Trang tiếng Anh

    Đạo Phật Ngày Nay

Trang tiếng Việt

   

...... ... ..  . ..  .  .
Mặc Giang – Thơ 35

01.  Chim ơi, như một giấc mơ ! (380)

02.  Tự chiếu rọi mình ! (381)

03.  Thương cảnh ngục tù ! (382)

04.  An bình từ đâu có ! (383)

05.  Ngày về, lại một chuyến đi ! (384)

06.  Còn đó cơn mê (385)

07.  Này những người tử đạo ! (386)

08.  Tương duyên tác trợ (387)

09.  Quê hương là khung trời muôn thuở ! (388)

10.  Ngươi là ai ? Ma Túy !!! (389)

 

***

Chim ơi, như một giấc mơ !

             Mặc Giang * Tháng 5—2005

 

Có con chim nho nhỏ

Bay ngang qua lưng trời

Hót lời ca ríu rít

Chim đã bay đi

Mất hút xa mờ

Hư không nào có hững hờ

Chim bay nào lưu dấu tích

Nhưng tâm trí tôi

Như một cái máy, tinh vi mắc xích

Nhìn khung trời, vẫn còn thấy bóng chim

Đi vào một cõi lặng im

Còn in dấu vết bóng chim xa mờ

Này con chim nhỏ ngu ngơ

Về đâu để tiếng ơ hờ tầng không

Chợt nghĩ cõi hồng

Vô tình chi lạ

Bao sinh vật hiện sinh chi tá

Tựu thành hình tán sẽ về đâu

Thà như mấy lớp biển dâu

Phù du tán tụ rầu rầu tang thương

Biển dâu nào có tơ vương

Tang thương nào có tư lường biển dâu

Sinh vật lại có cái đầu

Lại sinh cảm xúc lại xâu lưu tình

Nào như cát bụi tựu hình

Vô sinh vô cảm vô tình nào đau

Này chim hôm nọ qua mau

Tôi nghe không phải bờ lau bên đàng

Tiếng chim nho nhỏ còn vang

Bay đâu về tận miên man cuối trời

Hồng trần thắm những đầy vơi

Ai hay cơ cảm cuộc đời phù sinh

Chợt nghe tiếng gọi bên mình

Hữu vô tri giác tử sinh hai bờ

Chim ơi, như một giấc mơ !

 

************

Tự chiếu rọi mình !

             Mặc Giang * Tháng 5—2005

 

Tôi muốn thắp ngọn đèn khuya leo lét

Ngồi một mình nói chuyện với đêm thâu

Để lắng nghe những tiếng nói tinh cầu

Lần mò tới tận hoang mờ ốc đảo

 

Tôi tự vẽ cho riêng mình độc đạo

Hướng âm thầm khép kín nẻo tâm tư

Chốn trần gian luôn giỡn mặt hậm hừ

Rồi lại trách cuộc đời không tri kỷ

 

Nén góc cạnh để tô màu thẩm mỹ

Đè chông gai để bôi phết trơn tru

Lừa dối mình qua mặt những cái ngu

Cho thiên hạ không còn ai hiểu biết

 

Lòng trống rỗng, nhưng, một hầm bí mật

Kết giao lưu, nhưng, một lũy bao quanh

Khi một mình đếm lại những tròng trành

Nhưng bản ngã, vì mình, không bỏ cuộc

 

Chính ngươi, sợ rọi pha ngọn đuốc

Chính ngươi, đã hổ mặt nhà ngươi

Thì tại sao lại trách cứ cho người

Nếu họ hiểu dễ gì ngươi sống được

 

Tôi nhắm mắt nhìn khung trời phía trước

Tôi thu mình ngó lại quãng đường qua

Đã như thế thì đứng có kêu ca

Đèn khuya khoắc nhìn nhà ngươi rúng rẩy !

 

***********

Thương cảnh ngục tù !

              Mặc Giang * Tháng 5—2005

 

Ngồi một mình ở giữa trời câm lặng

Ta mới nghe rõ nét tiếng âm u

Ta bỗng thương cảnh sống của lao tù

Sức chịu đựng phi thường trong ngục tối

 

Ta không nói tội hay là không tội

Dù vô tình hay cố ý tạo ra

Mà chỉ thương cái cảnh của người ta

Phải đối diện một mình trong bóng tối

 

Người tù, tội, bao cực hình đánh đổi

Bóng theo hình độc thoại với riêng tư

Ngày dài thêm cho thấm thía thiên thu

Đêm dai dẳng cho tận cùng thống thiết

 

Mắt hằn sâu ngó khung trời biền biệt

Chân tay còng bó góc cạnh đơn cô

Trán ôm đầu cho nát những tàn khô

Mang thân phận đẳng đeo theo trọn kiếp

 

Họ đã sống, tháng ngày dài khủng khiếp

Tội tình chi, đành trả giá ngục tù

Nếu dị thường, phi những bậc trượng phu

Bất phùng thời nên thế thời phải thế

 

Sống thì dễ nhưng làm người đâu dễ

Hỡi nhân gian có thương lấy kiếp người

Sống tội, tù, mà vẫn cất tiếng cười

Thì phải nói sức con người ghê gớm !

 

***********

An bình từ đâu có !

             Mặc Giang * Tháng 5—2005

 

Cõi trần gian nên gian trần khá đủ

Đã mấy ai được sống thật an bình

An từ khi vừa mở mắt mới sinh

Bình tới lúc tàn đời, buông, nhắm mắt

 

Đời, đẹp như mơ ! Đó là lời kỳ quặc

Sống, đẹp như mơ ! Đó là nói hão huyền

Thân tiêu điều trải bao gánh truân chuyên

Đầu tàn tạ mấy lần thay tóc trắng

 

Nước biển nào không vương mùi biển mặn

Nước mắt nào không thấm vị thương đau

Trầu có ngon, nhờ thêm được miếng cau

Đời có thấu, nhờ trải nhiều tâm lực

 

Núi thăm thẳm nhờ chiều sâu đáy vực

Rừng thâm u nhờ cây cối điệp trùng

Sức tiêu hao nhưng tâm ý vô cùng

Thương những ai, vì trần gian lao khổ

 

Nước thanh lương vẫy cành dương cam lộ

Suối cam tuyền khơi nguồn mạch thanh lương

Người ơi người trao tiếng nói tình thương

Cho nhân thế hòa reo chung điệu sống

 

Ai làm được và lòng ai có rộng

Sống cho đời mới thật sống cho mình

Sống cho đời mới thật sống an bình

Sống như thế không bình an sao được !

***********

Ngày về, lại một chuyến đi !

             Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

    Ngày về, còn có cho ta

Sao nghe có tiếng còn xa ngày về

    Ngày về, còn có lê thê

Sao nghe có tiếng vỗ về chia tan

    Khi chưa cất bước lên đàng

Nào hay biền biệt mênh mang phương trời

    Khi chưa hun hút một đời

Nào hay sóng vỗ trùng khơi điệp trùng

    Đất trời tròn ngửa nắp vung

Vành cong như thể không chung một vòng

    Hay như vòng xoắn cong cong

Càng xoăn xoắn mãi càng vòng vòng xa

    Ô kìa, cuối nẻo đường qua

Đường đi lại đến đường xa ngày về

    Cuộc đời như một cơn mê

Ta không nói nữa, lỗi thề mai sau

    Ngày về, năm tháng lên màu

Phơ phơ bạc trắng hoa cau mái đầu

    Ngày về đừng có qua mau

Cho ta dừng bước bên cầu từ ly

    Ngày về, lại một chuyến đi !

 

*************

Còn đó cơn mê !

             Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

    Ngày  mai băng giá lên ngôi

Bên dòng chuyển hóa lở bồi tang thương

    Xác xơ cát bụi bên đường

Nắng mưa tàn tạ gió sương tiêu điều

    Ngày mai như tiếng vạc kêu

Lâu lâu vẳng tiếng quạnh hiu cuối trời

    Mịt mờ ảo ảnh chơi vơi

Nổi trôi bèo bọt trùng khơi sóng cồn

    Ngày mai rũ bóng hoàng hôn

Đường xưa còn có lối mòn đi qua

    Chân trời một góc sương pha

Vấn vương giả huyễn la đà bèo mây

    Ngày mai buông thả đôi tay

Cho hay còn mất đong đầy mà chi

    Khép hờ một khóe bờ mi

Nhìn trong cát bụi còn chi phong trần

    Ngày mai vẽ nét phù vân

Móc tranh phù thế treo tầng phù sinh

    Trần gian chiếc bóng vương hình

Nhân gian bỏ ngỏ tử sinh đi về

    Ngày mai, còn đó cơn mê !!!

 

************

Này, những người tử đạo !

              Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

Này những người tử đạo

Mượn danh là tôn giáo

Mà gây bao kinh khiếp

Có tội không, hỡi những con người tội nghiệp

Phàm làm người, tàn bạo đã khó dung

Tôn giáo nào làm những chuyện bung xung

Quá sỉ nhục, ô danh, ai chấp nhận

Với những đấng thiêng liêng

Ta không hề xúc phạm

Nhưng đối với các ngươi

Ta nói, thật tiếc lời

Bỡi các ngươi không còn chút tình người

Mọi ý nghĩa đã vùi chôn vũng thối

Đầu óc đã dập vùi trong đen tối

Tâm tư đã nhồi nhét mọi hờn căm

Thân đã trao và mắt lại lăm lăm

Chờ điểm thí cho hận thù phát nổ

Những hành tung của các ngươi, dễ sợ !

Những thù căm của các ngươi, kinh hồn !

Chỉ tội đấng thiêng liêng, mà các ngươi đã suy tôn

Thánh nào khải làm những trò như thế !

Nơi thờ tự, bất kể

Nơi nhà thương, không màng

Nơi phố chợ, vô can

Cứ lao tới, vì A-la mách bảo ?

Thánh A-la, một bậc phi phàm chí đạo

Chứ thánh nào lại bôi mặt dã tâm

Dạy cho tông đồ tàn bạo, lỗi lầm

Đất không dung, trời làm sao có chỗ

Tiếng con người, đánh đổ

Tiếng đồng đạo, chôn vùi

Tiếng thương yêu, đốt thui

Chỉ còn tiếng khùng điên sai khiến

Ta đã thấy, các ngươi đừng mượn tiếng

Đừng chắp tay, và đừng tiếng cầu kinh

Đừng có làm ô nhục đến thánh linh

Mà hãy thoát những mê hồn ác quỷ

Nơi nào cũng nổ bom, ma mị !

Nơi nào cũng banh thây, cuồng si !

Con đường nào cho các ngươi đi

Chỉ một lối hồi đầu, tỉnh ngộ !!!

 

**************

Tương duyên tác trợ !

             Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

Mỗi con người một phương trời cá biệt

Mỗi con người một khối óc riêng tư

Tự nhồi nhét, chẳng bao giờ thấy dư

Thì nhân thế làm sao không có chuyện

 

Ai cũng nói mở tình thương thân thiện

Ai cũng nói trao nhân ái nụ cười

Trọng sự thật chứ đừng có đãi bôi

Nhưng chính mình chẳng mấy khi sự thật

 

Vì trần thế nên thế trần kỳ quặc

Vì thế nhân nên nhân thế thế thì

Nói hội tụ nhưng cuốn hút phân kỳ

Nói chữ tung nhưng chữ hoành khuếch đại

 

Ai cũng tự đóng khung nhiều cửa ải

Mà cứ đòi người khác mở bao dung

Lưới giăng giăng vây mạng nhện chập chùng

Sao tránh khỏi những tị hiềm mâu thuẫn

 

Tự nghĩ đi, sẽ biết, cần chi luận

Đời, mấy ai bất vụ lợi, vô tâm

Nhìn bề ngoài, thấy vậy, ý lại thâm

Giây thông cảm giằng co, luôn dễ đứt

 

Hãy tự chế, tránh đi nhiều phiền phức

Hãy tự tha, trao chân thiện, nụ cười

Phàm làm gì, phải biết mình biết người

Mọi khổ lạc đều tương duyên tác trợ !

 

**********

Quê hương là khung trời muôn thuở !

                    Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

Ngày trở về, từng bước chân bỡ ngỡ

Trên đường đi, tôi nhìn trước ngó sau

Màu quê hương, sao thấy lạ, khác màu

Bóng thời gian đã đổi thay nhiều quá

 

Ngày trở về, tôi nghe lòng bảo dạ

Tôi nhìn người, người lại ngó nhìn tôi

Trông thật gần nhưng có vẻ xa xôi

Như đang đến một nơi chưa quen biết

 

Những ngày xưa, đã qua rồi, biền biệt

Quá khứ trôi về, nỗi nhớ nỗi thương

Hiện tại hôm nay, khác mọi nẻo đường

Khác đến cỏ cây, đường đi, lối ngõ

 

Đi tới đâu, tôi cũng thấy ngồ ngộ

Đi tới đâu, tôi cũng thấy sao sao

Niềm tâm tư, dâng cảm xúc nao nao

Đã bao năm, làm sao không biến đổi

 

Ngày trở về trên quê hương đồng nội

Mỗi nhớ mong theo chờ đợi lên màu

Thời gian đã mòn, da thấm thịt thau

Thì huống chi là ngoại hình ngoại vật

 

Ngày trở về, khi qua rồi, cũng mất

Cái con thoi ẩn núp bóng thời gian

Chân bước đi, vừa một thoáng băng ngang

Chưa kịp ngoáy, đã lùi về dĩ vãng

 

Mới tinh mơ mà trời chiều bảng lảng

Mới nhìn qua mà cuốn hút lê thê

Rồi một mai lại trông nữa ngày về

Bỡi quê hương là khung trời muôn thuở !

 

***

Ngươi là ai ? Ma túy !!!

      Mặc Giang * Tháng 6—2005

 

Này ma ơi, ngươi là ai đó nhĩ !

Ngươi con ai, và tên họ là chi ?

Trên trần gian, ngươi xuất hiện làm gì ?

Hắn trợn mắt, nói, ta là ma túy !!!

Bỡi ma túy, nên vô cùng ma mị

Đưa hồn mê, ngất ngưởng mấy khung trời

Đưa hồn say, lúy túy giữa chơi vơi

Đưa hồn phiêu, chín tầng mây bay bổng

Nằm duới gầm thổi mộng

Thở khói giấc thần tiên

Cỡi ảo ảnh đảo điên

Cuốn chèo queo một đống

Ma hốt hồn những con người xuẩn động

Túy bào mòn những thân thể tàn khô

Kẻ đầu nậu, vì tiền bạc nhào vô

Dân nghiện ngập thì lơn tơn ma đói

Ma túy vướng vào

Mấy ai thoát khỏi

Không tù thì tội

Đày đọa hồn ma

Làm hư người và xã hội thối tha

Muốn tận diệt phải tốn hao, phù phép

Đã nói phép thì phép nào cùng phép

Đã nói phù thì phù phiếm phù du
Tay ngoài tay trong, mê hồn trận mịt mù

Đút lót, bao che, thì làm sao chận đứng

Phi mã vô song, đó là ngựa chứng

Sao không làm anh chị đường đường

Mà lại làm anh chị trong xã hội đen

Rồi ăn chơi, rồi sa đọa, cứ thế lên men

Thành vi khuẩn đục khoét dần, lây lan, dãy chết

Cửa công quyền còn nhiều đường giây nối kết

Ngoài dân gian còn nhiều mánh lới gian ngoa

Bị bắt, bị giam, tại ngoại, hầu tòa

Tỉa ngọn, tỉa cành, làm sao trốc gốc

Chỉ có con đường pháp trị, nhân đức

Từ ái vị tha, quỉ khấp, thần kinh

Ma túy kia, ta lưu lại chút tình

Làm phương thuốc cứu người, khi dụng đến

Nhìn tận bờ cuối bến

Về ma túy xưa nay

Bao thế hệ đọa đày

Hãy ngưng tay hành động

Cho con người được sống

Cho xã hội bình an

Cho tuổi trẻ không lún sâu, sa đọa, tội lỗi, bạo tàn

Cho nhân loại không tổn hao biết bao nhân tài, vật lực

Định phân lằn mức

Ma túy hết đường

Là con người, phải trân quí tình thương

Không phó thác, không cúi đầu đen đỏ !!!

 


Vào mạng: 1-6-2006

Trở về thư mục "Thơ Phật giáo"

Đầu trang