01.
Hãy đến với
nhau con đường chân thực ! – 477 –
02.
Hòa bình ló
dạng ! – 478 –
03.
Bão Katrina
- đổ nát Hoa Kỳ - 479 –
04.
Người thương
nước lại hai lần thoát nước – 480 –
05.
Nước mắt nào
? – 481 –
06.
Bảo vệ hành
tinh xanh – 482 –
07.
Tử sinh hai
nhịp vơi đầy ! – 483 –
08.
Đi là đến,
đường về luôn bỏ ngỏ ! – 484 –
09.
Người về,
tôi đi ! – 485 –
10.
Mỗi kiếp, mở
một đường đi mới ! – 486
–
*****
Hãy
đến với nhau : con đường chân thực
Tháng 9 * 2005
Hỡi
những quốc gia nghèo khổ !
Hỡi
những dân tộc nghèo khổ !
Tôi
đã thấy rồi, tội nghiệp quá đi thôi
Cái
đồng tiền từ thiện, cứu đói, thật quá hời
Mà
tài nguyên phải đổ cho chiến tranh, hàng đống
Người ta nói, nào là nước nghèo, chậm tiến
Nào
là những siêu cường, vượt tốc văn minh
Nếu
không chạy đua vũ khí
mà
dùng vào mục đích nhân sinh
Thì
thế giới sẽ an bình biết mấy
Là
con người, hãy dùng tiếng con người mà nói
Là
con người, hãy bằng niềm tình tự thương nhau
Tiền bạc kia, sẽ mua đứt khổ đau
Lòng chân thiện sẽ phá tan thù hận
Hỡi
những quốc gia cường tấn !
Hỡi
những đầu óc tài ba !
Hãy
đến với nhau, bốn biển là nhà
Hãy
nhìn với nhau, đều con người cả
Hãy
dắt nhau, mở ra con đường mới lạ
Chứ
chiến tranh chết chóc, đã quá cũ rồi
Chỉ
khi nào bao dung, thánh đức lên ngôi
Thì
không có gì san bằng chẳng được
Tình thương, không cần qui ước
Tình người, không cần giết nhau
Cuộc sống, không cần khổ đau
Đó
là con đường chân thực.
*****
Hòa
bình ló dạng !
Tháng 9 * 2005
Sao
lại thi đua : triển khai vũ khí ?
Sao
lại thi đua : thủ thế quốc phòng ?
Người với người, mà nói chuyện không xong !
Phải dùng tới chiến tranh và bạo lực !
Chiến tranh nào là chiến tranh qui ước ?
Hòa
bình nào có mặt chỗ tang thương ?
Phải đánh nhau cho tơi tả thê lương
Rồi
mới chịu nhìn nhau, thật là lạ !!!
Những thứ giết người, mà chế ra đủ cả
Nào
đạn, nào bom, tầm ngắn, tầm dài
Nguyên tử, địa không, loại xới, loại cày
Nhân, tài, vật, lực, tốn hao không thể tưởng
Người với người mà không nương nhau, hướng thượng
Người với người, mà nay bạn mai thù
Những đầu óc thượng thừa, vùi vào tăm tối, âm u
Rồi
cút bắt bằng những trò chơi chết chóc
Khi
đã đẩy đến tận cùng tang tóc
Mới
bắt tay và nói chuyện hòa bình
Rồi
nai lưng xây lại những điêu linh
Nhưng vũ khí, quốc phòng vẫn lườm nhau, chưa chấm dứt
Hỡi
thế giới, đâu là hòa bình chân thực ?
Hỡi
nhân loại, đâu là tiếng nói tình người ?
Hãy
đến với nhau bằng cảm thông, thân thiện, nụ cười
Không cần giải quyết bằng hận thù, chiến tranh và vũ khí !
*****
Bão
Katrina, đổ nát Hoa Kỳ
Bão
khởi động và hoành hành cuối tháng 8 đầu tháng 9 năm 2005,
tàn
phá nhiều thành phố ven biển trên nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ.
Mặc
Giang, ngày 01-9-05.
Cơn
bão Katrina
Xuất
phát Florida
Lan
tới Louisiana
Tràn
ngập Alabama
Kéo
tới Mississippi
Làm
cho Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ
Chấn
động, kinh hoàng, nát tan, nghiêng ngửa
Những
cao tầng, cao ốc, còn đổ tuông, huống gì nhà cửa
Những
phố sá, công viên, còn cuốn sóng, huống chi con người
Nhìn
nhau, tiếng khóc hết cười
Ngó
nhau, ngậm ngùi nước mắt
Hỡi
trời đất, đòi hỏi chi quá đắt !
Sức
con người, phải trả những tang thương
Chỉ
còn đây, tan nát những thê lương
Biển
trào lộng vẫn ầm ầm dậy sóng
Bão
vẫn càn, vẫn quét. Ôi cuồng phong khởi động !
Nước vẫn xoáy, vẫn trôi. Ôi chìm nổi, điêu linh !
Cuộc sống và khổ đau, phải hứng chịu tuyệt tình !
Người sống và người chết, phải lặng câm, nín thở !
Biển
hỡi biển, vẫn thì thầm muôn thuở
Bão
hỡi bão, vẫn trào lộng phong ba
Hết Ấn
Độ Dương—Tsunami, lại đến Đại Tây Dương—Katrina
Đông
và Tây, năm nào cũng tan nát
Hàng
trăm người, chôn vào lòng biển, chết ngạt
Hàng
ngàn người, sống trên đổ nát, chết tươi
Còn
đâu câu nói tiếng cười
Một
cơn bão táp, trả mười tang thương
Còn
đâu nào phố nào phường
Một
cơn biển động, hết phương, kêu trời
Còn
đâu sống giữa cuộc đời
Một
cơn sóng vỗ, hết lời nỉ non
Nhìn trông, kinh ngạc, bàng hoàng
Bão
ơi, ngưng lại có còn hơn không
Nhìn trông, nát ruột, tan lòng
Biển ơi ngưng động, khơi dòng kêu thương
Đông phương rồi lại Tây phương
Đừng gieo tang tóc thê lương nữa trời
Trần gian khổ lắm người ơi !!!
*****
Người
thương nước,
lại hai lần thoát nước !
Cảm
tác, để chia xẻ với Đồng bào bị trận bão Katrina
tại 3
tiểu bang Louisiana, Alabama, Mississippi, nhất là
thành
phố New Orleans, quốc gia Hoa Kỳ.
Ngày 04-9-2005
Ba mươi năm trước, khi
nước biến, tôi làm người bỏ nước
Ba mươi năm sau, khi nước
trào, tôi bỏ nước ra đi
Nước mắt nào, làm nghẹn
hai bờ mi !
Niềm đau nào, làm tràn hai
khóe mắt !
Một cuộc đời, chạy hai lần
tan nát
Một tấm thân, chống đỡ hai
bàn tay
Một quãng đời, mất tất cả
từ đây
Nước hỡi nước, thêm mấy
lần nghiêng ngửa ???
Ba mươi năm trước, ôi niềm
đau muôn thuở !
Kẻ ly hương, người ở lại,
ngục tù
Ba mươi năm sau, cuộc sống
phủ âm u
Khi nhìn lại, biết bao
người đã mất ???
Nhớ ngày nào vượt tuyến,
thập tử nhất sinh, tan tim nát mật
Mượn đất khách dung thân,
lưu đày tự nguyện, đánh đổi tự do
Quãng đời qua, bao khắc
khoải dày vò
Nay đón nhận, thêm một lần
tan nát
Hỡi những ai trên ba tiểu
bang san sát
Chia đắng cay, chia trắng
cả cuộc đời
Chia bồ hòn, chia cả những
đầy vơi
May một chút, còn đồng bào
hải ngoại
Tôi muốn nói, những điều
không muốn nói
Sống quê người, ngửa úp
đôi bàn tay
Ba mươi năm, phủi sạch
trong phút giây
Đời tỵ nạn, thêm một lần
tỵ nạn !!!
Được sống hai lần, trên
đường di tản
Được nhận hai lần, từ
thiện ban cho
Hỏi làm sao không ray rứt,
dày vò
Người thương nước, lại hai
lần thoát nước !!!
*****
Nước
mắt nào ?
Tháng 9 * 2005
Nước mắt nào, nhỏ xuống
vũng lầy nhân thế
Bãi đau thương, còn tranh
chấp, dập vùi
Bãi nhiễu nhương, còn hỗn
tạp buồn vui
Cả trăm năm, một kiếp người,
chưa đủ
Nước mắt nào, nhỏ xuống
vũng lầy sinh tử
Những tai ương, mang cái
chết lạnh lùng
Sống khác nhau mà lại phải
chết chung
Mạng con người vùi thây như
cỏ rác
Nước mắt nào, nhỏ xuống
vũng lầy chua chác
Người với người xử sự tựa
như men
Chữ đức nhân đã mờ mịt
trước đèn
Chữ quân tử rải lên thềm
băng giá
Nước mắt nào, nhỏ xuống
vũng lầy lệ đá
Bay nhạt nhòa, cát bụi cũng
tiêu sơ
Sống giữa đời mà cứ ngỡ như
mơ
Niềm chân thực chôn trước
thềm hư huyễn
Nước mắt nào, nhỏ xuống
vũng lầy phù phiếm
Trông lều bều như bèo giạt
mây trôi
Sóng nhấp nhô thêm nay lở
mai bồi
Vùi xơ xác tàn khô không tư
lự
Nước mắt nào, còn rưng rưng
tình tự
Hết thương đau cho miệng
mỉm môi cười
Mang tin yêu thắp sáng mọi
con người
Cùng xây dựng cõi trần gian
tươi đẹp !
*****
Bảo
vệ hành tinh xanh !
Tháng
9 - 2005
Trái đất, không còn là một
hành tinh xanh,
Ươm mơ sự sống
Hết nhân tai thì lại đến
thiên tai
Dưới đất, trên không, thủy
lục, nối dài
Không chấn động nơi nầy,
thì rung rinh nơi nọ
Nơi nầy hạn hán, nơi kia
bão tố
Nơi nầy chết khô, nơi nọ
chết chìm
Nơi nầy hết hồn, nơi nọ
đứng tim
Khủng bố, chiến tranh, động
đất , cuồng phong, hỏa hoạn
Ghe, thuyền chìm, số ít
người hốt hoảng
Phà, tàu nghiêng, con số
lớn, thất kinh
Nạn phi cơ, cùng kéo xuống
âm linh
Nạn xe lửa, cùng mò trong
sắt vụn
Thời tiết đổ, bốn mùa thay
lá rụng
Nhật nguyệt xoay, hai lằn
mức đêm ngày
Mạng con người, trong
khoảnh khắc phút giây
Sống và chết, không kịp
chia tích tắc
Có khi chết, một cái ào,
tím ngắt
Có khi chết, một cái ào, im
re
Có khi chết, một cái ào,
nín khe
Thật mơ hồ, trông còn hơn
mộng mị
Chết thật tình, mà nghe sao
vô lý
Chết lạnh lùng, chết thật
quá tự nhiên
Mới đó, mà trôi về một cõi
lãng quên
Mới đó, mà lung linh mờ cát
bụi
Núi, không còn vững vàng
non núi
Sông, không còn êm ả dòng
sông
Biển, không còn lăn tăn
sóng vỗ bềnh bồng
Đất, không còn liền, rung
rinh chấn động
Còn gì không, ươm mơ tràn
nhựa sống
Còn gì không, bảo vệ hành
tinh xanh
Đừng nhẫn tâm đánh đổ những
tròng trành
Chết vạn vật và đau lòng
nhân loại !!!
*****
Tử sinh, hai nhịp vơi đầy
Tháng
9 - 2005
Trong tích tắc, biết bao nhiêu sự chết
Chứ
đâu cần một đêm với một ngày
Chứ
đâu cần một tháng với một năm
Chỉ
nói riêng loài người, chứ chưa nói loài khác
Sự
sống chết như trùng trùng hòa nhạc
Bản
trường thiên trên vạn nẻo vô thường
Bản
u hoài trên muôn hướng thê lương
Sống và chết, gảy cung đàn bất tận
Mỗi
cá thể, tùy theo duyên, cơ, phận
Kiếp trăm năm dù nay thiếu mai thừa
Tử
thần im, cõi sống còn dây dưa
Tử
thần gọi, một đi không trở lại
Người đang chết, đột nhiên, không kịp ngoáy
Người đang sống, sờ sững trong phút giây
Rồi
phớt qua, như gió thoảng mây bay
Lại
tiếp tục hành trình reo nhân thế
Nhịp sống chết vẫn dửng dưng ngạo nghễ
Gõ
vi vu từng âm điệu du dương
Xé
tâm can và nát ruột tình thương
Hai
âm điệu tử sinh rung rung mãi
Sâu
thăm thẳm cho tận cùng khổ ải
Cao
vô ngần cho thấu đến chân mây
Tử
sinh hai nhịp vơi đầy
Cung đàn sống chết, còn đây vô thường !
*****
Đi là đến, đường về luôn
bỏ ngõ !
Tháng 9 - 2005
Mấy mươi năm tôi đã đi
Khi nhìn lại chẳng được gì
Cả cuộc đời, chỉ là con số
không trống rỗng
Trước mặt, một khung trời
lồng lộng
Sau lưng, một dĩ vãng lùi
xa
Quảng đường đi dù cây cỏ lá
hoa
Vẫn trả lại bóng rêu mờ cát
bụi
Ngày tôi đi, rừng hoang reo
gió núi
Ngày tôi về, triều sóng vỗ
đại dương
Cõi trần gian, trả lại bến
thê lương
Cõi nhân gian, trả lại bờ
vắng lặng
Thấm hơi muối, nên vương
mùi biển mặn
Thấm gió rừng, nên vướng vị
sương pha
Mấy mươi năm dong ruổi cõi
ta bà
Càng thẩm thấu cuộc đời nơi
quán trọ
Nói rằng có, thì có gì để
có
Nói rằng không, thì vốn sẵn
đã không
Thuyền phiêu du đưa đẩy
biển bềnh bồng
Nơi tôi đến, chỉ là người
lữ khách
Chiều nghiêng bóng, hoàng
hôn về tĩnh mặc
Thức đêm dài, tỉnh mộng đếm
canh thâu
Đưa bàn tay gom góp những
sắc màu
Rơi lả chả, rớt xuống thềm
băng giá
Cát bụi bay, lay động hồn
sỏi đá
Gió la đà lành lạnh cửa tâm
tư
Nên tôi đi, đi nữa vẫn còn
dư
Đi là đến, đường về luôn bỏ
ngõ !
*****
Người về, tôi đi !
Tháng 9 - 2005
Người về trên đỉnh Linh
Sơn
Tôi
đi trên mỏm chờn vờn núi non
Người về vết cũ lối mòn
Tôi
đi trên nẻo chưa con đường nào
Người về bỏ ngõ hư hao
Tôi
đi đón nhận rạt rào tình quê
Người về tựa vách Tào Khê
Tôi
đi hố thẳm vỗ về thâm sâu
Người về một cõi nhiệm mầu
Tôi
đi muôn cõi dù đâu chẳng cần
Người về tịch ảnh tánh chân
Tôi
đi vá đắp phong trần muôn phương
Người về vui với chơn thường
Tôi
đi vui với ngân sương đêm dài
Người về ngủ chốn thiên thai
Tôi
đi đánh động phương đài giá băng
Người về núp bóng vĩnh hằng
Tôi
đi khêu ngọn hải đăng giữa trời
Người về, xa lánh cuộc đời
Tôi
đi muôn kiếp không nơi nào chừa
Người về tột đỉnh thượng thừa
Tôi
đi vô đẳng chưa vừa đường đi
Song hành rồi cũng như
ri
Vô
hành rồi cũng thế ni độc hành
Vẽ chơi hai lối vòng quanh
Vòng tròn búng sẵn loanh hoanh tròn tròn
Cho hay, hư huyễn nào hơn !!!
*****
Mỗi
kiếp, mở một đường đi mới !
Tháng 9 – 2005
Tám
mươi năm, rồi Người cũng ra đi
Ba
ba năm, rồi Người cũng từ ly
Nói
cho lắm, rồi giữa đường bỏ ngõ
Tôi
cứ đi dù khi mờ khi tỏ
Nếu
không trăng thì có những vì sao
Nên
tôi đi muôn kiếp, chết chi nào
Nẻo
sinh tử mở toang, ai đóng cửa
Người tịch chơn, rồi ngồi yên, cũng rứa
Người vĩnh hằng, rồi tĩnh lặng, cũng thôi
Còn
tôi đi cho nát cõi luân hồi
Dẫm
cho mòn đường vào ra sinh tử
Nếu
Người thấy, bảo tôi đi chi dữ
Tôi
không thấy, nên đi mãi chẳng sao
Đem
càn khôn hứng trên rổ hư hao
Hốt
rỗng không, đổ xuống thềm huyễn ảo
Mỗi
tấm thân như một lần vá áo
Mỗi
sắc hình như một áng phù vân
Tôi
cứ đi chẳng hẹn lữa hẹn lần
Dù
sáu nẻo bốn đường đâu có thiệt
Tôi
đến với những tận cùng thống thiết
Tôi
chia với những tận đáy thương đau
Dù
biển dâu có thăm thẳm một màu
Tôi
vạch nét để lột trần tang hải
Không qua đèo làm sao nhìn quan ải
Không băng rừng làm sao biết sơn khê
Có
cần chi quay gót nẻo đi về
Tôi
cứ tới, chỗ nào không có lối
Người ngồi lâu có mỏi
Cùng bước với tôi chơi
Tôi
cứ đi, chưa hết một cuộc đời
Vì
mỗi kiếp mở một đường đi mới !
|