01.
Ếch nằm đáy giếng ! – 467 –
02.
Trung Nguyên khấn nguyện – 468 –
03.
Bài thơ 36 : Bốn mùa quốc quốc gia gia – 469 –
04.
Vỡ toang một tiếng ô hô ! – 470 –
05.
Tôi muốn nói … - 471 –
06.
Cái đài danh vọng ô hô ! – 472 –
07.
Bức lụa ngân sương – 473 –
08.
Hòa bình nào có trong chiến tranh ! – 474 –
09.
Chiến tranh và thù hận ! – 475 –
10.
Cho tà tháng năm – 476 –
******
Ếch nằm đáy giếng !
Tháng 8—2005
Khi ngồi yên một mình trong
phòng nhỏ
Đưa mắt nhìn vào vũ trụ bao
la
Bỗng tôi nghe những cảm
giác xót xa
Chợt nhớ câu “con ếch nằm
đáy giếng”
Với đáy giếng, con ếch đã
lắm chuyện
Chưa chắc gì đã biết hết
phải không
Nên lại rên những tiếng nói
hồng hênh
Thật bé nhỏ, hèn chi kêu
uệch uệch
Ếch chỉ kêu những tiếng kêu
rỗng tuếch
Chứ dám đâu “coi trời đất
bằng vung”
Bỡi trời tròn làm lọt xuống
một khung
Chứ ếch nào đã ví von như
thế
Chỉ có tôi mới ngu ngơ quá
tệ
Thật khù khờ mà cứ nghĩ tài
hoa
Rồi dửng dưng tự đắc chỉ
riêng ta
Ta là nhất, một ông trời
nho nhỏ
Dẹp đi nghe, đừng khùng
điên thế đó
Ngẫm lại mình, mới thấy đủ
thứ ngu
Cũng giống như cái câu
chuyện người mù
Cùng rờ voi, mà tranh nhau
ỏm tỏi
Như con đóm lập lòe trong
đêm tối
Như con ếch nằm đáy giếng
nhỏ nhoi
Rồi đem so với những cái
của tôi
Còn bé nhỏ hơn những gì bé
nhỏ
Hãy đập cho tan vỡ
Cái vỏ bọc tháp ngà
Mới thấy cái bao la
Của mênh mông vũ trụ
Tỉnh giấc chưa, hay vẫn còn
say ngủ
Hỡi con người khờ khạo của
tôi ơi !
*****
Trung Nguyên khấn nguyện !
Tháng
8—2005
Tháng Bảy Trung Nguyên
Xin
thắp nén hương, bái tạ cửu huyền
Và
bái tạ, tất cả những bậc tiền nhân Tiên Tổ
Trước đàn tràng, đã trang nghiêm thiết lễ
Xin
linh thiêng, hãy chứng giám lai lâm
Khói hương bay quyền quyện khói hương trầm
Hồn
thiêng hưởng, linh linh, hồn thiêng hưởng
Trước, bái tạ những bậc đường đường dẫn thượng
Sau,
vọng cầu những chiến sĩ trận vong
Cùng đồng bào tử nạn khuất theo dòng
Cùng tất cả những oan hồn, uổng tử
Từ
thủy lục, đến thiên tai, nạn dữ
Từ
rừng thiêng, đến nước độc, mỏ hầm
Từ
vực sâu, đến tận mọi không trung
Đến
tất cả những đỏ đen, khủng bố
Khi
còn sống, cõi trần gian đã khổ
Khi
chết đi, cõi hư huyễn có đau
Hay
ra sao mà man mác rầu rầu
Vờn
vợn khói, mà không hề lên tiếng
Xin
chắp tay, và chân thành khấn nguyện
Từ
Cao Tằng, Tổ Phụ đến hồn thiêng
Từ
lục thân, quyến thuộc, đến cửu huyền
Từ
tử sĩ, đến cô hồn thất tán
Xin
vượt thoát khỏi tam đồ, bát nạn
Xin
mở toang mọi cửa ngục âm u
Xin
xóa tan mọi vất vưởng mịt mù
Để
thánh thoát cõi cao vời diệu vợi
Rồi
soi xuống cõi trần gian khắc khoải
Gia
hộ cho thế giới khỏi điêu linh
Gia
hộ cho nhân loại được an bình
Cùng chung sống trong tình người cao đẹp
Dùng thánh đức dẹp tan bao sắt thép
Dùng tình thương xóa sạch mọi oán thù
Không còn những trầm luân, khổ ải, mịt mù
Chân thiện mỹ hãy cùng nhau chuyển hóa
Xin
chắp tay cho Hoa Đàm nở rộ
Xin
chắp tay cho kết tụ đài sen
Xin
chắp tay cho sáng tỏa trước đèn
Cùng phủ phục Mùa Trung Nguyên khấn nguyện.
*****
Bốn mùa quốc quốc gia gia
Tháng 8 *
2005
Tiếng kêu con quốc những
đêm đông
Tuế nguyệt phong sương vẫn
lạnh lùng
Năm tháng bọt bèo trêu
sóng nước
Đêm ngày lau sậy cợt non
sông
Tiếng kêu con quốc những
đêm hè
Rỉ rả canh trường ai có
nghe
Khuya khoắc tàn hơi còn
réo gọi
Suối nguồn ủ dột động lòng
khe
Con quốc buồn trông hỏi
tiếng thu
Lam chiều mờ khói tỏa âm u
Im lìm cây cỏ buồn man mác
Trải mấy mùa thu vẫn mịt
mù
Chạnh lòng con quốc gọi
sang xuân
Xuân khứ xuân lai đã mấy
tuần
Hoa lá khô tàn khem khép
nụ
Sắc màu gờn gợn nét bâng
khuâng
Những trải một năm đến bốn
mùa
Nhiều năm đếm thử biết hay
chưa
Thời gian kéo mãi mòn rơ
cốt
Cỗ máy rịch tang chậm quá
rùa
Cho nên con quốc nặng can
qua
Hết tiếng nhưng lòng vẫn
xót xa
Còn nước là còn con quốc
quốc
Còn nhà còn gọi cái gia
gia.
*****
Vỡ toang một tiếng ô hô !
Tháng 8 * 2005
Mỗi
người có một góc riêng
Chia nhau mọi chỗ khắp miền trần gian
Còn tôi không góc lang thang
Nên
đi thơ thẩn trên đàng phù sinh
Núi đêm gió lộng lung linh
Rừng khuya thức giấc hỏi mình là ai
Nhìn trông hải giác thiên nhai
Rong rêu vẽ lối trên đài thiên thư
Một đời, nửa kiếp đã dư
Còn
thêm nửa kiếp, thật ư, thế à
Trăng treo năm tháng chưa già
Hoàng hôn khép núi chưa tà đầu non
Mỗi người có một điểm son
Còn
tôi không dấu nên mòn dặm băng
Đường đi im bặt vết hằn
Đường về không gợn lăng tăng sóng cồn
Đầu ghềnh, thác đổ gập ghềnh
Cuối sông nước chảy mông mênh vô bờ
Thuyền du xơ mạn xác xơ
Phù
sinh phiêu bạt bơ phờ phiêu du
Tôi về gõ cửa thiên thu
Diễm huyền khép cánh mịt mù hư vô
Vỡ toang một tiếng ô hô !
*****
Tôi muốn nói ...
Tháng 8 * 2005
Tôi
muốn nói
Nỗi
khổ đau của những con người trầm thống
Vốn
sinh ra trên những vùng đất cơ cùng
Lực
và tâm, hai cái chẳng tương dung
Nên
lăn lóc phải trải dài thân phận
Tôi
muốn nói
Nỗi
khổ đau của những con người uất hận
Vốn
thấp cổ, thanh quảng chẳng giương cao
Vốn
bé miệng, lời nói gió đưa vèo
Đành giậm chân đếm dày vò ức hiếp
Tôi
muốn nói
Nỗi
đắng cay của những con người tội nghiệp
Luôn thiệt thòi trong mọi ngõ ngách trần gian
Vì
thứ dân nên đón nhận bẽ bàng
Cái
lọc lừa của thế nhân lợi dụng
Tôi
muốn nói
Nỗi
trầm kha của những con người nghèo túng
Trải truân chuyên vắt kiệt sức cần lao
Cái
khổ nghèo vẫn đùn đống dâng cao
Bỡi
vật chất đu dây không mực thước
Tôi
muốn nói
Nỗi
hẩm hiu của những con người bạc phước
“Cho thật nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”
Lại
còn mang những ai oán đủ điều
Sự
công tâm vẫn làm ngơ vỗ cánh
Tôi
muốn nói
Sương sa xuống, thấm đêm dài lành lạnh
Động lòng ai thương cảm đến cho ai
Đường nhân gian khúc khuỷu hãy còn dài
Đừng đợi đến một ngày kia ân hận !!!
*****
Cái đài danh vọng, ô hô !
Tháng 9 * 2005
Cái đài
danh vọng chi chi
Ráng leo cho được, kéo, trì, là sao
Cái đài danh vọng hư hao
Ráng leo cho được, đâm nhào là chi
Trăm năm ngẫm lại còn gì
Nương dâu bãi biển xanh rì xanh xanh
Lợi danh búng sẵn tròng trành
Phất phơ cát bụi, vướng cành tranh đua
Trèo lên trên đỉnh hơn thua
Rớt
vào hố thẳm gió lùa tan hoang
Cơn mê ru mộng bàng hoàng
Giật mình hớt hải tân toan suy lường
Rong rêu phủ kín bên đường
Xác
xơ váng nhện vương vương điêu tàn
Trần gian đày ải nhân gian
Nhân gian đày ải bẽ bàng thế nhân
Phong trần cho nát phong trần
Thương thân cho nát tấm thân rã rời
Cái đài danh vọng lơi bơi
Biết rồi mà lại tơi bời mà chi
Cái đài danh vọng kỳ kỳ
Nói
không ham muốn, mà vì là sao
Một mai như giấc chiêm bao
Lơ
thơ gió bụi, xạt xào hư vô
Cái đài danh vọng, ô hô !!!
******
Bức lụa ngân sương !
Tháng 9 * 2005
Cuộc đời tôi, một cuộc đời viễn mộng
Bước phiêu du, như khúc rẽ dòng sông
Đi
đi mãi giữa đất trời lồng lộng
Đi
cho cùng điểm cuối cũng như không
Cuộc đời tôi, một cuộc đời du thủ
Khắp trần gian đâu có chỗ là nhà
Mỗi
một duyên gõ lên nhịp tan tụ
Hát
không cùng nhưng không một lời ca
Cuộc đời tôi, không có đầu có cuối
Để
rong chơi cùng hai chữ thỉ chung
Mở
thời gian, không có đâu lằn mối
Mở
không gian, không có chỗ tận cùng
Cuộc đời tôi, đi nhưng không cần đến
Mỗi
không thời, chỉ là điểm dừng chân
Mỗi
hoại thành, chỉ là cơn gió bụi
Như
hư không trôi nổi áng phù vân
Trời đất rộng nên tôi đi cùng khắp
Góp
rong rêu vẽ bức ảnh vô thường
Mỗi
một nét kết đôi đường mở khép
Gom
bọt bèo dệt bức lụa ngân sương.
*****
-
Hòa bình nào có trong
chiến tranh !
-
Tháng 9 * 2005
Từ
khi ra đời
Lúc
nào, tôi cũng nghe chiến tranh và khói lửa
Nào
bom, nào đạn đì đùng khạt mửa
Nào
người, nào vật chết chóc triền miên
Tan
hoang, đổ nát, xơ xác, ngửa nghiêng
Khắp thế giới, không nơi nầy thì nơi nọ
Mấy
mươi năm, mà tôi vẫn chưa rõ
Giết chóc nhau như thế, để làm gì
Chủ
nghĩa nầy, chủ nghĩa kia, như thế, để làm chi
Họ
đâu phải dân thường, mà là những người lỗi lạc
Tôi
vô cùng kinh ngạc
Họ
dùng khôn ngoan, để thanh toán lẫn nhau
Họ
dùng con người, để dãy chết thương đau
Rồi
lại bảo kiến tạo hòa bình cho nhân loại
Thù
hận nào điêu tàn theo lửa khói !
Hòa
bình nào xây dựng trong chiến tranh !
Tình con người, như sợi chỉ treo mành !
Chữ
tình thương, ngàn cân treo sợi tóc !
Hỡi
những con người dọc ngang ngang dọc
Hỡi
những con người xoay thế chuyển thời
Sự
sống thật bình thường, nhưng quí nhất trong đời
Lại
đánh đổ đi đâu, mà sao không làm được ???
*****
Chiến tranh và thù hận !
Tháng 9 * 2005
Tiền bạc đổ ra, xây lò, và chế bom nguyên tử
Tiền bạc đổ ra, nghiên tầm vũ khí hạch tâm
Máy
bay, mìn bẩy, súng đạn, xe tăng
Tân
trang, bảo trì …
Tổn
hao biết bao nhiêu nhân, tài, vật, lực
Nước giàu có, cũng như nước nghèo nhứt
Dù
tự do, cộng sản, quân phiệt, bạo tàn
Dù
nước nhỏ, nước lớn, khép kín, mở toang
Cũng đều đổ khối lượng khổng lồ ngân sách
Nào
là quân đội, tình báo, an ninh, tuyển ngạch
Nào
là thanh niên, thanh nữ, hiện dịch, đôn quân
Nào
là quân nhu, quân dụng, đủ hết thứ quân
Tất
cả để gườm nhau :
Chiến tranh và thử lửa !!!
Tự
cổ kim, và thời nào cũng rứa
Đâu
phải thường dân
Mà
là những con người thượng thặng, có lạ không
Nay
thì thuyết khách, ngoại giao, quan hệ, cảm thông
Mai
thì cuốn hút chiến chinh, hận thù, thắng bại
Lao
chết chóc, không nương tay, ái ngại
Người với người, mà cứ thế giết nhau
Rồi
chiến thắng, huân chương, lon lá, rực màu
Hỡi
nhân loại, biết bao giờ chấm dứt
Hòa
bình chỉ nằm trên bàn cân, không mức !
Lòng dạ con người lại đủ thứ lằn ranh
Thế
cho nên, giải quyết nhau bằng chiến tranh ???
Và,
nói chuyện với nhau bằng thù hận ???
*****
Cho tà tháng năm
Tháng 9 *
2005
Miệng nói mở, mà đường đi khép lại
Vườn muốn thông, mà rào, dậu, ngăn che
Nói
bình quyền, mà chụp, phủ, răn, đe
Nói
tự nhiên, mà sắt, cùm, thòng lọng
Bếp
tro tàn còn sặc mùi bồ hóng
Cửa
đóng khung còn mạng nhện giăng giăng
Đêm
tối tăm vì khuất dạng ánh trăng
Ngày ảm đạm vì mây mù che nắng
Bỡi
vì đâu mà tình người quá ngắn
Bỡi
vì đâu mà chia cắt quá dài
Hay
sao Hôm đưa đẩy với sao Mai
Hai
vì sao chẳng bao giờ gặp được
Hay
ngân hà không có cầu ô thước
Nhưng con người thì có khác kia mà
Tội
tình chi những oan nghiệt can qua
Đường đi tới là con đường trước mặt
Hãy
bước đi dõng dạc
Bỏ
lại ở sau lưng
Quá
khứ đã đóng khung
Của
một thời dĩ vãng
Được như thế mới may ra xứng đáng
Những con người trong thời đại hôm nay
Đôi
tay, rướm máu đôi tay
Đôi
chân, rướm máu đọa đày đôi chân
Hay
chưa, nay lựa mai lần
Biết chưa, nhũng nhẵng, tần ngần lo toan
Núi
cao nhắm đỉnh núi non
Rừng sâu nhắm bước lối mòn đi qua
Trăng treo đã mỏi trăng ngà
Còn
reo tuế nguyệt cho tà tháng năm.
|