01. Lăn quay con tạo,
huyễn sinh vô cùng
02. Mai tôi về
03. Trái đất của ta
04. Tôi là Một Con Tàu
05. Tôi là Người Phu
Quét Đường
06. Tôi là Người Phu
Khuân Vác
07. Tôi là Một Người Thợ
May
08. Héo Hon Còn đó, Nụ
Cười !
09. Nắng đổ ngày về
10. Tôi Người Cạo Mủ Cao
Su
11. Tôi là Người Phu Hầm
Mỏ
12. Ta đứng đó, nhìn ta
cùng hư huyễn
13. Tôi đi mở cửa thềm
hoang
14. Tôi đi mở cửa ngày
mai
***
- Lăn
Quay Con Tạo
- Huyễn
Sinh Vô Cùng
- Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Từ khi cất bước ra đi
Đến nay nhìn lại, còn gì trắng tay
Thời gian thấm thoát phút giây
Cả đời đếm lại, đến nay còn gì
Sinh ra vốn chẳng có chi
Từ trong cát bụi huyền vi tạo thành
Hồng hoang mở khối tinh anh
Mênh mông huyễn tượng song hành cùng tôi
Dọc đường an lão lên ngôi
Phong sương tuyết nguyệt đỉnh đồi trơ vơ
Cho hay con tạo hững hờ
Lang thang vạn hữu trôi bờ tử sinh
Ra đi chỉ có một mình
Trở về cũng chỉ bóng hình mà thôi
Nhân gian trả lại cuộc đời
Trần gian trả lại cho người nhân gian
Lặng thinh im bặt âm vang
Vọng lên một tiếng vỗ tan đôi bờ
Bờ này hữu thể tinh mơ
Bờ kia vô tướng cơ hồ có không
Ra đi nào núi nào sông
Trở về nhìn lại núi sông một mình
Uyên nguyên chiếc bóng theo hình
Lăn quay con tạo huyễn sinh vô cùng.
***
Mai Tôi Về
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Mai tôi về,
Mẹ tôi còn đâu đó
Bóng thời gian,
có thấy đứa con xưa
Tuổi đã mòn, đan
sợi tóc lưa thưa
Mắt lại lòa,
nhìn cội già long gốc
Mai tôi về,
Cha tôi dày khó nhọc
Trông dáng tôi,
cũng độc thọ trơ cành
Thăm thẳm đôi bờ,
đọng giọt khô quanh
Chấm từng điểm
dư đồ, rung lịch sử
Mai tôi về,
Anh tôi nhìn tư lự
Thuyền phiêu du,
xơ mạn sóng giang hồ
Nợ tang bồng xô
đẩy cửa hư vô
Chí nam nhi vắt
lên đèo kim cổ
Mai tôi về,
Chị tôi nhìn ngờ ngợ
Tấm lòng son, mờ
sương khói sơn khê
Màu trời xanh,
tản mạn chốn xa mờ
Mây đen bạc, phủ
bềnh bồng trôi nổi
Mai tôi về,
Em tôi nhìn không nói
Nẻo đường nào, ê
ẩm bước chân đi
Một cánh chim,
dù không nghĩa là gì
Nhưng tiếng vỗ,
vỡ toang trời câm lặng
Khu vườn
xưa, lây lan tràn rau đắng
Thôn xóm
nghèo, ủ dột mái nhà tranh
Lúa đơm
bông, ngậm sữa ướp tinh anh
Sinh lực
cạn, úa tàn cây trái chín
Mạch lòng
đất, vương suối nguồn bịn rịn
Tẩm làn
hơi, nước ẩm ướt lên non
Non nước
ngàn năm, non nước chẳng mòn
Dù xây xát,
qua từng thời biến động
Mai tôi về,
nước in hình đôi bóng
Một bóng hình,
hai mặt, nước dõi soi
Bóng hình
này vương vấn dáng giống nòi
Bóng hình
kia lâng lâng hồn sông núi.
***
Trái Đất Của Ta
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Trái đất của
ta
Một hành tinh
xanh gắn trong chùm dương hệ
Một tinh cầu
mang sự sống tự ngàn xưa
Đón ánh mặt trời,
xuyên tầng khí quyển, “lọc, lừa”
Hút vạn vật khỏi
ly tâm, đẳng đeo hình bầu dục
Trái đất của
ta
Bao gồm năm châu
lục
Bảo bọc, nối
liền, cách khoảng năm đại dương
Thái Bình Dương,
Đại Tây Dương
Ấn Độ Dương nối
hải trường thênh thang
Bắc Băng Dương
phủ ngút ngàn
Nam Băng Dương,
tuyết mênh mang muôn trùng
Phần tư, châu
lục tương dung
Á Châu một dải
cách vùng Úc Châu
Phi Châu sa mạc
phủ đầu
Âu Châu phồn
thịnh Mỹ Châu sang giàu
Da vàng da trắng
da màu
Vì tình nhân
loại chung nhau sống cùng
Trái đất của
ta
Hiện hữu vô cùng
Muôn vật tương
lân nương tựa
Từ ngàn xưa cũng
thế
Cho đến hôm nay
và đến tận ngàn sau
Sự sống thi nhau
Trên hành tinh
xanh, nẩy nở
Trái đất của
ta
Một tinh cầu
ngàn đời che chở
Xoáy thái dương,
cộng hưởng giữa thiên hà
Xoáy từng vòng
theo năm tháng dần qua
Mang bốn mùa đổi
thay, nhồi sinh lực
Từ vô thỉ,
đã vô cùng, không dứt
Đến vô
chung, lại vô tận, không tan
Có nghĩa
gì bóng dáng của thời gian
Ta ôm một
khối, đẩy, xô, cùng vũ trụ
Ta chống
chỏi giữa muôn ngàn tinh tú
Ta bão hòa
cùng vạn thể bao la
Để hành
tinh xanh là mãi mãi của ta
Cho vạn
vật tương sinh hòa điệu sống.
***
Tôi Là Một Con Tàu
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi là một con tàu.
Đi khắp sân ga
Đưa người đi khắp nẻo sơn hà
Đưa người về tận lòng phố thị
Tôi là một con tàu.
Đi khắp sân ga
Đi băng qua truông
Đi băng qua suối
Đi băng qua đèo
Kéo đoàn tàu bắt ngang núi rừng hùng vĩ
Tôi là một con tàu.
Rập rềnh, ầm ĩ
Kéo đoàn tàu đi
Từ Nam ra Bắc, từ Bắc vô Nam
Qua từng Tỉnh, Thành, sông núi xanh lam
Từng dấu móc, băng qua, liền ranh giới
Nhà ga đứng đợi
Người đến người đi
Mỗi chuyến đi là một chuyến tinh kỳ
Tôi phụt khói, lôi con tàu lao tới
Đường Sài Gòn—Hà Nội
Đường Hà Nội—Sài Gòn
Hai bánh sắt boong boong
Cho con tàu đi mãi
Tôi là một con tàu.
Băng từng quan ải
Vách núi nghiêng nghiêng, tựa dưới chân đèo
Con tàu nghiêng nghiêng, đeo núi cheo leo
Vút lên cao đất trời lồng lộng
Thẳm chân đèo biển cả chìm sâu
Tàu đi ngày tận đêm thâu
Tàu về còn mấy nhịp cầu chưa qua
Tàu đi cách mấy sân ga
Tàu về cách mấy nhịp xa nhịp gần
Hai đường bánh sắt đưa chân
Tàu đi đi mãi bao lần lại qua
Tàu về có nhớ sân ga
Tàu đi lại bỏ sân ga nữa rồi
Người đi người đứng người ngồi
Nhà ga tôi đó con tàu lại qua
Người đi còn nhớ sân ga
Người về còn nhớ phương xa phương gần
Tôi đi dù đã bao lần
Tôi đi tôi nhớ phương gần phương xa
Tàu ơi, về với sân ga !
Người ơi, về với quê nhà dấu yêu !
***
Tôi Là Người Phu Quét
Đường
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi là người
phu quét đường
Quét ngõ hẻm, lề
đường
Quét phố xá,
công viên
Gom từng cọng lá,
ni lông
Để góp một phần
cho quê hương thêm đẹp
Tôi là người
phu quét đường
Quét lối thênh
thang, quét về ngõ hẹp
Quét từ thuở nào,
cho tới hôm nay
Quét chổi cùn
ngày, cho tới ngày mai
Cây rung gió cho
bốn mùa rụng lá
Chiều thu
tím lá vàng rơi lã chã
Nắng mòn
da hạ cháy những điêu tàn
Đông se
lạnh đan mưa bắt giăng ngang
Xuân khoe
nụ xác hoa phơi sắc thắm
Tôi là người
phu quét đường
Giẫm từng bước
lê đi từng chặng
Những con đường
quen thuộc từ lâu
Những trụ đèn
cống rãnh nông sâu
Mỗi khúc quanh
rẽ mòn lối nhỏ
Cây chổi sần tay
một đời gắn bó
Túi rác lưng đầy
bỏ xó đeo mang
Từng nhịp thao
tác phơn phớt bên đàng
Khua xào xạc, lá
rác ê mình, bất động
Ghế đá công viên
nằm lèo thổi mộng
Người phu quét
đường bóng nắng lọt khe
Phách đốc kê
thành, tay gối, khò khè
Ru giấc điệp như
thiên thần quét lá
Tôi là người
phu quét đường
Xuân đến, Thu
sang, Đông tàn, nắng Hạ
Cây chổi theo
mình, bao rác theo chân
Bốn mùa kè nhau,
mưa nắng phong trần
Gom vụn vỡ giữa
phố phường hoa mộng
Ngày lại ngày,
ai vô tình bỏ đống
Đêm từng đêm, ai
ném xả bay bay
Tôi bước qua,
nhìn bắt mắt, ra tay
Mở hầu bao, nhét
của đời thiên hạ
Phố phường
đâu lạ
Vóc dáng
phong sương
Người phu
quét đường
Lom khom năm
tháng
Đã có mặt khi
vừng đông tỏ rạng
Bóng tôi qua,
cuốn hút, khuất xa mờ
Rồi một mai,
cũng giờ đó, như mơ
Tôi xuất hiện
và đi qua, biến mất.
***
Tôi Là Người Phu Khuân Vác
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi là người phu
khuân vác
Trên đôi vai
nặng trĩu những nhọc nhằn
Đẫm giọt mồ hôi
lã chã trôi lăn
Nhanh thao tác,
đạt chỉ tiêu, thở dốc
Bung đôi tay,
tôi nhấc lên cái một
Giẫm đôi chân,
tôi bước vững như đồng
Dù vật dụng gì,
nặng nhẹ cũng như không
Bốc, vác, đổi,
dời, tồn kho, chất đống
Tôi là người phu
khuân vác
Xí nghiệp, bến
cảng, bến xe, cầu cống
Dù nơi nào, tôi
chẳng ngại thân tôi
Dùng sức mình
tắm mát giọt mồ hôi
Vì ngành nghề,
vì miếng cơm manh áo
Gánh gian truân
người dân phu khổ não
Đè tấm thân,
người khuân vác là tôi
Đời của riêng ai,
ai chẳng đua đòi
Miễn sao sống
được, sá gì vinh nhục
Tôi là người phu
khuân vác
Đường dài thở
dốc
Nặng trĩu đôi
vai
Bước ngắn bước
dài
Bào mòn sinh lực
Nghề nào cũng
cực
Đâu phải chuyện
chơi
Sống giữa cuộc
đời
Ai cho mà có
Sống mà không
cắn rứt, hổ thẹn lương tâm, mới khó !
Sống mà không
khinh mạn con người, dè, bỉ, mới hay !
Khốn cùng, sang
trọng, ai bày ?
Ai o quyền quí,
ai đày lê dân ?
Trần gian ai
cũng có phần
Miền đừng đào hố
: cơ bần—thanh cao
Tình người, mới
quí chứ sao !
Nghề nào cũng
quí ! Thấp—cao làm gì ???
Tôi là người phu
khuân vác
Nơi nào cần, cứ
gọi
Nơi nào réo, cứ
đi
Trả giá, biết
bầu, bì
Nếu không, hàng
ứ đọng
Ngày hay đêm,
sẵn sàng trên bệ phóng
Khuân vác gì, sẽ
có mặt, đừng lo
Khỏe thì làm,
mệt ngủ khò
Ăn được, ngủ
được, trời cho, sung sướng nhĩ
Tôi là người
phu khuân vác
Cả một cuộc
đời
Khuân vác là
tôi
Ở đời, nặng
nhẹ chi đời
Có gì vinh
nhục, nặng lời mà chi
Ở đời, nặng
nhẹ nhau chi !!!
***
Tôi
Là Một Người Thợ May
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi là một người thợ may
Đường kim mũi chỉ đêm ngày
Siêng năng cần mẫn khéo tay
Vải cắt nhiều manh, đan thành chiếc áo
Mũi kim chỉ một đường độc đạo
Bao áo quần nhiều kiểu nhiều phương
Phương này cũng biết bao đường
Phương kia cũng lắm không lường bao nhiêu
Mũi kim đường chỉ đáng yêu
Đan thành quần áo nâng niu cho đời
Tôi là một người thợ may
Dù ai ở tận nơi nơi
Nói ni ra mẫu mấy lời là xong
Vải đơm bông còn mong chi nữa
Ươm tơ tằm lần lữa chi đâu
Vải kia ai cứ chọn màu
Nhuộm từ công nghiệp bền lâu vô cùng
Hai đường sợi chỉ kết chung
Mũi kim se chỉ chẳng bung đâu nào
Tôi là một người thợ may
Dù ai mập ốm thấp cao
Áo quần biết chọn mặc vào dễ coi
Áo quần chẳng có đãi bôi
Không biết ăn mặc khó coi người cười
Trúc xinh trúc mãi xinh tươi
Ai xinh quần áo cũng cười xinh xinh
Ai xinh tự thể đẹp xinh
Áo quần không khoác đẹp xinh cho mình
Tùy theo vóc dáng thân hình
Áo quần tăng vẻ cho mình mà thôi
Tôi là một người thợ may
Ngày đêm ghế tựa để ngồi
Đường kim mũi chỉ cho rồi áo ai
Ngày đêm tôi cứ miệt mài
Từng đường kim chỉ một mai sẽ thành
Nào em nào chị nào anh
Áo quần ai rách, khâu lành lại cho
Một đồng nại của công lo
Nhiều đồng, kim chỉ nhỏ to sẽ nhiều
Đường kim sợi chỉ đáng yêu
Cho đời dáng vẻ yêu kiều xưa nay
Ai thương công khó thợ may
Ai thương vải dệt đêm ngày hay không
Vải ơi, còn nhớ đơm bông !
Kén ơi, còn nhớ tơ hồng giăng giăng
Thợ may, còn đó tháng năm
Cho người mặc áo đan tâm mỉm cười
Áo quần may mặc cho đời
Biết bao công khó của người thợ may
!!!
***
Héo Hon Còn Đó, Nụ Cười !
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Ai đem nước đổ về sông
Để cho con nước bềnh bồng trôi đi
Ai đem lệ đổ bờ mi
Để cho đôi mắt nhiều khi hoen mờ
Ai đem mộng phủ lên mơ
Để cho ước vọng vật vờ trời mây
Ai đem gió để rung cây
Để cho lá rụng bay bay tháng ngày
Ai đem đắng đổ vườn cay
Để cho nhân thế tỏ bày thiệt hơn
Ai đem ải vắt lên non
Để cho rêu phủ đá mòn phong sương
Ai gieo cát bụi bên đường
Để cho mờ mịt tang thương nỗi này
Ai đem lăn lộn con quay
Để cho điên đảo đọa đày trần gian
Ai đem trăng gởi trên ngàn
Để cho đêm tối bịt ngang lối về
Ai làm loang lở bờ đê
Để cho non nước lỗi thề nước non
Một năm xây xát mỏi mòn
Trăm năm thử hỏi có còn gì không
Núi kia đứng đó nhìn sông
Sông kia hun hút, đá chồng non cao
Đêm đêm tỉnh mộng rì rào
Ba sinh chìm nổi máu đào còn tươi
Hương quê còn đó ! Nụ cười
Tình quê còn đó ! gởi người Việt Nam
Nỗi lòng đeo đẳng, không cam
Đan tay vun vén, tay làm, tay xây
Niềm đông rúng động niềm tây
Đá vàng, cơ cảm nỗi nầy tình ta.
***
Nắng Đổ Ngày Về
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Kén mãi giăng tơ
Tơ tằm rút mãi
Nước kéo lên nguồn
Nước chảy về sông
Mây trắng giăng ngang
Mây ửng màu hồng
Máu chảy về tim
Máu hồng chưa cạn
Cầu gập ghềnh, ta bắt thêm
miếng ván
Nẻo chông chênh, ta lót
gạch bên đường
Leo ải, trèo non, dù có
vạn phong sương
Ta vẫn còn nhau, trên quê
hương ta đó
Giông tố nhiều rồi, ta hãy
ngăn đầu gió !
Nước xoáy nhiều rồi, ta
đắp lại bờ đê
Ta với ta, nào ai lỗi ước
thề
Đường muôn nẻo, nên ta đi
ngang dọc
Gió lộng Trường Sơn
Ngồi trên đỉnh dốc
Bóng cả cây cao
Ta thấy cả quê hương
Giẫm lối mòn xưa
Ta thấy vạn con đường
Những con đường quê hương
Nối dài lịch sử
Ta kể nhau nghe, quê hương
tình tự
Ta kể nhau nghe, non nước
ngàn năm
Ta nhìn nhau trong ánh mắt
xa xăm
Bông lúa chín, đưa ta về
đồng nội
Trời nghiêng bóng tối
Nắng đổ ngày về
Ta bước đi dọc theo lối bờ
đê
Nghe sóng vỗ rì rào sông
bến cũ.
***
Tôi, người cạo mủ cao su !
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi người cạo mủ cao su
Màn đêm còn khép, mịt mù tôi đi
Rừng cao su, chẳng nói gì
Lần mò từng gốc, tôi đi lần mò
Một tay lấy mủng, trút vò
Một tay tôi xắn, sao cho sắc lằn
Vỏ cây vừa đứt chưa quăng
Mủ cây trắng đục đã lăn thành dòng
Một cây như thế là xong
Tôi đi cây khác giáp vòng mới thôi
Đèn dầu leo lét rọi soi
Đến khi trời sáng thức rồi rừng khuya
Trời lên đứng bóng tôi về
Một ngày cứ thế, kéo lê cả đời
Cao su từng giọt đầy vơi
Nhựa tuôn tuôn mãi không lời tiếc than
Gia công, chế biến, muôn ngàn
Muôn hình muôn vẻ bằng hàng cao su
Tinh, thô, xấu, tốt, thanh, u
Đủ công đủ dụng trưng thu cho đời
Cao su cạo mủ, người ơi
Nhà tôi nho nhỏ bên đồi hoang sơ
Học hành ba chữ i tờ
Lớn lên cạo mủ đến giờ chưa lơi
Nghề nào cũng sống trong đời
Quen nghề cạo mủ thì thôi cứ làm
Cao su mùi mủ lên chàm
Nhà tôi ẩm thấp khói lam ven rừng
Tháng ngày cơm gạo đầy lưng
Của tiền rỗng đáy, cầm chừng dần qua
Cao su dính mủ trầm kha
Rừng su dính nhựa sắc pha phong trần
Ai đi lên ải Hải Vân
Tôi vào rừng lá lựa lần trần ai
Cao su mùi mủ chưa phai
Đời tôi cạo mủ, còn dài cao su !!!
***
Tôi Là
Người Phu Hầm Mỏ
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi là người phu
hầm mỏ
Giữa núi rừng
vắng lạnh
Giữa sa mạc
hoang vu
Sơn lam chướng
khí tỏa khói mịt mù
Thân chống đỡ
giữa đất trời vũ trụ
Dã thú, ách tai,
phong trần vá đủ
Đoàn dân phu
cùng một toán phiêu hành
Mỗi bước đi là
một bước mới toanh
Như trái đất mới
tựu hình xuất hiện
Tôi là người
phu hầm mỏ
Mỏ sắt, mỏ chì,
mỏ than, chưa luyện
Mỏ vàng, mỏ bạc,
mỏ thiết, mỏ đồng
Mỏ ngọc, mỏ ngà,
mỏ thạch, mỏ nhôm
Mỗi một mỏ, ê
mình, rởn gai, kinh dị
Xuyên thủng
đường hầm, vang vang huyền bí
Đá tảng, hòn
chồng, đập vỡ choang choang
Ám khí, oan
khiên, độc địa, kinh hoàng
Tôi vẫn sống và
thành công, mở đường khai phá
Mỗi chuyến đi là
một vùng mới lạ
Ngày tháng dài
hun hút những hoang vu
Hầm mỏ ơi, tiếng
nói của dân phu
Trôi lạc lõng
giữa mênh mông man dại
Tôi là người
phu hầm mỏ
Đất phủ đầy
người
Mồ hôi nhuễ
nhoại
Bụi tấp tràn
thân
Đôi mắt hoen
mờ
Người phu một
đoàn sống giữa hoang mơ
Như những vết
nhỏ nhoi chấm vành đại địa
Ngày mới đến,
còn thoạt nhìn ngắm nghía
Mỗi chiều về,
như hình người dị hợm man khai
Nếu được quay
phim, chiếu ảnh, lên đài
Chẳng khác những
diễn viên chuyện dài huyền sử
Không, đó là
thời đại hôm nay đó chứ
Là những người
phu đào mỏ, đào hầm
Ngày cũng như
đêm, lầm lũi âm thầm
Để phá vỡ những
kho tàng mỏ quặng
Ngậm nuốt
bồ hòn để nghe trái đắng
Đập giũa
phong trần để nếm hy sinh
Trải tang
thương mới xây đắp phồn vinh
Lăn gai
góc mới kết thành nhung lụa.
***
Ta
đứng đó, nhìn ta cùng hư huyễn
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Kéo
hoàng hôn cho bóng chiều xuống thấp
Đẩy
trăng lên cho trăng vắt lưng trời
Xô
sóng về cho sóng vỗ trùng khơi
Xới
đồng ruộng cho thơm mùi lúa mạ
Gió
xào xạc nghe rừng cây khua lá
Đêm
dần khuya nghe tiếng dế nỉ non
Ta
cùng ta để nói chuyện mất còn
Từng
dòng sống đi qua, cơ hồ mộng mị
Đến
là điểm tới, không ngừng không nghỉ
Đi là
điểm về, không tiếng không vang
Ta
ngồi đây, có phải một gạch ngang
Nối
một móc giữa muôn bề như chứng tích
Ta
nói ngươi nghe đêm dài cô tịch
Đêm
từng đêm, thử hỏi, đó là những đêm nào
Ngày
từng ngày, thử hỏi, một ngày nữa ra sao
Ngươi
và ta, dùng chỗ nào để tựa ???
Dùng
thời gian, bóng hư vô, mở cửa
Dùng
không gian, một điểm sống, tượng hình
Cát
bụi đi về không hữu lung linh
Đứng
giữa mênh mông, đâu là khởi điểm
Nhưng
ta có mặt, nên ta vào chuyện
Câu
chuyện dài, hiện hữu xưa nay
Ngươi
và ta, không một chút mảy may
Nhưng
vạn hữu tồn sinh, nên muôn đời ta có mãi
Giữa
hai bước không thời, vô ngại
Giữa
hai cửa vào ra, không màng
Giữa
hai nẻo đi về, không mang
Ta
đứng đó, nhìn ta cùng hư huyễn.
***
Tôi đi mở cửa thềm hoang
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi đi mở cửa thềm hoang
Tìm
trong dĩ vãng có còn gì không
Nơi
này lạnh ngắt như đồng
Nơi
kia loang lổ chất chồng phong sương
Nơi
này hoang vắng thê lương
Nơi
kia rêu phủ vương vương bụi mờ
Lặng
thinh, một cõi hư vô
Ngậm
câm, một cõi trơ trơ vô tình
Không
nghe một tiếng âm linh
Tâm
quang chưa động cựa mình hồn mê
Sao
nghe “một cõi đi về”
Mênh
mông, trống rỗng, cõi về là đâu
Hay
về một cõi nhiệm mầu
Không
thinh không sắc không màu không vang
Tôi
leo lên thử trên ngàn
Lại
càng huyễn mộng lại càng huyền mơ
Ngàn
sao lấp lánh xa mờ
Ngàn
mây chìm nổi lững lờ bay bay
Tôi
về nghĩa địa loay hoay
Thử
nghe âm phủ giải bày ra sao
Mồ ma
lổm ngổm thấp cao
Không
lay động tĩnh không xao xuyến gì
Ơ hờ
tôi bước ra đi
Vô
tình động cửa huyền vi, giật mình
Trần
gian là cõi sắc hình
Cõi
không vô sắc vọng tình mà chi
Thử
vang một tiếng lên đi
Không
vang tiếng nữa vô vi đã về
Thì
ra một cõi đi về
Khi
đi mới biết cõi về là đâu
Huyền vi, huyễn thể, nhiệm mầu.
***
Tôi đi mở cửa Ngày Mai
Mặc Giang * tháng 9 - 2004
Tôi
đi mở cửa ngày mai
Thử
tìm về cõi vị lai là gì
Trống
không, chẳng có cái chi
Hình
chưa hiện thể, li ti chưa thành
Mờ mờ
cát bụi vờn quanh
Lan
lan khói tỏa tử sanh vẽ hình
Bóng
kia, nghiêng bóng soi hình
Hình
kia nghiêng bóng, vô tình bóng tan
Đường
đi không dấu bên đàng
Nẻo
về không vết mơ màng mà chi
Hồn
chưa mở cửa huyền vi
Chưa
vương cát bụi, cớ chi tựu hình
Mơ hồ
vẽ bóng tánh linh
Hữu
hình tìm cõi vô hình sao xong
Kìa
xem nước chảy dòng sông
Bèo
trôi bến mộng, bọt bồng bến mê
Một
mai con nước trở về
Thử
xem bèo bọt còn mê mộng gì
Sao
nghe tử biệt sinh ly
Sinh
đi vô trụ, tử đi vô thường
Một
mai cát bụi còn vương
Tùy
duyên đối tác, mở đường hiện sinh
Tôi
đang mang một bóng hình
Chưa
về cửa tử, cõi sinh sao về
Đừng
đem mộng phủ lên mê
Đừng
đem biển cả vỗ về ba sinh
Lo
chi một cuộc tử sinh
Ba
sinh còn có, tử sinh nghĩa gì
Tử,
là chuẩn bị để đi
Sinh,
là cửa tử huyền vi tạo thành
Cho
hay một khối tinh anh
Đem
treo lơ lửng trên cành tầm không
Tôi
đi, về với mênh mông !!! |