01.
Miền Bắc quê
hương tôi – 447 –
02.
Miền Trung
quê hương tôi – 448 –
03.
Miền Nam quê
hương tôi – 449 –
04.
Việt Nam quê
hương tôi – 450 –
05.
Ba chị em
! - 451 –
06.
Ba anh em !
– 452 –
07.
Như giọt
sương đêm – 453 –
08.
Đừng thu
mình ngõ hẹp ! – 454 –
09.
Tặng người
hạnh phúc trần gian !- 455 –
10.
Trong phòng
chờ chẩn bịnh ! – 456 –
*****
Miền Bắc quê hương tôi !
Tháng
7—2005
Miền Bắc quê hương tôi
Từ
thuở khai sinh, đã núi rừng hùng vĩ
Từ
thuở nằm nôi, đã giòng giống Tiên Rồng
Đầu
gối Trường Sơn, chân duỗi Biển Đông
Gắn bó,
keo sơn, hy sinh, chịu đựng
Bắc,
thì một khối lăm le khởi động
Nam,
thì một mảng chờ chực kiếm ăn
Dân
quê tôi, phải trĩu xuống nặng oằn
Người
quê tôi, phải đội trời đạp đất
Miền Bắc quê hương tôi
Mang
tiết tháo tự muôn đời, bất khuất
Vác
trung trinh tự muôn thuở, kiêu hùng
Gìn
ngàn xưa, để giữ đến vô cùng
Luyện
gai góc, để rèn gương son sắt
Luôn
đi đầu nên trả giá quá đắt
Ghì kỷ
cương nên đến lại về sau
Thuyền
ngược xuôi, vững tay lái con tàu
Vượt
bão táp, miễn về sông bến cũ
Miền Bắc quê hương tôi
Là cái
nôi, nên áo quần vá đủ
Là văn
vật, nên vóc dáng trâm anh
Là
khai nguyên, nên kiều diễm tinh anh
Tự
nguồn gốc và truyền trao thế hệ
Miền
Ngược, Miền Xuôi, đi về không dễ
Đá
tảng, hòn chồng, lăn lóc nhiêu khê
Năm
ngàn năm, vẫn nguyên vẹn ước thề
Cho
non nước vẫn đời đời, muôn thuở
Miền Bắc quê hương tôi
Mang
điệu hát bi ai, làm sao không nhớ
Mang
lời ca hoành tráng, làm sao không thương
Nên đi
đâu, dù cách mấy đoạn đường
Nhớ
Việt Nam, là nhớ cái nôi dân tộc
Cả
Việt Bắc, là núi rừng đổ dốc
Cả
Trung Du, là đèo kéo điệp trùng
Chạy
về xuôi, cuối lưu vực sông Hồng
Ra tận
biển, cho bềnh bồng sóng nước
Miền Bắc quê hương tôi
Hùng
dũng, hiên ngang, quân thù khiếp phục
Khí
tiết đường đường, muôn thuở soi chung
Lẫm
liệt, hy sinh, chịu đựng tới cùng
Tiếp
nối huy hoàng, rạng danh kim cổ
Miền
Bắc ơi, quê hương tôi từ độ
Đau
thương nhiều, chẳng mấy thuở bình mông
Nên đi
đâu, lòng luôn nhớ dặn lòng
Thương
cho những con người, ngàn năm văn vật
Miền Bắc quê hương tôi
Gian
khó oằn vai, khổ đau chất ngất
Sông
núi hiểm nghèo, vá đủ lầm than
Đất
nước hồn thiêng, ngang dọc dọc ngang
Nhưng
rất chân tình, và giàu lòng mẫn cảm
Tiếng
hát xa đưa, câu hò tản mạn
Khúc
nhạc muôn đời, tình tự yêu thương
Ta
mang tiếng hát lên đường
Ai
người Miền Bắc quê hương của mình
Thương
nhau như bóng thương hình
Nhớ
nhau như nguyệt lung linh trăng vàng
Ta
mang tiếng hát âm vang
Thương
thương nhớ nhớ trên đàng ta đi !
*****
Miền Trung quê hương tôi !
Tháng
7—2005
Miền Trung quê hương tôi
Ruộng
quắn khô cằn, đất cày lên sỏi đá
Một
nắng hai sương, giọt mồ hôi lã chã
Cơm
độn ngô khoai, từ thuở mới chào đời
Những
khó nghèo, đập giũa con người tôi
Theo
thời gian, thường già hơn trước tuổi
Miền Trung quê hương tôi
Miền
thùy dương, biển ngàn khơi gió gọi
Sóng
điệp trùng, xô đẩy kéo vào ra
Dãy
Trường Sơn nghiêng rừng thấp mặn mà
Đèo
cao cả vắt đỉnh đồi dịu vợi
Vừa
lớn lên đã nghe tiếng mẹ gọi
Bước
vào đời lại thẩm thấu lời cha
Nhớ
không con, luôn thương nước thương nhà
Dù có
trải thời kỳ nào cũng vậy
Miền Trung quê hương tôi
Đất
hẹp người đông nên đi đâu cũng thấy
Mang
nặng vác đau nhưng miệng thắm môi cười
Một
bước đến rồi, muôn bước sẽ không nguôi
Khổ
cực trăm chiều, nhưng giàu tình giàu nghĩa
Sống
chất phác như đậm đà vị mía
Lòng
thật thà như dìu dịu hương cau
Mắt
hằn sâu như chứa đựng một màu
Không
thay đổi như màu xanh sông núi
Miền Trung quê hương tôi
Đất
khô cằn nên một đời cặm cụi
Sỏi đá
mòn nên đánh đổ cần lao
Sóng
nhấp nhô nhưng lòng chẳng xôn xao
Biển
gầm thét nhưng không hề khiếp phục
Lại
nhớ câu, sông có khúc người có lúc
Lại
nghe câu, khi lên dốc lúc xuống đèo
Đá dẫu
mòn nhưng lòng dạ đẳng đeo
Sông
dù cạn nhưng muôn đời không đổi
Miền Trung quê hương tôi
Một
nguyện ước, vẹn câu thề mãi mãi
Hai
truân chuyên, trọn gánh vác hy sinh
Ba
gian lao, rèn đức tính trung trinh
Bốn
khó nhọc, luyện can trường nghị lực
Trên
đồi dốc hay tận cùng đáy vực
Vẫn
ngẩng đầu, và bước tới hiên ngang
Mỗi
bước đi là lẫm liệt đàng hoàng
Không
khép nép, hay gục đầu cúi mặt
Miền Trung quê hương tôi
Vốn
khổ nghèo nên không e khúc ngặt
Dẫm
chông gai nên không ngại gió sương
Càng
gian truân càng bảo bọc hổ tương
Càng
hiểm hốc càng giẫm mềm sỏi đá
Miền
thùy dương, ôi mến thương chi lạ
Sóng
rạt rào, ôi ngát đượm tình quê
Núi
ven non, ấp ủ vẹn ước thề
Sông
ven biển, cưu mang tình non nước
Ai
có về Miền Trung
Cho
tôi xin gởi trước
Thăm
con người, và thăm cả Miền Trung
Hẹn
lòng hai chữ thủy chung
Trọn
tình non nước tận cùng mới thôi
Cho
tôi mang cả cuộc đời
Để
thương để nhớ ai người Miền Trung !
*****
Miền
Nam quê hương tôi !
Tháng
7—2005
Miền Nam quê hương tôi
Ruộng lúa phì nhiêu, cò bay thẳng cánh
Đò
dọc đò ngang, sông nước hữu tình
Thuyền nối sóng thuyền, lạch nối bờ kinh
Hương thắm tình nồng, thơm thơm bông lúa
Tiếng hát câu hò, tin yêu chan chứa
Cuộc sống trong lành, gió mát trăng thanh
Lồng lộng mênh mang, mây trắng trời xanh
Kiều diễm mộng mơ, tranh thêu gấm vóc
Miền Nam quê hương tôi
Đất
trời cho, nên không nhiều lăn lóc
Của
bát ngàn, nên ít nỗi trầm kha
Sống thật chân, nên tình nghĩa đậm đà
Đời
non trẻ, ba trăm năm lịch sử
Người Miền Nam, như câu hò tình tự
Dân
Miền Nam, như tiếng hát đầu đời
Như
con cò, bay lả lướt vui chơi
Như
con cá, nhởn nhơ trên sóng nước
Miền Nam quê hương tôi
Sống đơn sơ như cây tràm cây đước
Luôn vỗ về như thuyền đậu bên đê
Tóc
buông vai như một mái ước thề
Hồn
êm đẹp như hẹn hò niên thiếu
Môi
mỉm cười như nụ hoa hàm tiếu
Mộng bình thường như màu tím hoa sim
Tình nồng nàn như máu chảy về tim
Thật bình dị nhưng kiêu sa diễm tuyệt
Miền Nam quê hương tôi
Vốn
bao dung không nặng nề tiểu tiết
Vốn
khiêm từ không câu nệ hơn thua
Lợi
danh chi, hoa trái sẵn bốn mùa
Nhân ảnh chi, bèo nổi trôi sông biển
Đất
Miền Nam như con tàu vĩ tuyến
Để
cho người Miền Bắc, với Miền Trung
Chỗ
dừng chân và tìm lại ung dung
Sau
những chuỗi đầy gian truân xuôi ngược
Miền Nam quê hương tôi
Dù
đi sau nhưng đã được về trước
Ba
trăm năm như hiện thể thanh bình
Cho
cả quê hương, đất nước của mình
Bông hoa đẹp đã ngàn năm xây dựng
Đất
êm ả nên đá mềm chân cứng
Ngọc viễn đông nên có sẵn bạc vàng
Ngày đang lên, đợi sẵn những đêm tàn
Trăng chiếu rọi, chờ hoàng hôn chưa tắt
Miền Nam quê hương tôi
Nước mặn đồng chua, nhưng lúa mùa dư gặt
Gạo
thóc đầy sân, nắng ấm đã đem phơi
Miền Nam quê của tôi ơi
Tôi
mang tiếng hát đầu đời lớn lên
Miền Nam đi dễ khó quên
Như
sông bến nước mon men bên đường
Hò
đưa tiếng nhạc du dương
Như
bông lúa sớm vương vương nắng chiều
Cầu
tre lắt lẻo cầu kiều
Người đi kẻ đến dập dìu lại qua
Tôi
mang tiếng hát lời ca
Bập
bùng bếp lửa mọi nhà Miền Nam
Tôi
mang khúc nhạc lên đàng
Lúa
reo gió nắng Miền Nam chan hòa
Miền Nam là lá là hoa
Như
thêu nến ngọc kết tòa thiên thư !
Miền Nam, quê của tôi ơi !
*****
Việt
Nam quê hương tôi !
Tháng
7—2005
Việt Nam tổ quốc tôi
Của giòng giống Lạc Hồng,
năm ngàn năm văn hiến
Khai quốc, an bang, tạo lập
quê hương
Đã tận xa xưa, từ thuở Hùng
Vương
Cho đến hôm nay, trải dài
lịch sử
Nét đẹp đầu đời, quê hương
tình tự
Lưu vực sông Hồng, vùng đất
phôi sinh
Giòng giống Rồng Tiên, lượn
khúc uốn mình
Thành mảnh dư đồ, hình cong
Chữ “S”
Việt Nam đất nước tôi
Một dân tộc hiền hòa, nhưng
trung kiên bất khuất
Trọng đức hiếu sinh, nhưng
quật khởi quật cường
Ngoài, chống ngoại xâm.
Trong, dựng yêu thương
Như tình nghĩa đồng bào,
như anh em một bọc
Xương trắng chất chồng, cao
hơn đỉnh dốc
Máu đỏ thấm sâu, hơn biển
hơn sông
Vì nước vì dân, trên dưới
một lòng
Hồn thiêng khói quyện, cờ
bay phất phới
Việt Nam quê hương tôi
Dân tộc kiêu hùng, ngẩng
đầu đi tới
Trí dũng có thừa, ngang dọc
dọc ngang
Nhứt hô bá ứng, bảo vệ
giang san
Sạch bóng ngoại xâm, đời
đời oanh liệt
Một, cố thủ, muôn người như
một
Hai, cầm canh, giữ thế an
toàn
Ba, quyết tiến, sử tích huy
hoàng
Bốn, khải hoàn, bài ca
chiến thắng
Việt Nam dân tộc tôi
Tay trong tay, lòng bên
lòng sâu nặng
Biển có lay, và núi có thể
dời
Nhưng Việt Nam, vẫn một
khối tuyệt vời
Là chân lý, không có gì
chuyển được
Vỗ Biển Đông, cuộn cao hơn
sóng nước
Tựa Trường Sơn, bền vững
hơn núi non
Rèn tâm lực, sáng chói hơn
sắt son
Luyện chí khí, đất trời còn
rúng động
Việt Nam, đồng bào tôi
Hồn tươi đẹp, còn hơn thêu
giấc mộng
Sống hữu tình, còn hơn dệt
ước mơ
Xây gấm vóc, còn hơn những
bài thơ
Trông cẩm tú, còn hơn tranh
diễm ảo
Noi thánh đức, để tô bồi
vương đạo
Rọi hiền nhân, để dè bỉ bá
quyền
Hòa thiện mỹ nên đẹp cả ba
Miền
Ươm chơn thể nên người
người sáng lạng
Việt Nam, người dân tôi
Trọng bằng hữu, nên kết
thân bốn biển
Trọng tương lân, nên bầu
bạn năm châu
Vốn đường đường, nên bất cứ
nơi đâu
Biết xử sự và công bằng
giao tế
Dù một người, hay muôn
người cũng thế
Dù một năm, hay đến cả muôn
năm
Vẫn thanh thiên vằng vặc
tựa trăng rằm
Vẫn chói lọi huy hoàng vang
kim cổ
Ta bước đi, quê hương ta đó
Hỡi những người Việt Nam ta
ơi
Hãy truyền trao, đón nhận,
mỉm cười
Việt Nam rạng rỡ sáng ngời
Việt Nam muôn thuở, của
người Việt Nam.
*****
Ba chị em !
Tháng 7—2005
Ba chị em, giống Lạc Hồng
quê Mẹ
Được sinh ra dần lớn trên
quê hương
Ba núm nhau trang trải vạn
nẻo đường
Đếm ngược lại trở thành Nam
Trung Bắc
Tình thắm thiết như câu hò
réo rắt
Yêu nồng nàn như khúc nhạc
du dương
Trông kiêu sa, nhưng mộng
ước bình thường
Trông diễm lệ, nhưng đượm
sầu cay đắng
Rào rạt tựa Biển Đông, nên
tình sâu nghĩa nặng
Nước đổ tự đầu nguồn, nên
nước mắt chảy xuôi
Bỡi quê hương, luôn nay lở
mai bồi
Nên lòng dạ nát tan, và tơ
tằm rút mãi
Ba chị em, đi từ mũi Cà
Mau, đến Nam Quan cửa ải
Người ngủ yên, chưa sạch
bóng quân thù
Người đứng ôm, hương hồn đá
vọng phu
Người đầu chít, mấy lần
khăn tang trắng
Chị Miền Bắc, câu Ả đào
văng vẳng
Em Miền Trung, ngưng tiếng
Chèo đò ngang
Em Miền Nam, ngưng câu Hò
còn vang
Cùng đẫm lệ cho quê hương
ẩm ướt
Từ nước mắt, đã biến thành
giòng nước
Từ vọng phu, đá mới chất
nên non
Từ vành khăn, vuông kết lại
thành tròn
Từ chan chứa, mặn mà hương
quê mẹ
Tóc xỏa vai, miệng thì thầm
nói khẽ
Ba chị em, mỗi kẻ một niềm
đau
Bắc Nam Trung dù non nước
một màu
Nhưng mỗi nét của mỗi miền
riêng biệt
Mắt em xanh như bầu trời
xanh biếc
Mắt chị huyền như đen láy
màu đen
Mắt tôi mờ như muốn gởi
lãng quên
Ba chị em, cùng nhìn nhau
ánh mắt
Đâu là cẩm tú, giang sơn
gấm vóc !
Đâu là chị em, con gái mộng
mơ !
Đâu là trinh nữ, chiếc nón
bài thơ !
Quê hương ơi, biết bao giờ
hết khổ !
Chị ơi chị ! Lá thu vàng
mấy độ ?
Em ơi em ! Lúa trỗ mấy mùa
bông ?
Ba chị em, nước đổ mấy bờ
sông ?
Biết khi nào, vỗ về sông
bến cũ !!!
Hợp tan, tan tụ
Tụ tán, nổi trôi
Chị em, khác thuở nằm nôi
Nhưng tình không khác một
lời nghe em
Bắc Nam Trung vẫn êm đềm
Tình bao la quá, thênh
thênh không thời
Hờ ơi, tiếng hát ru hời
Hò ơi, tiếng hát muôn đời
chị em !!!
*****
Ba anh em !
Tháng 7—2005
Ba
anh em trên quê cha đất tổ
Tựa
nương nhau từng giòng sống quê hương
Dù
trải qua những dâu biển tang thương
Nhưng muôn đời không bao giờ lay chuyển
Tiết tháo, trung trinh, cờ bay, khói quyện
Đẫm
ướt máu đào, bảo vệ non sông
Hải
biến điền tang, hồ thỉ tang bồng
Lẫm
liệt oai hùng, vẹn thề nguyện ước
Anh
Miền Bắc, thuở dựng cờ mở nước
Năm
ngàn năm, từ độ mới khơi dòng
Quãng đường dài, bao hưng thịnh suy vong
Vẫn
chống chõi và hiên ngang đi tới
Em
Miền Trung, ngập chiến chinh lửa khói
Mảnh đất Chiêm, nghe thổn thức hồn đau
Từ
đời Trần lần lượt trở về sau
Tám
trăm năm, thuở bắt cầu Ô—Lý
Em
Miền Nam, bốn trăm năm đổ lại
Rộng phì nhiêu Thủy Chân Lạp ngày nào
Chân bước đi, nghe gió lộng rì rào
Đến
Cà Mau, nơi tận cùng đất nước
Ba
anh em, đời sau qua thuở trước
Tiếng hoan ca theo nhịp khúc quân hành
Cùng nắm tay, cùng cất bước hùng anh
Cùng dựng nước, và cùng nhau mở nước
Ải
Nam Quan, kê núi đồi Sơn cước
Mũi
Cà Mau, lăn sóng vỗ trùng dương
Thành quê hương non nước Việt yêu thương
Tay
trong tay, lòng bên lòng, gìn giữ
Ba
anh em trên quê hương tình tự
Chiều rung rung nghe lệ sử chan hòa
Bao
máu xương chồng chất của ông cha
Bao
máu xương của anh em nằm xuống
Biển đông sóng cuộn
Khói tỏa Trường Sơn
Bền
vững sắt son
Dựng xây tổ quốc
Từng nét sử đan thanh
Ca
bài ca thống nhất
Của
em, của tôi, của anh
Kết
tinh non nước Ba Miền
Cờ
bay, khói quyện hồn thiêng
Non
sông liền núi, núi liền non sông
Rạng danh muôn thuở Lạc Hồng
Anh
em một cội, giống giòng Rồng Tiên
Ba
chân thạch trụ như kiềng
Muôn năm bền vững Ba Miền Việt Nam.
*****
Như
giọt sương đêm
Tháng
8—2005
Chim đang hót, reo bình minh thức dậy
Bóng đêm mờ ngái ngủ thoáng đi qua
Giọt sương đêm đọng cành lá xót xa
Thế
là hết, cuộc đời ta là rứa
Đêm
ngắn quá, phải chi dài chút nữa
Cho
đời ta đừng vội tắt đêm tàn
Giọt chưa đầy lại sắp bị tiêu tan
Còn
chi nữa, hỡi sương mờ bé bỏng
Chim thôi thúc, nghe liên hồi, lồng lộng
Sáng tỏ dần, đẩy vội bóng đêm tan
Ta
tiếc thương cho thân phận bẽ bàng
Chưa kịp hiện lại xa mờ biến dạng
Kìa
thấy không, vầng đông càng tỏ rạng
Bóng đêm mờ đã cuốn hút về đâu
Ta
vo tròn trên cành lá vương sầu
Kéo
sao được những phút giây ngắn ngủi
Vầng nhật hiện, nhô dần qua đầu núi
Vạn
vật reo nhảy múa dưới ánh dương
Còn
thân ta, mỏng mảnh một giọt sương
Xin
giã biệt, một ngày dài đang đến
Chờ
đêm xuống càng về khuya càng thấm
Ta
gom hơi, tụ vành lá đeo cành
Lá
xanh xanh, vẫn diệp lục xanh xanh
Nhưng chiếc lá đêm qua giờ đâu nữa
Ta
lẩn thẩn đến đêm tàn lần lữa
Tẩm
hơi sương, chim sớm hót lên rồi
Thế
thì thôi, một lần nữa đời tôi
Xin
giã biệt bóng sương mờ giá lạnh.
*****
Đừng
thu mình ngõ hẹp !
Tháng 8—2005
Đời nhỏ quá, đừng thu mình
ngõ hẹp
Chỉ loanh hoanh trong vũng
tối ao tù
Một ngày kia, khi giã biệt
ngàn thu
Lại trôi nổi mịt mù trong
bất tận
Đời nhỏ quá, đừng vo tròn
thân phận
Cố thu mình, núp cánh cửa
an thân
Một ngày kia, khi đứt bóng
thế nhân
Lại lủi thủi xa mờ trong
hoang lạnh
Chất ti tiện, nép khung
thành tật, tánh
Lượng hẹp hòi, nhét chiếc
vỏ nhỏ nhoi
Thì làm sao thấy biển rộng
núi đồi
Nên lạc lõng một mình trong
cô độc
Ai cũng có những duyên lành
phước lộc
Đã làm người, vốn có sẵn
tánh nhân
Hãy mở lòng, và mở cửa
lương tâm
Vẫn hữu ích chứ nào vô tích
sự
Đừng cho rằng, mình không
hề can dự
Sống riêng mình chứ chẳng
sống cho ai
Tội tình chi mà mang, vác,
xách, nai
Ai vì mình mà mình vì người
khác !!!
Vì nghĩ vậy nên trơ trơ
lạnh nhạt
Nên thờ ơ đến vô cảm vô tâm
Nẻo âm u còn khép lại cửa
hầm
Tự đày đọa giam cầm mà
không biết !!!
Hãy tỉnh mộng kẻo một mai,
nuối tiếc
Hãy giật mình, đừng cứ mãi
ngủ say
Giữa thinh không còn có gió
heo may
Khơi chút lửa rọi xuống
thềm vắng lặng
Hãy vào dòng cay đắng
Khơi động mạch thanh lương
Đời người, giấc mộng nghê
thường
Đừng đem phế bỏ thê lương
bên đàng
Đời người, quán trọ trần
gian
Đừng đem quẳng gánh bẽ bàng
thế nhân
“Đã mang lấy nghiệp vào
thân”
Sống sao cho phải lựa lần
biết ru !!!
*****
Tặng
người hạnh phúc trần gian
Tháng 8—2005
Năm mươi năm,
trong cuộc đời
Năm
mươi năm nữa, hỡi người thế nhân
Năm mươi năm, gánh phong trần
Năm
mươi năm nữa, lựa lần mà đi
Đạo vợ chồng còn chi không vẹn
Nghĩa phu thê vun vén ân cần
Đi đâu, không kể xa gần
Ở
đâu, không ngại, tình thân đong đầy
Ngày xưa, ta vẫn còn đây
Ngày nay ta vẫn vui vầy không thuyên
Trải bao phen ngửa nghiêng vận nước
Trải bao thời triền phược nhiểu nhương
Riêng ta vẫn vẹn tình thương
Riêng người vẫn trọn trên đường ta đi
Dấu xưa, đẹp tựa vầng thi
Đẹp
câu cầm sắt, tuyệt kỳ phụng loan
Vợ chồng thêm nghĩa sắt son
Phu
thê thêm nghĩa vuông tròn thủy chung
Nào con nào cháu trùng phùng
Nào
dòng nào họ cho cùng thắm tươi
Câu vui đổi lấy câu cười
Câu
lành đổi phúc cho người yêu thương
Bảy mươi bóng xế điểm sương
Năm
mươi giấc mộng nghê thường trần gian
Cũng nhờ chọn ngọc gởi vàng
Người nâng ươm vọng, bát tràng ta xây
Cũng nhờ tương kính niềm tây
Người noi gia thế, ta bày thiệt hơn
Vợ chồng biết quí, sao sờn
Phu
thê biết trọng, sao mòn nghĩa ân
Chúc người hạnh phúc thế nhân
Trăm năm cầm sắt, hồng trần mấy ai
Giá gương treo nét phương đài
Thủy chung không dấu nào phai sắc màu
Tang thương khép lại biển dâu
Khổ
đau khép lại nhịp cầu nhân gian
Đàn kêu tích tịch tình tang
Đàn
kêu tích tịch tình tang tính tình
Trăm năm như bóng với hình
Trăng treo ánh nguyệt, như mình với ta.
*****
Trong phòng chờ chẩn bịnh
!
Tháng 8—2005
Tôi đã
thấy những con người
đang
ngồi chờ trong phòng đợi
Sẽ
được đi chẩn đoán những bịnh tình
Sẽ
được quyết những bộ phận của mình
Sẽ có
gì, hay không có gì trong đó
Đưa
vào giàn máy, điện, vi, soi tỏ
Rọi
xuyên qua từng tơ tóc tế bào
Cả
dòng máu hồng bạch sẽ ra sao
Chứ
đừng nói là thịt da xương xẩu
Phủ,
chụp, lật, xoay, tiêm tẩu
Trẻ,
già, ốm, mập, tỉnh, mê
Nếu họ
cười, thấy chưa hề
Nếu họ
chê, thôi tận mạng
Tôi đã
thấy, những con người,
phủ,
trùm, dây, nhợ, khiên, cán
Tấm
chăn trắng ló đầu, thoi thóp, cái sống còn mang
Tấm
chăn trắng phủ đầu, im thít, cái sống kéo màn
Tùy
con bịnh, sẽ biết, ngày, giờ, năm, tháng
Dù ai,
có đường trường dày dạn
Dù ai,
có thỏ đế tâm can
Khi
bịnh tình đã chận lối giữa đàng
Cũng
thiểu não, xụi lơ, không khác mấy
Bịnh
còn chữa, thì chào chào, vẫy vẫy
Bịnh
bó tay, thì há hốc, im re
Giàu
sang, nghèo khó, cùng kéo một bè
Thượng
vàng, hạ cám, cùng đi một lối
Tử
Thần làm lơ, thì cười cười, nói nói
Tử
Thần đã gọi, thì thảng thốt, thất kinh
Nay
người ta, mai sẽ tới lượt mình
Cỡi
chiếc xe vô thường, ai tránh khỏi
Tôi đã
thấy, đứng nhìn, nhưng không nói
Nói
cũng thừa cõi giã huyễn trần gian
Chỉ vẽ
qua một đôi nét bên đàng
Để
thương tiếc một lần thân cát bụi !!!
|