01.
Bảo vệ trái đất, hay tái tạo thuở hồng hoang ! (427)
02.
Tuổi thơ, em học đánh vần (428)
03.
Nhớ thương Ngày Về – 429
04.
Tiễn biệt lối đi về ! - 430
05.
Một túi hành trang ! – 431
06.
Mơ màng cùng Thần Ngủ ! – 432
07.
Hư Vô, một nắm trong tay ! – 433
08.
Đưa tay mở cửa trần gian – 434
09.
Vỗ về sông bến cũ ! – 435
10.
Vợ chồng quê - 438
*******
Bảo vệ trái đất,
hay tái tạo thuở hồng
hoang ?
Tháng
07—2005
Ngày 4 tháng 7 năm hai
ngàn lẻ năm
Phi thuyền thám hiểm của
cơ quan không gian NASA
Nhân kỷ niệm Quốc khánh
của hiệp chủng quốc Hoa Kỳ
Đã thực hiện một công việc
lịch sử ly kỳ
Là bắn một tiểu phi lao
vào sao chổi
Sức va chạm nổ tung mấy
lần vang dội
Tiếng nổ hơn bốn ngàn ký
thuốc nổ TNT
Ánh sáng lóe lên sáu lần
hơn ánh sao chổi chớp lòe
Cát bụi bay phát một luồng
mù mịt
Các nhà khoa học vô cùng
tha thiết
Báo tin mừng cho nhân loại
hôm nay
Sức con người với khối óc
và bàn tay
Bắn sao chổi, để tìm sự
phát sinh của thái dương và sự sống
Sự thành công này dẫn tới
sự đề phòng và dự chống
Một thiên thạch nào đó,
rớt và lao vào trái đất chúng ta
Dù tỷ lệ rất thấp, nhưng
đã nhiều lần diễn ra
Vài chục triệu năm
Vài trăm triệu năm
Theo khoa học và thiên văn
Đã từng gây cho địa cầu
nhiều lần hủy diệt
Thiên thạch lao vào bất cứ
lúc nào không biết
Sức công phá và tàn hại sẽ
vô ngần
Sẽ gấp trăm lần
Sẽ gấp ngàn lần
Trận động đất sóng thần
năm hai ngàn lẻ tư
Làm mười hai quốc gia Nam
Á ngất ngư
Hai trăm ngàn người vùi
thây, sự sống đâu còn ý nghĩa
Nếu thiên thạch rớt trên
vành đại địa
Gấp triệu lần bom nguyên
tử tại Nhật Bản vào thế chiến thứ hai
Nếu thiên thạch rớt trên
năm đại dương nối dài
Ngọn sóng phát cao hàng
ngàn mét,
Hàng vài trăm mét,
Và còn cả trăm mét
Sẽ băng băng cho tới tận
cùng trái đất
Vạn vật, sự sống, con
người :
tìm ra đâu gọi là còn, mất
Biển cả, đồi núi, đất liền
:
còn gì đâu gọi là một hành
tinh sống của thái dương
Mà tất cả sẽ tan biến
không lường
Nát bấy, và cuồn cuộn như
máy quay sinh tố
Rồi hàng tỷ năm sau
Rồi hàng triệu năm sau
Mầm sống và phôi sinh mới
có cơ phát căn
Phôi thai và hình thành
như thời hồng hoang tiền sử
Biến cố bắn vào sao chổi,
Khoa học, thiên văn có thể
chế ngự
Đưa con thuyền vũ trụ vào
không gian
Làm con mắt dõi soi hằng
hà thiên thể ngút ngàn
Và hằng hà thiên thạch
theo quĩ đạo vòng quanh trái đất
Nếu một thiên thạch đi vào
gần nhất
Thì phi thuyền sẽ phóng
những nguyên tử, phi tiêu
Làm nổ tung, hay làm cho
quĩ đạo lệch chiều
Đi vào vũ trụ uyên nguyên
Bảo vệ trái đất bình yên
Chứ không bị hủy diệt
Và bắt đầu thời kỳ hồng
hoang tái tạo !!!
**********
Tuổi thơ em học đánh vần
Tháng
07—2005
Tuổi thơ em học đánh vần
Tấm gương kim cổ lựa lần
mà soi
Đánh vần hai chữ
đầu đời
Đã mang huyết thống giống
nòi Rồng Tiên
Đánh vần hai chữ
Ba Miền
Bắc Nam, Trung giữa, nối
liền non sông
Đánh vần hai chữ
Lạc Hồng
Trường Sơn cha nhớ, Biển
Đông mẹ chờ
Một năm bia đá
cũng mờ
Ngàn năm bia miệng trơ trơ
không mòn
Dặn lòng luôn giữ
sắc son
Làm gì, đừng để nước non ố
màu
Tình sâu nghĩa
nặng mới đau
Một con ngựa bịnh cả tàu
không ăn
Sai lầm, tội lỗi :
ăn năn
Đừng quăng ra biển, cũng
lăn vô bờ
Ai mà không có
tuổi thơ
Sao trong trắng quá, như
tờ trinh nguyên
Cái bè danh lợi
đảo điên
Bọt trôi sông biển, bèo
miền tào khê
Chắp tay, xin cúi
đầu về
Lỗi thẹn sông núi, lỗi thề
Tổ Tông
Trở về với nước
Biển Đông
Trở về với núi cao ngần
Trường Sơn
Ao nhà dù đục vẫn
hơn
Cội nguồn đâu có dỗi hờn
nghe em !!!
********
Nhớ thương Ngày về ...
Thơ nhạc *
Tháng 07—2005
Ngày về, cho lúa đồng xanh
Cho bông lúa chín thơm
lành tình quê
Ngày về, cho bến
bên đê
Cho thuyền xuôi mái vỗ về
bên sông
Ngày về, cho ước
chờ mong
Bao năm xa xứ nhớ trông
vơi đầy
Xóm làng in bóng
còn đây
Đường quê in dấu, bờ cây
in màu
Quê nghèo cắt rốn
chôn nhau
Đất cằn sỏi đá bên bàu
ruộng nương
Bao năm xa cách
đoạn trường
Tình vương vương vấn nghĩa
vương vương sầu
Quê nghèo, trắng
mấy mùa cau ?
Nhà tranh mưa nắng, mấy
màu phong sương ?
Ngày về, nhặt bóng
tơ vương
Tơ tằm rút mãi, tư lường
hồn ai
Ngày về, góp nhặt
phôi phai
Đem hong nhung nhớ, phơi
đài xa xôi
Ngày về, thăm thẳm
lên ngôi
Tình quê héo hắt, gởi đồi
thê lương
Ngày về, cho thắm
tình thương
Cho người lữ thứ, nhớ
thương ngày về !!!
***********
Tiễn biệt lối đi về !
Tháng
07—2005
Càn khôn vạn đại
Trời đất mênh mông
Ta mới quanh đi quẩn lại
mấy vòng
Chưa thõa mãn đã tiêu ma
một kiếp
Mau lên đi, chứ nếu không,
chẳng kịp
Thời gian trôi, không kéo
lại được đâu
Thế cho nên mới có câu
Cái gì qua là sẽ mất
Không nên ngại được, thất
Không nên e bại, thành
Vững sống an lành
Suy tư chín chắn
Khi mưa khi nắng
Khi gió khi sương
Đó là những đổi thay, biến
hoại, bình thường
Ta nhận rõ tận tường, đừng
sợ sệt
Chỉ một việc đầu tiên, và
chấm hết
Đời ngắn dài, nhưng có
nghĩa, biết không
Không nên bàn, lý luận
những lông bông
Sống lây lất, lêu bêu, vô
tích sự
Đến cửa sinh, thì đi bằng
cửa tử
Lẽ tự nhiên trong mộng
huyễn diêm phù
Đánh điểm son thả vào cõi
thiên thu
Vạch một nét trên hành
trình rêu phủ
Đem chưng vào trong tủ
Của băng giá ngàn năm
Rúng động đống tro tàn
Đã từ lâu rũ mục
Thời gian đến có lúc
Thời gian đi có chừng
Dù trăm năm cũng bỏ lại
sau lưng
Dù một thoáng, chỉ con
đường bước tới
Ta chào mi đứng vẫy
Tiễn biệt lối đi về !
***********
Một túi hành trang !
Tháng
07—2005
Tôi xếp lại hành trang,
rồi cất bước
Một thời qua, xin bỏ lại
sau lưng
Tôi bước đi để về với vô
cùng
Còn tất cả, xin trả về quá
khứ
Tôi chỉ mang một nỗi niềm
tình tự
Gói đơn sơ trong một túi
hành trang
Mọi vào ra tôi cứ bước
lang thang
Vậy mà nó đeo tôi từ vô
thỉ
Túi hành trang không có gì
kỳ bí
Không hình hài và chẳng
nặng cân đong
Tôi xài hoài, nó vẫn vậy,
không lưng
Mà thật lạ, càng xài càng
đầy nhóc
Hễ có đất, là cỏ cây đâm
lộc
Hễ có nước, là hoa lá đâm
chồi
Như túi hành trang bé nhỏ
của tôi
Vẫn còn đó trong vô cùng
vô tận
Chính vì thế nên động lòng
trắc ẩn
Động mối từ thôi thúc nẻo
tâm tư
Nên đã mang nhiều kiếp vẫn
chưa dư
Huống chi chỉ một lần thân
cát bụi
Núi kia, xin trả về cho
núi
Sông kia, xin trả về cho
sông
Đầu đội trời, chân đạp đất,
như không
Nhưng đâu đâu cũng hiện
hình sông núi
Phong trần, xin trả lại
cát bụi
Biển dâu, xin trả lại bờ
lau
Nhưng đến đâu, cũng gợn
thấy sắc màu
Thương kiếp sống trên bước
đường sinh tử
Gói hành trang, xin vo
tròn một chữ
Một chữ vô nhưng còn đó vô
cùng
Nên tôi đi trong hiện hữu
muôn trùng
Và cát bụi cũng nhìn tôi
ngán ngẫm !
**********
Mơ màng cùng Thần Ngủ !
Tháng
07—2005
Tôi nhắm mắt mơ màng cùng Thần Ngủ
Trốn ở đâu, ông hãy hiện mau về
Để
cùng nhau đi vào giấc ngủ nghê
Tôi nằm yên chờ ông quay trở lại
Dõi xa xôi tìm lên ngàn quan ải
Rồi lại tìm xuống đáy vực thâm sâu
Khép bờ mi nặng trình trịch mái đầu
Ông vẫn biến biệt tăm không ló dạng
Mới ngày nào tri kỷ như đôi bạn
Rủ
nhau đi từng giấc ngủ êm đềm
Biết bao phen nếu có lỡ ngủ quên
Ông cũng để tôi yên, không đánh thức
Những ngày xưa, ông thường hay chầu chực
Việc chưa xong, ông cũng dụ, ngủ đi
Vậy mà nay, ông biệt mất âm ty
Hay đi lạc không biết đường về lại
Ông tệ quá, bắt tôi phải chờ mãi
Mắt trơ trơ trắng dã những đêm thâu
Đầu lăn quay vụn vỡ mấy tinh cầu
Ông đi mất làm sao tôi ngủ được
Khi nào về hãy cho tôi biết truớc
Lỡ
giật mình tôi đuổi cổ thì sao
Giữa đêm khuya đâu biết là đứa nào
Ông ú ớ, đừng, đừng, ta Thần Ngủ
Quá mệt đi, đúng là ông Thần Ngủ
Trông bơ phờ, mặt mũi mắt kèm nhem
Hãy im re, đừng cựa quậy, mau lên
Kẻo đi nữa thì khổ đời khốn kiếp !!!
***********
Hư Vô, một nắm trong tay !
Tháng
07—2005
Đưa tay mở cửa hư vô
Thử xem nơi đó, cơ hồ ra sao
Nhỡ khi đã bước chân vào
Biến đi đâu mất chẳng sao mà lần
Biết bao biện thuyết giải phân
Biết bao bút mực cũng ngần thế thôi
Sinh thời tạm có trong đời
Tử
thời biền biệt chơi vơi muôn trùng
Bảo rằng bản thể vô cùng !
Bảo rằng về với thủy chung thường hằng !
Không thêm không bớt, tịch băng
Cũng như diệp lạc qui căn, tuyệt hình !
Khi cần thì mới hiện sinh
Lâu năm nín thở, vặn mình chui ra
Chui ra, giỡn mặt ta bà
Nói năng ba chuyện căn nhà trần gian
Đến khi quẳng gánh bên đàng
Dày cơn gió bụi, bẽ bàng chui vô
Thật không, hay cũng mơ hồ !
Như đem ánh nguyệt thảy hồ lung linh !
Ô kìa, chỉ bóng, hỏi mình
Bóng kia biến mất, hỏi mình là ai ?
Bảo rằng, thật có cũng sai
Bảo rằng không có, lưỡi dài quá thay !
Bảo rằng, có ! tự mảy may
Bảo rằng, không ! thế gian này cũng không
Ô kìa, một lỗ chơn lông
Càn khôn vũ trụ, nhét xong, chưa đầy
Nhìn xem, như một áng mây
Hỏi chi lơ lửng bay bay mây ngàn
Nhìn xem, một cõi không gian
Hỏi chi huyễn tượng bức màn hư vô
Muốn vô, thì cứ chui vô
Muốn ra, thì cứ đội mồ chui ra
Hư vô, dễ dãi thế à !
Hèn chi lại bảo căn nhà xưa nay
Hư vô, một nắm trong tay !
************
Đưa tay mở cửa trần gian !
Tháng
07—2005
Đưa tay mở cửa trần gian
Để
ta dạo bước trên đàng ta chơi
Tử sinh có sẵn trong đời
Bức tranh phù thế vẽ vời phù sinh
Không đi, cũng chẳng thiệt mình
Có
đi, cũng chẳng tội tình riêng ai
Trần gian bỏ ngõ không cài
Cứ
đi từng đoạn miệt mài tử sinh
Tội chi, không bước đăng trình
Người ta đi hết, một mình đơn cô
Tội chi, khép cửa hư vô
Người ta đi khắp hải hồ có sao
Có mình, cũng chẳng tơ hào
Không mình, cũng chẳng mất nào cho ai
Nên ta bước ngắn bước dài
Trần gian bước xuống, tuyền đài bước lên
Đất trời rộng quá thênh thênh
Cuối sông nước chảy, đầu ghềnh thác reo
Tử sinh, chiếc lá đưa vèo
Gởi thân quán trọ cánh bèo hợp tan
Không cười, cũng có tiếng vang
Có
cười, cũng chỉ tiếng đàn rung dây
Nay thì dạo gót bên nầy
Mai thì cất bước vui vầy bên kia
Để nghe những tiếng chia lìa
Để
nghe những tiếng đầm đìa tóc tang
Khi nào đóng cửa trần gian
Thì ta chấm dứt trên đàng ta đi
Vui lên, người hỡi buồn chi
Ghé chơi cho phỉ có gì mà đau
Xưa nay cũng chỉ một màu !!!
*************
Vỗ về sông bến cũ !
Tháng
07—2005
Xin đừng trách người đi sao đi mãi
Vì
xa xôi cuốn hút nẻo đường dài
Ở
sau lưng còn có những nhạt phai
Bao hình ảnh chưa hoen mờ dấu vết
Xin đừng trách người đi sao biệt tích
Ươm tơ tằm còn kéo mãi tơ vương
Dù
hằn lên những vết cắt đoạn trường
Dâu có bạc, tơ tằm nào quên kén
Xin đừng trách người đi sao không hẹn
Đường dốc đồi heo hút đỉnh sơn khê
Nước trơ trơ non nào có lỗi thề
Nhìn những mảnh tang thương treo tuế nguyệt
Xin đừng trách người đi sao cách biệt
Con nước trôi nên phải cuốn qua cầu
Nước đôi bờ mặt nước dẫu chìm sâu
Vẫn tơi tấp giữa đôi bờ mấp mé
Xin đừng trách người đi sao lặng lẽ
Nghẽn mạch tim không nói được nên lời
Nhưng nhìn nhau ta sẽ hiểu nhau thôi
Chống tay chèo ngã mình trên sóng bạc
Nước róc rách cùng thầm reo tiếng hát
Sóng vỗ bờ cùng cất tiếng đầy vơi
Có
mặt nhau trong một khoảng cuộc đời
Bèo trôi dạt người đi người ở lại
Có
ở đi, mới biết những tồn tại
Có
ở đi, mới biết những hằng mơ
Nước gặp cồn nên cuốn xoáy đôi bờ
Khi qua rồi vỗ về sông bến cũ.
***
Vợ chồng quê
Tháng
07—2005
“Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày, vợ cấy, con trâu đi bừa”
Vợ làm lao khổ vừa vừa
Để
chồng gồng gánh sức thừa nam nhi
Vợ còn nhà cửa nữa chi
Còn cơm còn nước mấy khi an nhàn
Còn bao thứ nữa gian nan
Hai quê một cảnh còn mang vác nhiều
Cho nên sức lực tiêu điều
Chứ đâu gót ngọc đem thêu cành vàng
Chưa chồng một nửa lầm than
Có
chồng hai nửa lại càng đắng cay
Chồng nên cơ cảm nỗi này
Dù
mòn sức lực dù dày trần lao
Dù cho khổ ải chẳng sao
Dù
cho cực nhọc, nệ nào phải không
Lại mang cái tiếng đàn ông
Phải là trụ cột, phải công chống chèo
Vì nhà vì cửa, phải trèo
Vì
con vì vợ, phải đèo gian truân
Công lao gian khó đèo bồng
Chia cay xẻ đắng chung lưng hiệp đầu
“Trên đồng cạn, dưới đồng sâu
Chồng cày, vợ cấy, con trâu đi bừa”
Của chồng, công vợ, cũng vừa
Chồng gồng vợ gánh, chớ chừa cho ai
Một mai, mai một, một mai
Đắng cay, cay đắng, miệt mài, ấm no. |