01.
Vô âm, cất tiếng thành lời !
02.
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng !
03.
Mặt nạ cuộc đời !
04.
Bình minh chưa ló dạng !
05.
Tử Thần đang ở đâu thế nhĩ !
06.
Vầng thơ còn đó, đẹp thay !
07.
Là thi sĩ, nghĩa là . . . !
08.
Cuộc đời như một cái máy !
09.
Nhìn băng tuyết lở, hờn căm !
10.
Thương những gia đình bất hạnh
Vô âm, cất tiếng thành lời !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Từ trong một cõi đi về
Ta nhìn huyễn tượng chưa hề chia xa
Từ trong một cõi ta bà
Ta nghe sinh tử là nhà thế nhân
Từ trong vạn hữu phù vân
Ta tìm cát bụi lựa lần mà đi
Nghe không một cõi huyền vi
Hóa đài lân thể li ti tạo thành
Nghe không nhất dạ điểm canh
Hồ thu bóng nguyệt nghiêng vành trăng soi
Cho hay nay lở mai bồi
Lở thời vun lại, bồi thời lở ra
Sinh thời phù thế là nhà
Tử thời cát bụi cùng ta trở về
Ô hay bùng vỡ cơn mê
Leo đồi huyễn mộng vỗ về ta chơi
Vô âm, cất tiếng thành lời !
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Những gì đã qua, đã nhớ, đã quên
Những gì đã qua, chưa nhớ, chưa quên
Để lưu dấu một đời, đi đi mãi
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Những gì của ta, còn mất, đâu rồi
Dù có gần hay ở tận xa xôi
Gom góp lại làm hành trang dấn bước
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Những khổ đau có mặt mọi nẻo đường
Những thân thương như ngọn gió đầu sương
Dù ra sao, ta vẫn xin gìn giữ
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Dù tàn phai những dấu vết xa xưa
Dù phôi pha theo năm tháng nắng mưa
Nhưng đã khoét một đời ta loang lở
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Ngẫm cuộc đời đã từng bước đi qua
Khi bình thường khi vùi dập phong ba
Rồi tất cả cũng lùi về quá khứ
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Bụi Trường Sơn còn nhả khói bay bay
Cát Biển Đông còn bồi lở đêm ngày
Để góp nhặt chút tro tàn sót lại
Ta tìm lại rêu mờ trong dĩ vãng
Để nhìn ta và nhìn cả cuộc đời
Bãi tang thương còn dấu vết tơi bời
Như dấu ấn nhận chìm băng thế kỷ !
Mặt nạ cuộc đời !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Chợt nhớ lại những quán hàng trẻ nít
Trưng bày ra bán đủ thứ đồ chơi
Cái gì cũng có, đủ thứ trên đời
Thật ngộ nghĩnh nhớ qua hình mặt nạ !
Mặt gì cũng có, nhỏ to đủ cả
Từ dễ thương đến những thứ dữ dằn
Từ ngây ngô đến hung bạo nhe răng
Người, vật, bướm, chim, quỷ, ma, dã thú
Đứa nhát gan, rụt rè không dám thử
Đứa to gan, chụp, giành, giựt, đeo chơi
Rồi cùng la, cùng chí chóe tơi bời
Mới con nít mà lắm trò như thế
Chợt nghĩ lại, con người tôi, sao nhẽ !
A thì ra, đủ thứ mặt nạ trên đời
Tuy nhìn nhau, tuy nói nói, cười cười
Nhưng ẩn chứa, phủ che nhiều gương mặt
Cuộc đời, là một chốn gian ngoa kỳ quặt
Trường đời, là một bãi giả trá đủ màu
Mặt thật của con người, thật khó hiểu nhau
“Đo lòng người”, còn khó hơn “dò sông, dò biển”
Hèn chi, dụ con nít mà bày ra lắm chuyện
Vì trẻ con, nên mượn mặt để mang
Khi lớn lên, đâu cần mượn để quàng
Một gương mặt nhưng đủ hình đủ dạng
Nghĩ riêng tôi, đã ê càng, chán ngán
Còn huống chi, nghĩ người khác trong đời
Hiểu được nhau thật khó lắm ai ơi
Bỡi trần thế, nhân gian, nhiều mặt nạ !!!
Bình minh chưa ló dạng !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Đêm đã dài mà sao chưa được sáng
Ba mươi năm, đâu phải ít ỏi gì
Một phần ba thế kỷ, nhớ kỹ đi
Một phần ba đời người, còn chi nữa
Đâu có ngắn mà dằn co kèn cựa
Ba mươi năm đã quá đủ quá dài
Thế hệ già nua, rũ mục tuyền đài
Thế hệ tiếp theo, đã kề miệng lỗ
Thế hệ đàn em đã dài gian khổ
Con đường hầm vùi lấp ba mươi năm
Ánh sáng mịt mờ le lói xa xăm
Bồ hóng phủ mái tường rêu mấy lớp !
Thế hệ chúng ta, một đời bì bọp
Cũ cũng đeo mà mới cũng nửa vời
Ngả ba đường đều cuốn hút chơi vơi
Đẩy hai chiều xát xây mòn sông núi
Hoàng hôn xuống bóng đêm về tăm tối
Đã mù mờ mà lại thiếu trăng sao
Nghe vi vu thoang thoảng gió xạc xào
Đêm chưa hết màn đêm còn dày lắm
Nước Biển Đông vơi đi mùi muối mặn
Dãy Trường Sơn mờ sương khói sơn khê
Ba mươi năm đom đóm vẫn lập lòe
Ráng chớp nháy bình minh chưa ló dạng !!!
Tử Thần, đang ở đâu thế nhĩ !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Này Tử Thần, đang ở đâu thế nhĩ !
Ngươi là đàn ông hay là đàn bà
Vốn thật tình nên tôi muốn hỏi qua
Để dễ bề khi mở đầu vào chuyện
Trong thiên hạ xưa nay đều bắn tiếng
Sống không sao mà chết tại Tử Thần
Khi nhà ngươi đã bắt họ theo chân
Chỉ có chết chớ hết phương cựa quậy
Nghe như thế nhưng tôi chưa có thấy
Nghe thì nghe như thiên hạ đồn rằng
Chứ lạnh tanh như giá tuyết đóng băng
Tôi không thấy nhà ngươi ra sao cả
Tôi muốn hỏi vì tôi nghe thấy lạ
Nếu linh thiêng ngươi hãy nói cho nghe
Như tôi đây, khi nào chết vậy hè
Nếu có giỏi thì cho tôi biết trước
Hay “thiên cơ bất khả lậu”, không được !
Nếu nói ra, còn gì nữa, thiên cơ !
Hay bày ra những huyễn hoặc mập mờ
Để dọa nạt cho người đời khiếp sợ
Không có hỏi chơi đâu, đừng tưởng bở
Này Tử Thần, có thật có hay không
Hay vẽ vời ba cái chuyện lông bông
Vốn không biết nên bày trò vớ vẩn
Suy nghĩ đi, rồi cho tôi tiếp cận
Hay hiện hình nói thật cho tôi hay
Nếu hay hơn, cho thấy cả mặt mày
Thôi chấm dứt và chào nghe, Thần Tử !!!
Vầng thơ còn đó, đẹp thay !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
“Đố ai quét sạch lá rừng
Để ta kêu gió, gió đừng rung cây”
Đố ai đón hết vầng mây
Để ta chận lại, mây nầy thôi bay
Đố ai làm nước không lay
Để ta gọi sóng đừng đày gió sương
Đố ai quét sạch bụi đường
Để ta kêu bụi đừng vương vãi nhiều
Đố ai nhặt hết cô liêu
Để ta nhốt lại buồn hiu một nhà
Đố ai nhặt hết thơ ca
Để ta thôi động âm ba tao đàn
Đố ai nhặt hết trăng vàng
Để ta thôi bắt đường ngang lối về
Đố ai chận nước bờ đê
Để ta gọi nước vỗ về bên sông
Đố ai cắt giá mùa đông
Để ta kêu rét đừng trông lạnh lùng
Đố ai nhặt hết thu vàng
Để ta gọi lá đừng tan lìa cành
Đố ai sống hết xuân xanh
Để ta cho trẻ không thành già nua
Đố ai đếm hạ mấy mùa
Để ta gọi nóng chào thua oi nồng
Đố ai nhặt hết diêu bông
Để ta kêu én đừng hòng se tơ
Đố ai đón hết vầng thơ
Để ta gát bút trông chờ mà chơi
Nếu không, ta viết mấy lời
Thành câu thi phú cuộc đời của ta
Cho đời ý vị vậy mà
Như câu tục ngữ, như ca dao này
Vầng thơ còn đó đẹp thay.
Là thi sĩ, nghĩa là ...!
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Là thi sĩ nghĩa là ru với gió
Ôm bóng đêm nói chuyện với trăng sao
Tai có thể nghe ngàn vạn lý xạc xào
Mắt có thể thấy khuất muôn trùng vời vợi
Là thi sĩ không thấy mình trơ trọi
Cỡi sông ngân nói chuyện với thiên hà
Vượt cung trăng để thăm viếng Hằng Nga
Căn gác nhỏ nhưng nhìn trời đất hẹp
Nhìn vũ trụ như bàn tay mở khép
Nhìn huyễn sinh như một hớp cà phê
Nhìn công danh thấy mặt mũi ê chề
Nhìn phú quí bèo nhèo đôi dép bỏ
Là thi sĩ gom vòm trời nho nhỏ
Sống riêng mình như một ốc đảo hoang
Còn thì còn như vạn hữu càn khôn
Mất thì mất li ti hơn hạt bụi
Vụt một cái đưa hồn lên đỉnh núi
Biến cái vèo có mặt giữa biển khơi
Phóng cái nhìn có mặt khắp nơi nơi
Vò một cái nát tan không tụ điểm
Chợt quay lại, mệt mỏi rồi, ngưng chuyện
Ly cà phê còn mấy giọt sau cùng
Nghiên cái ly, quẹt một cái, sạch chung
Gát ngòi bút trở về trong thực tại.
Cuộc đời, như một cái máy !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Ngẫm cuộc đời thật buồn cười không nhĩ !
Một trăm năm giỡn mặt những trò chơi
Nói hay ho thì là bảo một đời
Nhưng nói lại, khác nào như cái máy
Tuổi còn thơ bao nhiêu năm chạy nhảy
Dệt mộng mơ không quá nóc sân trường
Nhìn cuộc đời không qua khỏi từ chương
Hiểu cuộc đời bằng đầu non ảo tưởng
Khi lớn lên giữa dòng đời muôn hướng
Những bại thành nếm hương vị trần ai
Vui nhỏ nhoi nhưng cay đắng dài dài
Thời sung sức dũa mài nhiều bầm dập
Qua khỏi đó là thời kỳ xuống dốc
Sức mòn dần theo chiếc bóng thời gian
Đành cam tâm cho phận sự đã mang
Chứ thõa mãn thì phải cần xét lại
Chiều nghiêng bóng tuổi già thêm rã rượi
Máy đã mòn qua thao tác nhiều năm
Bồi cũng hư mà bổ cũng không xong
Đỡ sống chết, lão thành nên độc thọ
Máy ì ạch thêm tật nầy chướng nọ
Lại phát sinh đủ thứ bịnh trên đời
Ví con người như cái máy mà chơi
Như đã ví “con người là cây sậy !”.
Nhìn băng tuyết lở, hờn căm !!!
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Ta đã thấy những tảng băng
đang gầm gừ trên núi tuyết
Đã dài lâu nên long gốc cựa mình
Này băng ơi, trong trắng như tuyết trinh !
Đừng tan vỡ cho trần gian tang tóc
Băng tuyết lở, sẽ cuốn vùi tích tắt
Từ trên cao, tuôn đổ xuống còn gì
Cao nguyên, đồng bằng, thung lũng, có ra chi
Sẽ ngổn ngang, lều bều như biển trắng
Còn chi nữa, tuyết trong ngần xinh xắn
Còn gì đâu, băng giá lạnh lên ngôi
Trời nghiêng, loang lổ, trụt trồi
Đất nghiêng, úp ngửa núi đồi thành sông
Con người bé nhỏ như không
Vùi tan nát cả, còn trông nỗi gì
Khủng khiếp, dị kỳ
Lạnh tanh, biển tuyết
Một vùng hủy diệt
Chôn dưới giá băng
Băng tuyết đổ đất bằng tuôn đổ
Biển tuyết băng thống khổ băng ngang
Phũ phàng chi lắm phũ phàng
Đắng cay chi lắm vô vàn đắng cay
Trời không còn có ban ngày
Đất không còn có xéo dày ban đêm
Cuộc sống đổ xuống thềm tan nát
Cửa nhà trôi xơ xác ngửa nghiêng
Dị thời đồng chịu oan khiên
Đồng thời cùng chịu oán phiền cho ai
Trời đất đổ thiên tai
Cho trần gian nghiêng ngửa
Băng tuyết đổ tuôn dài
Cho tất cả tiêu ma
Còn chi nào cửa nào nhà
Còn chi nhân thế nào ta với mình
Ôi thống khổ điêu linh
Cho muôn người như một
Ôi tan hoang hài cốt
Cho xương thịt nát tan
Nhìn băng Bắc cực bẽ bàng
Nhìn băng Nam cực lại càng thê lương
Đất trời đã đổ tang thương
Tuyết băng núi đổ càng thương thảm nhiều
Xin đóng cửa tịch liêu
Nhìn một trời băng giá
Xin khép tiếng khóc cười
Nhìn một bãi tiêu vong
Nhìn băng tuyết lở, hờn căm !!!
Thương những gia đình bất hạnh !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Căn nhà này, sao hoang tàn đổ nát
Từ ngoài vào trong, sao vắng vẻ lạnh tanh
Nơi bàn thờ, nhiều mạng nhện bao quanh
Nhện cũng bỏ đi, vì không còn ruồi muỗi
Nơi sau vườn, cỏ cao bằng đọt chuối
Chuối trỗ buồng, rồi chín, héo, đeo cây
Nơi cửa trước không cài, bao lớp bụi phủ dày
Khu xó bếp xác xơ, tro tàn bay muốn hết
Mái nhà tranh như rổ nang, đan kết
Đếm sao trời, không thiếu ánh sao thưa
Trên nền nhà lưu lại những vết mưa
Mùi ẩm thấp đóng rêu xanh mấy lớp
Bên bờ ao, cá ngậm tăm, không đớp
Súng chen bèo buồn ủ dột lặng thinh
Chim bay ngang vương theo bóng in hình
Vẽ thành nét “cửa nhà ai vô tự”
Chợt ngẫm nghĩ rồi đâm ra tư lự
Căn nhà này nhớ có mấy anh em
Không lẽ nào thần sống đã gạch tên
Hay không lẽ loạn ly đều đi cả
Mấy ụ đất hơi nhô trông thấy lạ
Lại nghiêng nghiêng theo hàng lối bên hè
Đến gần trông, thấy lành lạnh hơi e
Đọc những chữ ngoằn ngoèo trên tấm gỗ
À, thì ra đây là những nấm mộ
Nào cha, nào mẹ, nào anh, nào chị, nào em
Hướng mắt về nơi nào đó buồn tênh
Để hình dung trên quê hương mình,
Còn bao nhiêu những gia đình bất hạnh !!! |