01.
Thương người phế binh (370)
02.
Hãy nói dùm tôi
03.
Sao lại khóc !
04.
Gởi cho người và gởi cho ai !
05.
Trả lời đi anh !
06.
Em đừng hỏi !
07.
Đâu nguồn cảm hứng !
08.
Xác xơ cát bụi đón mời tử sinh !
09.
Hoa nở giữa rừng hoang
10.
Đường dài, nào có ngại chi ! (379)
***
Thương người phế binh !
(Viết để thương người phế
binh, và cảm ơn
đến những ai còn nghĩ đến
người phế binh).
Mặc Giang * Tháng
5—2005
Tôi thấy rồi anh, lê đôi
nạn gỗ
Tôi thấy rồi anh, rê chiếc
xe lăn
Chinh chiến qua rồi, ai
thương ai nhớ
Thân phận phế binh, một
kiếp nhục nhằn
Tôi thấy rồi anh, người
mất một tay
Tôi thấy rồi anh, người
mất một chân
Một tay xin nhớ, ôi cuộc
chiến này
Một chân xin nhớ, ai người
chinh nhân
Tôi thấy rồi anh, người
mất đôi tay
Tôi thấy rồi anh, người
mất đôi chân
Lết lê từ đó, ngày lại qua
ngày
Khổ đau từ đó, thân chẳng
toàn thân
Làm trai khi đất nước đao
binh
Gìn giữ quê hương phó phận
mình
Người thác, cho tròn hồn
lịch sử
Người còn, dù chẳng vẹn
thân hình
Một thuở chiến bào bay
khói lửa
Một thời oanh liệt chí
hùng anh
Một phần thân thể non sông
giữ
Một phế binh già nhớ tuổi
xanh
Chinh chiến qua rồi ai nhớ
thương
Ngày xưa vì nước gọi lên
đường
Ngày nay vì nước ôm thân
phận
Khắp cả miền quê đến phố
phường
Phế binh, in ấn khắp gần
xa
Mặt báo, cốp bi, rải mọi
nhà
Còn chiếu thành phim cho
rõ ảnh
Cảm ơn người nhắn gởi dùm
ta.
************
Hãy nói dùm tôi !
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Hãy nói dùm tôi,
Quê hương mình sao còn
nhiều gian khổ
Người dân tôi, còn đợi đến
bao giờ
Tấm thân gầy, đong tàn tạ
xác xơ
Tâm trí mỏi, đầy những
khoen vết tích
Hãy nói dùm tôi,
Dòng nghiêng ngửa, ngửa
nghiêng thuận nghịch
Đừng phóng lao, mà hàn gắn
đau thương
Đừng đắp mô, mà san phẳng
mọi đường
Vượt ghềnh thác, bắc nhịp
cầu dấn bước
Hãy nói dùm tôi,
Dòng chuyển hóa, người sau
nương kẻ trước
Biết noi gương, và tránh
những lỗi lầm
Biết lắng nghe những tiếng
nói âm thầm
Để chỉnh trang mọi đường
đi nước bước
Hãy nói dùm tôi,
Từ thằng Cu con Hẽm, khi
được lên quyền chước
Nắm quyền uy tế thế, chứ
không cậy uy quyền
An dân, bình thiên hạ, là
tiếng nói thiêng liêng
Chứ không phải, ngồi mát
ăn bát vàng, rệu rã
Hãy nói dùm tôi,
Đội đá vá trời, dù ngàn
năm cũng vá
Lấp biển dời non, dù muôn
vạn chẳng sờn
Đường đi khó, khó mấy cũng
đi, mới rõ thiệt hơn
Sức tiếp sức, người tiếp
người và trao từng thế hệ
Hãy nói dùm tôi,
Của anh, của chị, của em,
của tôi, dù ai cũng thế
Đất nước nầy, non sông nầy,
không phải của riêng ai
Mỗi chúng ta, chẳng qua
chỉ là những gạch nối dài
Cùng tác tạo, cùng đẩy xô
giữa dòng lịch sử.
****
Sao lại khóc !
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Sao không nói, mà hình như
em khóc
Đời ra sao, mà em khóc, em
ơi
Sao nhìn tôi, em không nói
nên lời
Tôi đã hiểu, đời em nhiều
đau khổ
Em đã khóc, khi quê hương
từ độ
Dòng máu tươi khơi sắc
thắm tuôn dòng
Máu xương nào đổ xuống cho
non sông
Máu xương nào nát tan cho
em sống
Tôi xin cảm ơn em, còn
rung niềm xúc động
Chuyện quê hương, dài đằng
đẵng xưa nay
Hồn rung rung thành lệ sử
đêm ngày
Niềm đau đó, không phải
riêng em, mà niềm đau dân tộc
Chúng ta hãy lọc qua từng
điểm mốc
Điểm mốc nào cũng mốc điểm
treo gương
Mỗi thời qua đều là của
quê hương
Nếu quá khứ, thì dành cho
lịch sử
Nếu hiện tại, là của ta đó
chứ
Học ngày qua để xây dựng
hôm nay
Học hôm nay để trao lại
ngày mai
Và đừng dẫm những bước đi
hoen ố
Khóc, tốt đó, nhưng không
phủ đầu, đánh đổ
Than, tốt đó, nhưng không
than vãn nói suông
Mà hãy cùng nhau đắp vá mở
đường
Mỗi tấc đất chông gai, mới
trở thành quê hương sông núi !
**************
Gởi cho người và gởi cho ai
!
Mặc
Giang * Tháng 5—2005
Vầng thơ ở trên ngàn, gởi xuống trần gian lao khổ
Hỏi trần gian đày nhân thế chi đau
Sao không đem tin yêu hy vọng tẩm màu
Để
nhân loại nhìn nhau trong tình người thân thiện
Vầng thơ của con tim, gởi những nơi chinh chiến
Cho miệng súng bẻ cong, cho bom đạn tịt ngòi
Thế giới xưa nay, máu biển xương đồi
Lửa thù hận cũng điêu tàn lịch sử
Vầng thơ của tình thương, gởi thành dòng tình tự
Phá tường thành phân chia ranh giới giàu nghèo
San bằng mọi chông gai lên thác xuống đèo
Cho nhân thế biết tương lân đồng đẳng
Vầng thơ mang vị ngọt, gởi đi vào biển mặn
Chận phong ba đừng xây xát bãi phù sa
Gọi năm châu khắp bốn biển là nhà
Cùng tôn trọng biên cương, và không nên xúc phạm
Vầng thơ của xinh tươi, gởi những nơi ảm đạm
Đá
đeo chi, đeo đá mãi đeo sầu
Từ
tuổi thơ cho đến bạc mái đầu
Thôi không còn tiếng kêu thương than vãn
Vầng thơ của tình bằng, gởi đi vào chúng bạn
Hãy bảo nhau nên thêm bạn bớt thù
Tranh chấp nhiều rồi cũng trả thiên thu
Sao không để an bình lên ngôi ngự trị
Vầng thơ của tình người, gởi về chân thiện mỹ
Nước mắt nào, nước mắt chẳng nghe đau
Dòng máu nào, dòng máu chẳng thẫm màu
Hỡi nhân loại đừng đày nhau máu lệ
Xin gởi những vầng thơ, những vầng thơ như thế
Gởi cho người và gởi đến cho ai
Gởi hôm nay và để lại ngày mai
Cùng gìn giữ cho trần gian tươi đẹp !
****************
Trả lời đi anh !
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Trả lời đi anh, tôi chỉ
hỏi một câu
Thật đơn sơ, nhưng cả đời,
không đáp nổi !!!
Tôi đã đi từ ngược dòng
lầy lội
Giá trả nhiều nhưng đáp số
chẳng ra
Chuyện nào do người,
chuyện nào do ta
Hay cả hai cùng thi nhau
kèn cựa !!!
Trả lời đi anh, hãy tìm
lại tro tàn trong khói lửa
Nói nhau nghe dù có mấy
thương đau
Đừng đẩy đưa như nước chảy
qua cầu
Rồi lặng lẽ như chiều
hoang tím ngắt
Trả lời đi anh, dù màn đêm
có tắt
Ta cũng thương vì đã quá
đêm thâu
Và chúng ta cũng đã bạc
đỉnh đầu
Còn gì nữa mà ngại làn tóc
trắng
Trả lời đi anh, bọc đường
che túi đắng
Dù ra sao, thấm vị đã
nhiều rồi
Dù Trường Sơn có nhả khói
núi đồi
Hay Biển Đông có tàn phai
sóng bạc
Trả lời đi anh, có còn
nghe tiếng hát
Những ngày xưa, từng cất
bước ra đi
Ghềnh thác cheo leo, dốc
đá thầm thì
Ta đã bước đường dài reo
thế kỷ
Trả lời đi anh, thật ngôn
như tự ý
Để ta cùng hội ngộ nẻo tâm
tư
Dù thời gian có chậm vẫn
còn dư
Còn hơn cá ngậm tăm chìm
đáy nước
Trả lời đi anh, một tiếng
thôi, quá được
Vẫn còn hơn khép cánh cửa
âm u
Mang vô ngôn gởi vào cõi
thiên thu
Để ngàn sau vẫn muôn đời
bí ẩn
Trả lời đi anh, ai chưa
từng tự vấn
Anh và tôi, cùng đang sống
một thời
Tôi và anh, cũng đã cuối
cuộc đời
Mở và đóng tuy hai chiều
nhưng một
Đường đi đã tột
Nẻo đến đã cùng
Anh và tôi có những điểm
tương dung
Sao không hiểu, vì cùng
chung mẫu số !!!
************
Em đừng hỏi ???
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Em
đừng hỏi, ngày mai rồi sao nữa
Ai
đã từng khẳng định được ngày mai
Khứ còn lầm huống chi chuyện chưa lai
Nếu không nhận, và sống trong hiện tại
Em
đừng hỏi, ngày mai như quan ải
Sao hôm nay không thật sự vun trồng
Bông lúa kia đâu tự dưng xanh ngát ruộng đồng
Nếu không có những bàn tay chăm bón
Em
đừng hỏi, từ đầu ngành cuối ngọn
Hiểu, chỉ mới là dòng tri thức chạy suông
Khi bước đi, mới tiệm tiến tròn vuông
Và
còn trải nhiều nét đau chấm phá
Em
đừng hỏi, cát bụi nào phơi sỏi đá
Nhật nguyệt kia còn lắm những phong sương
Huống chi ta bước trên vạn nẻo đường
Chứ giậm chân thì làm sao đến được
Giải ngân hà vẫn còn chim ô thước
Mỗi một năm chỉ gặp một lần qua
Thật là may ta còn có trong ta
Mỗi một ngày, cứ sống đi, đẹp tuyệt
Ngày nay đi, ngày mai em sẽ biết
Ngày mai làm, ngày mốt sẽ ra sao
Em
vững tin, và cứ thế tiêu dao
Từng ngày qua là từng ngày diễm tuyệt.
*************
Đâu nguồn cảm hứng !
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Có
người hỏi, từ đâu tôi cảm hứng
Để
mở đầu và viết những bài thơ
Tôi nói rằng cuộc sống, ấy là thơ
Và
nhân thế, đó là nguồn cảm hứng
Trần thế mênh mông, đứng chỗ nào cứ đứng
Trời đất bao la, nhìn chỗ nào cứ nhìn
Thế là thơ, và ý rộng thênh thênh
Chỉ có điều viết hay là không viết
Khi muốn viết, tự dưng mình sẽ biết
Trải thành thơ tức muốn nói những gì
Đừng đòi hỏi viết cho ai, và viết cái chi chi
Mà
hãy thả từng dòng reo nét chữ
Nhìn chỗ nào thiếu dư hay đọng ứ
Thế là thơ nương theo ý khơi dòng
Chờ nắng lên vội vã trải ra hong
Kẻo ẩm ướt, chưa kịp khô, meo mốc
Dưới thung lũng, như đồi cao đỉnh dốc
Giữa thâm u, như bát ngát trăng rằm
Ngồi một nơi nhưng thấy tận xa xăm
Và
cứ viết theo hồn thơ cất cánh
Khi đã viết, không đọng cô giới hạn
Không thời gian, không sáng tối, đêm ngày
Nếu muốn thì như phượng múa rồng bay
Còn nếu không như hồn thơ bỏ ngỏ
Có
phải không, hãy coi kìa, đó đó
Đọc đến đây, bạn đã thấy một bài
Viết cho mình hay viết cho những ai
Bảo là thơ hay là gì cũng được !!!
***************
Xác xơ cát bụi đón mời tử
sinh !
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Ngồi nghe tiếng gọi đêm khuya
Cảm cơ những nỗi chia lìa trần gian
Buồn trông mây ngủ trên ngàn
Thương vì sao lạc lang thang cuối trời
Buồn trông tiếng vạc buông lơi
Thương về một cõi chơi vơi muôn trùng
Canh khuya nghe tiếng lạnh lùng
Mịt mờ một cõi vô cùng phù sinh
Ngàn sao nhấp nháy lung linh
Ngàn xa ảo ảnh bóng hình thế nhân
Để nghe tiếng gọi phong trần
Phong sương tuế nguyệt lựa lần mà đi
Bao năm rồi cũng thế ni
Trăm năm rồi cũng xanh rì thiên thu
Rong rêu hoen ố mịt mù
Xanh cây mấy lá vàng thu lá vàng
Mờ mờ nhân ảnh đi hoang
Nay bồi mai lở còn loang lổ nhiều
Nghe thêm một tiếng cô liêu
Gõ
thêm một nhịp giữa chiều đầy vơi
Tu mi đã trắng một đời
Xác xơ cát bụi đón mời tử sinh !
*************
Hoa nở giữa rừng hoang
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Ai
có nghe cõi trần gian đau khổ
Ai
có nghe người nhân thế mỉm cười
Trên rừng hoang có những đóa hoa tươi
Mọc xen kẽ giữa cỏ cây hoang dại
Đời đau khổ bỡi phù du thành bại
Đời còn vui bỡi dạo bước nhân gian
Đem tin yêu đắp vá những bẽ bàng
Mang hy vọng gắn hàn trên đổ nát
Trong tiếng khổ vẫn còn nghe tiếng hát
Trong niềm đau vẫn vang vọng lời ca
Để
nhân sinh sống nổi cảnh ta bà
Cho con người vượt nhiều phen gió bụi
Thác róc rách trên đèo heo hóc núi
Nước khơi nguồn chìm nổi giữa lòng khe
Áo
gấm kia lại còn bọc vải the
Còn gai bố lại chai sần rách vá
Đường khổ ải hãy trèo lên dốc đá
Nhặt tiêu điều cho hết những tàn khô
Khơi rộng thêm cho thư thả ao hồ
Để
giao tiếp với suối nguồn sông biển
Đất bao la cản ngăn chi giới tuyến
Trời bao la chia cắt chi tầng không
Hãy nhìn kia cái giá buốt mùa đông
Vẫn còn ấm lửa hồng trong nắng hạ.
************
Đường dài, nào có ngại chi
!
Mặc Giang *
Tháng 5—2005
Ngồi yên một cõi lặng thinh
Sao nghe đến cả đời mình xưa nay
Đường đi nhìn lại thương thay
Rêu mờ còn giữ bóng này chưa tan
Thương không cát bụi bên đàng
Còn ghi dấu vết thời gian chưa mòn
Bóng chiều mở cửa hoàng hôn
Ráng chiều còn nán ửng son lưng trời
Tầng không đỡ ánh sao rơi
Còn in ánh xẹt sáng ngời mà chi
Tôi chưa quên những bước đi
Hỏi chi còn nhớ đến khi bước về
Núi đồi nào nhớ sơn khê
Dòng sông nào nhớ bờ đê đôi bờ
Như tôi còn nhớ tuổi thơ
Đến nay cũng nhớ dầu phơ mái đầu
“Qua cầu ngả bóng bên cầu”
Nước đi đi mãi nhịp cầu còn ghi
Xanh xanh mây nước xanh rì
Thời gian nào hỏi những gì thời gian
Lặng yên không một âm vang
Nhưng tôi nhớ mãi trên đàng tôi đi
Đường dài, nào có ngại chi ! |