Trang tiếng Anh

      Đạo Phật Ngày Nay 

Trang tiếng Việt

   

...... ... .  . .  .  .

NGÀY VỀ PHẬT

Ni trưởng Như Thanh


Ngày về Phật là ngày thoát hóa,
Xác thân này tan rã còn chi!
Có không, không có ra gì,
Như làn mây bạc, tan đi nhẹ nhàng.
Ngày về Phật, tâm an tánh tịnh,
Là con đường chơn chính rõ ràng.
Ham chi kèn trống rình rang,
Ham chi điếu viếng, giống hàng chúng sanh.
Ngày về Phật, duyên lành quả tốt,
Lo dọn mình cho hợp đạo tâm.
Ham chi vật chất lỗi lầm.
Ham chi bề thế cho tâm rộn ràng.
Ngày về Phật, thênh thang nhẹ gót,
Bước ra đi cho trót đạo tình.
Có không, không có lặng thinh,
Như người cất bước dặm trình quê xưa.
Ngày về Phật, lưa thưa dặm cũ,
Không mừng vui, cũng đủ thi vi.
Ra đây vào đó vậy thì,
Tùy duyên ứng dụng, tùy nghi diệu dùng.
Ngày về Phật, thung dung chí cả,
Lời nguyện xưa, đâu lạ đâu quên !
Chỉ mong diệu dụng giai bền,
Cho tròn duyên phước, cho nên hạnh lành.
Ngày về Phật, Vô sanh tốc chứng,
Đấy là ngày yên vững hạnh tu.
Cũng là trọn đủ công phu,
Cũng làm sáng tỏ, trơn tru đạo tình.
Ngày về Phật, lặng thinh êm ả,
Chớ báo tang, rộn rã nhọc nhằn !
Chớ làm đám sám lăng xăng,
Chớ làm tuần thất, trai tăng nhọc phiền.
Ngày về Phật, chớ riêng hao tốn,
Lấy của chung làm lộn của riêng.
Lại thêm lao nhọc rộn phiền,
Giống như người thế, đảo điên ích gì !
Ngày về Phật, thâm tri diệu lý
Nương đạo tình, lập chí chánh chơn.
Đừng nên so tính thiệt hơn,
Mà nên mở rộng lòng nhơn mới là.
Lòng nhơn ấy, êm hòa thanh lịch,
Lòng nhơn là tâm tích người xưa.
Nương theo chánh kiến mới vừa,
Nương theo chánh hạnh, mới thừa đức tu.
Ngày về Phật, ngao du cõi Thánh,
Hàng môn đồ, chơn chánh niệm tu.
Lặng yên, tâm chẳng mờ lu,
Coi như giấc ngủ, ngao du không lời.
Ngày về Phật, không hơi không tiếng,
Mà bao nhiêu ý nguyện vẫn còn.
Nguyện đem thân xác mỏi mòn,
Tô bồi Phật sự, lòng son chẳng sờn.
Ngày về Phật, keo sơn gắn chặt,
Nguyện vãng lai, bồi thắt duyên lành.
Mong sao Phật sự trong thanh,
Thập phần viên mãn hóa thành chơn như.
Ngày về Phật, nhẹ thư trong lặng,
Hàng môn đồ nghe dặn làm theo.
Đừng nên xây tháp để nghèo,
Đừng nên phí của, làm theo nhà giàu.
Lòng hiếu đạo, thâm cao trọn đủ,
Nương chơn tình, phủi giũ vọng tâm.
Đừng theo tuần thất lạc lầm,
Chấp bề hình tướng, chơn tâm lỗi niềm.
Người hiếu đạo, trăng đêm tỏ sáng,
Không làm theo hình dáng bên ngoài.
Bề ngoài sơ sót lầm sai,
Bề ngoài rộn rịp suốt ngày ra chi !
Người hiếu đạo, tâm bi trong sáng,
Nương tâm bi, chói rạng đạo tình.
Tâm bi là đức hy sinh,
Tâm bi độ chúng, hữu tình đẹp vui.
Thiếu tâm bi, một nùi tơ rối,
Có làm chi cũng lỗi cũng lầm.
Tâm bi cao cả thậm thâm,
Tâm bi vi diệu, ươm mầm chánh nhơn.
Ngày về Phật, thiệt hơn căn dặn,
Hàng môn đồ trong trắng tâm linh.
Trước sau giữ vững đạo tình,
Trau giồi tánh đức kiên trinh mới là.
Đức kiên trinh, nhìn xa thấy rộng,
Bỏ lợi riêng, quý trọng lòng vàng.
Suốt đời tâm tánh lặng an,
Suốt đời giữ vững tâm tràng lợi sanh.
Đấy mới thật hạnh lành quý báu,
Đấy mới là ngôn giáo Thánh hiền.
Người tu trọng đức cao kiên,
Người đời chỉ biết của tiền riêng tư.
Người Phật tử, hạnh từ cao cả,
Nhớ lời vàng, buông thả niềm riêng.
Xuất gia trọng đạo Thánh hiền,
Chí tình trong sạch, dũng kiên hơn đời.
Ngày về Phật, lời lời căn dặn,
Hàng môn đồ trong trắng hạnh lành,
Đừng theo bã lợi mồi danh,
Phải nương Đạo cả, đắc thành chánh nhơn.
Ngày về Phật, chẳng cần danh lợi,
Chỉ mong tròn chánh giới mới là.
Mong sao xa lánh nẽo tà,
Mong sao đồ chúng thuần hòa hạnh tu.
Ngày về Phật, ngao du Thánh vức,
Sự nghiệp tròn, công đức viên dung.
Mong sao sự nghiệp khắp cùng.
Lợi mình lợi chúng, hưởng chung đủ rồi.
Nương Phật lực, tô bồi chánh pháp,
Hướng tâm về Bảo tháp Vô dư.
Cùng nương trên chiếc thuyền Từ,
Cùng về bến Giác, rảnh thư nhẹ nhàng.
Ngày về Phật, bước sang cõi Phúc,
Cõi Ta-bà, ly dục ngay đây.
Bởi nơi duyên phước đượm đầy,
Bởi nơi công đức dựng xây nhiều đời.
Ngày về Phật, trọn lời giáo hóa,
Hàng môn đồ một dạ khắc ghi.
Lời vàng của Đức Từ bi,
Suốt đời vâng giữ, thi vi hạnh lành.
Lời Phật dạy, muôn sanh tâm đắc,
Khiến lòng ta vắng bặt tham si.
Công phu tu dưỡng cao kỳ,
Mới hay đạo đức liễu tri lợi lành.
Ngày về Phật, trong thanh an lạc,
Đạo Bồ-đề, chánh giác là đây.
Không thiên, không chấp rộn rầy,
Nơi nơi là cảnh đượm đầy ánh quang.
Khắp nơi ánh Đạo vàng phát hiện,
Mầu thiền gia phổ biến trong ngoài.
Đèn Thiền soi sáng đêm ngày,
Rộng khơi phước trí, trải dài nhơn gian.
Ngày về Phật, trên đàng về đến,
Hướng non Yên làm bến dựa nương.
Non Yên xa cách dặm trường,
Nhưng lời nguyện ước, tâm thường chẳng quên.
Chí nguyện ta, ơn trên nhiếp hộ,
Giúp cho ta đường ngõ suốt thông.
Tâm ta, tâm Phật chung đồng,
Tâm ta, tâm Phật dung thông một đường.
Ta quyết gởi can trường cho Phật,
Phật thương ta chuyên nhất một lòng.
Ta nguyền trọn giữ "Giai không",
Ta nguyền chọn chữ "Linh thông đạo tình".
Nguyện của ta, trung trinh chẳng đổi,
Nguyện của ta, tiếp nối theo nhau,
Xưa nay giữ trọn một màu,
Một màu son sắt, một màu Nhứt tâm.
Thừa ơn Phật, ta tầm lẽ Đạo,
Nối nguyện xưa, ta dạo đường Chơn.
Nguyện ta giữ mãi chẳng sờn,
Trải vô lượng kiếp, thiệt hơn diệu dùng.
Chí nguyện ta, nghìn trùng tha thiết,
Chí nguyện ta, tâm huyết rạng ngời.
Mười phương chư Phật chứng lời,
Đời này, đời khác, muôn đời chẳng phai.
Nguyện của ta đêm ngày chan chứa,
Quyết vì đời chọn lựa quả cao.
Công phu tu tập dồi dào,
Đắp xây chí nguyện chẳng nao ý tình.
Nương tâm hạnh, tánh tình rạng rỡ,
Tùy nguyện xưa, khai mở đó đây.
Mong sao sự nghiệp trọn đầy,
Giúp đời hộ đạo, lòng này mới an.
Ta những mong đạo vàng rực rỡ,
Ta những mong muôn thuở vững yên.
Ngoài đời, trong đạo đâu riêng,
Tương tư, tương trợ phước duyên mọi bề.
Nguyện của ta, ngày về quê cũ,
Buông đôi tay, phủi giũ ra đi.
Lặng yên không nói câu gì,
Tùy duyên tùy cảnh, thi vi diệu dùng.
Nguyện của ta, vô cùng vô tận,
Nguyện của ta, tinh tấn vô biên.
Mong chư Phật chứng lời nguyền,
Giúp ta viên mãn cõi Huyễn yên vui.
Hàng môn đồ, dưỡng nuôi chí hạnh,
Suốt cuộc đời tâm tánh sáng trong.
Không ham sự thế bận lòng,
Chỉ lo đạo quả tinh thông đậm đà.
Bao kinh sách do ta kính thỉnh,
Làm của chung, đừng tính của riêng.
Của chung kho báu nhà Thiền,
Của chung gìn giữ mới yên tấm lòng.
Của chung được ngoài trong gìn giữ,
Của chung làm căn cứ Đạo tràng.
Của chung kho báu Đạo Vàng,
Cùng nhau học tập, truyền đàn hậu lai.
Kho Pháp bảo, ngày ngày học tập,
Cử một ban, tịnh chấp hữu tài.
Không cho rời rạc ra ngoài,
Giữ tròn trách nhiệm, chẳng sai ly hào.
Đúng phương pháp truyền trao trách nhiệm,
Đấy mới làm trọn điểm công phu.
Mỗi người tự giác tự tu,
Mỗi người chẳng để lạt lu hạnh lành.
Ngày về Phật, dạy rành đồ chúng,
Gắng công tu, đừng rụng đừng rơi.
Một ngày lơi lỏng, lỏng lơi,
Một ngày thất bại, muôn đời khổ thân.
Một ngày biết tu nhân tích đức,
Một ngày thêm hưởng phước nhàn an.
Nhớ ơn chư Phật dẫn đàng,
Ơn sâu của Phật, lòng vàng khắc ghi.
Đừng theo kẻ sân si quen nết,
Phải một lòng tạo kết thiện duyên.
Đấy là chánh pháp rộng truyền,
Đấy là công đức vô biên vô cùng.
Ngày về Phật, diệu dùng ngôn thuyết,
Trao môn đồ tâm huyết tận cùng.
Cùng nhau gìn giữ tâm trung,
Môn phong cao khiết, soi chung đời đời.
Tuy yên lặng, nhưng lời phương tiện,
Đều tùy duyên, quyền biến đạo tình.
Trong ngoài giữ tấm kiên trinh,
Trong ngoài như một, đạo tình đẹp tươi.
Đạo Vô thượng, nụ cười thanh thoát,
Giúp cho đời an lạc hòa hài.
Đừng nên giống kẻ hàng hai,
Mà nên chăm chút trong ngoài như in.
Đừng giống kẻ vô minh đen tối,
Nên giống người đường lối quang minh.
Môn đồ cùng với môn sanh,
Giữ lòng trong sạch, đạo tình ấm êm.
Đừng theo kẻ cơ hiềm tối trí,
Phải hành theo chơn lý Phật-đà.
Dữ, lành rồi cũng hiện ra,
Nhơn nào quả nấy, trốn xa được nào !
Ngày về Phật, thấp cao cặn kẽ,
Hàng môn đồ nếp tẻ thông rành.
Trau tròn quả phúc Vô sanh,
Đấy là diệu hạnh, đành rành tỏ phân.
Ngày về Phật, ân cần dạy rõ,
Khuyên môn đồ sáng tỏ mọi bề.
Đừng nên biếng nhác lê thê,
Mà nên tinh tấn một bề linh thông.
Ngày về Phật, gắng công khuyên nhắc,
Hàng môn đồ gắng chặt công phu.
Chớ nên lơ lãng hạnh tu,
Mà nên tha thiết cần cù ngày đêm.
Ngày về Phật, thấm êm lời lẽ,
Nỗi thiệt hơn rành rẽ cạn phân.
Khuyên con đừng tính xa gần
Mà nên bền chí muôn phần cao kiên.
Ngày về Phật, như thuyền về bến,
Bến đỗ rồi, ta đến quê xưa.
Nguyện ta, sau trước cũng vừa,
Nhưng lòng ta vẫn thấm ưa vị thiền.
Lòng của ta, thề nguyền gánh vác,
Lòng của ta, thơm ngát vị Thiền.
Lòng ta rộng lớn vô biên,
Ra đây vào đó, như thuyền đón đưa.
Nhưng sức yếu, ta chưa làm trọn,
Nay lại qua, ta dọn lần lần.
Lần lần ta đủ phước phần,
Lần lần tu tiến, lần lần đủ duyên.
Nguyện Đức Phật diệu huyền phước trí,
Ban cho ta chơn lý vô biên.
Cho ta thông thấu cơ huyền,
Cơ huyền thông thấu, ta yên ấm lòng.
Ta mong mõi khắp trong chúng lý,
Ngoài như trong, ngát vị hương Thiền.
Không theo thời thế lỗi nguyền,
Không theo danh vị, tư riêng lạc lòng.
Chí hạnh như vàng ròng cao sáng,
Gặp lửa nung, càng rạng càng tươi.
Giống như vàng chín, vàng mười,
Đấy là vàng thiệt, thấm tươi đậm đà.
Các con hỡi ! Đừng pha đừng trộn,
Như vàng son chẳng lộn cát pha.
Đã là con của Phật-đà,
Gìn lòng trong sạch, cho ra giá người.
Các con chớ để cười hậu thế,
Các con nên như bể nước trong.
Ra đây vào đó một lòng,
Như son thắm đỏ, mới hòng nên danh.
Ngày về Phật, trọn lành phước huệ,
Nguồn tâm linh, tánh thể đậm đà.
Ta cùng chư Phật đâu xa ?
Tâm ta, tâm Phật dung hòa đạo duyên.

Vi tính: Hoa Giác Thu Thủy
http://www.quangduc.com

 


Cập nhật: 1-4-2001

Trở về mục "Thơ và Nhạc"

Đầu trang