THIỀN VÀ
CHÂN TÂM
Chân tâm như chính mặt trời,
Dù mờ, dù tỏ; chẳng vơi, chẳng đầy.
Đạo thiền như gió và cây,
Gió yên cây lặng, gió lay cây oằn.
ĐẠO THIỀN ĐỊNH
Buông bỉ thử, bặt ngã nhân,
Con đường thoát tục lâng lâng nhiệm mầu.
Đạo thiền định: thở nhìn sâu,
Dòng đời vô ngã, vượt cầu tử sanh.
KHÁCH THIỀN
Khách thiền: gió thổi mây bay,
Xuân thu vạn dặm, dấu giầy nào in !
Bặt ngôn ngữ, dứt lặng thinh,
Tùy duyên bất biến, độ sinh thoát nàn.
THONG DONG TA THỞ
Chớ trì hoãn, chớ vội vàng,
Thong dong ta thở, nhẹ nhàng ta đi.
Không lưu luyến, vướn bận chi,
Phút giây chánh niệm nên thơ cuộc đời.
HẠNH ĐƠN ĐỘC
Hạnh một mình, chẳng có hai,
Đại bàng một cõi, sẻ bay thành đàn.
Thân đơn độc, chí thiền hành,
Sống trong tỉnh thức, thản thanh cuộc đời.
CON ĐƯỜNG THỨC
TỈNH
Siêng quán chiếu, biếng hý đàm,
Để tâm thiền định, chẳng màng thị phi.
Mỗi bước đi, mỗi mâu-ni,
Con đường thức tỉnh sánh vì trăng sao.
ĐẠO THẮM
Thong dong cảnh mộng dài,
Chẳng buông cũng chẳng nắm.
Chánh tâm sống từng ngày,
Đạo thắm !
NGỒI ...
"THIỀN"
Ngồi như cây lớn khô cành,[1]
Ngồi như núi sửng trước ngàn bảo giông.
Ngồi cho tâm địa rỗng không,
Ba ngàn thế giới dung thông tỏ tường.
[1] Một trong những
tiêu đề thiền
được thiền sư Thạch Sương giảng dạy.
SÁNG TRÒN
Lợi danh nay đã rụng,
Niềm riêng cũng chẳng còn.
Nguồn tâm không khuấy động:
Sáng tròn !
ĐẠO THANH THẢN
Khóc mặt trời mất vì sao,
Khóc sanh diệt mất đường vào chân như.
Đạo thanh thản, vững tâm tư,
Đến đi tự tại, thản thư đất trời.
QUÁN CHIẾU
Soi gương thấy mặt mũi mình,
Soi sanh diệt bặt tử sinh chập chùng.
Soi bỉ thử dứt ngã nhân,
Soi tâm thấy rõ trần gian niết-bàn.
DẤU ẤN CUỘC
ĐỜI
Pháp vô ngã, vật vô thường,
Khổ đau đắp đổi vấn vương cuộc đời.
Ngộ thì thoát khỏi buồn vui,
Mê thì vướng bận chơi vơi lụy sầu.
NHÂN ĐỊNH QUẢ
TUỆ
Có thiền định, trí huệ sanh,
Không thiền, trí tuệ khó thành, khó nên.
Trí, thiền như đá một nền,
Dựng thành núi cả giữa miền trần gian.
SỐNG ĐỊNH TUỆ
Sống thiền định, sống thật sâu,
Sống trí tuệ, sống đạo mầu tràn dâng.
Thiền làm an lạc thân tâm,
Trí xua đêm tối trần gian sáng ngời.
TRÔI QUA VÀ CÒN
LẠI
Trên đời, mọi thứ trôi qua,
Chỉ riêng chân lý mặn mà thủy chung.
Cõi trần, cả thảy vô thường,
Nhưng riêng trí tuệ, tình thương sống đời.
HƯƠNG GIỚI
Giới nguồn đức hạnh xanh tươi,
Giới như hương ngát khắp trời xa bay,
Giới nên an lạc ngay đây,
Giới như hoa nở trái sai vườn đời.
TÂM NGỜI SÁNG
TRONG
Niềm riêng nay đã rụng rơi,
Rỗng rang một cội, thảnh thơi đất trời.
Thong dong ba cõi dạo chơi,
Sơn cùng thủy tận, tâm ngời sáng trong.
MUÔN PHƯƠNG LÀM
NHÀ
Tham bữa giỗ lỗ bửa cày,
Tham danh lợi mắc họa tai đoạn trường.
Lìa tham, ta hướng con đường,
Thong dong, tự tại, muôn phương làm nhà.
MỘT MÌNH KHÔNG
ĐƠN CÔI
Đạo thiền bặt cảnh rộn ràng,
Một thân dặm bước thênh thang đất trời.
Chẳng vinh nhục, chẳng buồn vui,
Độc hành nhưng chẳng đơn côi bao giờ.
TÌM VÀ KIẾM
Tìm thầy sách vở dễ tìm,
Tìm thầy đạo hạnh: mò kim biển ngàn.
Tìm người dũng chốn quan san,
Tìm người giải thoát: trần gian ngược dòng.
TÌM VÀ GẶP
Ai tìm thầy gặp thuốc hay,
Ai tìm thiền gặp gió bay mây ngàn,
Tìm cực lạc thoát trần gian,
Tìm đường bất tử dứt đàng tử sanh.
ĐI VÀ ĐƯỢC
Đi ngược trăng thấy thái dương,
Đi vào sanh tử thấy đường vô sanh,
Theo chốn thiền thoát lợi danh,
Bỏ dòng khát ái được thành Như Lai.
TRĂNG SÁNG VẪN
CÒN
Tên đạo chích vét sạch trơn,
Riêng vầng trăng sáng vẫn còn y nguyên.[1]
Trăng tâm trong sáng, diệu huyền,
Chín đường ba cõi tùy duyên vận hành.
[1] Theo tích thiền của
thi sĩ Nhật Bản, Ryokan. Ông bị kẻ trộm viếng thăm, vơ vét tất cả đồ
đạt trong nhà. Về đến nhà, biết được mình bị mất trộm, thay vì buồn
than, ông mừng reo khi biết tên đạo chích đã không đá động gì đến vầng
trăng bên khung cửa sổ !
TRĂNG TRONG VÀ
TÂM TRONG
Trăng rằm tỏ vô vàn,
Nước trong in bóng dáng.
Tâm trong sáng vô ngần,
Thanh thản !
MỘT TÂM BA CẢNH
Chưa học đạo, núi sông này,
Đương học, sông núi chẳng vầy nữa đâu.
Học rồi sông núi hôm nao,[1]
Một tâm ba cảnh: khác nhau cách nhìn.
[1] Diễn thơ câu nói
của thiền sư Duy Tín "Trước khi học đạo, thấy núi là núi,
sông là sông. Đang lúc học đạo, thấy núi không là núi, sông
không la蠳ông. Sau khi ngộ đạo, thấy núi vẫn la荊 núi, sông vẫn
la蠳ông."
TAN TÀNH
Khen chê và hay dở,
Thị phi và bại thành,
Tâm "đôi" nay sụp đổ . . .
Tan tành !
NÓI VÀ IM CỦA BẬC
THÁNH
Thà người ghét, chớ không khinh,
Nói như chánh pháp, lặng thinh như tờ.
Tùy duyên xóa mộng, xua mơ,
Ngày ngày thiền định, giờ giờ chiếu soi.
ĐƯỜNG ĐỘC LỘ
Đường độc lộ, những dặm trình,
Một mình cất bước, một mình vân du.[1]
Hạ đông rồi lại xuân thu,
Thế gian làm cảnh, thái hư làm nhà.
[1] Mượn ý của câu
"Thường độc hành, thường độc bộ" trong Chứng Đạo
Ca của thiền sư Huyền Giác.
AM THIỀN
Am thiền thanh thoát non cao,
Cõi đời xa lánh, ngõ vào tiêu diêu.
Chuông vang thấu, trống hùng kêu,
Sáu đường ba cõi đề huề chân như.
THẾ GIỚI GỒM
THÂU
Quên bỉ thử, bỏ ngã nhân,
Say niềm thoát tục, lâng lâng đạo mầu.
Ba ngàn thế giới gồm thâu,
Chân tâm tự tại làu làu xưa nay.
TÂM DUNG TẤT CẢ
Tỉnh mê đâu khác nẻo,
Sạch dơ chẳng trong ngoài.
Một tâm dung tất cả:
Không hai !
HAI MIỀN XA XĂM
Nước trong cảnh vật in hình,
Tâm trong, thế giới ba nghìn lặng yên.
Đạo thanh thoát, tục triền miên,
Đạo đời một cội, hai miền xa xăm.
ĐƠM HOA
Phú quý, sương ngọn cỏ,
Lợi danh, áng mây xa.
Cõi trần khi tỏ rõ,
Đơm hoa !
NGỌC BỤT TRONG
NGẦN
Tâm giải thoát, trí bồ-đề,
Cảnh thiền thân cận, cõi mê xa dần.
Long lanh ngọc Bụt trong ngần,
Chiếu soi ba cõi, chánh chân cuộc đời.
NGAY ĐÂY
Có không, trăng đáy nước,
Vọng chân, dấu chim bay.
Giác mê nào sau trước.
Ngay đây !
THƠM PHỨC CHIÊN-ĐÀN
Cảnh nhà thiền, một cõi tu,
Khách trần nhẹ bước vân du đạo vàng.
Để đời thoát cảnh lầm than,
Để đời thơm phức chiên-đàn hương xa.
TÂM MỜ, TÂM
TRONG
Đời tục lụy, đạo thiền gia,
Tưởng hai mà một, một mà như hai.
Tâm mờ, cõi tục khổ dài,
Tâm trong, thế giới Như Lai rạng ngời.
DẶM NGÀN MÂY BAY
Mát thay, giọt nước cành dương !
Đẹp thay, cây bách dẫn đường thiền am !
Lời kinh nhẹ, tiếng chuông vang,
Khách thiền thanh thản, dặm ngàn mây bay.
CHÂN KINH
Rừng Trúc ngời trăng sáng,
Non Yên tỏ tâm linh.
Chốn xưa: quên ngày tháng,
Chân kinh !
CHUYỂN MÌNH TAM
THIÊN
Gìn đức hạnh, lánh phồn hoa,
Ác lành tỏ rõ, chánh tà phân minh.
Năm tháng định, sớm chiều kinh,
An nhàn, tự tại, chuyển mình tam thiên.
ĐẾN ĐÍCH
Cỏ nội và hoa ngàn,
Bướm vờn, chim ríu rít.
Bền chí và tâm thành:
Đến đích !
NƠI NAO ?
Trăng thanh gió mát là đây,
Mai vàng trúc biếc cảnh này khác đâu.
Ngộ mê, chân giả nơi nao ?
Một đầu thoát tục, một đầu tử sanh.
TỈNH THỨC
Nhận chân đời vô thường,
Xuất gia cầu đạo Bụt.
Nhận chân được con đường,
Tỉnh thức !
BÙN NHƠ SEN NỞ
Tánh mầu bao thuở rỗng không,
Chân tâm tự tại, làu thông ba đời.
Ngọc trong đá, đẹp tuyệt vời,
Bùn nhơ sen nở xinh tươi đất trời.
TÊN SUÔNG
Chân tâm chẳng đục trong,
Pháp tánh không nhơ sạch.
Tất cả chỉ tên suông:
Không thật !
TRĂNG LÒNG
Vô thường là cõi thế gian,
Thị phi, vinh nhục hai đàng ngã nhân.
Trăng lòng sáng, chẳng cân phân,
Sạch trong, tươi mát, vẹn toàn sắt son.
NGỮ NGÔN RƠI RỤNG
Thị phi thế sự nhọc tai,
Khen chê, vinh nhục . . . biết ngày nào ra !
Cửa thiền tỉnh, đạo bao la,
Ngữ ngôn rơi rụng, tâm tà lắng trong.
THAM ĐẮM
Ôi, trời rộng, đất dày !
Ôi, non cao, núi thẳm !
Sao sống kiếp đọa đày:
Tham đắm ?
TIẾNG KINH TÂM
Tiếng kinh như khúc tâm ca,
Hòa vào vũ trụ, chan hòa pháp thân.
Tiếng kinh tâm sáng vô ngần,
Cất lên một nhịp, xa gần lâng lâng.
ĐỜI ĐỜI
Đạo vô sinh, chăm bón,
Nẻo Bụt hiện rạng ngời.
Không thường cũng không đoạn,
Đời đời !
BỒ-ĐỀ GIẢI
THOÁT
Đường giải thoát, cội bồ-đề:
Xuyên hằng sa cõi, xum xuê lý mầu.
An nhàn tự tại bấy lâu,
Bỏ xa trần tục, qua cầu chân như.
CHÂN TRUYỀN TÂM
ẤN
Có đâu y bát chân truyền,
Có đâu tâm ấn uyên nguyên đạo mầu !
Sự pháp giới, lý gồm thâu,
Chân như, tánh Phật làu làu xưa nay.
CỘI TÁNH PHÁP
Cội tánh pháp, tỏ ngay đây,
Đường xưa chư Phật mây bay nghìn trùng.
Ra vào tự tại thung dung,
Bên bờ sanh tử, khắp cùng thế gian.
KHÔNG TÊN
Kìa đầu sào trăm thước,
Đập lũng thùng sơn đen.
Kìa cõi "không" rộng bước,
Không tên !
HAI CÕI ĐẠO ĐỜI
Lợi danh, phú quý: lông rùa,
Thị phi, vinh nhục: gió đùa bóng trăng.
Cõi tục lụy, đạo thậm thâm,
Định thiền thoát tục, chân tâm hiện bày.
NGUỒN TÂM
Hết cõi giận, hết cõi thương,
Thị phi giũ sạch, vui buồn rụng rơi.
Nguồn tâm trong lắng, sáng ngời,
Hưởng niềm giải thoát, xa rời khổ đau.
VÔ LỜI
Dù núi cùng, sông tận,
Đạo cả, đường sáng ngời.
Nguồn thiền tâm phẳng lặng,
Vô lời !
TỬ SANH RƠI RỤNG
Mang thân trong cõi ta-bà,
Giả chân, mê ngộ, gần xa tại mình.
Trở về quán chiếu tâm linh,
Tử sanh rơi rụng, vô sinh tỏ tường.
MẤT DẤU
Non cao nước biếc ngang trời,
Chim bay bốn hướng, thuyền chơi sông ngàn.
Nước, trời chỉ một nét ngang,
Thuyền không in bóng, chim không lưu hình.
CỠI TRÂU VỀ
NHÀ
Lâng lâng một cõi đi về,
Thong dong, tự tại, hương quê thuở nào !
Sớm hôm rồi đến canh thâu,
Mục đồng thổi sáo cỡi trâu về nhà.
-oOo- |