêu, thấp
thoáng vài vị tăng xa lạ. Sát vách rào chùa, ngôi nhà thờ cũng vươn
mình đội cây Thập ác cao hơn nóc chùa một tí. Trên con đường vào thị
xã Bảo Lộc, qua Đại Lão, thỉnh thoảng vài ngọn đồi mọc lên thập tự
giá hoặc tượng Thánh như xác định lãnh thổ mà trước 1975 chưa có mặt.
PG hay các tôn giáo khác chưa có dấu hiệu phát triển nơi đây. Sinh
hoạt thành phố Blao vẫn trầm lặng như thuở nào, tuy dân cư có nới rộng
quanh vòng đai ở Damb’ri, Damb’ rong…
Vào đến Bát Nhã hơn một
giờ trưa, không gian thoáng đảng, đồi thông thoai thoải nối dài diện
tích chùa mà 30 mẫu như chưa đủ chứa số người tham dự. Không khí dể
chịụ. Từng gốc thông, đều có bóng người, vì trong chánh điện, trong
thiền đường, vỉa hè nhà Tăng đều không đủ cho người cư trú.Từ các tỉnh
phía Bắc đến các vùng miền Tây, miền Đông Nam bộ đều có người đáp xe
đến tham dự khóa tu.
Năm 2005, khi sư ông về
thăm quê lần đầu, nơi đây vẫn còn hoang sơ, cơ sở vật chất chưa có gì
để nói, nhưng khi Thiền sư Nhất Hạnh chấp nhận sự phát tâm hiến cúng
của TT Đức Nghi, tọa chủ nơi đây; cơ sở bắt đầu phát triển, xây dựng
đồ sộ, đủ chổ cho sư ông và đoàn Tăng Thân về lưu trú.
Khóa tu cho cư sĩ, lần đầu
tổ chức tại đây, phòng ốc chưa xây kịp, không thể đáp ứng nơi ăn chốn
ở cho gần 6 ngàn người trong nước lẫn ngoài nước về tham dự. Ngôi
Thiền đường còn thơm nước sơn, nền gạch men chưa đậm vết chân người,
được xây vội vả về đêm cho kịp khóa tu, nhưng địa phương cũng đã giúp
đỡ công trình sớm hoàn tất trước thời hạn giấy phép được cấp.
Những ông bà cụ các tỉnh
quê, nhất là phía Bắc và miền Trung, có vẻ thích thú mãn nguyện trước
không khí trang nghiêm của Thiền môn mà những chùa địa phương không
có được;
Những Phật tử nước ngoài tỏ
ra thuần thành, thú vị khi gác bỏ mọi chuyện hơn thua tất bật trong xã
hội công nghiệp, về hòa nhập sinh hoạt tập thể có nề nếp, có ý thức,
mà pháp tu giúp cho họ cảm nhận được an lạc hiện tiền.
Các sinh viên, giới trí
thức như tìm được lối ra mà kiến thức học đường, kinh nghiệm công sở
là vòng lẩn quẩn bế tắt, lạt lẽo, vô vị của đời thường.
Một số phóng viên, ký giả
đã bám được của lạ để truyền tải thông tin, báo hiệu một hiện tượng
thông thoáng trong sự cởi mở về tự do hành đạo mà xã hội đang tiến bộ
Nhiều người gia cảnh eo hẹp,
làm ngày nào, ăn ngày đó, thế mà tự động ngưng việc, bỏ nhà, hối hả
tham gia khoá tu. Có cả công nhân viên chức xin nghĩ phép, tham dư(
Bát Nhã như tiếng gọi Tâm
Linh mà những tâm hồn tin Phật, ham tu, đều được thỏa mãn niềm tin;
Những người đi xe con lên tận sân chùa, bỏ xe vào một góc, hòa nhập
vào dòng người xa lạ, nhập chung một đại gia đình,họ quên bẳn những
tiện nghi đời thường, kẻ hầu người hạ nơi chốn giàu sang, ở đây, họ ăn
chay, nằm đất, lây lất vỉa hè, không mùng mền chiếu gối,chịu cái lạnh
vùng cao nguyên về đêm, gió ùnúi từng cơn lùa qua da thịt hàng ngàn
người vui vẻ mỉm cười trong giấc ngủ với chiếc áo lam mỏng manh.
Tiếng kẻng báo cơm, đoàn
người lũ lượt bốn hướng, chẩm rải bước đi trong chánh niệm, tiến về
các dãy bàn bày sẳn thức ăn tự chọn, đặt dưới bóng mát hàng thông,
sắp hàng đến lấy thức ăn û, tìm đến các gốc cây, ăn trong chánh niệm.
Các cư sĩ nước ngoài, gồm
nhiều quốc tịch, có vị là bác sĩ, tiến sĩ, giáo sư, thương gia, chuyên
gia, cũng mặc áo dài lam, từ tốn bước đi, tay cầm bát cơm, hòa lẫn
mọi người, ngồi rải rác dưới bóng cây, nhập cùng mây ngàn tận hưởng
thiền thực. Trông họ sinh hoạt thuần thục hơn những người bản xứ tham
dự khoá tu lần đầu.Họ đã theo sư ông và tăng đoàn tu tại làng Mai và
du hóa khắp nơi, nhiều năm.
Các sư mắt xanh mũi lỏ cũng
đẩy xe cơm phục vụ đại chúng, có người ngẩm nghĩ cười thâm: Đời sống
vật chất đầy đủ của Tây Phương không muốn, lại muốn đầu trần chân đất,
ăn chay đạm bạc, tiền không giữ, tư trang không có, theo Thiền sư VN,
về VN, chấp lao phục dịch cho người VN tu tập trên mãnh đất VN xa lạ..
Ngày thứ 2 của khóa tu,
dòng người các nơi tiếp tục đổ về mà không cần đang ký, vì Ban tổ chức
khóa sổ khi số lượng đã lên trên 2 ngàn người, vì ngại rằng không chu
cấp đầy đủ cho người tham dự, nhưng mọi người vẫn tiếp tục tự nguyện
đến với đạo tràng Bát Nhã.Nhà bếp được báo khẩu phần đã lên đến 6 ngàn.
Từ 2g sáng, quý thầy, quý
cô và một số Phật tử đã lo nấu điểm tâm cho khóa sinh. Nhà bếp do
chúng thường trú Bát Nhã phục vụ; Ngoài tiếng động cơ xe tải lương
thực, và tiếng gió núi đại ngàn. Không còn nghe tiếng động nào khác
của 6 ngàn người hiện diện. Từ nhà bếp đến khóa sinh làm việc trong im
lặng, cần thiết để trao đổi, chỉ nói thật nhỏ vừa đủ nghe. Người đang
chấp lao phục dịch hay đang đi, khi nghe tiếng chuông, tất cả ngưng
lại, theo dỏi hơi thở, nhiếp tâm vào thân, đó là pháp thực tập để an
tâm giúp người tại gia hạn chế nhiều chi phối. Có người bảo: Pháp tu
của Thiền sư Nhất Hạnh là ngoại đạo, không có trong Nykaya, không nói
đến Nhân Quả, đến Bát Chánh Đạo…Nếu không Nhân Quả thì tu làm gì, một
pháp hành đem lại an lạc và nhiếp tâm thì cần gì phải nói đến Bát
chánh Đạo hay dùng từ Nhân quả; Một minh sư không chỉ truyền đạt
nguyên xi lời Phật dạy mà còn biết chế tác một pháp hành trên căn
bản giáo lý, thích ứng với trình độ, căn cơ của thời, xứ mà giáo hoá,
vì mỗi pháp thích ứng cho một thời đại tuy giáo lý thì vĩnh hằng.
Sau buổi điểm tâm, làng Mai
hướng dẫn khoá sinh nghi cách sinh hoạt khóa tu, chia từng nhóm gọi là
gia đình, có tu sĩ làng Mai hướng dẫn, đi Thiền hành và xướng tụng Bồ
Tát Quán Thế Aâm, cách buông thư, theo dỏi hơi thở…
Ai có về Bát Nhã mới thầy
công đức to lớn của TT Đức Nghi, người khai sáng ngôi Già Lam nầy; Khi
Bát Nhã còn là ngôi thảo am, ngài dấn thân vào cùng đồng bào sắc tộc,
độ cho hơn chục em xuất gia tu học, mở trên 26 cơ sở giữ trẻ, lớp học
dạy miễn phí cho đồng bào nghèo và con em sắc tộc.tại các buôn làng,
thầy trả lương cho giáo viên và người làm công tác từ thiện, sau nầy
làng Mai cũng bổ cử các sư cô về hổ trợ trong việc dạy dổ. Thầy là
gương sáng trong công tác từ thiện của Bảo Lộc, được địa phương tán
thán ghi nhận.
Khi Bát Nhã biến thành
trung tâm tu học theo pháp môn của Thiền sư Nhất Hạnh, Bát Nhã đã thâu
nhận trên 300 tăng ni thường trú, Thiện nam tín nữ khắp nơi thường lai
vãng tham bái; có tận mắt chứng kiến những công trình xây dựng, tuy
không bề thế, nhưng không ít khó khăn từ buổi đầu, và còn vô số việc
trước mắt đáp ứng mọi nhu cầu tương lai cho một làng tu, song song với
công việc từ thiện cho quần chúng, mới thấy được tâm chất của một bậc
luôn hy sinh vì lợi ích cho mọi người. Vừa đôn đốc công việc tại nội
viện, vừa có mặt thuờng xuyên trong các buôn sóc, vừa chăm bón nội lực
tự thân, phải nói rằng, hiện nay, tìm được vị chân tu như thế quả rất
hiếm.
Bát Nhã đang vào mùa tu cho
Phật tử tại gia, chư tăng làng Mai hướng dẫn cư sĩ sinh hoạt thường
nhật trong chánh niệm, chuyển hoá không nhỏ cho những nội kết tự thân,
mắc mứu với quan hệ xã hội cũng như gia đình, giúp vô số người tham
gia khóa tu, có một lối thoát nhẹ nhàng trong cuộc sống, mà không phải
chối bỏ, trốn chạy cuộc đời, và có một hướng đi ý nghĩa của đời người,
trở thành người tốt cho gia đình, người gương mẫu cho xã hội, người
hữu ích cho đất nước và một người có đạo đức đúng nghĩa không cần danh
xưng tôn giáo .
Bát Nhã thật sự đã có chổ
đứng trong cộng đồng dân tộc chỉ một thời gian chưa tới 2 năm. Về đến
Bát Nhã, người ta vững tin rằng- không chỉ năm hay sáu ngàn người mà
hơn thế nữa, vẫn có thể chu tất trong tương lai, khi mà cơ sở vật chất
được tiếp tục xây dựng, không phải ăn bờ ngủ bụi mà còn được tắm mình,
đượm nhuần trong pháp hành an lạc hiện tại trong từng bước đi, vật
chất và tâm linh sẽ di vào biển Trí Tuệ Bát Nhã.Sau khóa tu 5 ngày
cho cư sĩ, là lể Hoa Hồng báo ân cha mẹ, Khất Thực Cổ Phật và khoá tu
dành riêng cho tu sĩ đã được trên hai ngàn vị đăng ký.
Khí hậu, cảnh quan và tình
người hoà cùng Bát Nhã xuân Đinh Hợi 2007 đi vào tâm khảm khoá sinh
một cách ấn tượng,thật tuyệt vời.
http://www.buddhismtoday.com/viet/pgvn/duongve_BatNha.htm