...... ... |
.. |
. |
.. |
. |
. |
An bình không lay
chuyển
Unshakeabke peace
Mục lục
Biên tập từ một bài pháp thoại của ngài Thiền sư Ajahn Chah giảng cho
một vị tỳ khưu học giả đến thăm Ngài, tại chùa Wat Pah Pong, tỉnh Ubon
Rachathani, Thái Lan.
Toàn bộ lý do vì sao phải học tập về Pháp (Dhamma),
những lời dạy của Đức Phật, là để tầm cầu một con đường vượt qua khổ não,
đạt đến an bình và hạnh phúc. Cho dù chúng ta học về các hiện tượng vật lý
hay tâm linh, tâm (citta) và các tâm sở (cetasika),
chỉ khi nào chúng ta lấy sự giải thoát khỏi mọi phiền não làm mục đích tối
hậu thì chúng ta mới đi đúng con đường. Chúng ta phải thật sự thông hiểu
nguyên nhân và điều kiện đưa đến sự hiện hữu của mọi phiền não.
Xin hãy hiểu
thật rõ ràng rằng khi tâm được tĩnh lặng, thì đó là tình trạng tự nhiên,
bình thường của tâm. Hễ tâm vừa khởi động lên, tức thì nó trở nên bị điều
kiện hóa [1]. Khi tâm bị sự vật nào thu hút, thì tâm ấy bị điều kiện hóa.
Khi sự hiềm ghét khởi lên, tâm bị điều kiện hóa. Ý muốn di chuyển từ nơi
này đến nơi khác, cũng khởi lên do sự điều kiện hóa. Nếu sự hay biết của
chúng ta không theo kịp các sự biến chuyển lay động của tâm linh, thì tâm
tư sẽ đuổi theo các sự biến chuyển đó và do đó mà bị điều kiện hóa vì
chúng. Khi nào tâm chuyển động, vào lúc đó, tâm ấy trở thành một thực tại
qui ước.
Cho nên Đức
Phật dạy chúng ta phải nên quán chiếu các sự biến chuyển lay động đó của
tâm. Mỗi khi tâm di động, nó trở nên bất ổn và vô thường (anicca),
bất toại nguyện (dukkha, khổ não), và không thể lấy đó làm một tự
ngã được (anattā, vô ngã). Vô thường, khổ, vô ngã là ba đặc tính
phổ quát của tất cả các pháp hữu vi [2]. Đức Phật dạy chúng ta phải quan
sát và quán chiếu các biến động của tâm.
Đối với Lý
Duyên Sinh (paticcasamuppāda), ta cũng nên học tập như thế: vô minh
(avijja) là nguyên nhân và điều kiện khởi sinh các hành nghiệp
[3]; các hành là nhân và duyên khởi sinh các thức (viññāna);
các thức là nhân và duyên khởi sinh danh (nāma) và sắc (rūpa);
v.v... như ta đã từng học trong kinh điển. Đức Phật đã tách riêng ra từng
mấu chốt trong chuỗi dài mười hai nhân duyên để chúng ta dễ học. Đây là sự
mô tả chính xác về thực tại. Nhưng khi tiến trình các sự kiện ấy thật sự
diễn ra trong đời sống, các nhà học giả không có đủ khả năng để theo dõi
đúng vào lúc chúng xảy ra. Cũng như ta đang từ trên ngọn cây cao bị rơi
xuống đất. Chúng ta không biết rõ được khi rơi xuống, chúng ta đã xuyên
qua bao nhiêu cành lá. Cùng thế ấy, khi tâm bất thần va chạm vào một đối
tượng, nếu có sự thỏa thích trong đó, thì tâm liền bám theo và tạo trạng
thái vui vẻ. Tâm ấy chỉ biết đến sự vui vẻ đó mà không thể biết đến chuỗi
dài các nhân duyên đưa đến trạng thái vui vẻ ấy. Tiến trình các sự kiện đã
xảy ra đúng với những gì được mô tả trong lý thuyết, nhưng đồng thời nó
vượt quá giới hạn của lý thuyết đó.
Không có gì cụ
thể rõ ràng khi nói: "Đây là vô minh. Đây là những hành nghiệp, và đó là
thức,..." Tiến trình nhân duyên không cho các học giả có cơ hội để đọc ra
một danh sách các sự kiện khi chúng xảy ra. Mặc dù Đức Phật đã phân tích
tỉ mỉ và giải thích rõ ràng các chập tâm, nhưng đối với tôi, tiến trình đó
giống với sự kiện từ trên cây bị rơi xuống. Khi chúng ta rớt phịch xuống
đất rồi, chúng ta không kịp phỏng tính đã té cao từ bao nhiêu mét nữa.
Điều mà chúng ta biết chắc là thân ta đã chạm mặt đất, và đau quá!
Tâm cũng như
thế ấy. Khi tâm rơi vào một sự việc nào đó, điều mà chúng ta hay biết được
là nỗi đau đớn. Sự thống khổ, đau đớn, ưu sầu, và chán nản đó đã từ đâu mà
đến đây? Chúng không đến từ lý thuyết trong sách vở. Không thấy có chỗ nào
đã viết rõ các chi tiết của nỗi thống khổ của chúng ta. Sự đau khổ của
chúng ta không liên quan chính xác với lý thuyết, nhưng cả hai, sự đau khổ
và lý thuyết, lại cùng đi chung một con đường. Sự nghiên cứu qua sách vở
không thể theo kịp với thực tại được. Vì lẽ đó, Đức Phật đã dạy cần phải
đào luyện sự hiểu biết thật rõ ràng về chính chúng ta. Bất cứ điều gì khởi
sinh lên, điều đó đều khởi sinh trong sự hay biết đó. Khi sự hay biết này,
đã hay biết được đúng với sự thật, thì tâm và các tâm sở [4] được nhận ra
rõ ràng rằng chúng không phải là của ta. Một cách rốt ráo, tất cả những
hiện tượng đó cần phải được dẹp bỏ qua và vứt đi như rác rưởi. Chúng ta
chớ nên bám níu vào và gán cho chúng một ý nghĩa nào cả.
Chú thích:
[1] Bị thay đổi
theo ảnh hưởng của các điều kiện, các điều kiện này còn được gọi là chư
hành, sankhāra.
[2] Các sự vật bị điều kiện hóa, tức là bị biến đổi theo ảnh hưởng của các
điều kiện hiện có mặt.
[3] Các hành vi cố ý đã tạo nên nghiệp lực.
[4] Các yếu tố của tâm.
*
1. Lý thuyết và thực tế
Đức Phật dạy về
tâm và các tâm sở, nhưng không phải để cho chúng ta bám chặt lấy các ý
niệm đó. Ý định duy nhất của Ngài là giúp chúng ta nhận chân ra được chúng
(tâm và tâm sở) đều vô thường, bất toại nguyện và vô ngã. Rồi thì hãy
buông bỏ chúng, gạt chúng qua một bên. Hãy hay biết và hiểu rõ chúng khi
chúng khởi sinh lên. Tâm này đã bị điều kiện hóa từ lâu. Tâm ấy đã được
tập tành và chịu sự điều kiện hóa để quay cuồng và xa rời khỏi tình trạng
của sự hay biết thuần tịnh. Khi tâm ấy quay cuồng, nó tạo nên các hiện
tượng bị điều kiện hóa, rồi các hiện tượng ấy trở lại ảnh hưởng đến tâm
thêm nữa, khiến cho sự biến chuyển cứ tiếp tục mãi. Tiến trình đó khởi
sinh lên các điều thiện, điều ác, và các sự vật khác nữa dưới ánh mặt trời
này. Đức Phật dạy ta phải nên từ bỏ hết chúng đi. Tuy nhiên, ngay buổi
đầu, các bạn còn phải tập làm quen với lý thuyết, rồi mới có thể buông bỏ
nó vào một giai đoạn sau. Đó là một tiến trình tự nhiên. Tâm chỉ là như
thế đó. Các tâm sở cũng chỉ là như thế đó.
Hãy lấy một thí
dụ, về Bát Chánh Đạo chẳng hạn. Khi trí tuệ (paññā, bát-nhã) quán
sát sự vật một cách đúng đắn với minh quán, Chánh Kiến khởi lên và đưa đến
Chánh Tư duy, Chánh Ngữ, Chánh Mạng, và các chi kế tiếp. Điều này có liên
hệ đến các tình trạng tâm lý đã khởi lên từ giác niệm thuần tịnh. Giác
niệm đó cũng như một ngọn đèn soi sáng trong đêm tối cho con đường phía
trước. Nếu sự hiểu biết đúng đắn, nghĩa là phù hợp với chân lý, nó sẽ tỏa
lan và soi chiếu cho mỗi bước đi khác trên đường Bát Chánh.
Bất cứ điều gì
mà chúng ta thể nghiệm, điều ấy cũng khởi lên trong phạm vi của sự hiểu
biết này. Sự hiểu biết không thể có nếu tâm không hiện hữu. Tất cả là
những hiện tượng của tâm. Như Đức Phật có nói, tâm chỉ giản dị là tâm. Tâm
không phải là một chúng sinh, không phải là một người, một tự ngã, hoặc là
chính bạn. Tâm không phải là chúng ta, cũng không phải là chúng nó. Pháp (Dhamma)
chỉ giản dị là Pháp. Nó là một tiến trình tự nhiên, vô ngã. Nó không thuộc
về chúng ta, hay bất cứ ai khác. Nó không phải là một vật. Bất cứ những gì
mà một cá nhân thể nghiệm đều rơi vào trong năm loại căn bản này (khandas,
năm uẩn): sắc, thọ, tưởng, hành và thức. Đức Phật dạy chúng ta nên
buông bỏ hết chúng.
Pháp hành thiền
cũng tựa như một thanh gỗ. Minh quán (Vipassanā) ở đầu này của
thanh gỗ, còn An chỉ (Samatha) thì ở đầu kia. Khi chúng ta cầm
thanh gỗ lên, có phải một đầu hay là hai đầu cùng được nâng lên? Dĩ nhiên,
khi cầm thanh gỗ lên thì hai đầu đều được cất lên cả. Đầu nào là minh
quán, và đầu nào là an chỉ? Chỗ nào là minh quán tận cùng và chỗ nào là an
chỉ bắt đầu? Cả hai đều là tâm cả. Khi tâm trở nên an tịnh, thì sự an định
sẽ khởi lên ngay bước đầu từ nơi tịch tĩnh, an chỉ (samatha). Chúng
ta gom và hợp nhất tâm lại trong những trạng thái an định (samādhi).
Tuy nhiên, khi sự an bình và ổn cố của samādhi phai nhạt dần, khổ
sở sẽ khởi lên thay thế. Tại sao vậy? Bởi vì sự an bình do thiền an chỉ
đưa đến vẫn còn căn cứ trên sự bám níu. Sự bám níu này có thể là một
nguyên nhân gây ra đau khổ. Tịch tĩnh còn chưa phải là bước cuối của con
đường. Đức Phật đã nhìn thấy điều đó, do chính kinh nghiệm của Ngài, sự an
định của tâm như thế vẫn còn chưa phải là cứu cánh. Các nguyên nhân nằm
bên dưới tiến trình của sự hiện hữu (bhava) vẫn chưa được đoạn diệt
(nirodha). Các điều kiện của sự tái sinh vẫn còn đó. Công phu hành
trì của Ngài vẫn chưa đạt đến mức toàn hảo. Tại sao? Bởi vì vẫn còn khổ
não. Do đó, dựa trên sự an định của tịch tĩnh, Ngài tiếp tục quán chiếu,
điều tra, và phân tích bản chất hữu vi của thực tại cho đến khi Ngài đã
giải thoát khỏi mọi sự ràng buộc, ngay cả sự ràng buộc vào tịch tĩnh. Tịch
tĩnh vẫn còn là một phần của thế giới hữu vi và thực tại ước định. Bám vào
loại an định đó là bám vào thực tại ước định, và cho đến khi nào chúng ta
còn bám vào đó, chúng ta vẫn còn sa lầy trong hiện hữu và tái sinh. Hân
hoan trong sự an định của tịch tĩnh sẽ đưa đến hiện hữu và tái sinh kế
tiếp. Một khi tâm bất an và chao động đã lắng dịu xuống rồi, con người
thường hay bám níu vào sự yên tịnh tiếp theo đó.
Thế nên Đức
Phật mới quan sát các nguyên nhân và điều kiện nằm bên dưới sự hiện hữu và
tái sinh. Cho đến khi nào Ngài còn chưa thâm nhập hoàn toàn vào vấn đề và
hiểu rõ ràng được Chân Lý, Ngài vẫn tiếp tục thẩm sát càng lúc càng thâm
sâu hơn, với một tâm tư an định, chiếu rọi vào tất cả mọi sự vật, an lành
hay xáo động, mỗi khi chúng khởi sinh lên. Ngài tiếp tục thẩm sát cho đến
khi Ngài thấy thật rõ ràng, minh bạch rằng, muôn pháp khi khởi lên, hiện
hữu thì cũng tựa như một hòn sắt nóng đang bị nung đỏ. Năm uẩn (sắc, thọ
tưởng, hành, thức) của chúng sinh là hòn sắt nóng đỏ. Khi một hòn sắt nung
nóng đỏ, còn có chỗ nào cho ta cầm mà không bị phỏng tay chăng? Có chỗ nào
nơi hòn sắt nóng đỏ đó còn dịu mát chăng? Thử sờ vào bên trên, bên dưới
hoặc hai bên hông mà thấy được một chỗ còn nguội lạnh chăng? Không thể
được. Hòn sắt nung đỏ đã hoàn toàn nóng cháy. Chúng ta không thể nào bám
vào sự an tịnh. Nếu tự đồng hóa với sự an tịnh đó, rồi phỏng đoán rằng
cũng có kẻ đang được yên ổn và tịch tĩnh, đó là vô tình củng cố thêm ý
nghĩ sai lầm rằng có một linh hồn riêng biệt, một tự ngã độc lập. Ý tưởng
về tự ngã chỉ là một phần của thực tại qui ước. Khi nghĩ rằng, "Tôi bình
yên, Tôi xao động, Tôi tốt, Tôi xấu, Tôi sung sướng, Tôi đau buồn", chúng
ta càng bị vướng vào hiện hữu và tái sinh. Lại càng thêm khổ sở. Khi hạnh
phúc tàn phai, chúng ta đau khổ. Khi sự khổ sở biến mất, chúng ta có hạnh
phúc trở lại. Vướng mãi trong vòng lẩn quẩn đó, ta trồi lên thụt xuống
triền miên giữa thiên đường và địa ngục.
Trước khi giác
ngộ, Đức Phật nhận thấy điều này trong chính tâm của Ngài. Ngài biết rõ
rằng các điều kiện của sự hiện hữu và tái sinh vẫn chưa tận diệt hết. Công
việc của Ngài vẫn chưa hoàn tất. Chú tâm vào tính duyên sinh của cuộc đời,
Ngài quán chiếu: "Do nguyên nhân này mà có sự sinh; do sự sinh này mà có
sự chết, và tất cả các sự biến chuyển này đến và đi." Thế là Đức Phật nắm
lấy các chủ đề đó để quán chiếu hầu thông hiểu sự thật về năm uẩn. Tất cả
mọi sự vật tâm linh hay vật chất, mọi sự việc được quan niệm hay suy tư
đến, đều do duyên sinh, không có một ngoại lệ nào. Một khi Ngài đã hiểu rõ
như thế, Ngài dạy chúng ta nên đặt chúng xuống. Một khi Ngài đã hiểu rõ
như thế, Ngài dạy chúng ta nên buông bỏ hết chúng. Ngài khuyến khích mọi
người nên thông hiểu cho phù hợp với Chân Lý. Nếu không như thế, chúng ta
sẽ khổ sở. Chúng ta không đủ khả năng để vứt bỏ các sự vật đó. Tuy nhiên,
một khi chúng ta thấy rõ vấn đề này, chúng ta sẽ nhìn nhận rằng các sự vật
đó làm mê hoặc chúng ta. Như Đức Phật có nói, "Tâm không có thực chất, nó
không phải một vật nào cả."
Tâm không phải
sinh ra là thuộc về một ai. Tâm không chết đi như bất cứ ai. Tâm ấy tự do,
chiếu sáng rạng ngời, và không vướng mắc vào bất cứ vấn đề nào cả. Lý do
các vấn đề khó khăn khởi lên là vì tâm ấy bị che mờ bởi các sự vật bị điều
kiện hóa, bị vẩn đục vì quan niệm sai lầm về tự ngã. Bởi thế, Đức Phật dạy
ta phải nên quan sát tâm ấy. Ngay tại buổi đầu, đã có gì ở đấy? Thực sự,
không có gì cả. Tâm ấy không khởi lên cùng với các pháp hữu vi, và tâm ấy
cũng không diệt mất theo các pháp hữu vi đó. Khi gặp một sự việc gì thiện
lành, tâm ấy không thay đổi để trở thành thiện lành. Khi gặp một sự việc
xấu ác, tâm ấy cũng không trở thành xấu ác. Tâm ấy như thế đó, khi có sự
minh quán nhìn rõ ràng vào bản thể của chính mình, có sự thông hiểu rằng
đây vốn là một tình trạng vô thực chất.
Trí tuệ minh
quán của Đức Phật nhìn thấy muôn pháp đều vô thường, bất toại nguyện
và vô ngã. Ngài muốn mọi người chúng ta phải thông hiểu hoàn toàn
theo đường lối đó. Do đó, sự "hay biết" đã biết thật phù hợp với Chân Lý.
Khi sự "hay biết" đó biết đến niềm an lạc hay nỗi sầu bi, thì nó vẫn giữ
được sự thản nhiên, bất động. Tình cảm an lạc là một hình thức của sự sinh
ra. Khuynh hướng trở nên buồn bã là một hình thức của sự chết đi. Khi có
sự chết, tất sẽ có sự sinh; và những gì sinh ra rồi sẽ chết đi. Khởi sinh
rồi tận diệt, cứ mãi vướng vào vòng lẩn quẩn của sự hiện hữu. Một khi tâm
tư của hành giả đã đạt đến tình trạng hiểu biết như thế đó, thì không còn
sót lại chút nghi ngờ nào về sự trở thành và tái sinh nữa cả. Không còn
cần phải hỏi lại ai nữa cả.
Đức Phật thẩm
sát đầy đủ hết tất cả các pháp hữu vi và đã buông bỏ được chúng. Năm uẩn
cũng được buông bỏ, và sự "hay biết" chỉ đơn thuần là một quan sát viên vô
tư. Nếu Ngài thể nghiệm điều chi tích cực, Ngài không vì thế mà trở thành
tích cực. Ngài chỉ đơn thuần quan sát và tỉnh giác. Nếu Ngài thể nghiệm
điều chi tiêu cực, Ngài không hề trở thành tiêu cực. Và tại sao lại như
vậy? Bởi vì tâm tư Ngài đã giải thoát khỏi các nhân duyên ấy. Ngài đã thấm
nhập vào chân lý. Nhân duyên đưa đến tái sinh không còn hiện hữu nữa. Đó
là sự "hay biết" chắc chắn và đáng tin cậy. Đó là một tâm tư thật sự hoàn
toàn an định. Đó là những gì không hề được sinh ra, không già lão, không
bệnh hoạn, và không hề chết đi. Đó cũng không phải là nguyên nhân hoặc hậu
quả, cũng không tùy thuộc vào nhân và quả; hoàn toàn độc lập đối với tiến
trình duyên sinh. Các nguyên nhân bấy giờ đã chấm dứt, và không còn sót
lại một duyên nào nữa. Tâm tư ấy vượt qua sự sinh và sự chết, vượt qua an
lạc lẫn ưu bi, cả thiện lẫn ác. Còn có thể nói gì hơn nữa? Nó vượt qua mọi
giới hạn của ngôn từ để mô tả nó. Tất cả các điều kiện hỗ trợ đã chấm dứt,
và nỗ lực nào để mô tả nó cũng sẽ chỉ đưa đến sự bám thủ. Ngôn từ được
dùng bấy giờ chỉ trở thành một tràng lý thuyết của tâm tư mà thôi.
Các mô tả lý
thuyết về tâm và cách vận hành của tâm tuy chính xác nhưng Đức Phật lại
xem loại hiểu biết đó tương đối vô dụng. Chúng ta dùng trí thức để hiểu
biết một điều gì, rồi tin tưởng vào đó, nhưng đấy không có chút ích lợi
thực sự nào. Kiến thức đó không đưa đến an định. Sự hiểu biết của Đức Phật
đưa đến sự buông bỏ. Kết quả là sự xả ly. Bởi vì chính cái tâm đã dẫn ta
nhúng tay vào cả hai, điều phải và điều trái. Nếu khá khôn ngoan, chúng ta
sẽ chọn điều phải. Nếu quá khờ khạo, chúng ta sẽ dính dấp đến điều quấy.
Tâm ấy là tâm thế gian, và đức Thế tôn đã dùng các sự vật của thế gian này
để quan sát chính thế gian đó. Biết được rõ ràng thế gian này đúng như
thật nó là như thế, Ngài được tôn xưng là bậc "Thế gian giải", nghĩa là
bậc đã hiểu được thế gian này rất rõ ràng và minh bạch.
Trở lại với vấn
đề an chỉ (samatha) và minh quán (vipassanā), điều quan
trọng nhất là phải phát triển các trạng thái đó ngay trong chính tâm của
chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta thật sự phát triển chúng nơi ta thì chúng
ta mới hiểu biết rõ thực sự chúng là như thế nào. Chúng ta cố tìm học
những gì trong sách vở nói về các yếu tố của tâm, nhưng loại kiến thức trí
năng này lại không có ích lợi chi cho việc cắt đứt hẳn các ham muốn vị kỷ,
sân hận và si mê. Chúng ta nghiên cứu lý thuyết về tham, sân, si, giản dị
chỉ mô tả các đặc tính khác nhau của các lậu hoặc tinh thần đó: "Ham muốn
ích kỷ có nghĩa là như thế này; giận hờn mang ý nghĩa như thế kia; si mê
được định nghĩa như thế nọ." Khi chỉ hiểu biết chúng qua các đặc tính lý
thuyết đó, chúng ta có thể thuyết giảng về chúng, nhưng chỉ trên bình diện
này thôi. Chúng ta thông minh và hiểu biết như thế, nhưng khi các lậu hoặc
đó thực sự khởi lên trong tâm chúng ta, chúng có hoàn toàn giống hệt như
trong lý thuyết không? Thí dụ như, khi chúng ta gặp phải việc gì bất như
ý, chúng ta có phản ứng chống lại và trở nên cau có chăng? Chúng ta có bám
chặt lấy nó không? Hay là chúng ta buông bỏ, cho qua đi? Nếu sự hiềm ghét
nổi lên và chúng ta thấy được như thế, chúng ta có còn ôm ấp sự hiềm ghét
đó mãi chăng? Hoặc là khi chúng ta đã nhận diện rõ ra sự hiềm ghét rồi,
chúng ta có lập tức buông bỏ nó không? Nếu tự xét mình khi có điều không
vừa ý mà nổi lên sự hiềm ghét và cố giữ sự hiềm ghét đó mãi, tốt hơn là ta
nên quay về học tập lại nữa. Bởi vì sự cố chấp đó không phải là thái độ
đúng đắn. Sự thực tập vẫn chưa được hoàn hảo. Hễ khi đã hoàn hảo rồi thì
sự buông bỏ tự nhiên xảy ra. Các bạn hãy nhìn lại sự việc dưới ánh sáng
này.
Chúng ta phải
thành thực nhìn sâu vào chính tâm của chúng ta, nếu chúng ta muốn thể
nghiệm được các lợi lạc của sự thực tập. Cố gắng mô tả các tình trạng tâm
lý, qua các tâm sở khác nhau và các đặc tính của chúng, chưa phải là sự
thực tập đầy đủ. Còn nhiều việc khác cần làm hơn thế nữa. Nếu cần học tập
các điều ấy, bạn hãy tìm hiểu chúng một cách tuyệt đối, với sự sáng tỏ rõ
ràng và sự hiểu biết thâm sâu. Thiếu sự trong sáng của minh quán, làm sao
ta hoàn tất được việc học tập? Chúng ta không bao giờ học tập cho xong cả.
Thực tập Chánh
Pháp vì thế mà quan trọng vô cùng. Khi tôi thực hành, đó là tôi đang học
tập. Tôi không biết gì về các tâm sở, các yếu tố tâm lý của tâm cả. Tôi
chỉ quan sát phẩm chất của sự hiểu biết. Nếu một tư tưởng khởi lên, tôi
liền tự hỏi tại sao. Nếu một ý hờn giận nổi lên, tôi tự hỏi tại sao. Nếu
một ý yêu thương sinh ra, tôi tự hỏi tại sao. Đó là phương cách mà tôi
theo. Cho dù có đặt tên các ý đó là tư tưởng, là tâm sở, là yếu tố tâm lý,
là gì gì đi nữa, cũng không sao. Chỉ cần đi thật sâu vào điểm đó cho đến
khi nào các cảm xúc thương hay ghét đó hoàn toàn biến mất khỏi tâm. Khi
tôi có đủ khả năng để chặn dừng sự yêu hay ghét, trong bất cứ trường hợp
nào, tôi mới có thể vượt thoát khỏi sự đau khổ. Rồi thì đâu cần việc gì
xảy ra thêm; tâm và trí đã được giải thoát và thoải mái. Không có gì còn
lưu lại. Tất cả đều dừng đứng lại.
Xin hãy thực
tập như thế. Nếu có ai muốn thuyết giảng về lý thuyết, thì đó là việc của
họ. Nhưng dù có tranh luận đến bao nhiêu đi nữa, thì sự thực tập cũng chỉ
gom lại ở một điểm duy nhất tại đây. Khi sự việc nào khởi lên, thì nó khởi
lên ngay tại đây. Dù nhiều hay ít, nó cũng bắt nguồn từ ngay nơi đây. Khi
nó chấm dứt, sự chấm dứt cũng xảy ra ngay tại đây. Còn chỗ nào khác nữa
sao? Đức Phật gọi điểm tại đây là sự "hiểu biết". Khi sự "hiểu biết" đó
biết được sự vật chính xác, phù hợp với Chân Lý, thì chúng ta thông hiểu
được ý nghĩa của Tâm. Sự vật luôn luôn lừa gạt không ngừng. Khi ta học tập
về chúng, chúng luôn dối gạt ta. Tôi còn phải nói cách nào nữa đây? Mặc dù
bạn biết chúng, bạn vẫn bị mê hoặc vì chúng, ngay tại nơi bạn biết đến
chúng. Đó là thực trạng. Vấn đế là như thế này: ý định của Đức Phật không
phải là muốn ta biết các sự vật được gọi tên gì. Mục đích giáo pháp của
Ngài là dạy ta hãy suy ngẫm để tìm ra con đường giúp chúng ta thoát ra
khỏi các ràng buộc của vạn pháp, xuyên qua sự truy tầm các nguyên nhân sâu
xa nằm ẩn bên dưới.
*
2. Giới, Định, Tuệ
Tôi thực tập
Chánh Pháp mà không biết chi nhiều. Tôi chỉ biết rằng con đường giải thoát
bắt đầu bằng Giới (Sīla). Giới là bước đầu tuyệt đẹp của con
đường Đạo. Sự an định sâu xa của Định (Samādhi) là khoảng giữa
tuyệt đẹp. Trí Tuệ (Paññā, Bát-nhã), là đoạn cuối tuyệt đẹp. Mặc dù
Giới-Định-Tuệ phân ra làm ba phương diện trong việc tu tập, nhưng càng
nhìn sâu vào chúng, ta càng thấy cả ba đức tính ấy phối hợp lại với nhau.
Để trì giới, bạn phải là người có trí tuệ. Ta thường khuyên mọi người phải
theo đúng các tiêu chuẩn đạo đức, trước hết là tuân theo năm điều học, để
giới đức được vững chắc. Tuy nhiên, sự hoàn hảo của giới đức cần phải có
rất nhiều trí tuệ. Ta phải giữ gìn lời nói, canh chừng các hành động và
phân tích các hậu quả của chúng. Tất cả các điều đó là công việc của trí
tuệ. Ta phải dựa trên trí tuệ mà đào luyện giới đức.
Theo lý thuyết,
giới đi đầu, kế đến định, rồi sau đến tuệ; nhưng khi tôi quán sát, tôi
nhận thấy Trí tuệ là viên đá nền móng của mọi phương diện khác của sự thực
tập. Để có thể hiểu rõ tận tường các hậu quả của lời chúng ta nói và việc
chúng ta làm - nhất là các hậu quả tai hại - ta cần phải nương theo trí
tuệ để soi đường và canh phòng, trong việc thẩm sát tiến trình nhân quả.
Điều này giúp ta thanh lọc được các hành động và lời nói. Một khi ta đã
quen phân biệt được thái độ đạo đức với hành vi bất chánh, ta sẽ thấy được
chỗ nào cần phải thực tập. Ta sẽ buông bỏ điều giả dối và đào luyện điều
chân chánh. Ta từ bỏ các điều ác và phát triển các điều thiện. Đó là Giới
(Sīla). Khi ta làm được như thế luôn, tâm trở nên vững
chắc và cương quyết. Một cái tâm cương quyết và không lay động, thì không
hề lo lắng, hối hận hay mê mờ trong lời nói hay trong động tác. Đó là Định
(Samādhi).
Tâm đó ổn cố và
thuần nhất, trở thành một nguồn năng lực mạnh mẽ thứ hai khi chúng ta thực
tập theo Chánh Pháp, giúp ta quán chiếu sâu xa vào hình sắc, âm thanh,
v.v. đang được thể nghiệm. Một khi tâm đã an định trong sự tỉnh thức vững
chắc, ta có thể bước vào sự suy tầm bền bỉ về thực tại của sắc thân, cảm
giác, tri giác, tư tưởng, ý thức, với các hình sắc, âm thanh, hương, vị,
xúc chạm trên thân cùng các đối tượng của tâm. Khi chúng liên tục phát
sinh, ta cũng liên tục suy tầm chúng với một quyết tâm không để đánh mất
sự tỉnh giác. Nhờ đó mà ta mới hiểu biết được các sự kiện đó thật sự như
thế nào. Các sự kiện đó khởi lên hiện hữu theo đúng với chân lý thiên
nhiên của chính chúng. Khi sự hiểu biết của ta ngày càng thâm sâu, trí tuệ
liền khởi sinh. Một khi đã có sự thông hiểu sáng tỏ về sự vật thực sự là
như thế nào, đúng theo Chân lý, thì các tri giác cũ của ta bị bứng tận gốc
rễ và, rồi đó, các kiến thức bị ý niệm hóa trước kia nay liền biến dạng để
trở thành trí tuệ. Điều đó cho thấy rõ phương thức mà Giới, Định, Tuệ hòa
hợp lại với nhau và tác động như là một.
Khi trí tuệ
tăng trưởng về dũng lực và vô úy (không sợ hãi) thì định lực khởi lên trở
thành vững chắc hơn. Định lực càng kiên cố, giới đức càng ổn định. Giới
đức càng hoàn hảo, lại nuôi dưỡng định lực thêm mạnh mẽ, và định lực thêm
phần dũng mãnh sẽ đưa đến một trí tuệ trưởng thành. Cả ba phương diện của
sự tập luyện cùng ăn khớp với nhau và tác động hỗ tương nhau. Phối hợp
lại, cả ba lập thành Bát Chánh Đạo, con đường tu tập của Đức Phật. Một khi
Giới, Định, Tuệ đã đạt đến cao điểm, Bát Chánh Đạo có đủ dũng lực quét
sạch các lậu hoặc còn đang che mờ sự thanh tịnh của tâm. Khi tham dục, sân
hận và si mê phát khởi, Bát Chánh Đạo là thanh bảo kiếm chém chúng ngã
xuống ngay tại lộ trình của chúng.
Khuôn khổ để
thực hành Chánh Pháp là Tứ Diệu Đế: (1) Khổ (dukkha), (2) Tập,
nguồn gốc của Khổ (samudaya), (3) Diệt, chấm dứt Khổ (nirodha),
(4) Đạo, con đường Tám Chánh đưa đến sự tận diệt khổ (magga). Bát
Chánh Đạo gồm có Giới, Định, Tuệ, và đó là khuôn khổ để đào luyện tâm ý. Ý
nghĩa thực sự của Giới Định Tuệ không thể tìm thấy nơi danh xưng, mà lại
ẩn tàng vào nơi thâm sâu của tâm trí. Ba môn học Giới, Định, Tuệ là như
thế đấy; chúng xoay quanh nhau liên tục. Bát Chánh Đạo bao trùm khắp các
hình sắc, âm thanh, mùi, vị, xúc chạm vào thân, hoặc các đối tượng nào
khác khởi lên. Tuy nhiên, nếu các yếu tố của Bát Chánh Đạo còn yếu ớt và
rụt rè, thì các lậu hoặc sẽ xâm chiếm tâm trí ta. Nếu Bát Chánh Đạo dũng
mãnh và can đảm, nó sẽ chinh phục và tiêu diệt các lậu hoặc. Nếu các lậu
hoặc phiền não còn mạnh mẽ và gan lì, trong khi Bát Chánh Đạo yếu ớt và
bạc nhược, thì các lậu hoặc đó sẽ ngự trị lên Bát Chánh Đạo. Chúng chế ngự
tâm trí ta. Nếu sự hiểu biết không đủ nhanh nhẹn và lanh lợi khi các hình
sắc, cảm giác, tri giác và tư tưởng đang khởi lên, thì các đối tượng này
sẽ chiếm đoạt và tàn phá chúng ta. Bát Chánh Đạo và các lậu hoặc cùng đi
song song với nhau. Trong khi sự thực tập theo Chánh Pháp được phát triển
trong tâm, hai lực lượng này tranh chấp nhau từng bước một trên con đường
tu hành. Đó cũng tựa như có hai người đang cãi vã nhau bên trong tâm trí,
nhưng đó chỉ là sự kình chống giữa Bát Chánh Đạo và các lậu hoặc, để dành
quyền ngự trị lên tâm. Bát Chánh Đạo nuôi dưỡng và hướng dẫn khả năng quán
chiếu của ta. Cho đến khi nào ta vẫn còn đủ khả năng để quán chiếu chính
xác, các lậu hoặc sẽ bị thất thế và rút lui dần. Nhưng nếu tâm ta lỏng
lẻo, mỗi khi các lậu hoặc chỉnh trang và củng cố lực lượng lại thì Bát
Chánh đạo sẽ bị đánh tan, phải nhường chỗ, rút lui. Hai bên đối phương cứ
tranh chấp mãi cho đến khi có một kẻ chiến thắng và lúc đó, mọi việc được
an bài.
Nếu ta chú tâm
vào nỗ lực phát triển theo đường lối Chánh Pháp, lần lần các lậu hoặc sẽ
bị quét sạch vĩnh viễn. Một khi đã được đào luyện hoàn toàn rồi, bốn Chân
Lý Cao Thượng sẽ an trú trong tâm ta. Dưới bất cứ hình thức nào mà hoạn
khổ có mặt, hoạn khổ đó cũng có một nguyên nhân tạo ra sự hiện hữu của nó.
Đó là Chân Lý thứ hai. Và nguyên nhân ấy là gì? Giới lỏng lẻo, Định yếu
ớt, Tuệ lờ mờ. Khi Bát Chánh Đạo không bền vững, các lậu hoặc ngự trị lên
tâm trí. Khi chúng ngự trị, Chân Lý thứ hai liền khởi lên hoạt động và tạo
ra các loại hoạn khổ. Một khi chúng ta bị khổ, các đức tánh có khả năng
dập tắt được sự khổ liền biến đi mất. Các điều kiện làm khởi sinh lên Bát
Chánh Đạo là Giới, Định và Tuệ. Khi ba môn này đạt đến dũng lực trọn vẹn
thì Bát Chánh Đạo tiến lên không bị ngưng trệ, khuất phục được sự bám thủ
và đeo níu đã khiến ta phải phiền muộn, lo âu. Khổ không thể khởi phát
được, vì Bát Chánh Đạo đang dẹp tan các lậu hoặc. Chính ngay tại điểm này
mà sự chấm dứt khổ bắt đầu. Tại sao Bát Chánh Đạo đủ sức mang đến sự chấm
dứt khổ? Bởi vì Giới, Định và Tuệ đã đạt đến cao điểm của sự hoàn hảo, và
Bát Chánh Đạo đã gia tăng tốc lực đến cực điểm nên không thể nào bị ngăn
dừng lại được. Tất cả đều cùng xảy ra ngay tại đây. Tôi muốn nói rằng,
những ai đã thực tập đúng như thế, thì các ý kiến lý thuyết về tâm trí
không thể hiện khởi lên trong khung cảnh này. Nếu được giải thoát khỏi các
ý kiến đó, tâm trí liền trở nên vững chắc và đáng tin cậy nhất. Và kể từ
nay, dù tâm trí ấy chọn theo lối nào, chúng ta không còn cần phải thúc dục
nó hơn nữa để tiếp tục thẳng tiến mãi.
Bạn hãy nhìn
đến lá cây xoài. Lá đó ra sao? Chỉ cần quan sát một chiếc lá, là biết được
cả muôn ngàn chiếc lá khác. Chỉ cần nhìn kỹ một chiếc lá thôi. Các lá khác
cũng đều giống như thế. Với cây xoài cũng như thế. Ta chỉ cần quan sát một
thân cây xoài là biết được các đặc tính của tất cả các cây xoài. Chỉ cần
nhìn kỹ một thân cây xoài thôi. Mọi cây xoài khác cũng không có gì sai
biệt quan trọng cả. Nếu ta biết được một, ta sẽ biết hết tất cả. Đó là lời
Đức Phật đã dạy.
Giới-Định-Tuệ
là con đường của Đức Phật. Nhưng con đường đó chưa phải là cốt tủy của
Chánh Pháp. Bát Chánh Đạo, tự nó, không phải là cứu cánh, không phải là
mục tiêu tối hậu của Đức Thế Tôn. Nhưng nó là con đường đi vào nội tâm. Đó
cũng như các bạn đi từ thành phố Bangkok đến tu viện Wat Nong Pah Pong
này. Không phải vì đường xá mà bạn đã bỏ công đi tìm. Điều mà bạn muốn là
đi đến tu viện, nhưng bạn cần con đường đó để đi đến đây. Con đường bạn
vượt qua không phải là tu viện, nó chỉ là phương cách để đi đến đây. Nhưng
nếu bạn muốn đến được tu viện, bạn phải đi theo con đường đó. Giới, Định,
và Tuệ, cũng như thế. Chúng ta có thể bảo rằng cả ba không phải là cốt tủy
của Chánh Pháp, nhưng chúng là con đường đưa ta đến đây. Khi đã thuần thục
về Giới, Định, Tuệ rồi, thì kết quả sẽ là tâm tư được an hòa thật thâm
sâu. Đó là mức đến nơi. Khi ta đạt đến sự an định đó rồi, ngay cả khi nghe
một tiếng động lớn, tâm tư vẫn giữ sự điềm tĩnh. Một khi ta đã đạt được an
định đó, thì không còn gì cần phải làm thêm nữa. Đức Phật dạy phải buông
bỏ tất cả. Dầu cho có việc gì xảy ra chăng nữa, cũng không có chi để lo
lắng cả. Bấy giờ chúng ta mới thực sự tự mình biết được mọi sự việc. Chúng
ta không còn chỉ biết tin suông, theo những gì kẻ khác nói.
Nguyên tắc căn
bản của Phật giáo là sự rỗng vắng của tất cả hiện tượng. Nó không tùy
thuộc vào sự nhiệm mầu của các loại thần thông, các khả năng dị thường,
hoặc bất cứ những gì huyền bí và lạ lùng. Đức Phật không nhấn mạnh đến tầm
mức quan trọng của các việc đó. Tuy nhiên, các quyền năng này vẫn có thật,
và có thể tập luyện được, nhưng khía cạnh này của Giáo pháp lại có tính
cách làm mê hoặc, cho nên, Đức Phật không khuyến khích sự tập luyện đó.
Ngài chỉ ngợi khen các bậc thánh nhân đã tự mình giải thoát ra khỏi mọi
hoạn khổ, phiền não.
Để thực hiện sự
giải thoát mọi khổ não, cần phải tập luyện với các khí cụ cùng vật trang
bị để hoàn thành công việc, đó là từ bi, giới hạnh, định lực và trí tuệ.
Chúng ta cần phải nhận lấy chúng và theo đó mà tập luyện. Cùng phối hợp
lại, chúng lập thành con đường Đạo hướng về nội tâm, và Trí tuệ là bước
đầu tiên. Con đường Đạo ấy không thể nào trưởng thành được, nếu tâm trí
còn bị các lậu hoặc che phủ kín, nhưng nếu chúng ta cương quyết và dũng
mãnh thì con đường Đạo sẽ loại trừ các ô trược đó. Tuy nhiên, nếu các lậu
hoặc tỏ ra lì lợm và mạnh mẽ, chúng sẽ phá tan con đường Đạo. Hành trì
theo Chánh Pháp giản dị chỉ là sự tranh đấu không ngừng của hai lực lượng
đối nghịch đó, cho đến khi nào đạt đến mức cuối cùng của con đường Đạo.
*
3. Các nguy cơ của chấp thủ
Công phu tu tập
thường phải chịu nhiều thử thách gian nan. Cần phải có lòng kiên trì, kham
nhẫn và chịu đựng mọi thiếu thốn. Ta cần phải tự mình làm lấy, tự mình thể
nghiệm lấy, và tự mình thực hiện lấy. Tuy nhiên, các học giả thường hay bị
lầm lẫn. Thí dụ như khi ngồi thiền, vừa được chút ít an ổn thì họ liền
khởi lên nghĩ rằng: "À! Đây chắc là Sơ thiền rồi!" Tâm trí họ đã hoạt động
như thế đó. Và một khi các tư tưởng đó khởi sinh lên, tức thì sự an tịnh
mà họ đang thể nghiệm liền bị lay chuyển. Không bao lâu, họ lại bắt đầu
tưởng rằng có lẽ họ đã đạt đến Nhị thiền. Các bạn đừng nên suy nghĩ và ước
đoán như thế. Không có một bản cáo thị nào thông báo cho ta biết ở giai
tầng nào của thiền-na mà ta đang thể nghiệm. Sự thật lại hoàn toàn khác
hẳn. Không có gì giống với các bản chỉ đường cho các bạn, "Đây là hướng đi
về Wat Nong Pah Pong" cả. Đó không phải là điều mà tôi tìm đọc thấy trong
tâm trí. Không có chút gì để thông báo, cáo tri cả.
Mặc dù có nhiều
vị học giả uyên thâm đã viết nhiều bản tường trình mô tả Sơ thiền, Nhị
thiền, Tam thiền và Tứ thiền, nhưng những gì được viết ra đó hoàn toàn là
những tài liệu, chi tiết về bên ngoài. Khi tâm tư đang đi vào các tình
trạng an định thâm sâu, tâm tư ấy không biết đến những gì đã được viết
sẵn. Tâm ấy biết, nhưng điều mà tâm ấy biết, không phải cùng một thứ với
lý thuyết đã đọc được. Nếu các học giả chụp lấy các lý thuyết và mang
chúng vào trong sự thiền quán của họ, ngồi và ngẫm nghĩ: "Hừm! Cái gì đây?
Phải là Sơ thiền đó chăng?" Đấy! Sự an định vừa bị lay chuyển rồi, và họ
không thể nghiệm được chút gì có giá trị thực sự. Tại sao lại như vậy? Bởi
vì đó là ý mong cầu, và khi đã có khát vọng, thì điều gì sẽ xảy ra? Tâm
liền rút lui khỏi việc hành thiền. Bởi vậy cho nên tất cả chúng ta cần
phải vứt bỏ sự suy nghĩ và ước đoán như thế. Bạn hãy dẹp bỏ chúng trọn vẹn
đi. Hãy dùng lấy sắc thân, lời nói và tâm tư làm đề tài khảo sát để tu
tập. Hãy quan sát các hoạt động của tâm nhưng đừng mang các sách vở viết
về Chánh pháp vào trong đó với bạn. Nếu không, mọi việc sẽ trở nên rối
ren, bởi vì không có gì trong sách lại tương ứng đúng với Sự Thật mà muôn
sự vật đang là như thế.
Những người học
nhiều quá, đầy ắp các kiến thức lý thuyết, thường không thành công trong
việc thực tập Chánh Pháp. Họ bị sa lầy ở giai đoạn sưu tầm tài liệu. Sự
thật là không thể đo lường được tâm trí bằng các tiêu chuẩn ngoại tại. Nếu
tâm trí trở nên an tịnh, chỉ nên để cho nó an tịnh. Các giai tầng thâm sâu
của sự an định quả thật là có. Riêng cá nhân tôi, trước kia, tôi không
biết chi nhiều về lý thuyết thực hành. Tôi đã là tỳ khưu từ hơn ba năm mà
vẫn còn một số lớn các câu hỏi về định lực thực sự ra làm sao. Tôi cứ suy
nghĩ mãi về điều đó và cố gắng tìm hiểu trong khi tôi hành thiền, nhưng
tâm tôi lại càng bất an và xao lãng hơn lúc trước! Số lượng các sự suy
nghĩ thật sự đã gia tăng lên nhiều. Khi tôi không hành thiền, thì tôi lại
an tịnh hơn. Trời! Như thế, có khó khăn và bực bội chăng? Nhưng mặc dù gặp
nhiều trở ngại, tôi vẫn cứ tiếp tục. Khi tôi không cố làm điều chi đặc
biệt hơn, tâm trí tôi lại tương đối thoải mái. Nhưng khi nào tôi quyết tâm
làm cho tâm trí tôi qui nhất lại trong định lực (samādhi), thì tâm
ấy lại vượt ra khỏi vòng kiểm soát. Tôi tự hỏi, "Điều gì đang xảy ra thế?
Tại sao lại như vậy?"
Sau này, tôi
mới nhận thức ra hành thiền có thể đem ra so sánh với tiến trình hơi thở.
Nếu tôi quyết tâm ép cho hơi thở trở nên cạn, sâu, hoặc bình thường, thì
rất khó mà làm được như thế. Tuy nhiên, nếu ta đi tản bộ và không để ý đến
các luồng hơi thở đang thở ra, thở vào, thì lại rất thoải mái, thư giãn.
Tôi chợt nghĩ: "À! Có lẽ đây là đường lối có hiệu quả đấy!" Khi một người
đi tới, đi lui bình thường suốt ngày, không cố tâm chú ý gì đến hơi thở,
thì hơi thở có làm cho người ấy khổ sở không? Không, anh ta cảm thấy thư
thái. Nhưng khi tôi ngồi xuống với lời nguyện quyết tâm làm cho tâm được
an tịnh, tức thời sự bám chặt và đeo níu liền len vào. Khi tôi thử điều
chỉnh hơi thở cho sâu hoặc cạn, thì việc đó chỉ làm cho tôi thêm căng
thẳng. Tại sao vậy? Bởi vì cái ý chí, mà tôi đang dùng đây, bị nhuốm bẩn
vì sự bám chặt và đeo níu. Tôi còn chưa hiểu được điều gì đang xảy ra đó.
Tất cả sự cản trở, thất bại và khó nhọc đó đã nổi lên chỉ vì tôi đã đưa
lòng mong cầu vào trong việc hành thiền.
*
4. An bình không lay chuyển
Lần nọ, tôi đến
ở tại một tu viện trong rừng cách làng xóm chừng nửa dặm. Vào một đêm, dân
làng tổ chức một cuộc hội hè rất ồn ào, trong khi tôi đang ngồi tham
thiền. Lúc ấy vào độ mười một giờ đêm, và tôi đang có cảm giác lạ thường.
Suốt từ trưa đến giờ, tôi có cảm giác lạ như thế. Tâm tôi thật yên tịnh.
Hầu như không có tư tưởng nào cả. Tôi cảm thấy thư giãn và thoải mái. Tôi
cất bước đi kinh hành cho đến khi tôi thấm mệt và quay vào ngồi xuống
trong chòi lá. Khi ngồi xuống, vừa mới xếp chân lại, thì lạ lùng thay, tâm
tôi đi vào một trạng thái an định thâm sâu. Sự kiện này tự nó khởi lên như
thế. Khi tôi đã ngồi yên, tâm trở nên thực sự an định. Tâm ấy kiên cố như
phiến đá. Không phải là tôi không còn nghe tiếng ồn ào của dân làng đang
ca, múa nữa - tôi vẫn nghe - nhưng tôi đã có thể ngăn bít các âm thanh đó
hoàn toàn.
Lạ lùng! Khi
tôi không lưu ý đến tiếng động, bấy giờ hoàn toàn im lặng, tôi không nghe
gì cả. Nhưng nếu tôi muốn nghe tiếng, tôi vẫn có thể nghe nó mà không xem
nó như một sự quấy động. Tựa hồ như có hai đối tượng trong tâm tôi, đang
được đặt kề cận nhau, nhưng không chạm vào nhau. Tôi có thể thấy rằng tâm
và đối tượng hay biết của nó, đang rời nhau và khác biệt nhau, giống như
cái ống nhổ và cái ấm nước đây. Thế là tôi hiểu ngay: khi tâm đang qui
nhất vào định lực, nếu bạn muốn hướng sự chú tâm ra ngoài thì bạn có thể
nghe; nhưng nếu bạn để cho tâm an trú trong sự rỗng vắng của nó, thì có sự
im lặng hoàn toàn. Khi tiếng động được nghe đến, tôi có thể thấy rằng sự
hay biết và tiếng động khác nhau rất rõ ràng. Tôi quán chiếu: "Nếu đây còn
chưa phải là đúng hướng, thì còn đường lối nào nữa?" Đấy chính là đường
hướng rồi. Cả hai sự việc đó - tiếng động và sự hay biết có tiếng động -
hoàn toàn tách rời nhau ra. Tôi tiếp tục suy cứu thêm như thế, cho đến khi
sự thông hiểu của tôi càng đi sâu thêm: "À! Đây là điều quan trọng. Khi
cảm nhận liên tục của hiện tượng bị cắt đứt, kết quả sẽ là sự an định."
Cái ảo giác trước kia về sự liên tục (santati) nay trở thành sự an
định của tâm (santi). Tôi tiếp tục ngồi thiền, nỗ lực đi sâu vào
mức thiền. Lúc bấy giờ, tâm chỉ chú mục chiếu rọi vào hành thiền, thờ ơ
đối với mọi việc khác. Nếu tôi ngưng hành thiền tại thời điểm này, thì đó
chỉ là vì công phu ấy đã hoàn tất. Nếu tôi ngưng nghỉ ngay lúc này, hẳn
không phải vì lười biếng, mệt mỏi, hay cảm thấy bực bội. Không phải thế.
Tất cả các phiền não đó đều vắng mặt trong tâm tôi. Chỉ có sự quân bình
hoàn toàn nơi nội tâm và tâm bình thản - vừa đúng như thế.
Sau rốt, tôi
tạm nghỉ, nhưng chỉ có tư thế ngồi là thay đổi. Tâm tôi vẫn chuyên nhất,
không xao động và không mệt mỏi. Tôi kéo chiếc gối nằm, định nghỉ ngơi một
chút. Tôi vừa nghiêng mình, tâm tôi vẫn giữ yên sự an định như tự nãy giờ.
Rồi đó, vừa trước khi đầu tôi chạm vào gối, thì sự hay biết của tâm liền
trôi chảy ngược vào bên trong. Tôi không hiểu nó trôi chảy về đâu, nhưng
nó cứ trôi chảy càng lúc càng thâm sâu hơn. Cũng tựa như một dòng điện
đang chảy về cái nút bấm. Khi nó chạm vào nút bấm, toàn thân tôi nổ bùng,
vang lên một tiếng "Ầm!" Lúc ấy, sự hay biết thật hết sức là sáng suốt và
tế nhị. Khi giây phút đó trải qua, tâm được thoát ra để đi vào càng sâu
hơn. Tâm cứ đi sâu vào, cho đến một điểm không còn có gì nữa cả. Tuyệt đối
không có sự việc gì từ thế giới bên ngoài có thể tới nơi đây được. Không
có gì có thể đạt tới chỗ ấy được. Sau khi an trú bên trong một thời gian,
tâm được buông ra để trôi chảy ngược ra ngoài. Tuy nhiên, khi tôi nói tâm
ấy được buông ra, tôi không có ý muốn nói rằng chính tôi đã khiến tâm ấy
trôi ngược ra. Tôi chỉ là một quan sát viên, chỉ hay biết và chứng kiến mà
thôi. Tâm từ từ trở ra ngoài, càng lúc càng nhiều hơn, cho đến khi nó trở
lại "bình thường".
Khi tình trạng
ý thức của tôi đã trở lại bình thường, thì một câu hỏi khởi lên: "Cái gì
vậy?" Câu trả lời đến ngay: "Các sự việc đó, tự chúng đã xảy đến như thế.
Ông không cần phải tìm kiếm một sự giải thích nào." Câu trả lời ấy cũng đủ
làm tâm tôi thỏa mãn.
Sau đó một thời
gian ngắn, tâm tôi lại bắt đầu trôi chảy vào bên trong. Tôi không có một
cố gắng ý thức nào để hướng dẫn tâm tôi cả. Tâm ấy, tự nó, khởi bước lên.
Tâm ấy càng lúc càng đi sâu vào bên trong, và lại chạm vào cái nút bấm.
Lần này thân thể tôi bị lay động đến tận các bộ phận vi tế nhất. Lại lần
nữa, tâm được buông ra để đi sâu, thật sâu, vào bên trong nó. Một sự im
lặng hoàn toàn. Lần này lại còn thâm sâu hơn lần trước. Tuyệt đối không có
gì ở bên ngoài lọt vào đến đấy được. Tâm trú tại đây một thời gian, lâu
chừng nào cũng tùy theo ý nó muốn, rồi sau đó nó trở lùi ra bên ngoài. Vào
lúc đó, tâm di chuyển, tự nó, theo tốc độ của chính nó. Tôi không hề ảnh
hưởng đến nó, để hướng dẫn nó phải theo bất cứ hướng nào, để trôi vào
trong hay hướng ra bên ngoài cả. Tôi chỉ giản dị là người đang quan sát và
hay biết mà thôi.
Lại một lần
nữa, tâm tôi trở lại tình trạng ý thức bình thường và tôi không hề lấy làm
lạ hoặc ức đoán điều gì cả. Tôi càng tiếp tục quán chiếu thì tâm tôi lại
một lần nữa đi sâu vào bên trong. Lần này, toàn thể vũ trụ bị chấn động và
tan rả ra từng mảnh vụn thật nhỏ. Mặt đất, núi non, đồng ruộng, rừng rú -
toàn thể thế giới - tan rã vào nguyên tố không gian. Dân chúng đã biến
mất. Tất cả đều mất dạng. Lần thứ ba này, tuyệt đối không có gì còn sót
lại cả.
Tâm, đang
nghiêng sâu vào bên trong, an trú lại đó, lâu chừng nào tùy ý nó muốn. Tôi
không thể nói là tôi đã hiểu rõ ràng làm cách nào mà nó trụ được lại tại
đó. Thật là khó mô tả lại những gì đã xảy ra. Không có gì có thể dùng để
so sánh được. Mọi thí dụ đều không thích nghi. Lần này, tâm lưu lại bên
trong càng lâu hơn những lần trước; và chỉ sau một thời gian dài nó mới ra
khỏi tình trạng đó. Khi tôi nói nó ra khỏi, tôi không hề có ý muốn nói
rằng tôi đã khiến tâm ra khỏi, hoặc là tôi đã kiểm soát được những gì đang
xảy ra. Tâm tự nó đã hành động như thế. Tôi chỉ giản dị là một quan sát
viên. Sau cùng, tâm cũng trở lại tình trạng bình thường. Bạn có cách nào
để đặt tên cho những gì đã xảy ra trong ba lần đó chăng? Ai biết được!
Dùng danh từ nào để gắn một nhãn hiệu lên đó?
*
5. Quyền năng của Định lực
Tất cả những gì
mà tôi vừa kể lại, có liên quan đến tâm đang theo đúng con đường tự nhiên
của nó. Đó không phải là một sự mô tả lý thuyết về tâm hoặc các trạng thái
tâm. Bạn không cần phải mô tả dài dòng. Khi có đủ niềm tin hoặc tự tín,
bạn sẽ đi đến đấy, và sẽ thực sự làm được như thế. Đây không phải chuyện
đùa, mà là chuyện sống chết. Khi sự tu tập của bạn đã đến giai đoạn tôi
vừa nêu ra, thì sau đó toàn thể cả thế giới đều đảo lộn ngược lại hết. Sự
hiểu biết của bạn về thực tại sẽ hoàn toàn khác hẳn trước. Các quan kiến
của bạn thay đổi hẳn. Nếu có ai thấy bạn vào lúc đó, họ có thể tưởng là
bạn đã mất trí. Nếu kinh nghiệm này xảy ra cho người nào chưa nắm vững sự
hiểu biết về chính mình, thì người ấy có thể trở thành điên loạn, vì chưa
từng trải qua một tình huống tương tự như thế. Nhìn những người chung
quanh, bạn thấy họ có vẻ khác hơn lúc trước. Nhưng bạn không phải là người
duy nhất nhận thấy được điều này. Tuyệt đối, mọi sự việc đều thay đổi. Tư
tưởng bạn cũng biến thái: bạn nay nghĩ theo một đường này, kẻ khác lại
nghĩ theo một nẻo nọ. Họ bảo sự việc theo cách này, còn bạn thì nói theo
cách kia. Họ bước xuống bậc thềm này, bạn leo lên nấc thang khác. Bạn
không còn giống những người khác. Cách thể nghiệm muôn việc như thế chẳng
những không suy giảm mà cứ tiếp tục mãi. Hãy thử một lần xem sao. Nếu mọi
việc xảy ra đúng như tôi đã mô tả, thì bạn không cần phải đi tìm kiếm ở
đâu cho xa. Bạn chỉ cần quay nhìn vào chính tâm của bạn. Tâm này trung
thành, can đảm, dũng mãnh và không hề lay chuyển. Đây là quyền năng của
tâm, là nguồn năng luợng và sức mạnh. Tâm có tiềm năng dũng mãnh, đó là
quyền năng và sức mạnh của Định (Samādhi).
Tại điểm này,
tâm đã rút ra được năng lực và sự thanh tịnh từ định lực. Định lực ở mức
độ này là định lực ở bậc tối hậu. Tâm đạt đến đỉnh cao nhất của định lực;
đó không phải mức định nhất thời (sát-na định). Nếu bạn muốn chuyển sang
qua thiền minh quán (vipassana) từ nơi điểm này, sự quán chiếu sẽ
không bị gián đoạn và đem lại nhiều minh triết. Hoặc bạn dùng năng lực
được tập trung đó vào công việc khác, như thi triển thần thông, thực hiện
các kỳ công mầu nhiệm, hay bất cứ việc gì mà bạn muốn. Các tu sĩ khổ hạnh
và các ẩn sĩ dùng năng lượng của định lực để tạo ra nước thánh, hay bùa,
chú. Các việc đó đều có thể thực hành được ở giai đoạn này, và cũng đem
lại chút lợi lạc theo ý nghĩa riêng; nhưng lợi lạc đó cũng giống như ảnh
hưởng của rượu: bạn uống vào, rồi bạn sẽ say.
Giai tầng này
của định lực là một chỗ dừng nghỉ. Đức Phật cũng ngừng lại và nghỉ ngơi
tại đây. Định lực đó là cơ sở căn bản của suy niệm và minh quán.Tuy nhiên,
cũng chưa cần thiết phải đạt tới mức định lực thâm sâu này để quan sát các
tình trạng ở quanh ta; vậy ta nên tiếp tục quán chiếu miên mật về tiến
trình nhân duyên và hậu quả. Để làm công việc đó, ta dùng tâm thanh tịnh
và an định để phân tích các hình sắc, âm thanh, hương, vị, cảm xúc thể
chất, tư tưởng và các trạng thái tâm - vui, buồn, tiêu cực, tích cực - mà
chính ta đang thể nghiệm. Quan sát mọi sự vật. Đó cũng tựa như có kẻ nào
đang trèo lên cây xoài, rung mạnh các nhánh cây, còn ta thì đang đứng dưới
gốc, chờ trái rụng xuống mà nhặt.Trái nào úng thối thì ta bỏ đi. Chỉ nhặt
các trái xoài chín ngon thôi. Cũng không cực nhọc gì, bởi vì ta không cần
trèo lên cây, mà chỉ đơn giản đứng dưới đất chờ nhặt trái.
Bạn hiểu được ý
nghĩa của thí dụ trên đây không? Mọi sự vật nào được thể nghiệm với một
tâm an định sẽ đem lại một sự hiểu biết sâu rộng. Ta không cần hý luận
giải thích dài dòng về những gì đang được thể nghiệm. Sự giàu có, danh
vọng, chê trách, khen ngợi, hạnh phúc và khổ sở, tự chúng, chúng sẽ đến.
Nhưng chúng ta thì an nhiên. Chúng ta có trí tuệ. Kể cũng vui đó chứ! Vui
vì cứ ngồi sàng sẩy rồi lựa chọn mỗi thứ riêng ra. Những gì mà kẻ khác gọi
là tốt, xấu, thiện, ác, tại đây, ở kia, hạnh phúc, khổ sở, hoặc gì gì nữa
- tất cả được đưa vào để làm lợi ích cho ta. Người phải trèo lên cây xoài
và rung mạnh cành lá để trái xoài rụng xuống. Còn ta, ta cứ an nhiên đứng
dưới đất, thích thú nhặt trái, mà không phải sợ hãi gì. Có gì mà phải sợ
chứ? Kẻ khác đã rung cây để trái rơi rụng xuống đất cho ta. Giàu có, danh
vọng, ngợi khen, chỉ trích, hạnh phúc, khổ sở, và tất cả những thứ còn
lại, chẳng qua là những trái xoài chín đang rơi xuống, và ta thẩm định
chúng với một tâm tư thanh thản. Rồi ta sẽ biết được trái nào ngon và trái
nào úng thối.
*
6. Tu tập một cách tự nhiên
Khi chúng ta
bắt đầu dùng tâm an định và thanh thản đã phát triển được trong khi hành
thiền để quán soi vạn pháp, trí tuệ liền khởi sinh. Đó là điều mà tôi gọi
là Trí tuệ. Đó cũng là Minh quán (Vipassanā). Đó không phải là
những gì được tạo lập, hoặc được phân giải. Nếu ta có trí tuệ, sự minh
quán sẽ tự nhiên phát triển. Ta không cần phải định danh cho những gì đang
xảy ra. Nếu chỉ có chút trí tuệ sáng tỏ, ta gọi đó là "minh quán nhỏ". Khi
thấy được rõ ràng hơn một ít, ta gọi đó là "minh quán trung bình". Còn nếu
sự hiểu biết hoàn toàn phù hợp Chân Lý, thì ta gọi đó là "minh quán tối
hậu". Riêng cá nhân tôi, tôi lại thích dùng danh từ Trí Tuệ (Paññā,
Bát-nhã) hơn là danh từ Minh Quán (Vipassanā). Nếu nghĩ
rằng thỉnh thoảng ta phải ngồi xuống và thực tập Thiền Minh quán, thì ta
sẽ gặp nhiều khó khăn. Trí tuệ phải phát xuất từ sự an định và yên tịnh.
Toàn bộ tiến trình đó, tự nó, diễn ra một cách tự nhiên. Ta không thể thúc
dục nó được.
Đức Phật có dạy
rằng tiến trình đó trưởng thành theo tốc độ của nó. Đạt tới mức độ thực
tập này rồi, ta cứ để nó phát triển phù hợp theo các khả năng nội tại của
ta, các năng khiếu tinh thần và các công đức mà ta tích lũy được trong
thời gian qua. Nhưng ta không bao giờ ngừng nghỉ nỗ lực trong việc thực
tập. Còn sự tiến bộ có nhanh hay chậm, điều đó ngoài vòng kiểm soát của
ta. Cũng như việc trồng cây. Cây tự biết nó phải lớn nhanh như thế nào.
Nếu ta muốn làm cho nó lớn nhanh hơn lên, thì đó chỉ là một ảo vọng. Còn
nếu ta muốn nó lớn chậm lại, điều ấy cũng là ảo vọng. Nếu ta thật sự tu
tập, kết quả sẽ xảy đến - giống như trồng cây. Thí dụ như ta muốn trồng
một bụi ớt. Trách nhiệm của ta là phải đào một lỗ, trồng cây ớt con, tưới
nước, bón phân và chăm sóc. Đó là công việc của ta, chỉ có bấy nhiêu thôi.
Rồi chúng ta hãy vững niềm tin. Cây ớt có lớn lên hay không, là tùy nơi
nó. Đó không phải là công việc của ta. Ta không thể nào kéo cho nó dài
thêm lên và làm cho nó lớn nhanh được. Thể thức hành động của thiên nhiên
là như thế đó. Trách nhiệm của ta là tưới nước và bón phân cho cây. Thực
tập Chánh Pháp theo đường hướng như thế sẽ làm cho tâm ta được thoải mái.
Nếu ta được
giác ngộ ngay trong đời này, điều đó rất tốt. Nếu ta còn phải chờ đến kiếp
sau, cũng không hề chi. Ta có niềm tin vững chắc nơi Chánh Pháp. Ta tiến
bộ mau hay chậm là tùy thuộc vào các khả năng nội tại của ta, năng khiếu
tinh thần và công đức mà ta đã tích tụ được cho đến nay. Thực tập như thế
làm cho tâm ta thoải mái. Cũng như ta dùng chiếc xe ngựa. Ta không đặt
chiếc xe trước con ngựa. Hoặc là, tựa như cày ruộng mà lại bước đi trước
con trâu. Điều tôi muốn nói ở đây là tâm hay vượt đi qua trước nó. Nó nôn
nóng muốn có kết quả nhanh. Đó không phải là đường lối phải để tu hành.
Đừng bước đi trước mặt con trâu. Bạn phải bước theo sau con trâu.
Cũng tựa như
cây ớt mà ta chăm sóc. Tưới nước và bón phân cho nó, rồi cây ớt sẽ làm
công việc của nó là hút lấy các chất bổ dưỡng. Khi có sâu rầy đến cắn phá,
ta đuổi chúng đi. Chỉ cần làm như thế cũng đủ khiến cho cây ớt tự nó lớn
lên tốt đẹp, và khi nó lớn lên tốt đẹp như thế, cũng đừng thúc hối nó sớm
trổ hoa khi ta nghĩ là nó phải trổ ra hoa. Đó không phải là việc của ta,
điều đó chỉ gây ra nhiều phiền não vô ích. Hãy để cho tự nó trổ hoa. Và
khi bông hoa đua nở, cũng đừng đòi hỏi phải có trái ngay. Đừng ép buộc.
Điều đó chỉ tạo thêm phiền não! Một khi đã thấy rõ điều đó rồi thì ta sẽ
biết đâu là trách nhiệm của ta, đâu không phải là nhiệm vụ của mình. Ai có
phận sự nấy để hoàn tất. Tâm biết nhiệm vụ của nó trong các công tác cần
phải thi hành. Nếu tâm không hiểu rõ nhiệm vụ của nó, nó sẽ cố thúc dục
cây ớt có trái ngay khi vừa được trồng xuống đất. Tâm sẽ đòi hỏi cây ớt
phải lớn lên, đơm hoa, kết trái ngay trong một ngày.
Đây cũng chỉ là
Chân Lý Cao Sang thứ hai: lòng khát vọng là nguyên nhân để khổ sở, phiền
não sinh khởi. Nếu ta biết được Chân lý đó và suy ngẫm nó, ta sẽ thông
hiểu rằng, cố mà thúc dục cho mau có kết quả trong việc thực tập Chánh
Pháp cũng chỉ là một ảo vọng mà thôi. Thật là sai lầm. Biết sự việc tiến
hành theo cách đó, ta buông bỏ và để cho sự việc cứ trưởng thành phù hợp
với khả năng nội tại của ta, năng khiếu tinh thần và công đức mà ta tích
lũy được. Ta vẫn tiếp tục làm phần nhiệm vụ của ta. Đừng lo lắng rằng sẽ
mất nhiều thì giờ. Ngay cả phải mất trăm, ngàn kiếp để được giác ngộ, thì
có sao đâu?! Cho dù có phải trải qua nhiều kiếp sống, ta chỉ cần tiếp tục
tu tập với tâm thoải mái, thư thả với nhịp độ bước đi của mình. Một khi
tâm ta đã vào dòng Thánh giải thoát, không còn gì phải sợ hãi nữa. Tâm đó
vượt qua mọi hành vi xấu ác, dù vi tế. Đức Phật nói rằng tâm của vị Dự Lưu
(Sotāpanna, Tu-đà-hoàn), bậc đã đạt đến giai đoạn thứ nhất của sự
giác ngộ, là đã nhập vào dòng Chánh Pháp xuôi chảy đến Niết-bàn. Các vị
này không bao giờ bị sa vào các đọa xứ, hay rơi xuống địa ngục nữa. Làm
sao các vị ấy lại rơi vào địa ngục được, khi tâm đã buông bỏ các điều xấu
ác? Các vị ấy đã nhìn thấy rõ sự nguy hiểm của việc tạo nghiệp xấu. Ngay
cả khi bạn cố gắng buộc các vị ấy làm điều gì bất thiện, các vị ấy cũng
không thể nào làm như thế được, cho nên không còn cơ hội để rơi xuống địa
ngục hay sa vào các cảnh giới thấp hèn nữa. Tâm của các vị ấy trôi chảy
theo dòng nước Chánh Pháp.
Một khi bạn đã
nhập vào dòng rồi, bạn sẽ biết thế nào là trách vụ của bạn. Bạn hiểu rõ
các công việc sắp đến còn phải làm. Bạn biết cách tu tập theo Chánh Pháp.
Bạn biết lúc nào phải nỗ lực, và lúc nào nên thư giãn. Bạn rõ biết thân và
tâm của bạn, tiến trình vật lý và tâm lý này, và bạn từ khước những gì
phải từ khước, luôn luôn xả bỏ mà không còn do dự hay nghi ngờ gì cả.
*
7. Thay đổi cách nhìn
Trong cuộc đời
tu hành, tôi không chủ ý luyện tập thuần thục nhiều đề mục. Chỉ cần một đề
mục thôi. Tôi thanh lọc tâm này. Ví như ta đang nhìn thân thể của người
nào đó. Nếu thấy bị thân ấy lôi cuốn, ta tức thời phân tích nó. Hãy nhìn
thật kỹ: tóc, lông, móng, răng, da (kesa, loma, naka, danta, taco)
- đây cũng là đề mục thiền quán cho các vị tu sĩ mới thọ giới. Đức Phật
dạy chúng ta nên quán chiếu nhiều lần và thật tường tận các bộ phận đó của
thân thể. Nhìn chúng riêng rẻ, tách rời chúng ra, lột hết lớp da và đốt
chúng cháy hết. Đó là cách cần phải làm. Kiên trì quán chiếu mãi như thế,
cho đến khi nào mức thiền quán được an lập và không bị lay chuyển. Hãy
nhìn bất cứ ai, cũng bằng phương cách ấy. Thí dụ như, vào mỗi buổi sáng
khi chư tăng vào làng khất thực, bất cứ ai mà họ trông thấy - dù đó là một
vị tăng khác hay một người dân làng - các vị tỳ khưu cũng thấy người ấy
như là một tử thi biết đi, đang lê lết trên khoảng đường trước mặt họ.
Luôn luôn chú tâm vào tri giác đó. Đó là cách cần phải nỗ lực; nó giúp cho
tâm được phát triển chín chắn. Khi gặp một người phụ nữ mà bạn thấy thật
hấp dẫn, hãy tưởng tượng đó là một thây ma biết đi, thân thể nàng tanh
tưởi và nặc mùi thối rữa. Hãy nhìn thấy mọi người như thế. Và đừng để họ
đến gần bạn quá! Đừng để sự say đắm dai dẳng trong tâm bạn. Nếu bạn cảm
nhận kẻ khác như tanh tưởi và thối rữa, tôi có thể quả quyết với bạn rằng
sự say đắm không dằng dai được lâu. Hãy quán chiếu cho đến khi nào bạn đã
chắc chắn về những gì bạn nhìn thấy, cho đến khi bạn đã thuần thục. Dù bạn
lang thang theo con đường nào, bạn cũng không lạc lối. Hãy đặt tâm trọn
vẹn vào việc hành thiền đó. Mỗi khi bạn nhìn đến ai, đó không khác chi là
nhìn vào một tử thi. Dù là đàn ông hay đàn bà, hãy cứ nhìn người ấy như
một thân đã chết. Và cũng chớ quên là bạn nhìn chính bạn cũng là một tử
thi. Cuối cùng đó là tất cả những gì còn lại. Hãy cố gắng tập cách nhìn
như thế đó cho thật tỉ mỉ. Hãy tập luyện phương cách đó cho đến khi nào nó
trở nên một phần của tâm trí bạn. Tôi cam đoan là bạn sẽ có nhiều thích
thú - nếu bạn thực sự tập luyện như thế. Nhưng nếu bạn cứ bận rộn tìm đọc
trong sách, bạn sẽ gặp nhiều khó khăn với nó. Bạn cần phải thực tập nó. Và
phải tập luyện với tất cả tấm lòng chân thành. Tập mãi cho đến khi nào
công phu thiền quán đó trở thành một phần của đời bạn. Hãy lấy sự nhận
thức Chân lý làm mục tiêu của bạn. Khi ước nguyện muốn vượt thoát khỏi khổ
não là lý do khích tấn bạn tu tập, thì bạn sẽ đi đúng đường lối.
Vào thời buổi
này, có rất nhiều người giảng dạy Minh quán (Vipassanā) và cả một
danh sách dài gồm đủ các loại kỹ thuật thiền quán. Tôi muốn nói điều này:
thực tập Minh quán không phải là chuyện dễ. Chúng ta không thể nhảy thẳng
ngay vào trong đó. Không thể thực tập Minh quán thành công được, nếu ta
không bắt đầu từ một tiêu chuẩn cao về giới hạnh. Bạn hãy tự nhận định
điều đó. Kỹ luật đạo đức và các học giới rất cần thiết, bởi vì nếu tâm ý,
hành động và lời nói không trong sạch, thì ta không bao giờ đủ sức đứng
vững một mình. Hành thiền mà không có giới đức thì cũng như bỏ qua một
đoạn quan trọng của con Đường. Cùng thế ấy, đôi khi bạn nghe nói, "Chúng
ta không cần phát triển sự an tịnh; hãy bỏ qua giai đoạn đó và đi thẳng
vào hành thiền Minh quán." Những người cẩu thả ham đi đường tắt thường nói
như thế. Họ bảo, chẳng cần bận tâm với giới hạnh. Thọ trì và thanh tịnh
hóa giới hạnh là cả một thử thách, không phải chuyện đùa giỡn. Nếu ta có
thể bỏ qua được tất cả các lời dạy về giới hạnh, mọi việc rồi ra sẽ dễ
dàng lắm, phải không? Bất cứ lúc nào gặp khó khăn, giản dị là ta cứ tránh
né bằng cách bỏ qua nó đi. Dĩ nhiên, ai ai cũng thích bỏ qua các điều khó.
Một dạo nọ, một
vị tỳ khưu có nói với tôi rằng ông ấy là một thiền giả chân chánh. Ông xin
phép lưu trú ở đây với tôi, và hỏi thăm thời khóa cùng các tiêu chuẩn về
kỷ luật tu viện. Tôi giải thích cho ông biết, ở tu viện này, chúng tôi
tuân theo Giới Luật (Vinaya) của Đức Phật đặt ra, và nếu ông muốn ở
lại thì phải từ bỏ tất cả tiền bạc và vật dụng tiếp tế riêng của ông. Ông
ta bảo tôi rằng sự tu tập của ông là "không chấp thủ vào mọi qui ước". Tôi
đáp rằng, tôi vẫn chưa hiểu ông ấy muốn nói gì. Ông ta hỏi lại: "Có thể
nào tôi được ở đây và vẫn giữ tiền bạc riêng của tôi, vì tôi không bao giờ
dính mắc vào đó? Tiền bạc cũng chỉ là một qui ước." Tôi trả lời: "Vâng,
không thành vấn đề! Nếu ông có thể ăn muối mà không thấy mặn, thì ông có
thể dùng tiền bạc mà không chấp thủ vào đó." Ông ta chỉ ăn nói lăng nhăng!
Thật ra, ông ta quá dể duôi và không biết tuân theo các chi tiết trong
Giới luật (Vinaya). Này bạn, đó không phải là chuyện dễ. "Khi ông
có thể ăn muối và thành thật bảo với tôi rằng ông không thấy mặn, thì tôi
sẽ tin lời ông. Nhưng nếu ông bảo ông không thấy mặn, tôi sẽ đưa ngay cho
ông một bao muối để ăn. Cứ ăn thử đi. Thật tình ông không thấy mặn sao?
Không chấp thủ vào các qui ước, đó chỉ là một lời xảo ngôn. Nếu ông cứ
tiếp tục nói như thế, thì ông không thể ở đây với tôi được." Rồi ông ta bỏ
đi nơi khác.
Chúng ta cần
phải giữ giới luật và tu tập giới đức. Tu sĩ phải hành trì hạnh Đầu đà (Dhutanga)
và cư sĩ tại gia phải giữ cho tròn Năm Giới. Bạn hãy vươn lên tới mức
không thể chê trách được trong lời nói và việc làm. Ta phải ráng tận sức
mình để vun trồng thiện căn và tiếp tục làm mãi như thế.
Khi bắt đầu vun
trồng sự an tịnh của thiền An chỉ (samatha), đừng để vướng vào lỗi
lầm là tập một vài lần rồi bỏ cuộc, bởi vì tâm vẫn chưa được an định. Như
thế là không đúng với đường lối tu tập. Bạn phải tu tập hành thiền qua một
thời gian dài. Tại sao lại phải tập lâu như thế? Bạn hãy nghĩ lại cho kỹ.
Đã bao nhiêu năm rồi bạn đã để cho tâm đi lang thang? Đã bao nhiêu năm rồi
bạn chưa biết tập hành thiền An chỉ? Mỗi khi tâm ra lệnh cho ta đi theo nó
vào một ngõ nào đặc biệt, tức thời ta vội nghe theo ngay. Một vài tháng
hành thiền không thể đủ để làm cho tâm lang thang ấy lắng dịu lại, để nó
ngừng lại, để nó đứng yên. Hãy suy xét điều đó.
Khi quyết tâm
tập luyện cho tâm an định trước mọi tình huống, xin bạn hãy hiểu cho rằng,
vào buổi đầu, khi cảm xúc phiền não xảy đến, thì tâm không thể nào an định
được. Tâm sẽ bị xao lãng và vượt ngoài sự kiểm soát. Tại sao? Bởi vì có sự
khát vọng, mong cầu. Ta không muốn tâm ta phải suy nghĩ. Ta không muốn thể
nghiệm bất cứ tình cảm rối rắm nào. "Không mong muốn" là một khát vọng,
khát vọng đòi hỏi sự bất hiện hữu. Ta càng khát vọng không muốn thể nghiệm
sự việc gì, thì ta lại càng mời sự việc đó đến nhanh với ta. "Tôi không
muốn các sự việc đó, cớ sao chúng lại cứ tìm đến với tôi mãi? Tôi không
muốn chuyện đó xảy ra như thế này, sao nó lại đến như vậy?" Cứ như thế
đấy. Ta khát vọng muốn sự việc được hiện hữu theo một cách riêng, bởi vì
ta không hiểu được chính tâm ta. Phải mất một giời gian rất lâu trước khi
ta nhận thức được rằng, cứ đeo đuổi với sự việc như thế là sai lầm. Sau
cùng, khi ta xét kỹ lại, ta mới thấy rằng, "Sự việc đó đến đây được, chỉ
vì ta đã mời nó đến."
Khát vọng không
muốn thể nghiệm sự việc gì, khát vọng muốn được an tịnh, khát vọng muốn
không bị quấy rầy hay xao động - tất cả đều là khát vọng. Đấy là một hòn
sắt nung nóng đỏ hực. Nhưng cũng không sao. Chỉ cần quay về tiếp tục tu
tập. Mỗi khi ta thể nghiệm một khí sắc hay là một tình cảm, ta hãy quan
sát chúng, dựa theo các đặc tính vô thường, bất toại nguyện và vô ngã, và
xếp chúng vào một trong ba đặc tính đó. Rồi ngẫm nghĩ và thẩm sát: các
tình cảm phiền não đó hầu hết đều có sự tư duy quá độ đi kèm theo. Tư duy
lẽo đẽo theo sau cảm tính. Tư duy và trí tuệ là hai sự kiện khác nhau. Tư
duy chỉ giản dị là phản ứng đối với cảm tính và rồi cứ theo sau nó mãi,
không thấy ngừng lại ở đâu. Còn nếu trí tuệ đang khởi động, thì nó sẽ
khiến tâm dừng lại, ở yên đấy. Tâm dừng lại và không đi đâu nữa. Giản dị
chỉ có sự hay biết và ghi nhận những gì đang được thể nghiệm: khi tình cảm
này đến, tâm như thế này; khi cảm tính kia đến, tâm như thế nọ. Ta nuôi
dưỡng sự nhận biết đó.
Sau cùng, ta
nhận thấy rõ: "À! Tất cả sự tư duy đó, cái tên ưa bàn chuyện phiếm đó, cái
kẻ hay lo lắng và phán đoán đó - đều là sự vô nghĩa, không có thực chất gì
cả. Nó là vô thường, bất toại nguyện và không phải là Ta, mà cũng không
phải Của Ta." Hãy xếp nó vào một trong ba loại đặc tính phổ quát đó, và
dập tắt ngay sự khởi dậy. Bạn cắt đứt được ngay tại nguồn gốc. Sau này,
khi ta ngồi xuống để hành thiền, nó lại trồi lên nữa. Hãy cẩn thận canh
chừng nó. Hãy dò dẫm, rình mò nó.
Hãy lấy thí dụ
việc nuôi trâu.Trâu ưa ăn mạ non, phải không? Tâm bạn cũng như con trâu.
Các tình cảm phiền não được ví với mạ non. Sự hay biết là người nông phu.
Thực tập Chánh Pháp cũng giống như thế đó. Không khác chi cả. Bạn hãy tự
mình so sánh lấy. Khi nuôi trâu, bạn sẽ phải làm gì? Bạn thả nó ra, để nó
đi tự do, nhưng bạn để mắt canh chừng nó. Nếu nó mon men đến gần cánh đồng
có mạ non, bạn hét to lên. Khi trâu nghe, nó sẽ lùi lại, đi chỗ khác.
Nhưng nếu trâu của bạn thuộc loại cứng đầu, không thèm để ý đến lời la hét
cảnh cáo, thì bạn phải cầm roi quất vào lưng nó một cái đét. Thế là nó
không còn dám đến gần đồng mạ non. Nhưng bạn đừng lơ đểnh, ngủ trưa. Nếu
bạn ngã lưng và đánh một giấc, mạ non trên cánh đồng sẽ đi vào lịch sử!
Thực tập theo Chánh Pháp thì cũng như thế: bạn canh chừng tâm của bạn; sự
hay biết sẽ chăm sóc tâm bạn.
"Những ai cẩn
thận canh chừng tâm sẽ được thoát khỏi cạm bẫy của Ma vương (Mara)."
Tuy nhiên, cái tâm hay biết đó cũng là tâm, vậy thì ai đã theo dõi và quan
sát tâm? Ý kiến này có thể làm bạn rối rắm vô cùng. Tâm là một sự việc, sự
hay biết lại là một sự việc khác; và tuy vậy sự hay biết đó lại bắt nguồn
tại chính nơi tâm ấy. Biết được tâm có nghĩa là gì? Khi chạm trán với tình
cảm, khí sắc, thì ra sao? Khi các tình cảm phiền não vắng bặt, thì như thế
nào? Cái gì biết được các sự kiện trên xảy ra như thế nào, cái đó được gọi
là "sự hay biết". Sự hay biết rất bén nhạy theo sát tâm, và chính từ nơi
sự hay biết đó mà trí tuệ khởi sinh ra. Tâm là cái gì đã suy nghĩ, tư duy
và vướng víu vào các tình cảm, hết tình cảm này đến tình cảm khác - giống
in hệt như con trâu của ta. Hễ nó lang thang đi đâu, hãy có mắt canh chừng
nó. Làm sao mà nó vọt đi khỏi? Nếu nó bén mảng đến gần ruộng mạ non, hãy
hét to lên. Nếu nó chẳng chịu nghe, cầm roi đánh nó. "Đét!" Đó là
cách mà bạn đánh bại được sự khát vọng.
Tập luyện tâm
cũng không khác chi mấy. Khi tâm thể nghiệm một cảm tính và tức khắc bám
vào đó, đó là lúc mà sự hay biết có công việc phải dạy tâm. Hãy quán sát
cảm tính đó, xem nó tốt hay xấu. Giải thích cho tâm biết nguyên nhân và
hậu quả diễn ra như thế nào. Và khi tâm ấy lại bám vào một sự kiện khác mà
nó cho rằng đáng quí mến, sự hay biết lại cũng phải dạy tâm nữa, giải
thích cho tâm biết nguyên nhân và hậu quả ra sao, mãi cho đến khi nào tâm
đủ sức vứt bỏ sự kiện ấy xuống. Điều này đưa đến sự an tịnh cho tâm. Sau
khi đã nhận thấy ra tâm đang bám níu vào sự việc gì đó, và sự bám níu vốn,
tự bản chất, là một điều bất hảo, bấy giờ tự nhiên và giản dị, tâm dừng
lại. Nó không còn bị các sự việc đó quấy rối nữa, bởi vì nó luôn luôn bị
ngăn chặn bởi một hàng rào quở mắng và khiển trách. Hãy chặn đứng sự khát
vọng của tâm với quyết chí mãnh liệt. Hãy thách thức sự khát vọng đến tận
cốt lõi, cho đến khi nào lời giáo huấn đã thấm nhập vào tâm. Đó là cách mà
bạn huấn luyện tâm.
Khi tôi vào
rừng để ẩn cư, thực tập hành thiền, tôi đã tập luyện như thế. Khi đào tạo
các đệ tử, tôi cũng dạy họ tập luyện như thế. Bởi vì tôi muốn chính họ
nhìn thấy Chân Lý, hơn là đọc những gì đã viết trong kinh điển. Tôi muốn
họ thấy rõ tâm của họ được giải thoát khỏi sự tư duy theo khái niệm. Khi
sự giải thoát xảy ra, thì bạn biết; và khi nó chưa xảy ra, thì bạn hãy
quán soi tiến trình theo đó sự vật này làm nguyên nhân và tạo ra sự vật
khác. Quán chiếu cho đến khi nào bạn biết và hiểu điều đó thật tận tường.
Một khi được ta thấm nhập sâu vào nó với sự minh triết, thì tự nó, nó rã
rời ra. Khi một sự việc gì đến ngăn trở bạn và bám chặt lấy, bạn hãy thẩm
cứu ngay. Đừng bỏ dở, cứ tiếp tục thẩm cứu cho đến khi nào nó nới lỏng và
buông lơi sự bấu níu ra. Hãy thẩm cứu thật nhiều lần, ngay tại đây. Đó là
cách mà chính tôi đã áp dụng trong việc tập luyện, bởi vì Đức Phật có dạy
rằng, chính tự ta, ta phải biết lấy. Và tất cả các bậc hiền trí, cũng vậy,
tự chính họ, họ biết đến Chân Lý. Bạn cần phải khám phá ra điều đó ngay
tại nơi sâu thẩm nhất trong chính tâm của bạn. Bạn phải biết lấy chính
bạn.
Nếu bạn tin
chắc vào những gì bạn biết và có lòng tự tín, bạn sẽ cảm thấy thư giãn khi
có người chỉ trích hay khen ngợi bạn. Dầu ai có nói gì đi nữa, bạn cũng
vẫn thoải mái. Tại sao? Bởi vì bạn tự biết mình. Nếu ai có lời ca tụng
tâng bốc bạn, mà bạn biết mình chưa xứng đáng, thì bạn có vội tin theo
không? Dĩ nhiên là không. Bạn chỉ lo tiếp tục tu tập theo Chánh Pháp. Khi
kẻ nào còn chưa tin chắc vào những gì họ đang biết, lại được kẻ khác khen
tặng, thì họ bị dính mắc vào đó, khiến cho tri giác của họ trở nên méo mó.
Cùng thế ấy, khi có ai chỉ trích bạn, bạn hãy nhìn kỹ và quan sát chính
bạn. "Không, những gì họ nói còn chưa đúng sự thật. Họ buộc tội ta là đã
sai lầm, nhưng thật sự ta không có điều gì quấy. Sự phê phán của họ không
có giá trị gì." Nếu trường hợp đó đúng, thì cần gì phải giận họ? Lời họ
không đúng sự thật. Tuy nhiên, nếu ta có lỗi giống như lời họ buộc tội,
thì sự kết án ấy đúng đắn. Nếu thật như vậy, thì sao lại giận họ? Nếu bạn
đủ sức để suy nghĩ như thế, thì cuộc đời sẽ được thoải mái, không còn chút
nào phiền muộn. Rồi thì mọi việc sẽ êm thắm. Rồi thì tất cả sẽ là Chánh
Pháp. Đó là cách mà tôi đã tu tập.
*
8. Đi theo Trung đạo
Đây là con
đường thẳng và ngắn nhất. Bạn có thể đến đây và tranh luận với tôi về các
điểm trong Chánh Pháp, nhưng tôi không tham gia đâu. Thay vì cãi lại, tôi
chỉ tặng bạn vài tư tưởng để bạn suy xét. Xin bạn hãy thông hiểu lời Đức
Phật dạy: nên buông bỏ tất cả. Buông bỏ trong sự hay biết và tỉnh giác.
Nếu không có giác niệm, thì việc buông bỏ đó cũng như việc buông bỏ không
ý thức của loại trâu bò. Nếu bạn không đặt hết tâm trí vào đó, việc buông
bỏ vẫn chưa đúng đắn. Bạn buông bỏ vì bạn hiểu biết được thực tại qui ước.
Đó là sự không chấp thủ. Đức Phật đã dạy, ngay tại các giai đoạn đầu của
sự tu tập theo Chánh Pháp, cần phải nỗ lực thật mạnh mẽ, phát triển sự
việc thật tường tận, và trì giữ cho thật nhiều. Trì giữ vào Đức Phật. Trì
giữ vào Chánh Pháp. Trì giữ vào Tăng Đoàn. Trì giữ thật sâu xa và vững
chắc. Đó là lời Đức Phật dạy. Trì giữ với lòng chân thành, khắng khít và
nắm giữ cho thật chặt chẽ.
Trong sự tìm
kiếm của chính tôi, tôi đã thử qua hầu hết mọi phương cách của pháp hành
thiền. Tôi hy sinh đời tôi cho Chánh Pháp, bởi vì tôi đặt trọn niềm tin
vào sự giác ngộ là việc có thật, cùng con Đường tiến đến đó. Các sự việc
này chắc chắn có thật, đúng như lời Đức Phật nói. Nhưng thực hiện được các
sự việc đó, thì cần phải thực tập, và thực tập cho đúng cách. Nó đòi hỏi
bạn phải thúc đẩy mình đến tận bờ ranh của năng lực. Nó đòi hỏi lòng can
đảm để tu luyện, để tư duy, và để chuyển hóa tận căn gốc. Nó đòi hỏi sự
can đảm để thật sự làm những gì cần phải làm. Và bạn phải làm như thế nào?
Luyện tâm mình. Tư tưởng trong đầu ta xúi ta theo nẻo này, trong khi Đức
Phật dạy ta theo ngõ khác. Tại sao cần phải tập luyện? Bởi vì phiền não đã
đóng cứng và che phủ tâm. Đó là tình trạng của tâm chưa chuyển hóa qua tu
tập. Tâm ấy không đáng cho ta nương tựa, vậy bạn đừng tin tưởng vào nó. Nó
không có đức hạnh gì. Làm sao ta có thể đặt tín nhiệm vào một cái tâm
không thanh tịnh và trong sáng? Vì thế, Đức Phật cảnh cáo chúng ta đừng
tin tưởng vào cái tâm còn lậu hoặc. Lúc đầu, tâm chỉ là người đi làm công
cho lậu hoặc, nhưng về sau, khi cả hai, chủ và tớ, hợp tác với nhau qua
một thời gian dài, thì tâm lại trở nên xấu xa, hư hỏng để trở thành lậu
hoặc luôn. Đó là lý do tại sao Đức Phật dạy ta chớ nên tin tưởng vào tâm
ta.
Nếu ta nhìn kỹ
vào kỷ luật huân tập trong tu viện này, ta sẽ thấy toàn bộ công việc chỉ
là sự luyện tập về tâm. Và bất kỳ lúc nào ta luyện tâm, ta cũng cảm thấy
nóng nảy và bị quấy rầy. Vừa khi ta nghe bực bội và cảm thấy bị quấy rầy,
ta liền khởi lên lời than trách. "Ôi! Sự tập luyện này khó khăn quá sức
tưởng tượng! Thật không thể làm được!" Nhưng Đức Phật lại không nghĩ như
thế. Ngài xem khi sự tập luyện đem lại cho ta bực bội và va chạm, điều đó
có nghĩa là ta đang đi đúng đường lối. Còn ta, ta lại không nghĩ như thế.
Ta nghĩ rằng đó là dấu hiệu có điều gì bất ổn đây. Sự hiểu lầm đó đã khiến
cho sự luyện tập được xem như quá nặng nhọc. Lúc đầu, ta cảm thấy nóng nảy
và bị quấy rầy, ta tưởng đâu là mình đi sai đường. Ai cũng muốn cảm thấy
khoan khoái, nhưng họ lại không quan tâm đến chỗ đúng hay là sai. Khi ta
chống cự lại cốt lõi của các lậu hoặc và thách thức lòng khát vọng của ta,
thì thế nào ta cũng cảm thấy khổ sở. Ta nóng lên, bứt rứt và bực bội, rồi
bỏ cuộc. Ta tưởng đâu mình đã đi sai đường. Tuy nhiên, Đức Phật lại nghĩ
chúng ta đang đi đúng đường. Ta đang đương đầu với lậu hoặc, và những gì
nóng nảy và bứt rứt là chính các lậu hoặc. Nhưng ta lại nghĩ chính chúng
ta đang nóng nảy và bứt rứt. Đức Phật dạy, chính các lậu hoặc đang bị quấy
động lên và trở nên bứt rứt. Điều đó xảy ra cho tất cả mọi người.
Vì thế, sự
luyện tập theo Chánh Pháp đòi hỏi nhiều nỗ lực. Thiên hạ không chịu quan
sát sự vật kỹ lưỡng và rõ ràng. Một cách tổng quát, họ lạc mất Con Đường,
hoặc là nghiêng về sự tự dễ dãi với chính mình, hoặc là chọn lấy sự tự
hành xác. Họ bị kẹt cứng vào hai cực đoan đó. Một mặt, họ thích dễ dãi
chạy theo các ham muốn của tâm. Có điều gì họ thích, họ liền làm ngay. Họ
muốn ngồi cho thoải mái. Họ thích nằm dài và duỗi ra trong tiện nghi. Đây
là nghĩa của sự tự dễ dãi mà tôi muốn nói: ôm ghì chặt lấy cảm giác muốn
được khoan khoái. Với sự tự dễ dãi, làm sao mà sự luyện tập theo Chánh
Pháp có tiến bộ được?
Nếu ta dứt sự
tự dễ dãi muốn có tiện nghi, hưởng nhục cảm và khoan khoái, ta sẽ trở nên
bực bội. Ta bực bội rồi tức giận, và vì đó mà thấy khổ sở. Đây là đi lạc
đường, rẽ sang nẻo tự hành xác. Đây không phải là đường lối của vị hiền
trí an hòa, cũng không phải là đường lối của người an định. Đức Phật cảnh
cáo, không nên rơi vào hai ngõ rẽ của sự tự dễ dãi và tự hành xác. Khi thể
nghiệm việc vui thích, bạn chỉ cần biết, với chánh niệm, rằng đang có điều
ấy. Khi thể nghiệm sự sân giận, ác ý và cau có, hãy hiểu biết rằng đó là
bạn không theo đúng bước chân của Đức Phật. Đây không phải là con đường
của các người đi tìm sự an định, mà là lối đi của bọn phàm phu trong làng.
Một vị tỳ khưu an định không hề đi theo các con đường đó. Vị này cứ ngay
chính giữa mà bước đi, với sự tự dễ dãi để ở phía bên trái và sự tự hành
xác để ở phía bên mặt. Đấy mới là sự luyện tập đúng đắn theo Chánh Pháp.
Nếu bạn muốn
chọn sự tập luyện trong tu viện, bạn phải đi theo Trung Đạo, không để
khích động vì hạnh phúc hay khổ sở. Hãy đặt chúng xuống bên cạnh. Nhưng
chúng dường như đang đấm đá chúng ta từ mọi phía. Trước, chúng đá ta bên
hông này, "Úi!"; rồi lại đạp ta bên hông kia, "Úi!" Ta có cảm tưởng như bị
cái dùi đánh lên mõ gỗ, lúc bên này, lúc bên kia. Trung Đạo là phải buông
bỏ cả khổ sở lẫn hạnh phúc, và sự thực tập đúng đắn là ngay tại chính
giữa. Khi sự khát vọng hạnh phúc khởi lên, và ta không thỏa mãn nó, ta cảm
thấy đau khổ.
Bước theo Trung
Đạo của Đức Phật thật khó nhọc và đầy thách thức. Chỉ có hai cực đoan tốt
và xấu đó. Nếu ta tin vào những gì chúng nói với ta, thì ta lại phải tuân
theo lệnh chúng. Nếu nổi lên cơn giận đối với ai, ta liền chạy đi kiếm cây
gậy để tấn công kẻ ấy. Không có sự nhẫn nhục để chịu đựng. Nếu thương ai,
ta muốn đến vuốt ve người ấy từ đầu đến chân. Tôi nói đúng không? Cả hai
đường rẽ đó đều hoàn toàn sai lối Trung Đạo. Đó không phải là lời Đức Phật
khuyến khích. Ngài dạy chúng phải từ từ buông các sự việc đó xuống. Sự
thực tập của Ngài là con đường đưa ta thoát ra khỏi sự hiện hữu, tránh xa
sự tái sinh - một con đường giải thoát khỏi sự trở thành, sự sinh, hạnh
phúc, khổ sở, thiện và ác.
Những ai còn
khát vọng hiện hữu, đều mù quáng không trông thấy những gì ở ngay chính
giữa. Họ lọt khỏi con đường Trung Đạo; từ bờ hạnh phúc bên này họ vượt
lướt ngang qua khoảng giữa để đến ngay bờ bất toại nguyện và cáu kỉnh bên
kia. Họ luôn luôn nhảy bỏ khoảng giữa. Nơi linh thiêng này, họ không thể
nhìn thấy được, cứ nhảy vọt qua, vọt lại hai bên bờ. Họ không chịu an trú
ở đó, nơi mà không còn sự hiện hữu, và không có sự sinh. Họ không ưa nơi
ấy nên không chịu lưu lại. Hoặc là họ bước ra khỏi nhà để bị chó cắn, hoặc
là họ bay bổng lên cao để bị diều hâu mổ. Đó là sự hiện hữu.
Nhân loại mù
quáng, không thấy những gì đã giải thoát khỏi sự hiện hữu, không còn tái
sinh nữa. Tâm con người mù quáng đối với điều ấy, cho nên đã biết bao
nhiêu lần được đối diện mà vẫn bỏ qua vì không thấy. Trung Đạo của Thế
tôn, con đường chân chánh của sự thực tập theo Chánh Pháp, vượt qua hiện
hữu và tái sinh. Tâm trí nào đã vượt qua khỏi cả thiện lẫn ác thì được
giải thoát. Đây là con đường của bậc hiền trí an định. Nếu không dấn bước
theo đường ấy, ta không thể nào trở thành bậc hiền trí an định được. Sự an
định đó không hề có cơ hội để nở hoa. Tại sao? Bởi vì còn sự hiện hữu và
sự tái sinh. Bởi vì còn sinh và tử. Con đường của Đức Phật không còn sinh
tử; không thấp mà cũng không cao; không hạnh phúc mà cũng không khổ sở;
không thiện mà cũng không ác. Đây là con đường thẳng tắp, con đường an
định và ổn cố. Con đường đó an hòa, vắng bóng cả đau khổ và sung sướng;
vắng bóng cả hạnh phúc và ưu bi. Đây là cách thực tập theo Chánh Pháp. Thể
nghiệm được điều đó, tâm có thể dừng yên lại. Tâm ấy không còn đặt câu
hỏi. Không còn cần phải đi tìm câu trả lời nữa. Đấy! Thế mới biết tại sao
Đức Phật bảo, Chánh Pháp là điều mà bậc hiền trí tự mình biết một cách
trực tiếp. Không cần phải đi hỏi ai khác nữa. Tự ta, ta hiểu thật rõ ràng,
không còn nghi ngờ nào về Chân Lý của muôn sự vật đúng theo lời Đức Phật
đã dạy.
*
9. Dốc lòng tu tập
Tôi vừa kể lại
các mẩu chuyện ngắn về việc tôi đã tu tập như thế nào. Tôi không có nhiều
kiến thức. Tôi không học nhiều. Điều mà tôi học là tâm và trí này của tôi,
và tôi đã học theo đường lối tự nhiên qua kinh nghiệm, mò mẫm. Khi tôi
thích điều gì, tôi liền quan sát sự việc gì đã xảy ra như thế nào và điều
ấy sẽ đưa tới đâu. Không thể nào tránh khỏi được, thế nào việc đó cũng kéo
tôi vào một khổ sở xa xăm nào đó. Sự tu tập của tôi là tự mình quan sát
lấy chính mình. Khi sự hiểu biết và minh quán từ từ được thâm sâu, tôi mới
biết được chính tôi.
Bạn phải dốc
lòng tu tập! Nếu bạn muốn thực tập Chánh Pháp, xin bạn đừng suy nghĩ nhiều
quá. Nếu bạn đang hành thiền và nhận thấy mình đang cố gắng để đạt kết quả
đặc biệt nào, thì tốt hơn bạn ngưng lại. Khi tâm bạn đã lắng yên lại để
trở nên an định, rồi bạn lại nghĩ: "Đấy, đấy! Chính nó đấy, phải không?",
thì bạn cũng nên ngừng lại. Hãy lấy tất cả các kiến thức phân tích và lý
thuyết của bạn đem gói lại hết và cất kỹ vào trong hộc tủ. Và đừng đem nó
ra để tranh luận hay giảng dạy. Đó không phải là loại kiến thức đã đi sâu
vào bên trong. Chúng là loại kiến thức khác.
Khi thực tại
của một sự việc nào được thấy đến, nó không giống với những gì đã được
viết ra để mô tả. Thí dụ như, ta viết ra chữ "ham muốn nhục cảm".
Khi ham muốn nhục cảm thực sự đang tràn ngập tâm, thì không thể nào các
chữ viết đó chuyên chở được đúng nguyên ý nghĩa như thực tại cả. Đối với
sự "giận" cũng lại như thế. Ta có thể viết lên bảng đen chữ "giận",
nhưng khi ta thực sự sân giận, thì kinh nghiệm lại không giống như thế. Ta
không thể đọc thật nhanh cho kịp chữ ấy, và tâm đã bị cơn giận dữ nhận
chìm rồi.
Đây là điểm vô
cùng quan trọng. Các lời dạy về lý thuyết thật là chính xác, nhưng đưa
được chúng vào tâm mới là điều quan yếu. Chúng cần phải được "nội trú
hóa". Nếu Chánh Pháp không được mang vào trong tâm, thì Chánh Pháp chưa
được biết thực sự. Chánh Pháp chưa được thấy thực sự. Tôi cũng đã trải qua
như thế. Tôi không học nhiều, tôi chỉ học đủ để dự các kỳ thi về Căn bản
Phật học. Một hôm tôi có duyên may được nghe một vị thiền sư thuyết pháp.
Trong lúc lắng nghe, vài tư tưởng bất kính nổi lên. Lúc đó, tôi chưa biết
cách nghe một bài pháp cho có ích lợi. Tôi không hiểu vị thiền sư du tăng
đó đã nói những gì. Vị ấy giảng dạy như thể là khởi từ sự kinh nghiệm bản
thân trực tiếp của mình và tựa như vị ấy đang đi tìm chân lý vậy.
Một thời gian
sau, khi tôi thu thập được vài kinh nghiệm đầu tay về sự tu tập, tôi mới
tự thấy được sự thật của những gì mà vị thiền sư kia đã dạy. Tôi mới hiểu
ra được cách phải hiểu như thế nào. Trí tuệ liền khởi lên theo sau đó.
Chánh Pháp bắt đầu bắt rễ trong chính tâm trí tôi. Phải mất một thời gian
rất dài, rất lâu, trước khi tôi nhận thức được rằng tất cả những gì mà vị
du tăng kia đã giảng dạy đều bắt nguồn từ nơi kinh nghiệm của chính ông,
chứ không phải phát xuất từ sách vở. Vị ấy đã nói, dựa theo sự hiểu biết
và minh quán của chính ông. Khi chính tôi dấn bước trên Con Đường, tôi mới
gặp mọi chi tiết mà vị ấy đã mô tả, và tôi phải nhìn nhận rằng ông đã nói
đúng. Rồi cứ thế mà tôi tiếp tục.
Bạn phải tận
lực tu tập theo pháp hành. Cho dù nó có an hòa hay không, bạn cũng đừng lo
ngại gì ở thời điểm này. Điều quan trọng ưu tiên hàng đầu là bạn phải bắt
đầu tu tập và gieo các nhân duyên cho sự giải thoát về sau này. Nếu bạn
thật sự gia công tu tập, bạn không cần lo âu về kết quả. Đừng lo lắng khi
bạn chưa thấy kết quả. Lo lắng thì không được yên ổn. Tuy nhiên, nếu bạn
không chịu ra sức công phu, thì làm sao bạn có kết quả? Bạn hy vọng thấy
được gì? Chỉ kẻ nào chịu khó tìm tòi thì kẻ ấy mới khám phá ra. Ai có ăn
thì người ấy no. Muôn sự vật quanh ta đều dối gạt ta. Nhận thức điều ấy cả
mười lần, cũng vẫn còn tốt. Nhưng mà "lão cuội sói đầu" kia cứ nhai đi
nhai lại các mẩu chuyện cổ và các lời dối trá mãi. Nếu ta biết lão ấy nói
dóc, thì cũng không quá tệ, nhưng mà còn rất lâu, thật là lâu, ta mới biết
ra được như thế. Lão già cứ tìm đến và cố lừa phỉnh ta với sự man trá hoài
hoài.
Hành trì Pháp
có nghĩa là trì giữ giới hạnh, phát triển định lực và đào luyện trí tuệ
nơi tâm ta. Ghi nhớ và suy ngẫm về Tam Bảo: Đức Phật, Giáo pháp và Tăng
Đoàn. Tuyệt đối từ bỏ mọi sự vật, không chừa một ngoại lệ nào. Công phu tu
tập của chính ta là những nguyên nhân và điều kiện để chín muồi ngay trong
đời này. Vậy thì, bạn phải thành tâm nỗ lực.
Ngay cả khi ta
ngồi hành thiền trên ghế, ta cũng vẫn có thể tập chú tâm. Lúc đầu, ta
không cần phải chú tâm đến nhiều thứ - chỉ cần chú tâm đến hơi thở của ta.
Nếu ta muốn, ta có thể lập đi lập lại các chữ "Buddho" (Phật),
"Dhammo" (Pháp), hay "Sangho" (Tăng) cùng một lượt với mỗi hơi
thở. Trong khi chú tâm, đừng tìm cách kiểm soát hơi thở. Nếu hơi thở xem
thấy như nhọc mệt hay thiếu khoan khoái, điều đó cho biết rằng ta còn tập
chưa đúng cách. Khi nào ta còn chưa thoải mái với hơi thở, thì hơi thở xem
như quá cạn hoặc quá sâu, quá tế nhị hoặc quá thô phù. Tuy nhiên một khi
đã thư giãn với hơi thở, thấy nó thích thú và khoan khoái, nghe được rõ
ràng mỗi hơi thở vào và mỗi hơi thở ra, thì ta đang hiểu đúng cách phải
làm như thế nào. Nếu không làm đúng cách, ta sẽ lạc mất hơi thở. Khi việc
này xảy ra, nên tạm ngưng trong một chốc, rồi chú tâm lại vào chánh niệm.
Nếu trong khi
hành thiền, bạn thấy có sự thúc dục muốn thể nghiệm các hiện tượng tâm
linh, hoặc tâm trí trở nên chiếu rạng ngời sáng, hoặc bạn thấy hình ảnh
các cung điện trên cõi Trời, v.v., thì cũng không cần phải lo sợ. Chỉ cần
nhận biết những gì bạn đang thể nghiệm và tiếp tục hành thiền. Đôi khi,
sau một lúc, hơi thở dường như chậm lại rồi ngừng. Bạn có cảm giác như hơi
thở đã biến mất và bạn hoảng hốt lên. Đừng lo lắng, không có chi đáng sợ
hãi cả. Đó là trí bạn tưởng rằng hơi thở đang ngừng. Thật ra, hơi thở vẫn
còn đó, nhưng nó trở nên tế nhị hơn mức bình thường. Không bao lâu, nó sẽ
trở lại trạng thái bình thường.
Trong buổi đầu,
chỉ cần tập trung vào việc làm cho tâm trở nên yên tịnh và an định. Dù
ngồi trên ghế, ngồi trong xe, trên thuyền, hoặc bất cứ nơi nào bạn đang có
mặt, bạn cũng phải thành thạo trong việc đưa tâm vào an định theo ý mình
muốn. Khi bạn lên xe lửa và ngồi xuống ghế, lập tức đưa tâm vào tình trạng
an định. Bất kỳ ở đâu, bạn cũng vẫn có thể hành thiền. Mức độ thành thạo
của bạn chứng tỏ rằng bạn đã quen thuộc với Con Đường. Rồi thì bạn bắt đầu
thẩm tra. Hãy dùng sức mạnh của tâm an định mà thẩm tra những gì bạn thể
nghiệm. Có lúc, đó là những gì bạn thấy; có lúc, đó là những gì bạn nghe,
ngửi, nếm, cảm xúc trong thân thể, hoặc nghĩ ngợi hay cảm nhận trong tâm.
Các kinh nghiệm về giác quan dù xảy ra dưới hình thức nào - có đáng thích
thú hay không - bạn cứ nắm lấy để quán chiếu. Chỉ giản dị nhận biết về
những gì bạn đang thể nghiệm. Đừng áp đặt một ý nghĩa nào, hoặc một sự
giải thích nào, lên trên các đối tượng của sự nhận biết về giác quan đó.
Nếu nó tốt, cứ hay biết là nó tốt. Nếu nó xấu, cứ hay biết là nó xấu. Đây
là một thực tại qui ước. Thiện hay ác, chúng đều vô thường, bất toại
nguyện và vô ngã. Chúng không đáng tin cậy. Không có chi nơi chúng đáng
cho ta chụp lấy và đeo níu cả. Nếu bạn có thể duy trì được sự tu tập an
định và thẩm tra này, thì trí tuệ tự động sẽ khởi sinh. Những gì được cảm
nhận và thể nghiệm đều rơi vào ba cái hố vô thường, bất toại nguyện và vô
ngã. Đây là hành thiền Minh quán (Vipassanā). Tâm đã an định rồi,
và nếu khi nào các tâm trạng bất tịnh có khởi lên, bạn cứ quẳng chúng vào
một trong ba cái hố rác đó. Đây là cốt tủy của Minh quán (Vipassanā):
vứt bỏ tất cả vào vô thường, bất toại nguyện và vô ngã. Tốt, xấu, ghê tởm,
hoặc là gì đi nữa, cũng cứ liệng xuống đó. Không bao lâu, sự thông hiểu và
tuệ minh quán sẽ nở hoa ngay giữa ba đặc tính phổ quát - đó là tuệ minh
quán còn yếu ớt. Vào những bước đầu, trí tuệ vẫn còn yếu, nhưng bạn nên
gắng duy trì sự tập luyện này cho bền bỉ. Khó mà diễn tả ra thành lời,
nhưng cũng tựa như có người muốn biết tôi, người ấy phải đến đây và sống ở
đây. Qua tiếp xúc hàng ngày, chúng ta sẽ biết nhau nhiều hơn.
*
10. Tôn trọng truyền thống
Đã đến lúc ta
phải bắt đầu hành thiền. Hành thiền để thông hiểu, để buông xả, để vứt bỏ,
và để được an định.
Ngày trước, tôi
là một du tăng. Tôi đi bộ tìm gặp các thiền sư và tìm sự tịch liêu hiu
quạnh. Tôi đi nhiều nơi, không phải là để thuyết pháp. Tôi đến để nghe các
buổi pháp thoại của các bậc đại sư đương thời. Tôi không đến để dạy cho
các Ngài. Tôi lắng nghe bất cứ điều gì các Ngài giảng dạy. Ngay cả khi các
vị tu sĩ, trẻ và thấp hạ, nói với tôi thế nào là Chánh Pháp, tôi cũng kiên
nhẫn lắng nghe. Tuy nhiên, tôi ít khi tham gia tranh luận về Chánh Pháp.
Tôi không thấy có lý do gì mà mình lại phải dính dấp vào các cuộc tranh
luận dài dòng. Bất cứ lời dạy nào tôi chấp nhận, tôi đều thực hành ngay,
theo chiều hướng đưa đến sự xả ly và buông bỏ. Ta không cần phải là những
học giả về kinh điển. Mỗi ngày ta mỗi già nua, thế mà mỗi ngày ta lại cứ
vồ lấy một ảo ảnh, bỏ mất sự vật chân thật. Thực hành Pháp là điều khác
hẳn với việc nghiên cứu Pháp.
Tôi không chỉ
trích bất cứ một pháp hành thiền hay một phương cách hành thiền nào cả.
Khi ta thông hiểu rõ mục đích thực sự của của các pháp thiền đó, chúng
không có gì sai lầm. Tuy nhiên, nếu người nào tự gọi mình là thiền giả
Phật giáo, mà không tuân thủ đúng theo các giới luật (Vinaya), theo
ý tôi, người ấy sẽ không bao giờ thành công. Tại sao? Bởi vì người ấy cố
tình bỏ qua một đoạn hết sức thiết yếu của Con Đường. Bỏ qua giới hạnh,
thì định lực và trí tuệ không khởi động được. Vài người có thể bảo bạn
không cần bám víu vào sự an định của pháp hành thiền An chỉ (Samatha):
"Đừng bận tâm với thiền An chỉ, cứ tiến thẳng đến trí tuệ và thực tập
thiền Minh quán (Vipassanā)". Theo tôi, nếu chúng ta đi theo lối
tắt tiến thẳng vào thiền Minh quán, rồi ra, ta sẽ thấy không thể nào hoàn
tất trọn vẹn cuộc hành trình của ta.
Đừng bỏ qua
phương thức và kỹ thuật hành thiền của các vị đại sư lỗi lạc trong truyền
thống Sơn Lâm như các Ngài Ajahn Sao, Mun, Taungrut và Upali. Con đường
các Ngài chỉ dạy rất đáng tin cậy và đúng với sự thật - nếu ta làm y theo
cách thức mà các Ngài đã làm. Nếu theo đúng bước chân của các Ngài, ta sẽ
đắc được tuệ minh quán thực sự. Ngài Ajahn Sao nghiêm trì giới luật mà
không ai có thể chê trách. Ngài không bảo ta nên bỏ qua giới luật. Nếu các
vị đại sư của truyền thống Sơn Lâm đó đã khuyến nhủ thực tập hành thiền và
tuân thủ qui luật tu viện theo một cách đặc biệt nào, thì vì sự tôn kính
sâu xa đến các Ngài, ta nên vâng theo lời dạy. Nếu các Ngài bảo làm như
thế, ta phải làm như thế. Nếu các Ngài bảo ngưng lại vì đó là điều sai
lầm, thì ta dừng lại. Ta tuân theo vì lòng tín phục. Ta tuân theo với sự
thành khẩn và quyết tâm, không lung lay. Ta tuân theo cho đến khi nào ta
thấy được Chánh Pháp trong tâm mình, cho đến khi nào ta hợp làm một với
Chánh Pháp. Đó là lời dạy của các bậc đại sư theo truyền thống Sơn Lâm. Đệ
tử của các Ngài, vì thế mà rất tôn quí, nể sợ và kính ái các Ngài, bởi vì
nhờ theo đúng bước chân của các Ngài mà họ thấy được những gì các vị Thầy
đã thấy.
Hãy tập thử một
lần đi. Làm theo đúng như lời tôi nói. Nếu bạn thật tâm thực hành, bạn sẽ
thấy được Chánh Pháp, bạn sẽ hòa làm một với Chánh Pháp. Nếu bạn thực sự
khởi công tìm tòi, thì có gì ngăn trở bạn? Các lậu hoặc của tâm trí sẽ bị
đánh bại nếu bạn đối địch chúng với một chiến lược đúng đắn: tập tánh xả
ly buông bỏ, từ tốn trong lời nói, vui lòng với sự ít ỏi, và từ bỏ các lập
trường và quan điểm bắt nguồn từ lòng tự mãn và kiêu mạn. Bạn chịu khó,
kiên nhẫn lắng nghe mọi người, khi họ nói đúng và ngay cả khi họ nói sai.
Tôi cam đoan là bạn có thể làm được như thế, nếu bạn thật lòng muốn tu
tập. Tuy nhiên, các nhà học giả ít khi chịu đem Chánh Pháp ra thực hành.
Cũng có vài người, nhưng chỉ là số ít. Thật đáng tiếc. Bạn đã chịu khó đến
đây để thăm viếng, đó là điều đáng khen ngợi. Điều đó chứng tỏ bạn có sức
mạnh nội tâm. Có vài tu viện khuyến khích sự nghiên cứu, học kinh điển. Ở
đó, các vị tỳ khưu cứ học và học, học hoài mà không thấy bao giờ mới xong;
nhưng họ không hề chịu cắt đứt những gì cần phải cắt đứt. Họ chỉ học chữ
"an định" mà thôi. Nhưng nếu bạn có thể ngừng lại bất động, bạn sẽ khám
phá ra được một chút gì có giá trị thực sự. Đó là cách mà bạn phải nghiên
cứu, tìm tòi. Sự tìm tòi đó thực sự có giá trị và hoàn toàn bất động. Nó
đi thẳng vào cốt lõi của những gì mà bạn đã đọc qua. Nếu các học giả không
thực tập hành thiền, kiến thức của họ chứa rất ít sự hiểu biết. Một khi họ
chịu đem ra thực hành các lời dạy về những gì họ đã học được, thì các điều
ấy sẽ trở nên rõ ràng, sáng tỏ.
Vậy hãy bắt đầu
thực tập đi. Hãy phát triển loại hiểu biết đó. Hãy thử vào rừng sống, ngụ
trong các cốc nhỏ. Thử tập qua lối tu tập này một thời gian, và trắc
nghiệm lấy chính mình, như thế còn nhiều giá trị hơn là lối đọc sách. Rồi
thì bạn sẽ có sự tranh luận với chính mình. Trong khi ta quán sát tâm thì
dường như nó đang buông bỏ và an trú trong trạng thái tự nhiên của nó. Khi
nó lăn tăn gợn sóng rời khỏi chỗ ổn định đó, thì tình trạng tự nhiên khoác
lấy các hình thức tư tưởng, khái niệm, và tiến trình điều kiện hóa của các
hành uẩn (sankhāra) được phát động. Hãy hết sức cẩn thận và canh
chừng thật kỹ lưỡng tiến trình điều kiện hóa đó. Khi nó khởi động lên và
xa rời tình trạng tự nhiên, thì sự thực tập theo Chánh Pháp không còn theo
đúng đường lối nữa. Hoặc nó rẽ sang sự tự dễ dãi, hoặc nó ngã theo sự tự
hành xác. Ghi nhận ngay tại đó. Đó là điều đã làm khởi lên màng lưới của
sự điều kiện hóa tinh thần. Nếu tình trạng tâm đang tốt, nó sẽ tạo nên sự
điều kiện hóa tích cực. Nếu tình trạng ấy xấu, sự điều kiện hóa trở nên
tiêu cực. Tất cả các sự việc đó đều bắt nguồn trong chính tâm của bạn.
Này bạn, kể
cũng vui thú lắm khi ta quan sát kỹ lưỡng cái tâm đang hoạt động. Tôi có
thể thích thú ngồi kể lại chuyện đó trọn cả ngày. Khi bạn rõ được lề lối
của tâm, bạn sẽ thấy nó diễn tiến ra sao và bằng cách nào mà tâm bị các ô
nhiễm tác động. Tôi thấy tâm cũng như một điểm duy nhất. Các tâm sở là
những người khách đến viếng thăm điểm đó. Đôi khi, kẻ này đến viếng, đôi
khi, kẻ nọ đến thăm. Họ vào trong phòng tiếp khách. Bạn tập cho tâm biết
canh phòng và nhận biết họ với cặp mắt tỉnh thức thật linh động. Đây là
cách bạn chăm sóc đến tâm trí bạn. Mỗi khi khách tới, bạn xua họ đi chỗ
khác. Nếu bạn cấm khách vào, thì họ sẽ đến ngồi lên chỗ nào? Chỉ có một
chỗ ngồi, và bạn đang ngồi ở đó. Bạn hãy ngồi suốt ngày trên điểm đó.
Đây chính sự
tỉnh thức kiên cố và không lay chuyển của Đức Phật, đang canh phòng và bảo
vệ tâm trí. Bạn đang ngồi ngay tại đây. Kể từ khi lọt lòng mẹ đến nay, mỗi
người khách đến thăm bạn cũng đến tại đây. Dầu họ có thường đến viếng hay
không, mỗi lần đến, họ cũng đến tại đây, ngay chỗ này. Biết được tất cả
khách đến, sự tỉnh thức của Đức Phật ngồi một mình tại đây, kiên trì và
không hề lay chuyển. Các khách đó lặn lội đến đây để tìm cách gây ảnh
hưởng, để điều kiện hóa và để lung lạc tâm bạn theo nhiều cách. Khi họ làm
cho tâm bạn bị vướng vít vào các vấn đề của họ, tức thì các trạng thái tâm
liền khởi lên. Cho dù đó là vấn đề gì đi nữa, hay nó có đưa đi đến đâu,
bạn cũng cứ quên phứt nó đi - không có gì đáng quan ngại. Chỉ cần biết
khách là ai khi họ đến. Một khi họ đã ghé vào, họ thấy chỉ có một ghế, và
cho đến chừng nào mà bạn vẫn còn an tọa trên đó, họ còn tìm đâu ra chỗ
ngồi? Lần khác, họ lại đến, vẫn không có ghế trống. Bất kể bao nhiêu lần
các vị khách lắm lời đó chường mặt đến, họ cũng gặp bạn ngồi tại chỗ ấy.
Bạn không nhúc nhích rời khỏi ghế đó. Bạn thử đoán xem còn trong bao lâu
nữa các bọn khách đó chịu đựng được tình trạng như thế? Chỉ cần nói chuyện
với họ, bạn sẽ biết rõ được họ thật kỹ càng. Bất cứ ai, bất cứ sự việc gì
mà bạn biết đến kể từ khi bạn bắt đầu kinh nghiệm về thế giới này, đều đến
viếng bạn. Chỉ cần quan sát và tỉnh thức ngay đây cũng đủ để thấy được
toàn bộ Chánh Pháp. Bạn thảo luận, quan sát và quán chiếu một mình bạn.
Đó là cách thảo
luận về Chánh Pháp. Tôi không biết nói gì khác hơn. Tôi có thể tiếp tục
nói mãi như thế này, nhưng rốt cuộc rồi thì chỉ là nói và nghe mà thôi.
Tôi khuyên bạn nên dấn bước thực sự vào việc thực tập.
*
11. Trau dồi pháp hành thiền
Nếu bạn tự quán
nhìn, bạn sẽ gặp được vài kinh nghiệm. Đã có Con Đường để dẫn dắt bạn.
Trong khi bạn tu tập, tình thế có thể thay đổi và bạn điều chỉnh pháp hành
của mình để ứng phó với các vấn đề khó khăn xảy đến. Có thể cũng còn khá
lâu nữa bạn mới nhìn thấy một bảng chỉ đường rõ rệt. Nếu bạn muốn đi cùng
một Con Đường mà tôi đã đi, cuộc hành trình nhất định phải bắt đầu ngay
trong tâm bạn. Nếu không, bạn sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Đó cũng như
đang nghe một âm thanh. Sự nghe là một việc, còn âm thanh là một việc
khác, và ta hay biết rõ cả hai việc đó mà không kết hợp dự cố ấy. Ta dựa
vào thiên nhiên để cung cấp cho ta các nguyên liệu dùng trong việc suy
tầm, tìm đến Chân Lý. Sau cùng, tâm, tự nó, chia cắt và phân tích các hiện
tượng. Nói cách giản dị, tâm không để dính dấp vào đó. Khi tai bắt được
tiếng, bạn hãy quan sát xem những gì xảy ra trong tâm trí. Tâm trí có bị
ràng buộc, vướng vít vào và bị lôi léo đi không? Tâm trí đó có bị kích
thích không? Ít nhất cũng nên biết đến chừng đó. Khi âm thanh được ghi
nhận, nó không quấy rầy đến tâm trí. Đang ở tại đây, ta nắm lấy các sự vật
gần và trong tầm tay, hơn là các sự vật ở xa tít. Ngay cả khi ta muốn trốn
tránh âm thanh, ta cũng không thoát khỏi nó Ngõ thoát có thể tìm thấy là
sự luyện tập tâm cho vững vàng trước tiếng động. Hãy đặt âm thanh xuống.
Âm thanh mà ta buông bỏ đó, ta vẫn còn nghe đến. Ta nghe, nhưng ta buông
bỏ, bởi vì ta đã đặt nó xuống rồi. Đó không phải là ta đã mạnh bạo tách
rời sự nghe và âm thanh ra. Chúng tự động tách nhau ra, do bởi sự khước từ
và buông bỏ. Ngay cả khi ta muốn bám vào một âm thanh, thì tâm ta cũng
không muốn bám. Bởi vì một khi ta đã thông hiểu bản chất thật sự của hình
sắc, âm thanh, hương, vị, và các thứ khác, tâm thấy thật rõ, với trí tuệ
minh quán, rằng tất cả những gì được cảm nhận, không có ngoại lệ nào, cũng
rơi vào phạm vi của ba đặc tính phổ quát về vô thường, bất toại nguyện và
vô ngã.
Cứ mỗi khi ta
nghe một âm thanh, thì âm thanh ấy được hiểu ra theo ngôn từ của ba đặc
tính phổ quát. Khi có sự xúc chạm giữa tiếng động với tai, ta có nghe,
nhưng như thể ta không nghe được gì. Điều đó không có nghĩa là tâm không
còn hoạt động nữa. Sự tỉnh thức và tâm quấn lấy nhau và hòa hợp nhau lại
để theo dõi lẫn nhau luôn luôn không dừng nghỉ. Khi tâm được tập luyện đến
mức đó, bất kỳ đang theo con đuờng nào, ta vẫn có thể suy tầm, nghiên cứu.
Ta đào luyện sự phân tích các hiện tượng, một yếu tố quan trọng trong việc
giác ngộ, và sự phân tích đó cứ tiến triển mãi theo xung lực của chính nó.
Hãy thảo luận
về Chánh Pháp với chính mình. Phát hiện và giải tỏa các cảm giác, ký ức,
tri giác, tư duy, ý định, và ý thức. Không có gì có thể xúc chạm đến chúng
khi tự chúng, chúng tiếp tục thi hành nhiệm vụ. Đối với những bậc đã điều
phục tâm xong, thì tiến trình suy tư và nghiên cứu cứ tự động trôi chảy
đi. Không còn cần phải cố ý hướng dẫn nữa. Cho dù tâm có nghiêng về bất cứ
địa hạt nào, sự quán soi cũng thích ứng tức thời.
Khi sự luyện
tập Chánh Pháp đã đạt đến mức đó rồi, ta có được một lợi lạc ngoài lề cũng
khá lý thú. Trong giấc ngủ, các tật ngáy, mơ, nghiến răng, lăn qua lật lại
sẽ chấm dứt. Ngay sau một giấc ngủ mê và lâu, khi được đánh thức, cũng
không cảm thấy ngầy ngật. Ta cảm thấy sung mãn và linh hoạt như thể là vẫn
tỉnh thức suốt cả thời gian đó. Trước kia, tôi ngủ hay ngáy, nhưng một khi
tâm trí đã được sự tỉnh thức trong mọi thời, thì tật ngáy chấm dứt. Làm
sao mà ngáy được khi ta còn tỉnh thức? Chỉ có tấm thân là ngừng lại và đi
ngủ. Tâm hoàn toàn tỉnh thức ngày và đêm, trọn 24 giờ. Đây là sự tỉnh tức
thuần tịnh và cao tột của Đức Phật, bậc Chánh Biến Tri, Bậc Giác Ngộ, Bậc
Đại Quang, Đại Hoan Hỷ. Sự tỉnh thức trong sáng đó không hề "đi ngủ". Năng
lực của nó tự bảo dưỡng lấy và không hề "buồn ngủ" hay trì độn lại cả. Đến
mức này, ta có thể hoạt động liên tiếp hai ba ngày không nghỉ. Khi thân
thể bắt đầu có dấu hiệu quá mệt mỏi, ta ngồi xuống hành thiền và lập tức
đi vào định lực thâm sâu chừng năm hay mười phút. Khi ra khỏi tình trạng
đó, ta cảm thấy tươi mát và tăng thêm sinh lực, như thể là ta đã ngủ trọn
đêm. Nếu ta vượt khỏi sự bận tâm về thân thể, thì việc ngủ nghê chỉ có
chút ít tầm quan trọng. Ta dùng các biện pháp thích nghi để chăm sóc thân
thể, nhưng ta không quá lo âu về tình trạng sức khoẻ. Cứ để thân thể đi
theo định luật tự nhiên của nó. Ta không cần bảo cho thân thể biết nó phải
làm gì. Nó tự bảo nó. Đó cũng như là đang có người thúc đẩy ta, thúc giục
ta nên nỗ lực thêm. Ngay cả khi ta cảm thấy lười biếng, cũng có một tiếng
nói ở bên trong luôn luôn làm khơi dậy sự mẫn cán của ta. Không thể có trì
trệ ở thời điểm này, bởi vì nỗ lực và tiến bộ đã gia tăng tốc độ, không
dừng lại được nữa. Bạn hãy tự kiểm điểm lại điều đó. Bạn đã nghiên cứu và
học tập khá lâu rồi. Bây giờ là lúc bạn nên nghiên cứu và học tập về chính
bạn.
Trong các giai
đoạn đầu của sự thực tập theo Chánh Pháp, sống ẩn cư là việc quan trọng
hàng đầu. Khi bạn sống biệt cư một mình, bạn sẽ nhớ lời của Ngài Trưởng
lão Xá-lợi-phất (Sariputta): "Sự biệt cư thể chất là nguyên nhân và
điều kiện để khởi sinh sự biệt cư tinh thần, và các tình trạng định lực
thâm sâu thoát khỏi sự xúc chạm giác quan bên ngoài. Sự biệt cư của tâm,
đến lượt nó, là nguyên nhân và điều kiện cho sự cô lập các lậu hoặc tinh
thần, tức là sự giác ngộ." Thế mà vẫn có những người vẫn cho rằng sự độc
cư không mấy quan trọng: "Nếu tâm an định, thì ở vào nơi nào cũng không hề
gì." Điều đó đúng, nhưng trong các giai đoạn đầu tiên, ta phải nhớ rằng,
sự biệt cư về thân thể trong một môi trường thích nghi cần phải thực hiện
trước. Hôm nay, hoặc vài ngày nữa, bạn nên tìm đến một nghĩa trang trong
vùng rừng rú quạnh quẽ. Hãy thử nghiệm lối sống một mình. Hoặc tìm đến một
đỉnh núi cao có vẻ kinh sợ nào đó. Hãy đi tìm sống một mình. Được không?
Bạn sẽ có nhiều điều lý thú suốt cả đêm. Và chỉ lúc ấy bạn mới biết chính
bạn. Ngay cả tôi, có lúc tôi nghĩ rằng sống biệt cư về thể chất cũng không
quan trọng mấy. Nhưng một khi tôi thực sự sống như thế ấy rồi, tôi mới
nghĩ lại những lời Đức Phật đã dạy. Đức Thế tôn khuyến nhủ các đệ tử của
Ngài nên đến thực tập tại các vùng vắng vẻ, xa cách hẳn xã hội. Vào buổi
đầu, sự ẩn cư tạo thành cơ sở cho tâm được biệt trú bên trong, và sự biệt
trú ấy sẽ hỗ trợ cho sự viễn ly, không thể lay chuyển, để rời khỏi các lậu
hoặc.
Thí dụ như, bạn
là một cư sĩ, có nhà cửa và một gia đình. Bạn sống biệt cư cách nào đây?
Khi bạn về nhà, vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, bạn đã va chạm vào sự
rối loạn và rắc rối rồi. Không có sự biệt cư nào về thể chất cả. Thế nên,
bạn tìm về một nơi ẩn náu vắng vẻ và một khung cảnh hoàn toàn khác trước.
Bạn cần phải hiểu rõ tầm quan trọng của việc biệt cư thể chất và sự đơn
độc, ở những giai đoạn sơ khởi của việc thực hành Chánh Pháp. Kế đó, bạn
tìm đến một vị thiền sư để nghe lời chỉ dạy. Vị ấy sẽ hướng dẫn bạn, cố
vấn cho bạn những điểm nào mà sự thông hiểu của bạn còn sai, bởi vì chính
tại bạn hiểu lầm rằng bạn đã đi đúng. Ngay chỗ bạn sai, bạn lại chắc chắn
là mình đúng. Một khi nghe vị thiền sư giải thích, bạn mới hiểu được những
gì đã sai: chính tại nơi mà vị thiền sư bảo với bạn là sai, lại là nơi mà
trước kia bạn đã tưởng mình đúng.
Qua những gì
tôi nghe thấy được, có rất nhiều tu sĩ học giả Phật giáo đã tìm tòi và
nghiên cứu chiếu theo các kinh điển. Không thấy có lý do nào khiến ta
không nên thử thể nghiệm qua. Khi đến lúc phải mở sách ra đọc và học tập,
ta học được một cách thức. Nhưng khi ra tay lên để chiến đấu, ta sẽ tranh
đấu theo một cách thức khác, có thể không liên can gì đến lý thuyết. Khi
một chiến sĩ lâm trận và chiến đấu đúng theo những gì đã đọc, có thể anh
ta sẽ không địch lại đối thủ. Khi thật sự đánh nhau, người chiến sĩ phải
đấu theo một chiến thuật vượt khỏi lý thuyết. Chuyện thật là như thế. Lời
Đức Phật đã dạy trong kinh điển cũng chỉ là sách chỉ nam kèm thí dụ để noi
theo, nhưng nếu chỉ nghiên cứu suông, có thể đưa tới sự dễ duôi.
Con đường của
các bậc đại sư thuộc truyền thống Sơn Lâm là con đường xả ly. Trên Con
Đường ấy, chỉ có sự từ bỏ. Ta nhổ tận gốc các quan kiến bắt nguồn từ sự tự
xem mình là quan trọng. Ta bứng hết rễ cái cốt lõi của quan niệm về tự
ngã. Tôi cam đoan với các bạn, sự thực tập này sẽ thách thức bạn đến tận
cốt tủy, nhưng dù cho khó khăn đến mấy đi nữa, xin cũng đừng phế bỏ các
lời dạy của các đại sư Sơn Lâm. Thiếu sự hướng dẫn đúng đắn, tâm và định
lực (samādhi) sẽ rất mê mờ. Nhiều sự kiện đáng lẽ không nên xảy ra
lại khởi lên. Bao giờ tôi cũng đương đầu với chúng một cách thận trọng.
Khi tôi còn là một tỳ khưu trẻ, vừa khởi tập trong vài năm đầu, tôi không
thể tin cậy vào tâm tôi. Tuy nhiên, một khi tôi thâu đắc được kinh nghiệm
rộng rãi và có thể hoàn toàn tin cậy vào việc luyện tâm, thì không còn gì
gây nên vấn đề khó khăn nữa cả. Ngay khi những hiện tượng bất thường khởi
lên, tôi cứ để yên chúng đó. Nếu ta được dấu hiệu nào mách bảo cho cách
vận hành của chúng, thì tự chúng, chúng ngưng ngay. Tất cả đều là nhiên
liệu cho trí tuệ. Cùng với thời gian, ta sẽ cảm thấy được thoải mái.
Trong việc hành
thiền, nhiều sự việc thông thường không có gì sai nhưng lại cũng có thể
trở thành sai. Thí dụ như, ta ngồi xếp chân với quyết tâm: "Nào! Lần này
không có yếu ớt hèn nhát nữa, ta sẽ quyết tập trung tâm ý đây. Hãy xem
ta!" Thực tập theo cách đó làm sao mà được việc! Mỗi khi tôi theo cách đó,
sự hành thiền của tôi không đi đến đâu. Nhưng người ta lại thích làm bộ
tịch "anh hùng rơm" như thế! Theo tôi thấy, sự hành thiền tự nó phát triển
theo nhịp điệu của nó. Nhiều đêm khi tôi bắt đầu ngồi hành thiền, tôi nghĩ
thầm với tôi: "Được rồi! Đêm nay, ta không nhúc nhích khỏi chỗ này cho tới
ít nhất là một giờ khuya." Mặc dù chỉ với tư tưởng đó, tôi đã tạo nghiệp (kamma)
xấu rồi, bởi vì không bao lâu cơn đau đã nổi lên khắp mình, tràn ngập, cho
đến lúc tôi tưởng như sắp chết. Tuy nhiên, vào dịp khác, khi sự hành thiền
tiến triển tốt, tôi không có hạn định trước thời gian phải ngồi. Tôi không
đặt mục tiêu vào bảy giờ, tám giờ, hay bất cứ giờ nào, nhưng cứ việc ngồi
thẳng, vững chải, tiếp tục mãi, buông lơi mọi việc với tâm xả. Đừng cố ép
sự hành thiền. Đừng cưỡng bách tâm với các đòi hỏi không thiết thực, như
là phải vào ngay trong Định (Samādhi); nếu không, bạn sẽ thấy tâm
trở nên xao động và không thể đoán trước được, khác hơn bình thường. Chỉ
nên để cho tâm trí được thư giãn, khoan khoái và thoải mái.
Hãy để cho hơi
thở ra vào trôi chảy dễ dàng, theo nhịp độ đúng đắn: không quá ngắn mà
không quá dài. Đừng khiến hơi thở phải có gì đặc biệt. Hãy để thân thể thư
giãn, khoan khoái và thoải mái. Rồi cứ tiếp tục luôn như thế. Tâm bạn sẽ
hỏi bạn: "Ta sẽ ngồi hành thiền lâu tới chừng nào? Ta sẽ nghỉ vào giờ
nào?" Tâm cứ theo lải nhải không ngừng, thế là bạn phải khiển trách nó:
"Nè bạn, để tôi yên chớ!" Cái tên hay hỏi han cần phải được chế phục
thường xuyên, bởi vì đó không là gì khác hơn các lậu hoặc phiền não đến
quấy rối bạn. Đừng thèm quan tâm đến nó. Bạn phải cứng cỏi với nó. "Dù ta
muốn nghỉ sớm hay là ngồi đến khuya, điều đó có ăn nhập gì đến mi! Nếu ta
muốn ngồi trọn đêm, quan hệ gì đến ai, sao cứ chõ mũi vào việc hành thiền
của ta?" Bạn phải xua đuổi tên tò mò ấy như thế. Rồi bạn mới có thể tiếp
tục hành thiền lâu đến chừng nào mà bạn muốn, theo các cảm nhận thoải mái
của chính bạn.
Khi bạn để cho
tâm được thư giãn và thoải mái, nó sẽ trở nên an định. Thể nghiệm điều
này, bạn sẽ nhận chân ra sức mạnh của sự bám chặt. Khi bạn có thể ngồi
lâu, thật lâu trong một thời gian dài, quá nửa đêm, khoan khoái và thư
giãn, bạn sẽ hiểu được ý nghĩa tổng quát của sự hành thiền. Bạn sẽ hiểu
đuợc sự bám chặt và đeo níu đã thực sự làm ô nhiễm tâm như thế nào.
Vài người đốt
cây nhang để trước mặt, khi họ ngồi hành thiền, và nguyện rằng: "Tôi sẽ
không đứng dậy trước khi cây nhang tàn rụi." Rồi họ ngồi. Sau một lúc
tưởng đâu chừng một giờ, họ mở mắt ra và thấy mới vừa có năm phút trôi
qua. Họ đăm đăm nhìn cây nhang, ngao ngán cớ sao cây nhang lại dài quá! Họ
nhắm mắt lại và tiếp tục. Không bao lâu, mắt họ lại mở ra lần nữa, để xem
cây nhang đã cháy đến đâu rồi. Các người đó hành thiền không đi đến đâu.
Đừng làm như họ. Ngồi đó mà cứ mơ tưởng đến cây nhang: "Không biết cây
nhang đã tàn rụi chưa!", sự hành thiền như vậy có tiến tới chút nào đâu.
Đừng quan tâm đến các việc ấy. Tâm không cần làm việc gì đặc biệt cả.
Nếu ta muốn
quyết tâm nhận tu tập tâm trong sự hành thiền, thì đừng để cho lậu hoặc
khát vọng biết được các thể lệ cuộc đấu hoặc mục tiêu. Nó sẽ hỏi: "Ngài sẽ
hành thiền như thế nào? Ngài muốn làm tới đâu? Ngài ngồi lâu đến chừng
nào?" Khát vọng cứ đến quấy rầy mãi cho tới khi nào ta đưa ra một thỏa
ước. Một khi ta tuyên bố sẽ ngồi đến quá nửa đêm, lập tức nó bắt đầu đến
quấy rối làm ta bực tức. Chưa được một giờ trôi qua mà ta đã cảm thấy bất
an và nóng nảy đến mức không ngồi tiếp được nữa. Rồi có thêm nhiều chướng
ngại khác đến tấn công, khi ta tự quở trách nặng: "Tuyệt vọng! Ngồi hoài
như vầy sẽ chết đi mất! Đã nói rằng sẽ khiến tâm vào Định không lay động,
cớ sao nó vẫn còn đi lang thang khắp chốn thế kia, không đáng tin cậy chút
nào cả? Đã nguyện rồi, sao lại không giữ đúng lời?" Các tư tưởng tự giảm
giá trị và ưu sầu mất tinh thần kéo đến công kích tâm, khiến ta rơi vào sự
tự oán trách. Không có ai ở đó để đổ lỗi, hay để hờn trách, nên mọi việc
càng tồi tệ hơn. Một khi đã thề thốt, tất phải giữ. Hoặc làm tròn lời
nguyện, hay là chết trong khi làm. Nếu ta đã nguyện ngồi trong một thời
gian nào đó, thì ta không nên nuốt lời và nghỉ tập. Tuy nhiên, chỉ cần tập
luyện từ từ và phát triển. Không cần phải thề thốt long trọng. Hãy gắng
luyện tâm đều đặc và bền bỉ. Đôi khi, sự hành thiền được êm thắm, và các
chỗ đau nhức, không thoải mái sẽ dần dần biến mất. Đau nơi mắt cá và đầu
gối, tự nó, sẽ chấm dứt.
Một khi ta cố
ra tay đào luyện sự hành thiền, nếu có những hình ảnh dị thường, ảo ảnh,
tri giác, bắt đầu khởi lên, việc trước nhất là phải kiểm soát lại tình
trạng tâm mình. Đừng bỏ qua nguyên tắc căn bản này. Những hình ảnh đó khởi
lên được là vì tâm đang tương đối an định. Đừng khao khát mong chúng hiện
lên, và cũng đừng khao khát mong chúng không khởi lên. Nếu chúng đã khởi,
thì hãy quan sát chúng, nhưng đừng để chúng làm ta mê mờ. Chỉ cần nhớ,
chúng không phải là của ta. Chúng đều vô thường, bất toại nguyện và vô
ngã, như bất cứ các sự việc gì khác.
Ngay cả khi
chúng có thật, cũng đừng trú lại đó hoặc để ý nhiều đến chúng. Nếu chúng
ngoan cố không chịu mờ tan đi, thì hãy đưa chánh niệm rọi chiếu vào hơi
thở càng mạnh hơn. Hít vào ít nhất ba hơi dài và sâu và từ từ thở ra cho
thật hết sạch. Cách này rất có hiệu quả. Rồi trở về đề mục chính.
Chớ để bị ám
ảnh vì các hiện tượng đó. Chúng không có chi hơn những gì chúng đang là
như thế, và chúng lại có tiềm năng làm mê mờ ta. Hoặc ta thích chúng và
yêu chúng, hoặc tâm ta bị đầu độc bởi sự sợ hãi. Chúng không đáng tin cậy:
có thể chúng không thật có, hoặc chúng chỉ hiện ra như thế. Khi bạn có
kinh nghiệm về chúng, bạn đừng cố tìm hiểu ý nghĩa của chúng, cũng đừng dự
phóng một ý nghĩa nào lên chúng cả. Hãy nhớ rằng chúng không phải của
ta, vậy chớ chạy theo các hình ảnh, ảo giác đó. Thay vì thế, nên lập
tức quay về kiểm điểm lại tâm trạng hiện tại của mình. Đó là một qui tắc
căn cứ trên kinh nghiệm và thực hành của chúng ta. Nếu ta bỏ qua qui tắc
căn bản này và để mình bị lôi cuốn vào việc tin tưởng những gì đang thấy,
thì ta sẽ quên mất mình đi, rồi bắt đầu bập bẹ, ấp úng, hoặc có thể phát
cuồng. Ta có thể làm mất đi trí óc sáng suốt cho đến nỗi không còn có thể
giao tiếp với người khác ở cấp độ bình thường. Hãy đặt sự tin tưởng vào
tâm của chính mình. Dẫu có điều gì xảy ra đi nữa, cứ tiếp tục quan sát tâm
trí mình. Các kinh nghiệm dị thường xảy ra trong khi hành thiền cũng có
thể mang lợi ích cho người có trí tuệ, nhưng lại nguy hiểm cho kẻ thiếu sự
sáng suốt. Bất cứ gì xảy ra cũng đừng tỏ ra quá phấn khởi hay hoảng hốt.
Kinh nghiệm đến, cứ đến.
Một cách khác
để thực hành Chánh Pháp là quán soi và khảo trạch những gì ta thấy, làm,
và thể nghiệm. Đừng nên bao giờ phế bỏ sự hành thiền. Khi tọa thiền, hoặc
đi kinh hành xong, vài người nghĩ rằng đã đến lúc ngừng lại và nghỉ ngơi.
Họ thôi, không chiếu rọi tâm họ đến các đối tượng hành thiền hoặc các đề
mục quán chiếu. Họ hoàn toàn bỏ rơi sự hành thiền. Bạn không nên thực tập
như thế. Bất cứ những gì bạn thấy, hãy tra cứu cho ra chúng thật sự là gì.
Quán soi đến các người hiền thiện trên thế giới. Quán soi cả những người
xấu ác nữa. Hãy nhìn thật kỹ vào những người giàu có và đầy quyền thế,
những người kém may mắn và nghèo khổ. Khi bạn thấy một đứa trẻ, một cụ
già, hoặc một vị phụ nữ, hay là một bậc nam nhi, hãy tìm hiểu kỹ ý nghĩa
của tuổi đời. Tất cả đều là nhiên liệu cho sự tra cứu. Đó là cách thức mà
bạn đào luyện tâm trí.
Sự quán soi đưa
đến Chánh Pháp là sự quán soi về lý duyên sinh, về tiến trình của nhân
quả, dưới mọi hình thức khác biệt của chúng: cả lớn lẫn nhỏ, trắng và đen,
tốt và xấu. Tóm lại, tất cả. Khi bạn tư duy, bạn hãy nhận chân đó như là
một tư tưởng và quán chiếu đến nó để thấy ra đó chỉ giản dị là tư tưởng,
không hơn không kém. Tất cả những sự việc đó đều đi hướng về "nghĩa trang"
của sự vô thường, bất toại nguyện và vô ngã; vậy nên bạn chớ có ôm chặt
lấy và và đeo níu bất cứ sự việc nào đó cả. Đó là nơi hỏa táng của tất cả
mọi hiện tượng. Bạn hãy chôn chúng đi, thiêu chúng đi, thì mới thể nghiệm
được Chân Lý.
Có được tuệ
quán về vô thường có nghĩa là không để cho ta bị đau khổ. Đây cũng là vấn
đề phải tra cứu bằng trí tuệ. Thí dụ như, ta có được cái gì mà ta xem như
tốt và đáng thích thú, thì ta vui mừng. Hãy nhìn thật kỹ và thật lâu về
chỗ tốt cùng sự thích thú đó. Lắm lúc, sau khi đã được cái đó trong một
thời gian dài, ta thấy chán ngán. Ta muốn đem cho, hoặc bán đi. Nếu không
có ai muốn mua, ta sẵn sàng vứt nó đi. Tại sao? Lý do nào đã thúc đẩy hành
động như thế? Bởi vì muôn sự vật đều vô thường, bất toại nguyện và vô ngã,
đó là lý do tại sao. Nếu ta không bán được, hoặc ngay cả không vứt nó đi
được, ta bắt đầu thấy khổ rồi. Toàn bộ vấn đề chỉ giản dị là như thế. Và
một khi thông hiểu đầy đủ được một biến cố, thì dù có bao nhiêu vấn đề
tương tự khác, thì cũng vẫn được hiểu theo lối đó. Như ta thường nói,
"Biết được một, tất biết cả mười."
Đôi khi, ta
thấy những sự việc ta không thích. Vài lúc, ta nghe tiếng động khó chịu và
trở nên bực bội. Hãy quan sát điều này và ghi nhớ nó. Bởi vì trong một
tương lai nào đó, ta lại thích tiếng động đó. Rất có thể trong tương lai
gần đây, ta trở lại thích chính các việc mà đã có thời ta ghét bỏ. Mọi
việc đều có thể như thế cả. Rồi thì ta thấy được thật rõ ràng với trí minh
triết rằng: "À há! Mọi sự vật đều vô thường, không thể làm ta thỏa mãn
hoàn toàn, đều là vô ngã cả." Hãy vứt chúng xuống đáy mồ tập thể của ba
đặc tính phổ quát ngay đi. Sự đeo níu vào các sự vật mà ta có được, lấy
được, và ta đang đồng hóa với chúng, sẽ chấm dứt ngay. Ta sẽ nhìn thấy ra
mọi sự vật nơi bản thể của chúng, cũng đều như nhau cả. Và rồi, mọi sư vật
mà ta đang thể nghiệm đều giúp ta có được tuệ quán nơi Chánh Pháp.
*
Những gì tôi vừa nói qua trên đây chỉ giản dị là để bạn nghe và suy
nghĩ mà thôi. Đó chỉ là lời nói, thế thôi. Khi có ai đến gặp tôi, thì tôi
nói. Các loại đề tài đó không phải là những sự việc mà ta cần ngồi lại
quanh đây để nói nhảm nhí hằng giờ. Chỉ cần thực hành thôi!
Cứ lăn vào đó và làm đi. Cũng như thể ta mời bạn bè cùng đi đến nơi nào
đó. Ta mời họ. Ta được họ trả lời. Rồi thì chúng ta lên đường, có gì đâu
mà phải ồn ào náo động lên. Chúng ta nói chừng ấy cũng đủ rồi, và cứ để
yên đó. Tôi đã nói cho bạn biết vài điều về pháp hành thiền mà tôi đã thực
tập. Nhưng, bạn biết không, có thể tôi đã nói sai. Công việc của bạn là
thẩm tra và, tự chính bạn, bạn phải tìm xem điều tôi đã nói có đúng hay
không.
Thiện Nhựt phỏng dịch,
Montreal, Canada, tháng 3-2004
Bình Anson hiệu đính,
Perth, Tây Úc, tháng 5-2005
-ooOoo-
Thuật ngữ
đối chiếu
Arahat,
the Worthy One |
A-la-hán, Ứng
cúng |
Awareness |
Giác niệm, tỉnh
giác |
Bhava,
becoming |
Hữu, hiện hữu |
Bhavana,
mind training |
Tu tâm, tu tiến |
Dependent
origination (paticca samuppāda) |
Lý duyên sinh, lý
duyên khởi. |
Defilement (kilesa) |
Lậu hoặc, điều ô
nhiễm trong tâm |
Dhamma |
Pháp, Giáo Pháp |
Dhutanga |
Hạnh Đầu đà |
Dukkha,
suffering, unsatisfactoriness |
Khổ, phiền não,
bất toại ý |
Enlightenment |
Giác ngộ |
Forest tradition |
Truyền thống Sơn
Lâm |
Happiness |
Hạnh phúc |
Jhāna |
Thiền-na, tầng
thiền định |
Kamma |
Nghiệp |
Khanda; 5
khandas (5 aggregates): body, feeling, perception,
volition, consciousness |
Uẩn; 5 uẩn: sắc,
thọ, tưởng, hành, thức |
Mara |
Ma vương |
Mind (citta) |
Tâm, tâm vương |
Mind moment |
Chập tâm, sát-na
tâm |
Mind's
psychological factor (cetasika) |
Yếu tố tâm lý,
tâm sở |
Momentary
concentration (khanika samādhi) |
Định nhất thời,
định từng chập, sát-na định |
Nirodha,
cessation |
Diệt |
Peace |
An bình, an định,
bình an |
Sankhāra |
Hành huẩn |
Samādhi |
Định, tâm định,
tam-ma-đề, tam-muội |
Samatha |
An chỉ, tịnh chỉ |
Sīla,
morality, virtue |
Giới, giới đức,
giới hạnh |
Sotāpanna,
Stream enterer |
Tu-đà-hoàn, Dự
lưu |
Still |
Tĩnh lặng |
Unshakeable peace |
An bình không lay
chuyển, an bình ổn cố |
Vinaya |
Luật, giới luật |
Vipassanā |
Minh quán, minh
sát |
Wisdom (paññā) |
Trí tuệ, Tuệ
(bát-nhã) |
Trở về mục lục ^
http://www.buddhismtoday.com/viet/phatphap/anbinh_khongchuyen.htm
|
|