Ngày 13/3/07, ngày cuối của
chương trình sinh hoạt tại tu viện Bát Nhã, Lâm Đồng do Thiền sư Nhất Hạnh
hướng dẫn, có sự tham gia của tăng đoàn Làng Mai, chúng thường trụ Bát Nhã,
Phật tử trong và ngoài nước tham dự.
7 giờ sáng, sau khi điểm tâm
bằng khoai củ, chư tăng và đại chúng vân tập về thiền đường cánh Đại
Bàng.Thiền sư có mặt không lâu sau đó, Người ngồi tĩnh tại độ mười phút .
3 tiếng chuông ngân nga thong thả, Thiền sư bước xuống, cung đối Phật
tiền, khởi xướng niêm hương bằng nghi thức truyền thống , tiếp theo, tăng
đoàn Mai thôn xướng lễ Tam bảo bằng âm ngữ Pali, âm điệu du dương như các
thánh lễ tại nhà thờ. Khi sư ông trở lại pháp tòa, đại chúng lại xướng
tụng ngợi ca chư Phật bằng Anh ngữ; thật ra hợp xướng là một cách cộng
hưởng năng luợng để thanh khiết và thánh hoá bầu không khí trong buổi lễ.
Sư ông tuyên bố hôm nay là lễ Truyền Đăng.
Truyền Đăng là một nghi thức
trong PG, được trưyền thừa qua nhều đời, có mặt từ chùa Từ Hiếu, HUẾ, một
buổi lễ ấn chứng, xác quyết khả năng tu tập và năng lực nội tại của đệ tử,
sau khi vị thầy thấy được tâm đắc của đệ tử trình bày qua thi, kệ; Người
được truyền được xem là vị Giáo thọ, không những trên mặt truyền bá giáo
lý, mà thân giáo, khẩu giáo và hành giáo đáng là bậc trưởng tử Như Lai..
Có thể là một vị nấu bếp, một vị làm vườn, một vị lái xe hay một học giả,
dịch thuật với những tâm thái an nhập, Đủ tư cách là Giáo thọ cho hậu tấn.
Thiền sư đọc tên, người được
truyền đăng tiến lên với hai vị phụ trợ, một người bê đèn,cũng là một sư
cô, đều đắp y vàng nghệ, một người nâng bài kệ trình giải, mặc áo tràng
lam (đặc biệt một người đàn ông Âu Mỹ, vốn là mục sư Tin Lành, phụ trợ lại
là thân sinh của vị Đăng tử, tân giáo thọ ). sư ông xướng lễ, Đăng tử đảnh
lễ tổ sư thiền tông VN Tăng Hội. Một ngọn đèn dầu trước mặt thiền sư, bên
cạnh quả chuống gia trì. Đăng tử trình giải kệ tâm khai; sư ông tiếp nhận,
đọc và giải nghĩa bằng Anh ngữ lẫn Việt ngữ.. Sư ông tiếp nhận ngọn đèn,
châm lửa từ ngọn lửa đèn lớn mồi qua chiếc đèn nhỏ của Đăng tử, tượng
trưng cho sự truyền thừa. Người chú nguyện, Đăng tử đứng lên với hai
tay tiếp nhận ngọn đèn từ sư ông. Ngài xướng lễ để Đăng tử bái tạ tổ sư
thiền tông VN một lần nữa trước khi trở về vị trí.. Sư ông cùng đại chúng
hiện diện nghiêm trang đứng lên chấp tay vái chào vị tân Giáo thọ vừa được
ấn ký.. Một đoạn tụng ngắn của đại chúng xác quyết sự tinh thông tu tập
của vị tân giáo thọ.
Vị tân giáo thọ là một sư co
trẻ người ngoại quốc, khi phát biểu đáp tạ đại chúng, sư cô nói trọ trẹ
tiếng Việt biểu lộ tâm chân thành đầy biết ơn đối với Tam bảo, đối với
thầy và đại chúng, xúc động tiếng khóc nấc lên, hội chúng òa cười cảm
thông. Có lẽ thấy sư cô khó khăn trong việc biểu lộ tâm cảm mìinh bằng
tiếng Việt, sư ông bảo cô hãy xử dụng bằng tiếng mẹ đẻ; cô ta dùng mọi
cách diễn đạt lòng biết ơn đối với thầy giúp cho cô có cuộc sống đầy ý
nghĩa, cô cũng ví các tăng thân như là những y sĩ mổ xẻ giúp cô ta những
gì còn vướng mắc trong tâm, và đã giúp nâng cao tâm thức cô. Cô cũng
biết ân cha mẹ, đã nuôi dưỡng giúp cô sống trong cộng đồng của tu sĩ Cơ
Đốc Giáo, cô mang ơn cha mẹ vượt qua sự kỳ thị chủng tộc ở Mỹ, vì mẹ là da
đen và cha là người da trắng, mục sư Tin Lành cũng đã theo sư ông tu tập.
Khi cô ta được 14 tuổi cô và gia đình đã rời bỏ cộng đồng Cơ Đốc giáo để
về với Bụt, sư ông và Tăng thân, tuy nhiên cộng đồng đó đã nuôi dưỡng hạt
giống thương yêu trong cô, cô nói: năm 1987 con về dự khóa tu mùa Hè
tại làng Mai, con cảm nhận được như trở về nhà mình.
Đi thật là đi, ăn thật là ăn,
thở thật là thở, con cảm nhận cuộc sống sâu sắc hơn. Năm 1999 con có cơ
hội cùng đoàn qua Trung Quốc, có cả cha con. Con thấy xa lạ khi lần đầu
tiên đến một đất nước châu Á xa lạ. chúng con là những cư sĩ theo quý thầy
quý sư cô, con đã trải nghiệm và thấy đuợc ông bà tổ tiên đều hiện diện
trong con. Con hy vọng con sẽ là một tu sĩ, cuối năm 1999 con được xuất
gia. Nhưng sau khi xuất gia, ba con trở nên nóng nảy khó chịu hơn, con lại
sống chung với một sư cô không có sự quan hệ tốt. Mọi điều ngoài ý muốn
dồn dập đến với con, con tự hỏi tại sao như vậy, nhưng nhờ đó con đã thực
tập và chuyển hoá tốt hơn, những chướng duyên đó giúp con thăng tiến trên
đường tu. Có những sư cô lắng nghe, giúp con vượt mọi cám dổ, trở ngại
trong con. Quý cô dạy con rằng, con không cần phải là như thế này, như thế
kia, và không thể muốn mọi người như thế nầy thê nọ, cuộc sống nầy chính
là mình.Kính thưa đại chúng, con muốn hàn gắn vết thương kỳ thị chủng tộc
giữa người da trắng và da màu đã tạo vết thương sâu xa trong đất nứơc
con.Con xin tặng đại chúng một bài hát nổi tiếng ở Mỹ nói về người mua bán
nô lệ Phi châu, nhưng ông ta tỉnh ngộ trên đường về và tự động quay lại ,
trả tự do cho những nô lệ da đen…
Cô ta hát thật từ tốn du dương.
cả thiền đường như lắng đọng nghe rõ những hạt thủy tinh của một nữ tu
giáo thọ da đen thong dong rãi vào không gian nhiệm mầu tĩnh lặng.
Đại chúng sau đó cùng tiếp nhịp
với sư cô, cả hội trường vang lên aâm điệu thâm trầm, hùng tráng. Sư cô
tân giáo thọ và thân sinh trở về chỗ cũ, thân sinh của cô và một sư cô
phụ trợ chắp tay vái chào cô thật trang nghiêm và xúc động.
Thiền đường rộng thoáng, ánh
sáng dịu như còn đọng lại một tâm cảm thân thương và biết ơn của đạo Bụt,
đã đem lại nguồn phúc lạc cho nhiều mãnh đời tăm tối, thiền sư đã đến với
phương tây bằng bước chân PGVN, một hình thái dấn thân, làm mới để PG thâm
nhập vào xã hội công nghiệp thực dụng, một pháp hành thực tiển, hiệu quả,
đoàn kết mọi tầng lớp trong xã hội nhiều kỳ thị như đức Phật đã từng xoá
bỏ giai cấp trong tăng đoàn đương thời của Ngài, và trong giáo lý của ngài.
Buổi truyền đăng được tiếp tục
vào chiều cùng ngày, để ngày mai, sư ông và tăng đoàn trở về TP Hồ chí
Minh bắt tay vào Đại Đàn Chẩn Tế tại chùa Vĩnh Nghiêm, các chiến sĩ trận
vong, chư oan hồn liệt tử đang mong chờ ân đức của Tam bảo qua sự hất tâm
cầu nguyện của chư tôn đức và của Thiền sư Nhất Hạnh.