Tôi đến với Thiền Vipassana hoàn
toàn nhờ duyên số hay đúng hơn là "định mệnh" (sheer fate)! Cho
đến hôm nay nghĩ lại tôi vẫn còn ngạc nhiên, thật không ngờ một người
sống thiếu lập trường như tôi mà có thể chuyển hóa và tiến bộ trở
thành người có ý chí mạnh mẽ.
Tôi bước vào khung trời Đại học
(College) với tuổi xuân xanh mười lăm và cùng lúc tôi buông mình rơi trong
thế giới nghiện ngập. Ban đầu tôi chỉ dùng các loại thuốc hút gây hưng
phấn nhẹ nhàng, nhưng rồi không thỏa mãn với các khoái cảm ‘lạc thú’
nhẹ nữa, tôi tiến đến dùng bạch phiến và các loại khác chế biến từ
thuốc phiện. Thói quen của tôi bắt đầu ngấm nặng dần do độ kích
thích và rung cảm của chất nghiện, nhưng khi nhận thức rõ điều này
thì (quá muộn) vì tôi không thể sống thiếu Ma Túy được. Tôi cố gắng
(kiềm chế) nhiều lần bằng lý trí của chính mình, nhưng tôi hoàn toàn
thiếu nghị lực, bởi lẽ tôi chưa bao giờ đối diện với sự thật rằng
chính mình là người nghiện "xì ke ma túy."
Cho đến khi các người thân sống
bên cạnh tôi phát hiện ra điều này, tôi không dám lộ diện ra ngoài xã
hội nữa, cho dù sau này tôi cố gắng hoàn toàn từ bỏ bịnh nghiện. Tôi
bị rơi vào nghiệp ngập do vì đầâu óc rỗng tuếch mà không một loại
lý trí nào có thể cưỡng giúp nổi.
Thế là các chuyến du hành vào bịnh
viện bắt đầu, tôi được giải độc nhiều lần nhưng hiệu quả cai
nghiện lâu nhất chỉ trong vòng một tháng. Dưới sự hướng dẫn của các
bác sĩ doanh nghiệp chuyên khoa điều trị, tôi cai nghiện được một lần.
Nhưng rồi cơn nghiện lại tái phát! Việc học của tôi trở nên sa sút,
niềm an vui – hạnh phúc của gia đình bị phá vở và mọi người đều
phản đối tôi. May mắn thay! gia đình không bỏ rơi tôi hoàn toàn, nhưng
cuộc đời tôi biến thành tồi tệ không thể tưởng tượng nổi.
Trong số những người bạn thân của
cha tôi, có người đã từng tham dự một khóa thiền Vipassana. Một hôm,
ông bạn này nhìn thấy gương mặt xanh xao của tôi liền thuyết phục cha
tôi rằng, "chỉ cần cho (Con của anh) tham dự một hay hai khóa thiền
có thể giúp nó hồi phục, cho dù thất bại cũng chẳng mất mát gì."
Vì vậy, tôi trở vào bịnh viện giải độc lần cuối, rồi khởi hành đến
Trung Tâm Thiền "Dhamma Giri" vào độ tuổi 20. Tôi bị đưa vào
Trung Tâm Tu Thiền với ý tưởng ép buộc, và trong cảm giác đầu tiên rằng
nơi này giống như "một nhà tù luôn mở rộng với ranh giới (khép
kín)."
Tôi được chấp nhận vào Trung
Tâm Thiền dưới sự giám sát của vị Thầy hướng dẫn Thiền Vipassana và
trong sự bảo vệ như "một nhân vật quan trọng" (VIP). (Theo quy luật
của Thiền Môn, ban quản lý tạm cất giữ toàn bộ vật dụng quý giá và
tiền bạc của thiền sinh trong suốt khóa tu.) Vị Thầy hướng dẫn tin chắc
tôi không còn cất giữ tiền bạc và tuyên bố với tôi rằng, "không
được phép rời khỏi Trung Tâm Thiền với bất cứ lý do nào cho đến khi
mãn khóa." Một vị hộ thiền hay hộ pháp được phân công trợ duyên
cho tôi, thế là tôi "bị cấm cung và cuộc hành trình nội tâm" bắt
đầu.
Như thường lệ, khóa thiền bắt
đầu với phương pháp Anapana (tỉnh giác về hơi thở). Tôi cảm thấy cực
kỳ khó chịu và bất an vì không quen ngồi thiền, hơn nữa (pháp thiền
này) không được phép thực hành bất cứ hình thức hay đối tượng nào
bên ngoài để định tâm. Vào ngày đầu tiên, tôi đã có ý tưởng chạy
trốn, nhưng biết mình không còn tiền bạc thì không thể đi đâu xa được.
Vì thế, tôi quyết định ở lại và cũng nhờ vào sự giám sát hay
"canh giữ" của vị hộ thiền. Điểm đặc biệt chinh phục được
tâm tôi là vị hộ thiền có thái độ đáng tôn quý. Mặc dù chỉ lớn hơn
tôi có hai tuổi, anh ta trông rất trưởng thành và có trí tuệ vượt xa hẳn
tôi. Tôi thử chọc giận anh ta, nhưng anh ấy vẫn không thay đổi thái độ
tận tình trợ duyên và điều này sách tấn cho tôi nhiều hơn.
Thông thường, pháp thiền Vipassana
được hướng dẫn vào ngày thứ tư (và thiền sinh bắt đầu thực hành
nghiêm túc hơn để thật sự bước vào dòng sông chánh pháp). Tôi không thể
nào tuân giữ nổi quy luật, "giữ vững quyết tâm hành trì một cách
triệt để" (adhitthana), nhưng vào ngày thứ chín tôi quyết định
cố gắng hành trì. Tôi nổ lực ngồi trong sự tra tấn (của cơn đau) xuyên
suốt một tiếng đồng hồ không thay đổi tư thế thiền định và chính
nổ lực này đã khai sáng "nhân sinh quan" trong tâm tôi. Tôi nhận
thức rằng, nếu tôi có thể chịu đựng cơn đau này trong vòng một giờ,
thì tương tự tôi có thể từ bỏ Ma Túy được. Mặc dù thử thách này
không đơn giản chút nào cả!
Một số nội quy của Trung Tâm Thiền
được giảm chế tức cải thiện (đặc biệt cho bịnh nhân) giúp tôi
thích nghi với môi trường thiền định. Chẳng hạn như, quy luật hoàn
toàn tỉnh lặng (hay tịnh khẩu) và nghiêm túc hành trì được châm chế
cho tôi. Cũng như tôi được phép dùng bửa tối để bảo vệ sức khỏe,
vì cơ thể tôi quá ốm yếu.
Sau khi mãn khóa thiền, tôi rời
Trung Tâm với ý tưởng đầu tiên sẽ đến thành phố Bombay tìm nơi
"thả cửa – nghiện," nhưng khi đến nơi cơn nghiện giảm hẳn xuống.
Tôi quyết định cai nghiện một ngày, tiến đến hai ngày, rồi từng ngày
một trôi qua tôi nhận thấy mình có thể sống (vượt qua nổi khao khát)
không cần dùng thuốc phiện. Hiện nay (với tuổi hai mươi sáu), tôi đã từ
bỏ ma túy được sáu năm và không còn dấu vết lên cơn nghiện nữa.
Tôi trở lại Trung Tâm Thiền
"Dhamma Giri" (năm hai mươi ba tuổi), xin đăng ký ở lại chín tháng
để phục vụ và tham gia các khóa thiền. Nhờ đó, tâm tôi được tăng
trưởng trong chánh pháp và lập trường sống của tôi tiến triển vững
vàng hơn.
Tóm lại, trải qua các nổi đau
trong từng quá trình cai nghiện giúp tôi điều trị được cơn nghiện và
cuối cùng hoàn toàn từ bỏ Ma Túy nhờ hành trì thiền Vipassana. Giờ đây,
tôi tự tin rằng: "mình là một con người bình thường" và là
"một thanh niên hữu ích cho xã hội."
http://www.buddhismtoday.com/viet/thien/thoatkhoi-matuy.htm