01.
Tôi không có bán thơ đâu !
02.
Nơi quê nghèo nho nhỏ !
03.
Tôi phải chết !
04.
Tôi phải sống !
05.
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
06.
Phải biết sống và bình yên vững sống !
07.
Đổi thành họ “ĐỔ” !
08.
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá !
09.
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo !
10.
Những vành Hoa Thế Hệ !
Tôi không có bán thơ đâu !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Nhớ Hàn Mặc Tử bán trăng
Nhớ người khố rách làm văn bán nghèo
Cơ cùng ai bán mốc meo
Sơn khê ai bán giữa đèo hoang vu
Còn tôi xin bán cái ngu
Bán luôn cái dốt mặc dù chẳng mua
Bán luôn những cái hơn thua
Chỉ xin giữ lại quê mùa mà chơi
Bán luôn phi thị cuộc đời
Chỉ xin giữ lại cơ ngơi an bình
Bán luôn danh lợi lưu linh
Chỉ xin giữ lại nguyên trinh độc hình
Có ai mua được chình ình
Để tôi bán nốt nhục vinh đã nhiều
Bán luôn trưởng giả quan liêu
Bán luôn cái lạnh cuối chiều mùa đông
Bán luôn bèo bọt trôi dòng
Chỉ xin giữ lại bờ sông lần về
Bán luôn những cái nhiêu khê
Để coi trong nỗi ê chề ra sao
Bán luôn đến cả trăng sao
Chỉ xin giữ lại cây đào trước sân
Bán luôn những cái phong trần
Cho luôn chiếc bóng phù vân trôi bờ
Nhưng tôi không bán vầng thơ
Để tôi nhìn nó hững hờ tôi chơi
Mang thơ đi khắp cuộc đời
Rải thơ cùng khắp chơi vơi trên ngàn
Dù ai đã bán trăng vàng
Còn tôi gõ tiếng tao đàn thân thương
Dù ai khép lại nẻo đường
Nhưng thơ tôi đó, vương vương vô cùng !
Nơi quê nghèo nho nhỏ !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Tôi thương mái nhà tranh
Nơi quê nghèo nho nhỏ
Những ngày xa xưa đó
Dọc nước cạnh bờ ao
Cùng bọn trẻ ồn ào
Khắp thôn trên xóm dưới
Những đứa trang lứa tuổi
Vui giỡn những trò chơi
Sung sướng nhất cuộc đời
Là thời xưa bé nhỏ
Một tiếng kêu đâu đó
Là cả lũ hè nhau
Lấp ló trông trước sau
Là cùng nhau vọt lẹ
Bao năm trời như thế
Nên mọi nẻo trong làng
Khắp ngõ hẻm cùng hang
Như bàn tay năm ngón
Mỗi khi mùa nước lớn
Chặt chuối kết làm đò
Đẩy sào chạy ro ro
Té nhào lăn bì bõm
Đêm về bắt đom đóm
Bỏ trong bọc làm đèn
Cùng chí chóe rùm beng
Đèn của ta sáng quá
Qua rồi mùa lá mạ
Lúa gặt đổ đầy đồng
Mót từng bó ngóng trông
Chờ những khi đổi cốm
Khắp cùng trong lối xóm
Tiếng đập lúa hòa vang
Bọn trẻ kéo một đàn
Mà chơi trò cút bắt
Rạ, xót ơi là xót
Ù té, chạy ra sông
Nhảy xuống nước ùm ùm
Nước mềm môi dịu ngọt
Rồi tập tành đến lớp
Đánh xuôi ngược trường làng
Trôi theo bước thời gian
Qua rồi ngày thơ ấu
Đến nay nhìn theo dấu
Thỉnh thoảng nhớ xa xưa
Lại nhung nhớ sao vừa
Nơi quê nghèo nho nhỏ
Và thời xa xưa đó
Tuổi trẻ của tôi ơi !
Tôi phải chết !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Tôi phải chết, cố nhiên, ai cho sống
Dù có cho cũng chẳng sống nổi mà
Khi tấm thân đã đến chỗ trầm kha
Dù cho sống cũng lắc đầu, muốn chết
Tôi phải chết, vì cuối đời, thấm mệt
Đã bao năm đập dũa biết bao lần
Nên tiêu điều, tàn tạ cả tấm thân
Sống không nổi, làm sao mà chẳng chết
Tôi phải chết, đúng rồi, sống chi mệt
Đến cuối đường kết thúc mọi lối đi
Nằm ì thêm, khốn khổ, chớ ra gì
Dứt cái một, lìa đời, cho sướng quách
Tôi phải chết vì châu thân lìa mạch
Sức không còn mà lực cũng tiêu ma
Như mũi tên đã đi đến cuối đà
Nên chúi mũi cắm đầu lao xuống đất
Tôi phải chết có nghĩa là sẽ mất
Sống không xong khi chết bảo sao còn
Nhưng trong đời sẽ có những cái hơn
Danh, ô danh, và còn ai nhắc nhở
Tôi phải chết để đi vào muôn thuở
Cùng nhân gian sẵn một lối đi về
Cả một đời còn gì nữa mải mê
Cho chật đất và trần gian choáng chỗ
Tôi phải chết vì tôi cần phải chết
Bụi đã tàn mà cát cũng tiêu sơ
Tôi phải đi, kìa, cát bụi đang chờ
Đón cái mới và ngày mai xuất hiện.
Tôi phải sống !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Tôi phải sống, hẳn chưa, không thể được
Dù có cho, nào đã đến trăm năm
Đường còn dài, đã vội vã nằm lăn
Bảo mở mắt nhìn đời, không động đậy
Tôi phải sống, thật không, chưa hẳn vậy
Kiếp trăm năm đếm thử được mấy người
Từ xưa nay, chưa kịp đến mấy mươi
Đã thứ lớp chen chân chầu thiên cổ
Tôi phải sống, cố nhiên, ai đánh đổ
Cứ sống đi, phải sống, đó là quyền
Cứ sống đi, và sống, lẽ tự nhiên
Cái Quyền Sống, thiêng liêng, ai dám động
Tôi phải sống cỡi phù sinh vào mộng
Ôm mơ màng nói chuyện với chiêm bao
Bách niên ư, huyết ẩm tại Vườn Đào
Nghĩa cao đẹp nhưng câu thề chưa vẹn !
Tôi phải sống bỡi dương trần đã vén
Bức màn nhung treo giá đổi tử sinh
Mỗi thế nhân trôi nổi bước đăng trình
Bồ hóng phủ rong rêu thêm mấy lớp
Tôi phải sống để nếm mùi tan hợp
Cho hợp tan ủ mặt nét tang thương
Cho đắng cay sắt cạn nước đoạn trường
Nhưng phải sống làm sao cho ý nghĩa
Chiếc bào ảnh trắng xanh vàng đỏ tía
Kiếp nhân sinh lăn lộn bạc sắc màu
Sống làm sao để lại bóng đêm thâu
Ghi một điểm nhạt nhòa dòng huyễn hóa.
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Mặc Giang * Tháng 03-2005
Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Mới lớn lên, vào ngưỡng cửa cuộc đời
Đời sẽ đưa em đi muôn vạn nẻo
Hồn xinh xắn nhuộm trần gian khô héo
Lòng thanh thiên vấy nhân thế gợn màu
Những trang sách học trò gởi lại phía sau
Và đời em sẽ trở thành một pho sách truyện
Này, những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Em sẽ đi, như những con tàu rẽ tuyến
Bụi thời gian, ngày thêm thấm dặm trường
Bụi không gian, ngày thêm thấm phong sương
Theo năm tháng, bào mòn bao sức lực
Thời thư sinh là cái thời đẹp nhứt
Tuổi trẻ thật dễ thương
Vui với mái học đường
Cùng bè bạn vui chơi trang đèn sách
Giữa trường học, trường đời, đôi bờ ngăn cách
Tôi nói trước với em, dù chỉ đôi câu
Nhưng rồi em sẽ hiểu thật thâm sâu
Những câu đó là những lời chân thực
Giữa hai nẻo, còn nhiều lằn mức
Em dần xa tuổi ngọc thiên thần
Vào cuộc đời, đối diện tân toan
Em sẽ đi trên nhiều gai góc
Này, những em bé nhỏ của tôi ơi !
Những ngày xưa em khóc
Vì những bài học, mở khóa không ra
Sợ thua chúng bạn, sợ thầy cô la
Nhưng ngày nay em khóc, vì đời không như em nghĩ
Sách vở là những huyền mơ, ly kỳ, mộng mị
Trường đời là những hiện thực, cạm bẩy, tạp đa
Sách vở kia, không phải của em, mà của người ta
Còn hôm nay, không phải dạo chơi, mà người trong cuộc
Em ơi, hãy thắp ngọn đèn trong tâm làm đuốc
Em ơi, hãy giữ đôi mắt thương yêu nhìn đời
Dù nay mai, có những lúc chơi vơi
Sẽ phí phạm nhiều tâm tư, trí lực
Xin chúc các em, tròn đầy hạnh phúc
Đường nhân gian em sẽ bước đi qua
Đường trần gian em sẽ nếm phong ba
Và thưởng thức bản trường ca nhân thế !!!
Phải biết sống, và bình yên vững sống
!
Tháng 03—2005
Tôi còn nhớ, những ngày xưa mẹ nói
Khi lớn lên đối mặt với trường đời
Dù làm gì vẫn chừa lại một nơi
Sống có hậu lương tâm nghe không thẹn
Khi ra đi như đò ngang rẽ tuyến
Bão tố nhiều chỉ mong được tồn sinh
Một ra đi theo định hướng đăng trình
Phải đón nhận thế trần phiêu lưu lắm
Đời sẽ thấm ngọt, bùi, chua, cay, mặn
Càng bước đi càng thêm thấm thật nhiều
Làm bao nhiêu càng đón nhận bấy nhiêu
Càng thấu hiểu những gì xưa mẹ nói
Áo mặc qua đầu, làm sao qua khỏi
Gội gió sương làm sao tránh phong trần
Nhưng làm gì, phải nhớ giữ đức nhân
Thì sẽ dễ tựa nương hòa điệu sống
Vũ trụ mênh mông, lưới trời lồng lộng
Vạn vật cùng chung, dưới ánh mặt trời
Như thể châm ngôn, đâu phải chuyện chơi
Lại còn tòa án lương tâm chế ngự
Đạo nghĩa, là một lâu đài dinh thự
Đức nhân, là kiền thạch trụ ba chân
Mỗi hành vi, nghĩ kết quả, lượng phân
Lưỡi phải uốn bảy lần trước khi lên tiếng
Cùng cực tất biến
Thái cực tất suy
Duy nhất an vi
Tại trung hữu lộ
Khổ, phải khổ, và nếm mùi gian khổ
Lạc, phải lạc, và nếm vị lạc an
Người trần gian không nên sợ thế gian
Phải biết sống, và bình yên vững sống.
Đổi thành họ “ĐỔ” !
Tháng 03—2005
Ở trong đời, người ta không chịu đổi tên
Mà thường hay đổi họ
Có một điều vô cùng kỳ ngộ
Không ai giống ai, mà tất cả lại giống nhau
Dù ở tỉnh, ở thành, hay ở bất cứ nơi đâu
Khi đã đổi, là đổi cùng một họ
Họ này họ kia, dài dòng chi khó
Chữ Đ ghép Ổ ngắn ngủn mới kỳ
Hễ có chuyện gì, không hỏi tên chi
Mà gọi trúng phóc, đúng là họ “ĐỔ”
Dù dị dù đồng, giống nhau ở chỗ
Câu nói ra, cũng giống mới kỳ khôi
Đó là câu : “chuyện đó không do tôi
Tôi đâu dính dự, mà do người khác”
Một điều nữa, cũng vô cùng kinh ngạc
Cái họ nầy không phân biệt riêng ai
Dù già trẻ, gái trai, lê thứ, anh tài
Khi ứng xử đều dùng chung mới lạ
Họ ĐỔ Thừa, không cần giấy tờ tùy thân gì cả
Lại xuyên qua châu lục, di trú, chủng tộc, quốc gia
Chuyện thơm tho, danh giá, ban khen, xía đến có ta
Chuyện đổ bể, tiếng tai, thất bại, biến thành họ Đổ
Nếu làm nhỏ, chỉ gây ít nhiều phiền nộ
Nếu làm to, mà “Đổ”, mới thật chết người
Mỗi một khi mà thiên hạ muốn khui
Thì láo liêng, bịp bợm, núp giòng họ “Đổ”
Vì nhân thế, nên thế nhân khốn khổ
Vì trần gian, nên gian tận đổ thừa
Việc thấy êm thì trân tráo dạ thưa
Nhắm chưa ổn như gà toi mắc nước
Dùng họ nầy họ nọ, ít ai nhớ được
Nên dùng chung một họ dễ nhớ nhất trong đời
Khi bình thường, dùng họ thiệt danh-giá-vọng-nòi
Khi thấy biến, đổi ngay thành họ “Đổ” !!!
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá !
Tháng 03—2005
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Từ nữ nam đến lớn nhỏ, trẻ già
Mỗi thời kỳ khi đã bước đi qua
Còn đứng vững đường đường, đâu phải dễ
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Dù bình thường hay quyền quí cao sang
Dù thứ dân hay lá ngọc cành vàng
Đều xơ xác bỡi trần gian đập giũa
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Từ nội gia đến xã hội con người
Từ năm ba đến mấy chục mười mươi
Khi nhìn lại đều rùng mình ngán ngẫm
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Từ thân sơ đến thế thái nhân tình
Sống bình thường hay ôm mộng ba sinh
Cũng xây xát biết bao phen chìm nổi
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Trả tuy nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu
Nhớ những khi về trên gác cô liêu
Mới thấm thía đời mình nơi quán trọ
Trong cuộc đời, cái gì cũng trả giá
Còn sống thì còn trả bỡi chưa xong
Trả đến khi nằm tắt ngủm, đi đong
Mới kết thúc cuộc hành trình chấm dứt
Nếu biết sống, biết điều, biết chừng mực
Không phong trần nào có ngại gió sương
Không tang thương nào có ngại đoạn trường
Mà cứ sống ung dung dầu vẫn trả
Nếu biết sống, luôn luôn thầm khẽ bảo
Muốn làm gì, có mức độ, nghe chưa
Thì dù cho trời có nắng hay mưa
Cũng không ngại, huống gì là trả giá !!!
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo !
Tháng 03—2005
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Khép khung trời dù bão táp sương sa
Khép âm u dù mưa gió bốn mùa
Đếm từng bước trên đường dài thân phận
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Ngày dài thêm chống chõi tháng năm dài
Đêm dài thêm mòn lối cũ hôm mai
Để thương tiếc những vì sao heo hút
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Đom đóm bay lạc lõng thắp đêm trường
Đếm canh tàn tiếng quốc vọng kêu sương
Vừng đông tỏa nhưng bao giờ được sáng
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Lá bạc màu rũ cánh đọng ngân sương
Nhụy cũng tàn mà sắc cũng phai hương
Nhìn cô vọng rã rời thân tam thể
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Nắng có lên không đủ ấm tình người
Nét tang thương luôn đè nén nụ cười
Sương khói đọng mái tường rêu mấy lớp
Em thấy đó, nơi xa mờ hoang đảo
Dòng thời gian gõ tiếng núi vẫn non
Sóng nhấp nhô từng nhịp nước không mòn
Thuyền vẫn đợi bến đò ngang đưa khách
Khi đã gọi là theo dòng lịch sử
Cũ qua rồi thì mới phải sang trang
Hãy viết lên những đen đỏ xanh vàng
Cho đậm nét những vết mờ bôi xóa.
Những vành hoa thế hệ !
Tháng 03—2005
Ta không quên những gì xa xưa cũ
Dù thời gian có phải mãi bước đi
Dù ra đi, có làm được những gì
Theo dòng chuyển quá hiện tương truy tán
Ta vẫn nhớ, ngọn đèn khuya khô cạn
Trắng đêm dài nhắn gởi những tâm tư
Dù đã qua, chưa tới, hay bây chừ
Đường chân chánh vẫn ngàn đời thiện mỹ
Dù không gian có đổi thay, ừ nhĩ !
Dù thời gian có nhanh chậm, đương nhiên !
Núi bên non vẫn còn đó linh thiêng
Đèo bên dốc vẫn trơ trơ tuế nguyệt
Lúa gặt xong, gieo mạ non xanh biếc
Mộng đơm bông chờ lúa chín hoen vàng
Đã qua rồi những nhỏ giọt lầm than
Mùi gạo mới thơm thơm tình quê mẹ
Nước còn đó tự đầu nguồn khe khẽ
Khơi thành dòng ươm mạng mạch tốt tươi
Bóng già nua chống gậy mỉm môi cười
Trông gật gụ, thế đủ rồi, mãn nguyện
Những ngày qua như dòng lưu tích chuyển
Những ngày nay nứt nẻ vá ruộng đồng
Những ngày mai hoa trái sẽ đơm bông
Ta kết lại những vành hoa thế hệ. |