01.
Xóm nhỏ quê nghèo 991
02.
Một mái Chùa Quê 992
03.
Nhớ mãi tình quê 992
04.
Cho trọn tình quê 994
05.
Từ kiếp nào 995
06.
Đợi trăng về 996
07.
Trăng với ta 997
08.
Một bến sông trăng 998
09.
Ơn Cha - Đức Mẹ 999
10.Tiếng nói hồn
thiêng 1000
Xóm
nhỏ Quê nghèo
Tháng 4 – 2008
Nhớ xưa, một thời thơ ấu
Ấm
nồng, bếp lửa hồng tươi
Đêm trăng, hòa reo ca hát
Còn đây, câu nói tiếng cười
Quê nghèo, nắng mưa đón gió
Mì
khoai, củ sắn, cơm canh
Trường làng, ê a đèn sách
Đầu đời, mái tóc còn xanh
Một bờ mênh mông cát trắng
Đêm về, bên bến sông trăng
Thuyền du mái chèo đưa đẩy
Lao chao hình bóng chị Hằng
Thôn trang, bình minh sáng tỏa
Ngày lên, giỡn nắng loanh quanh
Con đường cái quan nho nhỏ
Hàng me, ghi dấu mong manh
Đường quê, lối mòn sỏi đá
Tre vàng, trúc biếc xanh xanh
Thơm thơm hương đồng cỏ nội
Còn đây, mãi mãi quê mình
Mái tranh, quê nghèo xóm nhỏ
Từ
khi mở mắt chào đời
Lớn lên, đi đây đi đó
Nhớ hoài, muôn thuở không nguôi
Một mái Chùa Quê
Tháng 4 – 2008
Chùa quê nho nhỏ bên làng
Lời kinh tiếng mõ vang vang
Chuông ngân trầm hùng sâu lắng
Xưa nay, nếp sống dân làng
Chùa quê, mười bốn, ba mươi
Rộn vang tiếng nói tiếng cười
Kéo về thắp nhang, bái sám
Tô
bồi phước đức xinh tươi
Chùa quê, cuộc sống xưa nay
Dân làng ôm ấp dựng xây
Giàu nghèo, ai ai cũng có
Kẻ
nhiều, người ít góp tay
Chùa quê một mái đơn sơ
Đêm đêm dưới ánh trăng mờ
Phật vàng từ bi sáng tỏa
Ươm đời, ươm đạo, xa mơ
Chùa quê, già trẻ, nữ nam
Như bông lúa chín thơm vàng
Như mái tình quê bếp lửa
Ấm
nồng gìn giữ cưu mang
Chùa quê, tôi mang từ đó
Ngay từ, thuở bé xa xưa
Đến nay, vẫn hằng thương nhớ
Đi
đâu, vẫn nhớ nhung về.
Nhớ mãi tình quê
Tháng 4 - 2008
Quê tôi một xóm thôn nghèo
Bốn mùa lam lũ đẳng đeo
Dân làng đói no ấm lạnh
Nhưng tình chan chứa sơn keo
Quê tôi sỏi đá khô cày
Mồ
hôi, nước mắt đắng cay
Một nắng, hai sương, đãi gió
Gừng cay muối mặn thương thay
Mùa lên, tay cày, tay cấy
Đồng vàng, lúa chín thơm bông
Ca
vang, tay gặt, tay hái
Thôn làng đẹp dạ ước mong
Ngày vui, ngày hội, vuông tròn
Người người, già trẻ hân hoan
Nải chuối, nồi cơm, thững nếp
Giàu nghèo nào có thiệt hơn
Vậy mà, Biển Đông nghĩa Mẹ
Vậy mà, Núi Thái ơn Cha
Một trời quê hương ta đó
Xa
rồi, mới nhớ thiết tha
Đi
đâu, cũng muốn trở về
Tình quê, không lỗi ước thề
Đi
đâu, ai không thương nhớ
Ươm lòng, nhớ mãi tình quê.
Cho trọn tình quê
Tháng 4 – 2008
Đây rồi, làng quê yêu dấu
Đã
từ bao thuở chia xa
Mênh mang dâng tràn nỗi nhớ
Hôm nay, về với mái nhà
Em
thơ, chờ mong trước ngõ
Mẹ
quê, ấp ủ lều tranh
Bếp lửa hồng êm sáng tỏa
Bừng lên một mái an lành
Từ
ngày cất bước ra đi
Em
thơ, không nói năng gì
Mẹ
quê, chìm sâu ánh mắt
Bên cầu Ái Tử, sầu bi
Từ
ngày cất bước ra đi
Cánh chim bạt gió Ba Vì
Ba
tôi, sơn khê tóc trắng
Phong trần chưa thỏa, cứ đi
Đây rồi, làng quê yêu dấu
Đồng vàng xanh bóng mạ non
Bếp hồng nhà tranh sưởi ấm
Đan tay nương níu vuông tròn
Bao năm, quay gót chân về
Sao dời, vật đổi, nhiêu khê
Mất còn tìm quên gởi nhớ
Ươm lòng cho trọn tình quê.
Từ kiếp nào
Tháng 4 – 2008
Từ
kiếp nào tôi vẫn tơ vương
Đi
lang thang trên khắp nẻo đường
Ba
cõi xuống lên, vào ra sinh tử
Để
ngấm cuộc đời, xoa dịu tình thương
Từ
kiếp nào cát bụi đeo tôi
Đeo hành trang qua mọi hình hài
Hố
thẳm rừng sâu, đầu non góc biển
Chia sẻ cuộc đời, muôn vạn chông gai
Từ
kiếp nào vào cõi nhân gian
Mang rong rêu thế giới ba ngàn
Hoa Tạng xa mờ, muôn trùng giới tuyến
Biển đời oán đối, chìm nổi mênh mang
Từ
kiếp nào cát bụi trơ vơ
Những dấu xưa hoen ố tàn khô
Dẫm bước hồng hoang, phù sinh nhiễm thể
Đãi lọc đá vàng, tìm lại nguyên sơ
Thương cuộc đời, từ đó ta đi
Dẫu phong sương, mưa nắng, sá gì
Trao lại cho đời, bảo châu như ý
Ba
đường sáu nẻo, mở cửa huyền vi.
Đợi trăng về
Tháng 4 – 2008
Đêm đêm, ta đợi đón trăng về
Dù
chẳng ngóng trông, chẳng ước thề
Rừng núi hoang vu thanh vắng quá
Không trăng, ủ dột bóng sơn khê
Có
khi, ta đợi ở đầu ghềnh
Nguyệt mãn, trăng tròn chẳng chịu lên
Suốt mấy canh dài nghe biển sóng
Kê
đầu trên mỏm đá chênh vênh
Trăng khuyết, vậy mà nhanh chóng hơn
Lưng trời đã hiện mới đầu hôm
Bóng trăng óng ả đêm đêm rọi
Ngập cả đường đi, ngập lối mòn
Có
khi, ta rảo bước mom sông
Bóng nguyệt lung linh đứng giữa dòng
Nhuộm ánh trăng ngà bên bến nước
Bờ
đê ấm lạnh những đêm đông
Dù
tròn hay khuyết vẫn là trăng
Mười sáu ba mươi trăng vẫn trăng
Khi nhạt khi vàng pha loáng bạc
(Phong
sương tuế nguyệt vẫn)
Dù sao ta vẫn đợi trăng ngàn.
Trăng với ta
Tháng 4 – 2008
Ta
đã mến trăng thuở ấu thơ
Khi còn bé nhỏ ở nhà quê
Cùng trăng chạy nhảy tung tăng gọi
Đầy ắp trò chơi của tuổi thơ
Người lớn thường hay kể chuyện ma
Sợ
thì có sợ, nghe thì nghe
Đêm đêm thỉnh thoảng đi đâu đó
Dù
có trăng rồi, vẫn “thấy” ma
Huống chi có những bữa không trăng
Ra
khỏi xó nhà, sợ, cắn răng
Vừa
chạy vừa run, ma thét gió
Trăng
còn nhớ đó, phải không trăng
Lớn
lên đi khắp nẻo gần xa
Khi sống
tha phương càng nhớ nhà
Đêm
xuống thời giờ thêm trống vắng
Nhiều
đêm sống trọn với trăng ngà
Đưa
tay ta vốc ánh trăng vàng
Bên cạnh
dòng sông, nước xoáy lăn
Động
đậy, vầng trăng như biến hiện
Quanh
ta tràn ngập ánh trăng ngàn.
Một bến sông trăng
Tháng 4 – 2008
Ta về
một bến sông trăng ấy
Mây
nước hai bờ lơ lửng trôi
Tay chèo mái đẩy lao chao sóng
Bóng đổ dòng sông ướt cuộc đời
Bước chân nhè nhẹ in trên cát
Gió thổi mênh mang tóc bụi bay
Văng vẳng bên sông nghe ai hát
Sông trăng một bến tỏa niềm tây
Mùa lên phảng phất mùi bông lúa
Cao thấp ruộng đồng mượt cỏ non
Tay cày tay cấy đôi vai gánh
Chan chứa tình quê nẻo cô thôn
Đôi tay tát nước bến sông trăng
Múc nước dòng sông, múc chị hằng
Tưới tấm ruộng đồng ươm lúa mạ
Múc rồi, trả lại bến sông trăng
Sông trăng một bến thôn trang ấy
Từ
thuở ấu thơ đến cuối đời
Nhà tranh bếp lửa tình quê gọi
Nhung nhớ một phương, mỉm miệng cười.
Ơn Cha - Đức Mẹ
Tháng 4 – 2008
Năm ngàn năm trước, nhớ Ơn Cha
Nguồn cội tình thương, nhờ Đức Mẹ
Chỉ dạy khuyên lơn, trăm đầu con trẻ
Xuống biển lên non, cần gọi nhau về
Năm ngàn năm trước, thấm Ơn Cha
Máu chảy ruột mềm, nhuần Đức Mẹ
Đất nước Văn Lang, Hùng Vương quốc Tổ
Sông núi Việt Nam, dòng giống Tiên Rồng
Ơn
nghĩa Mẹ, sâu hơn biển Đông
Công đức Cha, cao hơn núi Thái
Chạy dài từ Nam Quan cửa ải
Dọc Trường Sơn đến mũi Cà Mau
Non xanh nước biếc một màu
Cháu con gìn giữ con tàu giang san
Không có gì dọc ngang cách trở
Không có gì tan vỡ ngược xuôi
Đan tay, miệng thắm môi cười
Đan tâm, kết nối tình người Việt Nam
Thời gian dù có đổi
Không gian dù có thay
Nhưng nòi giống Rồng Tiên chỉ một
“Cây có cội
Nước có nguồn
Chim có tổ
Người có Tông”
Mảnh quê hương, xương máu cha ông
Bức dư đồ, truyền trao thế hệ
Đàn cháu con thương về nỗi nhớ
Cha - Thái Sơn - vò võ canh trường
Mẹ
- Biển Đông - ấp ủ trùng dương
Dù
cách xa đến muôn hướng ngàn phương
Vẫn thắp đuốc tìm nhau Nam Trung Bắc
Tình quê hương mặn nồng thắm thiết
Dân tộc này là giống Rồng Tiên
Nghe không tiếng gọi hồn thiêng
Ơn
Cha, Đức Mẹ, trao truyền muôn năm.
Tiếng nói hồn thiêng
Tháng 4 – 2008
Ta
lắng nghe, tiếng rừng khua gió núi
Ta
lắng nghe, biển Thái gọi Trường Sơn
Từ
ngàn xưa, sông núi không mòn
Đến ngàn sau, giang san không đổi
Quyền quyện khói, Đền Hùng ơn Quốc Tổ
Khói trầm hương, lan tỏa đức Trưng Vương
Đất trời nam, một cõi quê hương
Rạng trời đông, Việt Nam muôn thuở
Chắp tay nguyền, cùng khấn đầu Tiên Tổ
Lòng dặn lòng, cùng dòng giống Rồng Tiên
Bắc Nam Trung, một dãi nối liền
Non nước này, ngàn năm văn hiến
Ta
bước chân đi, gừng cay muối mặn
Ta
bước chân về, nguồn cội yêu thương
Ải Bắc,
mũi Nam, là núi là non
Biển
rộng sông dài, tình Nam nghĩa Bắc
Hò hò
khoan, cho cung đàn trổi khúc
Tiếng
đò đưa, thuyền một mái, vỗ về
Sông
núi hồn thiêng, toàn vẹn ước thề
Máu đỏ da vàng, lung linh lệ sử
Ngàn năm xưa, người dân Nam hùng cứ
Ngàn năm sau, con cháu Việt đắp xây
Tình dân tộc, tay nắm bàn tay
Nghĩa đồng bào, đá mềm chân cứng
Chí bất khuất, nước non này bền vững
Khí hùng anh, từ khai quốc dựng cờ
Tô
thắm giang sơn, bồi đắp cơ đồ
Ai
người Việt Nam, truyền trao tiến bước.
|