01. Sẽ có ngày về !
02. Bên bờ lau biển động
– thơ nhạc
03. Mơ màng ôm vũ trụ !
04. Tiếng gọi Quê Hương –
thơ nhạc
05. Tiếng gọi tình người
06. Nụ cười điểm hoa –
thơ nhạc
07. Sắc thân tam thể Việt
Nam
08. Ta nhủ mình nghe !
09. Vung lật úp, coi
chừng, hết thở !
10. Không nghe và không
nói !
***
Sẽ Có
Ngày Về !
Tháng
12—2004
Ngày xưa tôi đi
Không ai lên tiếng gọi
Nhưng tôi thầm khẽ nói
Tôi ra đi, rồi sẽ có ngày
về
Con đường đi, còn có kéo
lê thê
Con đường về, không đâu
làm điểm mốc
Hố sâu thẳm nên sâu dần
xuống dốc
Đèo lên cao nên cao tít
cheo leo
Chuyến ra đi đánh vút một
cái lèo
Đi đi mãi cơ chừng chưa
dừng được
Sông mòn bến nước
Thuyền đậu xa bờ
Đêm tối trăng mờ
Sao khuya chưa tỏ
Trong giấc ngủ ôm mơ về
trước ngõ
Lối mòn xưa ghi dấu nét
đầu thôn
Nghe ấm êm đang sống dậy
tâm hồn
Chợt bừng tỉnh thì ra ru
giấc mộng
Thuyền xa khơi, nên con
thuyền vỗ sóng
Nước tràn bờ, nên nước
ngập đại dương
Đời phiêu du xây xát gió
sương
Sông bến cũ mành treo tuế
nguyệt
Trăng gát đầu non
Trăng tròn hay khuyết
Núi ngủ rừng khuya
Núi trẻ hay già
Mơ từ giấc ngủ đêm qua
Tôi từ quê cũ chưa xa con
thuyền
Suy tư ôm ấp niềm riêng
Giã từ một chuyến vĩnh
niên miên trường
Tôi đi còn đó quê hương
Một mai thăm lại trên
đường tôi đi.
***
Bên bờ
lau biển động
Thơ Nhạc * Tháng 12—2004
Ta
muốn nghe tiếng biển về đêm
Cho
cứng cỏi mềm lòng sỏi đá
Ta
muốn nghe tiếng biển về đêm
Cho
lạnh lùng băng giá lên ngôi
Khi
hoàng hôn đã khép lại khung trời
Ta
lạc lõng vào mênh mông bất tận
Sóng
từng đợt gầm gừ phẫn hận
Gió
từng cơn lồng lộng lan xa
Ta
ngồi đây như một bóng hồn ma
Nghe
thăm thẳm reo trùng dương biển động
Ta
mất hút vào hư vô trống rỗng
Ta
rụng rơi vào bé nhỏ vô cùng
Một
tiếng trượng phu
Một
tiếng anh hùng
Trông
vụn vỡ, có nghĩa gì đâu tá
Sóng
vẫn lộng
hỡi
trùng dương biển cả
Gió
vẫn reo
hỡi
gió rít hư vô
Ta
ngồi đây như một nắm tàn khô
Trơ
cát bụi bên bờ lau biển động
Ta
muốn nghe tiếng biển về đêm
Cho
tiếng vỗ trùng trùng ngọn sóng
Ta
muốn nghe tiếng biển về đêm
Cho
mềm lòng một cõi tâm tư
Năm
mươi năm nửa kiếp còn dư
Trăm
năm lẻ chưa tàn cát bụi.
***
Mơ Màng
Ôm Vũ Trụ
Tháng
12—2004
Ta nhắm mắt mơ màng ôm vũ
trụ
Ta lặng thinh cùng vần vũ
trăng sao
Ta đan tay nghe ngọn gió
rì rào
Ta đan tâm nghe con quay
thôi động
Một cõi mênh mông
Đất trời lồng lộng
Một cõi diễm hằng
Mở cửa huyền vi
Nẻo hồng hoang lên tiếng
thầm thì
Ngõ thiên hà dừng chân bỡ
ngỡ
Bặt động châu thân
Bặt làn hơi thở
Từng sắc thanh xô đẩy
tiếng âm ba
Từng li ti đến cùng tận
bao la
Như bèo bọt tơ mành treo
đầu gió
Ngàn xưa thế đó
Chuyển mạch khơi nguồn
Ngàn sau cũng rứa
Thỏng cánh tay buông
Mọi hư thực thực hư như
huyễn mộng
Cát bụi nào vô tình ứ đọng
Mỗi tụ tan biến hóa hình
hài
Cõi trần gian nào khác
chốn thiên thai
Mỗi nhân tố đẩy xô đường
độc đạo
Máy huyền cơ xảo
Chủ khách làm vì
Nơi ta đi, mà nào đã có đi
Nơi ta đến, mà nào đâu có
đến.
***
Tiếng
Gọi Quê Hương
Thơ
Nhạc * Tháng 12—2004
Người
Việt Nam quê hương ta ơi
Tiếng Việt Nam tiếng nói
vào đời
Giống Lạc Hồng cắt rốn nằm
nôi
Từ quê nghèo gian khó mái
tranh
Bếp hồng êm, sưởi ấm trong
lành
Thuở đầu đời lứa tuổi còn
xanh
Từ quê cha ta mới lớn lên
Từ đất mẹ chân cứng đá mềm
Nên muôn đời không thuở
nào quên
Rồi ta đi trên quê hương
ta
Bắc Nam Trung đâu cũng là
nhà
Khi xa rồi ta nhớ thiết
tha
Rồi ta đi trên khắp quê
hương
Ta bước đi trên mọi nẻo
đường
Mỗi một miền lưu lại vấn
vương
Tình quê hương tiếng hát
âm vang
Bông lúa thơm trên cánh
đồng vàng
Cho người người gìn giữ
cưu mang
Từ thị thành cho đến miền
quê
Non nước ta ước vẹn câu
thề
Như sông dài ôm ấp bờ đê
Người Việt Nam quê hương
ta ơi
Tay trong tay gìn giữ muôn
đời
Cho tình người không thuở
nào vơi.
***
Tiếng
Gọi Tình Người !
Tháng
12—2004
Xin trời yên biển lặng
Cho hết cảnh thiên tai
Trần thế khổ đau dài
Đừng gây chi tang tóc
Xin rừng thiêng nước độc
Hãy biến mất oan khiên
Cho nét đẹp tự nhiên
Trên núi rừng hùng vĩ
Xin mở đường vạn lý
Cho nhân loại gần nhau
Đừng gieo rắt khổ đau
Cho tình người thêm đẹp
Xin chiến tranh chấm dứt
Để mang lại hòa bình
Kết thúc mọi đao binh
Để không còn thù hận
Chiến tranh và thù hận
Chỉ gieo rắt tang thương
Tao loạn và nhiểu nhương
Máu xương mềm da thịt
Xin xóa tan cừu địch
Hãy xóa bỏ hận thù
Thôi khói lửa mịt mù
Đừng gây thêm đổ nát
Xin khủng bố tàn ác
Hãy khơi động máu tươi
Hãy nói tiếng con người
Đừng gieo chi thống thiết
Xin những giới tài phiệt
Qua đường xã hội đen
Đừng vì sống bạc tiền
Gây ra nhiều tội phạm
Xin cửa quyền nhũng lạm
Chấm dứt cảnh tham ô
Dùng phong hóa điểm tô
Cho người người trong sạch
Xin tìm phương giải cách
Giảm ranh giới giàu nghèo
Nơi nức vách đổ đèo
Nơi cực cùng đói khổ
Xin tình người hiển lộ
Xin nhân loại thương nhau
Xin nhuộm lại sắc màu
Hành tinh xanh tươi đẹp.
Nụ Cười Điểm Hoa
Thơ Nhạc *Tháng 12—2004
Tôi đi đóng cửa thời gian
Cho ngày giờ đứng lại
Cho tuổi thơ trẻ mãi
Cho tuổi già chẳng phai
Tôi đi đóng cửa không gian
Cho khung trời nhỏ lại
Cho người người gần mãi
Cho tình người nở hoa
Tôi đi đóng cửa trần gian
Cho đời thôi đau khổ
Cho ngày mai rạng rỡ
Cho người người an vui
Tôi đi ra kéo trùng khơi
Đưa con thuyền vô bến
Thôi bềnh bồng muôn hướng
Thôi trôi nổi mênh mông
Tôi đi khép cửa mùa đông
Cho đời thôi giá lạnh
Cho đơn côi vỗ cánh
Cho bếp hồng lên hương
Tôi đi ra khắp muôn phương
Vì tình người tôi gọi
Vì tình người tôi nói
Nên xây dựng yêu thương
Tôi đi đóng cửa tịch liêu
Cho tan niềm cô độc
Cho buồn tênh đổ dốc
Cho nụ cười điểm hoa.
***
Sắc Thân
Tam Thể Việt Nam
Tháng
12—2004
Ta
nói nhau nghe, chuyện quê hương ta
Từ thời lập quốc, của thuở
Hồng Bàng
Quốc tổ Hùng Vương, đặt
hiệu Văn Lang
Vùng đất phôi sinh, lưu
vực sông Hồng
Một mảnh cơ ngơi, cái nôi
Miền Bắc
Mở mang, kiến thiết
Đến tận Cà Mau
Đất nước ta, thành ba miền
Nam Trung Bắc
Mỗi miền, mỗi màu, mỗi sắc
Cho quê hương gấm góc đặc
thù
Sắc tô, son thắm, mãi mãi
thiên thu
Chuyển hóa, truyền lưu,
qua từng thời đại
Hai trăm năm trở lại
Đất nước mình, mang hai
chữ Việt Nam
Dân tộc mình, gọi dân tộc
Việt Nam
Hình thể quê hương như
dáng con rồng
Lượn khúc, uốn quanh hình
cong chữ “S”
Một dãy Trường Sơn, trấn
thành nối kết
Tình nghĩa bao la, bát
ngát biển Đông
Cho quê hương, núi liền
núi sông liền sông
Cho dân tộc, mặn nồng tình
sông nghĩa biển
Ngàn xưa không chuyển
Ngàn sau không sờn
Lịch sử huy hoàng
Như thiếp như son
Như bức tranh diễm ảo,
không hai, chỉ một
Hôm nay, khởi đầu đi vào
thế kỷ hai mươi mốt
Ngược dòng thời gian đằng
đẵng, đã năm ngàn năm
Quê hương ta trong sáng
tựa trăng rằm
Con Lạc, cháu Hồng lưu
danh kim cổ
Ta nói nhau nghe
Quê hương, dù có trải qua
thăng trầm, thịnh suy, cực khổ
Nhưng người Việt Nam,
không bao giờ thay đổi, nghe không
Dù cho biến núi thành sông
Biến sông thành núi, giống
giòng chẳng lay
Là người Việt Nam, mỗi
người một tay
Chung sức đắp xây, chung
nhau gìn giữ
Mỗi thời đại, đi theo dòng
lịch sử
Cho Việt Nam, còn mãi mãi
muôn đời
Và hôm nay, gần chín chục
triệu người,
Ở khắp nơi nơi
Ở đâu đi nữa, vẫn là con
dân nước Việt
Nói đến quê hương, là lòng
ta tha thiết
Nói đến quê hương, là tình
ta nặng tình
Như quê hương Ba Miền, đất
nước quang vinh
Như Bắc Nam Trung một hình,
trên tấm thân tam thể
Gìn giữ, chuyển trao qua
từng thế hệ
Tự ngàn xưa cho đến tận
mai sau
Non xanh nước biếc một màu
Sắc thân tam thể của người
Việt Nam.
***
Ta Nhủ
Mình Nghe !
Tháng
12—2004
Một
kiếp phong sương trên đường gió bụi
Quãng đường dài đã mấy
chục năm qua
Bước nhiêu khê len lỏi
bước trầm kha
Đi đi mãi giữa cuộc đời
muôn mặt
Có những đêm về
Trăng sao vằng vặc
Thu mình góc nhỏ
Gát cửa cô liêu
Quãng đường đi, đã làm
được gì, còn lại bao nhiêu
Tay vắt trán, dõi mắt nhìn
đời, sức cùng lực kiệt
Ngày mai chưa đến
Một trời biền biệt
Quá khứ dần qua
Bỏ lại sau lưng
Đèo vi vu, gió hú nửa
chừng
Chiều xuống dốc, cuối đời
chưa thõa
Trông đêm tối có những vì
sao sáng tỏa
Bãi cát vàng có những hạt
cát trắng tinh
Ngẫm gần xa rồi lại ngẫm
tới mình
Gần hết một đời, không ra
sao cả
Có những loài hoa, ươm
hương hữu xạ
Cây cỏ bên đường cũng được
thơm lây
Còn riêng ta, chẳng có
chút mảy may
Vậy mà đứng giữa trời chi
chật đất
Tiếng dế nỉ non, xa đưa
lây lất
Đời ta vô hại, cũng có lợi
mà
Cây cỏ điêu tàn mới nổi lá
hoa
Sao lại bảo bùn đen không
nghĩa lý
Ta phải sống cho đời còn ý
vị
Khi nằm yên thì buông xả
chẳng sao
Trời còn ông thấp ông cao
Đất còn lồi lõm chớ nào
phẳng phiêu
Có thô mới quí mỹ miều
Có thiển mới thấu những
điều cao xa
Có cửa thì mới có nhà
Có bờ lau sậy có phà qua
sông
Đời ta, có, còn hơn không
!!!
***
Vung lật
úp, coi chừng, hết thở !
Tháng
12—2004
Khung trời tròn tròn
Như một nắp vung
Đưa mắt nhìn đời
Nắp vung nho nhỏ
Ai không từng đi đây đi đó
Ai không từng hiểu nọ hiểu
kia
Trên đôi chân đã nạm đôi
hia
Bước bảy dặm đường trường
còn ngắn
Xem tang hải nhuộm màu cay
đắng
Nhìn nương dâu pha sắc
huênh hoang
Tròn bóp thành vuông
Vuông bóp thành tròn
Khắp trong thiên hạ
Nhìn đời nửa mắt
Có thật hay không, chưa
chắt
Cuộc đời lắm kẻ, phải
không
Tự cao tự đại, đeo đá đèo
bồng
Còn đâu nữa, đức khiêm
cung từ tốn
Cuộc đời, có ai hại được
ai, mà ớn
Cuộc đời, có ai nói được
ai, mà e
Nhưng một khi cùng khốn,
đâu dè
Nắp vung đó, úp đầu, ngoi
không được
Thở còn khó huống chi tìm
phương chước
Tam thập lục kế
Chẳng kế nào xong
Đứng cũng chết trân
Chạy chẳng thoát tròng
Thế mới biết, cuộc đời ghê
gớm lắm
Nhiều đêm nghĩ ngẫm
Thẩm thấu nhân tình
Một kiếp phù sinh
Cùng trong trời đất
Mỗi người, tự vẽ theo cung
bậc
Mỗi người, tự phóng nẻo
phiêu du
Rồi đẳng đeo, đeo mãi mịt
mù
Phỉ chí trên đường chưa
ngã gục
Ngạo mạn khinh đời luôn
thôi thúc
Nhìn trời nhìn đất chỉ
bằng vung
Cho đến khi nguy khốn cực
cùng
Vung lật úp, coi chừng,
hết thở !!!
***
Không
Nghe Và Không Nói !
Tháng
12—2004
Không muốn nói bỡi vì
không muốn nói
Không muốn nghe bỡi vì
không muốn nghe
Nhưng có mắt nên phải thấy,
đâu dè ?
Nhưng có tai mà không nghe,
sao được ?
Vì có mắt nên nhìn sau
thấy trước
Vì có tai nên nghe trước
nghe sau
Thấy phong trần lại thấy
đến biển dâu
Nghe đau thương lại nghe
màu tang hải
Thấy đọa đày lại thấy thêm
ách ải
Nghe nhục vinh lại nghe
lắm đãi bôi
Nghe, biết bao nhiêu tiếng
khóc cuộc đời
Thấy, biết bao nhiêu niềm
đau nước mắt
Hỏi núi thẳm thì núi cao
chất ngất
Hỏi rừng sâu thì rừng ngủ
miên man
Hỏi biển khơi thì sóng vỗ
bẽ bàng
Hỏi sông cạn thì bờ khô
cát trắng
Hỏi ban ngày thì vừng nhật
đổ nắng
Hỏi ban đêm thì bóng
nguyệt mơ màng
Hỏi trời cao thì trống
rỗng thênh thang
Hỏi đất rộng thì lặng yên
bất động
Trông thanh vắng, vô tình
lên tiếng vọng
Vì làm người trong một cõi
trần gian
Lại tương sinh trong một
kiếp nhân gian
Vốn khổ ải nên phải nhiều
đày đọa
Muốn ấm êm, khơi bếp hồng
bừng tỏa
Muốn thương yêu, uống giọt
nước cam tuyền
Muốn chan hòa nên đóng cửa
oan khiên
Muốn hy vọng phải xây mầm
sự sống
Chứ có gì mà than trời
thổi bộng
Chứ có gì mà trầm thống
kêu ca
Bã phù sinh đem vá víu ta
bà
Sao lại trách, không nghe
và không nói !!! |