01.
Vén lau lách, bên bờ rêu sỏi đá
02.
Này em nhé, cuộc đời là thế đó !
03.
Thân cát bụi cũng tiêu ma một kiếp !
04.
Tôi không vẽ một khung trời thơ mộng
05.
Đời ta, từ đó vậy mà !
06.
Ba mươi năm lịch sử trôi dòng
07.
Ba mươi năm rồi đó !
08.
Dòng thời gian, em có nghe !
09.
Nói thì dễ nhưng làm đâu có dễ !
10.
Nếu một mai có về thăm Quê Mẹ !
11.
Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng !
Vén lau lách, bên bờ rêu sỏi đá !
Tháng 02-2005
Vén lau lách để tìm đường
vẽ lối
Vạch chông gai để dọ dẫm
bước đi
Ở phía trước, cả khung
trời mời gọi
Còn lân la ái ngại để làm
gì
Chân không bước đến ngày
tàn cũng mỏi
Tay không làm cũng yếu lúc
già nua
Bóng thời gian dù âm thầm
không nói
Nhưng rong rêu cát bụi
ngọn gió lùa
Kìa sỏi đá đã phô bày
ghềnh láng
Nên đường đời nào bằng
phẳng riêng ai
Cõi phù thế vốn thiên hình
vạn trạng
Nên cuộc đời phải đối diện
chông gai
Mới sinh ra, đâu hẹn ngày
hẹn tháng
Đâu sẵn vinh quang, phú
quí, giàu nghèo
Ai chọn bọc điều, hũ
đường, chĩnh nếp
Chốn cô cùng, gian khó, để
cho ai
Mới sinh ra, tự riêng mình
độc đạo
Nẻo đi về vẽ theo lối rêu
xanh
“Thiện ác đáo đầu chung
hữu báo”
Dù ra sao, cũng cây cỏ
ngậm vành
Có tiểu nhân mới biết
người quân tử
Có thấp hèn mới rõ mặt
trượng phu
Hướng tương lai, nhìn hôm
nay, quá khứ
Muốn thanh cao thì phải
thoát âm u
Đã sinh ra thì ai ai cũng
sống
Đều cùng chung một kiếp
cõi diêm phù
Nhưng phải sống và cho đời
hy vọng
Chứ đừng đem băng giá rải
hoang vu
Vén lau lách bên bờ rêu
sỏi đá
Vạch cho đời soi rọi những
tấm gương
Sống và chết có nghĩa gì
đâu tá
Đều tan hoang theo khúc
nhạc nghê thường.
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó !
Tháng 02-2005
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Chốn trần gian đâu phải
cõi Thiên Đàng
Làm con người cùng trong
kiếp nhân gian
Thì phải sống làm sao cho
ý nghĩa
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Chốn dương trần đâu phải
cõi Tây Phương
Làm con người đừng tác tạo
đau thương
Mà phải sống làm sao cho
hữu ích
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Nhưng mỗi người mỗi khác,
ai giống ai
Đừng than van, đừng trách
cứ, thở dài
Mà biết sống làm sao cho
đáng sống
Làm muỗi mòng ở đầm lầy
nước đọng
Làm cá kình vùng vẫy giữa
biển khơi
Làm cánh chim, bay lượn
khắp nơi nơi
Làm giun dế, vùi thân nơi
ngõ tối
Làm vì sao, cuối lưng trời
le lói
Làm vầng trăng, sáng tỏa
mọi nẻo đường
Hoàng hôn về, nán đợi bóng
tà dương
Bình minh hiện, vừng đông
bừng tỏ rạng
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Cứ an vui và sống trọn
cuộc đời
Bãi phù sa nên cát lở đất
bồi
Dòng tạo hóa đã bày trò hư
huyễn
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Đã sinh ra thì chấp nhận,
thế thôi
Em ra sao, băng giá cũng
lên ngôi
Em chẳng ra sao, núi đồi
cùng lộng gió
Này em nhé, cuộc đời là
thế đó
Viết cho tôi, cũng để viết
cho em
Rồi mai kia ta cùng bước
xuống thềm
Đời như thế, và đời như
thế đó !!!
Thân cát bụi, cũng tiêu ma
một kiếp !
Tháng 02-2005
Ta đang sống, nghĩa là ta
chưa chết
Sống chẳng ra chi mà sống
thật lạ kỳ
Sống chẳng nghĩa gì mà
sống cái chi chi
Hết đi đứng, loay hoay,
thì lại ăn với ngủ
Mới thức dậy, còn gật gù,
chưa đủ
Muốn đi nằm, nhưng lại
kiếm cái ăn
Chuyện nọ chuyện kia chưa
kịp lăng xăng
Đã phát mệt lại đòi đi ngủ
tiếp
Ngủ như chết, thần ngủ
theo không kịp
Khi thức ra, mới biết sống
nhăn răng
Chưa làm gì đã nhớ đến cái
ăn
Mới ăn xong lại nằm lăn ra
ngủ
Ăn với ngủ, còn xưa hơn
tích cũ
Mấy mươi năm, vậy mà kén
chọn hoài
Vô bữa trước, đã trả bữa
sau thôi
Vậy mà nghe, cứ đòi ăn đủ
thứ
Có những bữa ních no nê, ứ
nự
Thở không ra, ôm bụng,
thật là ngu
Ngày hôm sau, cái miệng đã
chu chu
Từ sáng giờ, chưa ăn gì,
đói phát khùng lên được
Ta mách trước con người ta
mấy nước
Để ai trông, đừng cảm thấy
nực cười
Cái ăn cái ngủ thật lắm dễ
ngươi
Nhưng “ăn được ngủ được là
tiên” mà nị
Ngẫm cuộc đời, nó sao sao
ấy nhĩ
Sống loay hoay rồi chết
chẳng còn chi
Làm năm ba thứ, ra tích sự
gì
Vậy mà than cái nợ đời đau
khổ
Hết ăn—ngủ, lại nói—cười,
hô hố
Chẳng ra trò trống gì, còn
trách móc chê bai
Một ngày kia khi nhắm mắt
buông tay
Thân cát bụi cũng tiêu ma
một kiếp !
Tôi không vẽ một khung
trời thơ mộng !
Tháng 02-2005
Tôi không vẽ cho em
Một khung trời thơ mộng
Sự thật của cuộc đời
Không bằng phẳng đâu em
Khi như nước hồ thu
Yên lặng gió, êm đềm
Khi như sóng ba đào
Bỗng trào dâng vùi dập
Khi êm ả như đường dài
thẳng tắp
Khi chông chênh như hang ổ
gập ghềnh
Khi quang đãng như trời
rộng thênh thênh
Khi đen đúa như quanh co
ngõ tối
Ai cũng có từng con đường
đi tới
Tuy cùng đường nhưng chẳng
ai giống ai
Phải vượt qua, phải đối
diện, dài dài
Mỗi thành bại còn nhờ cơ
may mắn
Em sẽ biết bồ hòn nhiều vị
đắng
Em sẽ hiểu mật đường, ngọt
lịm ra sao
Em sẽ ngạc nhiên, đời gian
dối chiêm bao
Em sẽ nhận chân, những tâm
hồn chân thật
Ai nói trước, đời như thế,
trật lất !
Ai bảo rằng, em như thế,
nằm mơ !
Mỗi một khoảng đời em, dài
ngắn, đẫn đờ
Sống với nó, chưa biết sẽ
ra sao
Mà muốn vượt qua, cơ hồ
hết thở
Em sẽ đi, qua ngưỡng cửa
trần ai, gian khổ
Em sẽ đi, qua những lối
nhân gian, đủ màu
Rồi em sẽ hiểu cuộc đời,
càng thấm càng đau
Và em sẽ thuơng cuộc đời,
những gì chưa ước vẹn.
Đời ta, từ đó, vậy mà !
Tháng 02-2005
Ta xin mở cửa ngàn xa
Để xem hình bóng của ta
nơi nào
Ta xin nhặt những hư hao
Để xem dấu vết hôm nào ở
đâu
Ta xin kết lại nương dâu
Để xem tan hợp mấy màu hợp
tan
Ta xin vén lớp mây ngàn
Để tìm sao lạc lang thang
cuối trời
Cuộc đời như những trò
chơi
Mà sao khổ ải cho người
trần gian
Cuộc đời như những âm vang
Mà sao réo rắt cung đàn
thế nhân
Gió sương mấy lớp phong
trần
Biển dâu mấy lớp phù vân
đi về
Ta xin giải những cơn mê
Để cho ước hẹn lời thề
chưa qua
Ta xin đỡ bóng trăng ngà
Để cho ngấn lá la đà đầu
sương
Ta xin rũ bóng nghê thường
Để cho cuộc sống bình
thường mà thôi
Dù ta ở tận xa xôi
Hay như tiếng vọng bên đồi
hoang vu
Dù ta ở tận mịt mù
Hay như tiếng nhạc thiên
thu không lời
Dù xong một kiếp trong đời
Không xong một kiếp của
người trần gian
Dù cho một tiếng âm vang
Hay không một tiếng trên
đàng ta đi
Rồi ta chẳng hẹn ước gì
Cuộc đời muôn hướng ta đi
muôn trùng
Khi nào kết liễu vô chung
Thì ta kết thúc điểm cùng
với ta
Đời ta, từ đó, vậy mà !
Ba mươi năm, lịch sử trôi
dòng !
Mặc Giang * Thơ Nhạc *
Tháng 02-2005
Ba mươi năm một kiếp con
người
Ba mươi năm vận nước nổi
trôi
Ba mươi năm đau khổ một
đời
Ba mươi năm không thuở nào
nguôi
Ba mươi năm lịch sử trôi
dòng
Ba mươi năm nào núi nào
sông
Ba mươi năm lòng vẫn dặn
lòng
Ba mươi năm mong vẫn chờ
mong
Ba mươi năm non nước Ba
Miền
Ba mươi năm nghiệt ngã oan
khiên
Ba mươi năm thân thể hao
mòn
Ba mươi năm hổ mặt Tổ Tiên
Ba mươi năm nào phố nào
phường
Ba mươi năm trên khắp quê
hương
Ba mươi năm bao nỗi đoạn
trường
Ba mươi năm máu lệ tang
thương
Ba mươi năm dòng giống da
vàng
Ba mươi năm tổ quốc Việt
Nam
Ba mươi năm thống khổ điêu
tàn
Ba mươi năm sao vẫn lầm
than
Ba mươi năm nhớ thuở huy
hoàng
Ba mươi năm nhớ thuở bình
mông
Ba mươi năm, rồi đó, vẫn
còn
Ba mươi năm, sao nữa, còn
vang.
Ba mươi
năm rồi đó !
Mặc Giang * Tháng
02-2005
Nước trôi dòng ba mươi năm
rồi đó
Mười ngàn, chín trăm, năm
mươi ngày
Còn tính ra thành phút với
thành giây
Quả thật là quãng đường
dài thăm thẳm
Nước trôi dòng ba mươi năm
đằng đẵng
Biết bao đau thương, nước
mắt, đắng cay
Biết bao chia tan, gian
khổ, đọa đày
Khi nhớ lại, thật hãi
hùng, kinh dị
Nước trôi dòng ba mươi năm
rên rỉ
Bao nhiêu đổi thay, vật
đổi, sao dời
Bao nhiêu điêu tàn, vùi
dập, tả tơi
Khi quên lãng, khi dâng
đầy nỗi nhớ
Nước trôi dòng ba mươi năm
loang lở
Theo thời gian bao biến
chuyển mất còn
Núi lên cao, cao thăm thẳm
núi non
Sông xuống thấp, thấp sâu
mờ biển cả
Ba mươi năm, ba mươi mùa
rụng lá
Là bấy nhiêu mùa hạ trắng,
đông tàn
Là bấy nhiêu mùa xuân nhớ,
ly tan
Trăm phương gởi đàn cháu
con nước Việt
Hoàng hôn xuống, mười ngàn
chiều biền biệt
Bóng đêm về, vây phủ vạn
bóng đêm
Lững lờ trôi vào quá khứ,
lãng quên
Sông bến cũ gát đầu non,
gọi nắng.
Dòng thời gian,
em có nghe !
Mặc Giang * Tháng
02-2005
Dòng thời gian, em có nghe
Ba mươi năm, như nước chảy
qua cầu
Non nước này, em có nghe
Ba mươi năm, như bãi biển
nương dâu
Non kia, sương trắng phủ
đầu
Nước này, bạt hếu rầu rầu
tang thương
Ba mươi năm, lắm đoạn
trường
Ba mươi năm, những ngấn
sương đêm dài
Dòng thời gian, em có nghe
Ba mươi năm, hải giác
thiên nhai
Quê hương mình, em có nghe
Ba mươi năm, vẫn miệt mài
lầm than
Can qua, lòng dạ nát tan
Bước đi trên những điêu
tàn đắng cay
Non kia, ai thấu nỗi này
Nước kia, ai hiểu tỏ bày
thiệt hơn
Dòng thời gian, em có nghe
Ba mươi năm nước chảy đá
mòn
Dân tộc mình, em có nghe
Ba mươi năm, vẫn sắc son
không sờn
Dù cho nước chảy đá mòn
Nhưng non với nước vẫn còn
ngàn năm
Dù cho ruột nát tơ tằm
Nước đi nhớ nước, non nằm
nhớ non
Nước đi lại chảy về non
Non xanh đứng đợi chờ con
nước về
“Nước non nặng một lời
thề”
Non non nước nước chưa hề
chia xa
Dòng thời gian, em có nghe
Ba mươi năm, đất nước ta
Quê hương mình, em có nghe
Bắc Nam Trung, vẫn là nhà
Việt Nam
Chia lìa, ai nỡ, sao cam
Chiêu hồn, lệ sử, xóa tan,
sao đành
Ba mươi năm, thời gian
trôi nhanh
Mòn thế kỷ, đời người, đâu
ngắn
Nước đi mãi vương mùi biển
mặn
Non lên cao thấm vị sơn
khê
Nước non nào có lỗi thề
Nước đi với nước, non về
với non
Nước non nào có mất còn
Non non, nước nước sắc son
muôn đời.
Nói thì dễ nhưng làm đâu
có dễ !
Mặc Giang * Tháng
03-2005
Nói và làm, cả một trời
cách biệt
Nói dễ nghe cũng đã khó
lắm rồi
Nói mà làm được, càng khó
nữa, ôi thôi
Nói thì dễ nhưng làm đâu
có dễ !
Như, chí nam nhi vẫy vùng
trong bốn bể
Như, nợ tang bồng, cùng
trời đất dọc ngang
Như, nữ nhi công dung,
ngôn hạnh, đảm đang
Hay, sống thánh thiện mới
là người đạo đức
Mỗi một điểm làm thước đo
lằn mức
Như tấm gương để ngẫm nghĩ
dõi soi
Và đôi khi cho đến cả cuộc
đời
Có những cái chẳng bao giờ
làm được
Chuyện nào được hãy tận
tâm làm trước
Nhưng trước khi làm, phải
lượng thâm sâu
Đừng làm lấy lệ, hay làm
đại cho rồi
Và phó mặc, tới đâu hay
tới đó
Nói và làm, còn trải nhiều
gian khó
Nói được và làm được, thế
mới hay
Đừng nói suông như gió
thoảng mây bay
Không ích lợi, lại còn
mang ảo tưởng
Vườn thạch thảo, còn có
hoa cẩm chướng
Có hướng dương nhìn theo
nắng lịch xinh
Nhưng còn kia, lặng lẽ một
đóa quỳnh
Trông diễm ảo khi màn đêm
buông xuống
Cứ làm đi, nụ thời gian nở
muộn
Vẫn còn hơn đứng ngó và
nói suông
Đá đơm bông trên mảnh đất
không vun
Như số không vẽ vời hoa
trào lộng.
Nếu một mai có về thăm
Quê Mẹ!
Mặc Giang * Tháng
03-2005
Nếu một mai có về thăm quê
mẹ
Tôi sẽ đi xem ngõ trước
cửa sau
Để nhìn trông nơi cắt rốn
chôn nhau
Những gì còn và những gì
đã mất !
Nếu một mai có về thăm quê
mẹ
Tôi sẽ thăm những nấm mộ
họ hàng
Xin chân thành khấn nguyện
ba nén nhang
Vờn vợn khói, xa rồi, xa
xa mãi !
Nếu một mai có về thăm quê
mẹ
Tôi sẽ đi thăm ngõ vắng
đầu thôn
Để lắng nghe những âm vọng
nỉ non
Còn đọng lại bên bờ rêu dĩ
vãng !
Nếu một mai có về thăm quê
mẹ
Tôi sẽ đi thăm bến vắng bờ
sông
Để nhìn trông bong bóng
nước trôi dòng
Còn vương vấn bóng hình
xưa tích cũ !
Nếu một mai có về thăm quê
mẹ
Nhìn mấy hàng cau rũ bóng
lưa thưa
Ước gì còn bé nhỏ như ngày
xưa
Để không thấm cuộc đời
nhiều tan vỡ !
Thăm quê mẹ để trông về
nỗi nhớ
Và trầm ngâm trong nỗi nhớ
tìm quên
Những ngày qua, còn gì
nữa, thênh thênh !!!
Những hôm nay, dấu mờ
loang cát bụi !!!
“Cây muốn lặng,
mà gió chẳng chịu
ngừng” !
Mặc Giang * Tháng
03-2005
Cây muốn lặng mà gió chẳng
chịu ngừng
Không chủ quan, không
thiên vị, lưng chừng
Mà phải luận thế nào cho
phải phải !!!
Câu nói đó, người ta
thường nói mãi
Biết làm sao phân biệt
đúng hay sai
Một khi nghe những lý luận
dong dài
Từ đơn sơ, ngày càng thêm
phức tạp
Cây muốn lặng đã đến hồi
đối đáp
Tiếng đã thành lời, không
thấm không đau
Nói mà khi cát đá chưa lên
màu
Còn ấm ức bảo rằng cây
muốn lặng
Gió hỡi gió, vì đâu thành
gió xoắn
Rồi gió trốt, gió trôn,
gió dọc, gió ngang
Gió tả tơi, gió vùi dập,
bạo tàn
Gió tan tác đất trời tuông
thịnh nộ
Rồi cây ngã, cây nghiêng,
cây sụp, cây đổ
Gió rung cây, cây rung
gió, vì ai ?
Tại cây, tại gió, hay tại
cả hai
Hay bỡi có cái này, mới
sinh ra cái nọ
Cây có mặt, vươn giữa
trời, đẩy gió
Gió trống không, nhưng
khởi động, thành hơi
Cứ thế,
đẩy-đưa-truy-cản-đàn-hồi
Khi chìm lắng, khi bất
thường, hỗn độn
Khi lặng yên, coi chừng,
cơn nguy khốn
Bức ép nhiều, tạo sức bật,
lớn hơn
Biết nhận nhau, và đối đãi
bình thường
Biết nương nhau, và nhường
nhau, tốt nhất
Gió nhè nhẹ như cung đàn
trổi bậc
Cây rung rung như hoa lá
mỉm cười
Cuộc đời mà được như thế :
thật đẹp tươi
Nhân gian mà được như thế
: hòa điệu sống
Cây đu đưa, nhờ gió kia
khởi động
Gió bay bay, nhờ kẽ lá
rung cây
Cõi trần gian cùng dung
chứa đong đầy
Thì nhân thế sẽ bình yên
biết mấy !!! |