An
bình ơi, ngươi trốn mất ở đâu ! 521
Những phương trời cao rộng
522
Giải mở khối đầu, đè
chi gai góc ! 523
Nở mặt, nở mũi ơi !
524
Tiếng chuông vang vọng
ngân dài 525
Xưa nay,
cái thế cuộc đời
526
Ta sẽ lên ngôi !
527
Xuân ơi, em đâu đó !
528
Nụ cười điểm hoa
529
Mê-Giác đây rồi !
530
An bình ơi, ngươi trốn
mất ở đâu !
Tháng 11-2005
Con người, thường hay thích bày trò tranh đấu
Con người, thường hay thích giỡn mặt đấu tranh
Nên đầu óc không ca ngợi những nét đan thanh
Mà
trọng vọng vẽ tô nhiều màu đen xám
Leo dốc đồi, làm sao không ghềnh ráng
Bám cong queo, làm sao khỏi quanh co
Đã
hơn thua, làm sao hết đôi co
Luôn tranh chấp, an bình sao ló mặt
Đường cao rộng, lại đi về ngõ tắt
Lối thênh thang lại cắt xẻ dọc ngang
Cùng phun ra những chất độc hung tàn
Thì tình người làm sao không điêu đứng
Bãi sa mạc, thời gian dày khô cứng
Bãi sình lầy, năm tháng nhuộm hôi tanh
Cỏ
không còn cất đầu lên ngọn tươi xanh
Cây nhũn tàn làm sao thơm hoa lá
Bỡi trần gian, nên gian trần tơi tả
Bỡi phù sinh, nên phù thế tương tàn
Bỡi xám xịt, nên xịt xám tan hoang
Làm loang lở mảnh hành tinh rách nát
Đêm về, sao mờ nhòa nhạt
Ngày lên, nổ đóm ánh dương
Bao nhiêu năm, còn ê ẩm bụi đường
Hơn thua nữa, hay ngừng tay đánh động
Hỡi những trò chơi phiêu bồng thổi mộng
An
bình ơi, ngươi trốn mất ở đâu !!!
**** 521 ****
Những phương trời cao rộng
Tháng 11-2005
Rác rưới, cuốn lăn theo gió lều bều
Bèo bọt, cuốn trôi theo nước lêu bêu
Một nhúm nhỏ nhoi, làm sao ngăn thác lũ
Cánh chim bằng, vờn bay cùng mây trời vần vũ
Cánh chim hồng, vờn lượn cùng bát ngát trăng sao
Lướt sóng băng băng, đánh vút cây sào
Sông biển trùng trùng, không đâu ngằn mé
Cành trúc đào, vẽ chi hình chim sẻ
Đường thênh thang, vướng chi chút cỏ hoang
Bụi phấn nào làm hoen ố vết son
Bốn mùa chuyển mới thanh cao tùng bách
Có
nghĩa gì, đứng trên bờ lau lách
Có
nghĩa gì, bám sương khói mong manh
Sao không nhìn giữa mây trắng trời xanh
Mà
bi lụy chốn đầm lầy nước đọng
Hổ
gầm vang, thét núi rừng lồng lộng
Cá
kình lao, còn nát mặt biển khơi
Nào sá chi màu cát bụi cuộc đời
Nhũn sao được tinh anh không nhiễm thể
Hỡi bào ảnh, phết sơn tranh phù thế
Hỡi con quay, xoáy trục cảnh phiêu bồng
Tỉnh hồn mê trong ngõ tối lông bông
Và
bước tới những phương trời cao rộng.
**** 522 *****
Giải mở khối đầu, đè
chi gai góc !
Tháng 11-2005
Hãy nhốt thử tâm tư vào hang tối
Hãy nhốt thử tâm hồn dưới vực sâu
Hãy đóng khung, đè một khối lên đầu
Rồi cho biết, khả thi hay bất khả
Không nắm bắt mà vo tròn mới lạ
Vốn vô hình mà cột chặt sao xong
Nhưng nhân gian thích trói buột vào tròng
Và
bó rọ cứng đơ như gỗ đá
Chim tự bay, dù cửa lồng bịt khóa
Cá
tự bơi, dù tù túng ao hồ
Tâm vô cùng, đừng có khép hư vô
Ý
vô tận, đừng có khoanh lằn mức
Ở
đời, xảy ra đủ thứ chuyện, là bỡi
Nhứt cử nhứt động, đôi co chấp nhứt
Nhứt ứng nhứt xử, câu lụy hỏi tra
Thì làm sao, không nghiệt ngã ta bà
Và
làm sao, sống an lành cho được
Bỡi trần thế, ngửa nghiêng dòng uế trược
Bỡi nhân tình, lặn hụp bến sông mê
Bỡi tự thân, vùi trong mộng gối kê
Nên nhào lộn đảo điên, sao tránh khỏi
Trong ô kín lại còn quay tăm tối
Nên đối đầu, tắt nghẽn, thở không ra
Rồi tiếc than, oán trách, lẫn kêu ca
Và
trút đổ cuộc đời sao đau khổ
Thì ra bao duyên cớ
Xuất phát bỡi từ đâu
Phải giải mở khối đầu
Đừng đè chi gai góc !!!
***** 523 ****
Nở mặt, nở mũi ơi !
Tháng 11-2005
Mũi mà nở, phình ra, coi chướng lắm
Mặt mà phồng, phúng phính, ngộ nghĩnh không
Rồi có khi bí sị, như cảnh chợ chiều đông
Mới khen chê, đã trở thành thế ấy
Lợi
danh, là một bãi phù du lầy lội
Cuộc
đời, là một bãi nhiễm thể phù sinh
Trôi
bồng bềnh những cặn bã nhục vinh
Và bầm
dập những rong rêu thành bại
Cái
chân thật biến giữa ngàn quan ải
Cái
giả danh, lại phóng bổng trời xanh
Thổi cho to chiếc bong bóng mong manh
Rồi lo sợ bọt bèo sao tan vỡ
Cái thiện mỹ, chận, rào, ngay ngoài ngõ
Cái tạp ô, lại mời gọi vô nhà
Thật oái oăm căn bịnh chướng trầm kha
Đến khi chết, vẫn còn đeo xuống hố
Rừng thăm thẳm, nên rừng nghiêng bóng núi
Dốc đèo heo, nên dốc đá cheo leo
Gió vi vu, nên gió cuốn đưa vèo
Biển mù khơi, nên trùng dương sóng vỗ
Bỡi lặn hụp bã phù du khốn khổ
Ê
ẩm rồi, người ngợm của tôi ơi !
***** 524 *****
Tiếng chuông vang vọng
ngân dài
Tháng 11-2005
Tiếng chuông vang vọng ngân dài
Nào ai mê ngủ, nào ai tỉnh hồn
Nắng chiều, ngả bóng hoàng hôn
Lại đêm mờ mịt sóng cồn đẩy đưa
Ước mong, theo ngọn gió lùa
Ngóng trông, theo lá bốn mùa rụng rơi
Canh tàn treo đỉnh chơi vơi
Trăng khuya vàng vọt, rã rời ngàn sao
Cuồng phong vùi dập ba đào
Cuồng si phẫn nộ, phóng lao tuyệt tình
Đọa đày cho rã nhục vinh
Dày vò cho nát nhân tình trần ai
Thử xem,
son sắt có phai
Thử
xem, khí tiết kéo dài tới đâu
Nổi chìm cho thấm biển dâu
Xát
xây cho thấm sắc màu tang thương
Tinh anh, còn có đường đường
Kim
ngân, còn có lo lường vàng thau
Đôi co
cho biết thuẫn mâu
Nhục nhằn cho biết vũng sâu tư nghì
Lỡ lầm chỉ có một ly
Băng đi vạn dặm dễ gì thõng buông
Ngân vang, đánh thức tiếng chuông
Tiếng chuông đồng vọng, tỉnh hồn cùng ai
Giật mình, gối mộng thiên thai
Bừng trong giấc ngủ mê dài đã lâu
Rụng rơi một cõi tinh sầu !
***** 525 *****
Xưa nay, cái thế cuộc đời !
Tháng 11-2005
Lỡ
bước phong trần chưa dứt sạch
Trăm năm gai góc vẫn phiêu lưu
Cuốn trôi lăn hun hút mịt mù
Thẹn mặt tang bồng chưa phỉ chí
Đầu phóng mãi muôn nẻo về của ý
Sức lực mòn, suy kiệt muốn buông lơi
Nói cho to, nhưng ngán ngẫm lắm rồi
Khi đóng cửa, thu mình căn gác nhỏ
Thử gõ cửa, anh hùng là thế đó
Thử gõ cửa, trượng phu chúm chím cười
Chỉ mỉm cười, nhưng rất thật con người
Anh hùng khựng, đành buông tay gát kiếm
Rừng sách vở, là một rừng câu chuyện
Rừng cổ kim, là một đống tàn khô
Nói với ta, thở một tiếng ô hô
Nói với người, dương dương, đâu có được
Lại cũng phủ bằng tấm mành phương chước
Lại cũng bao bằng mảnh lưới phương phi
Nhưng thực chất, vốn biết chẳng được gì
Khi đối diện chính mình, ngươi quá lắm
Anh hùng tận, khi anh hùng đã thấm
Trượng phu cười, đừng quá quắt người ơi
Xưa nay, cái thế cuộc đời !!!
***** 526 *****
Ta sẽ lên ngôi !
Tháng 11-2005
Ta
đã thấy,
Những cụ già mà còn sa nước mắt
Bỡi phong trần thấm thía những niềm đau
Bỡi cỗi cằn dằn vặt nát khối đầu
Và
cay đắng ngập tràn không chỗ chứa
Ta
có nghe,
An
lão rồi, đừng nghĩ suy chi nữa
Hãy quẳng đi, đừng níu vói chi nhiều
Nhưng người già, là một trời đơn độc, cô liêu
Muốn than thở, mà làm sao lên tiếng
Sức đã gởi theo con đò vĩ tuyến
Lực tiêu ma theo ánh hỏa châu rơi
Buông không được, nên hụt hẫng chơi vơi
Trơ gốc rễ, nên tàn khô độc thọ
Bỡi khối óc, vẫn còn đầy nỗi nhớ
Bỡi tâm tư, chưa cuối nẻo trời quên
Nên nhìn trời, nhìn đất, gởi chênh vênh
Càng thẩm thấu quãng đường dài gai góc
Mắt cằn sâu, như rừng chùi đỉnh dốc
Lòng tịch băng, như sông hút biển khơi
Ôm
hai tay, ê ẩm một cuộc đời
Chân bó gối, run run đi hết nổi
Thấy thương thương, viết đôi hàng nhắn gởi
Để một
mai, ta cũng sẽ lên ngôi
Và ngồi
kia, từ một góc khung trời
Đường
đi đến, hướng về muôn vạn nẻo !
*****
527 *****
Xuân ơi, em đâu đó !
Xuân
đang đến cho muôn hoa thêm sắc
Xuân
đang về cho muôn nhụy thơm hương
Xuân
đang đi cho hương sắc vương vương
Lòng
xuân rộng cho tình xuân sâu nặng
Nụ
xuân tươi lá hoa cười trong nắng
Nụ
xuân nồng hoa lá động rung cây
Hương
xuân bay theo gió gởi trời mây
Thềm
xuân mở đượm xuân tình nhân thế
Xuân
đang đến đón xuân trong nỗi nhớ
Xuân
đang về đón xuân trong niềm mong
Mỗi
mùa xuân hoa ướm nhụy đơm bông
Người
nhân gian cái già đơm thêm tuổi
Xuân
là cung bậc bốn mùa thay đổi
Nên
xuân đi xuân đến vẫn còn xuân
Nhưng
người đi người đến thoáng bâng khuâng
Nhất
Chi Mai, em có còn đâu đó ???
******528*****
Nụ Cười Điểm Hoa
Xuân
đi hoa lá rụng rơi
Xuân
về hoa lá mỉm cười lá hoa
Xuân
mơ êm ấm chan hòa
Xuân
mộng hương sắc nhẹ xoa nhân tình
Xuân về ánh ngọc lung linh
Xuân đi mai đứng đầu đình trổ bông
Xuân tàn sắc có phai không
Xuân tan hương hỡi nhẹ lồng gió bay
Tình xuân nán đợi đêm ngày
Nụ
xuân còn đó hây hây ửng hồng
Tầm xuân qua những đêm đông
Đón xuân đeo đá trổ bông xuân về
Xuân không lỗi hẹn ước thề
Xuân đi ươm sắc xuân về ươm hương
Xuân về vướng nhụy tơ vương
Xuân đi rơi rụng sắc hương phai tàn
Nhưng xuân còn mãi nhân gian
Nụ
xuân còn đó, bên đàng trổ bông
Xuân đi xuân có xuân không
Xuân về xuân có chờ mong ai người
Không xuân khép mở đẹp tươi
Có
xuân chúm chím nụ cười điểm hoa.
****529*****
Mê-Giác đây rồi !
Tháng 01-2006
Hai bên núi đá lưng đồi
Người đâu lại đến tô bồi tâm hương
Bỗng trầm vang vọng pháp vương
Cùng nhau dìu dắt trên đường về xưa
Bến mê bờ giác ai đưa
Sông đau biển khổ ai chưa tỉnh hồn
Trời chiều đổ bóng hoàng hôn
Màn đêm khép lại đã mòn tử sinh
Từ lâu che khuất tánh linh
Đắm chìm lục đạo quên mình là ai
Xưa nay lặn hụp miệt mài
Đường về quê cũ dấu hài dặm băng
Đêm dài không cả ánh trăng
Canh khuya mòn mỏi nhập nhằng ngàn sao
Mộng mơ còn hỏi chiêm bao
Một chùy đập vỡ cây đào trước sân
Tử sinh như áng phù vân
Giác mê như bóng sương ngân treo cành
Nụ cười hàm tiếu tinh anh
Nở
trên môi ngọt trong lành thơm hương
Hòa trong vi diệu pháp vương
Thong dong rảo bước trên đường ta đi.
****530***** |