Mục Lục
***
Tôi là một người già
Ta là người công nhân viên
Cửa Phật từ bi hóa nhiệm mầu
Gãy một nhịp cầu sa bóng nước
Tiếng kêu cứu của lương tâm
Hỏa hoạn điêu tàn
Bão lụt thảm thương
Tôi gọi tên tôi
Tiếng kêu thương – thứ hai
Tôi Là Một Người Già
Mặc Giang * Tháng 03 - 2004.
Tôi là một người già
Cuối cuộc đời, xế bóng
Không ước ao hy vọng
Chỉ mong sống bình thường
Cả cuộc đời, cả tình thương
Ba chìm bảy nổi, cuối đường, ôi thôi
Xem như chiếc lá rã rời
Chỉ cơn gió nhẹ rụng rơi chia lìa
Nhiều đêm trằng trọc canh khuya
Giọt khô mà lại đầm đìa lạ chưa ?
Tôi là một người già
Cả đời gian khổ đong đưa
Đong cho trọn nghĩa, đưa cho trọn tình
Giờ đây ngồi chỉ một mình
Tôi ôm thân phận một mình tôi thôi
Tôi là một người già
Nương tựa quê người xứ lạ
Tiếng là người nước ngoài dư dả ấm no
Cái gì cũng có cả
Nhà cửa chính phủ lo
Đã già, đã cả, suy nghĩ chi nhiều, cho vất vả
Cứ ăn, cứ mặc, muốn gì được nấy, đừng có lo
Tôi là một người già
Tháng ngày ngồi ngóng co ro
Ra vô ngán ngẫm dày vò
Chân run, tay yếu, mắt mờ
Đứng đi từng bước lò mò
Rờ cái chén, đụng cái bếp, lau cái nhà
Con cháu nói, ông ơi ông, bà ơi bà
Cứ tưởng nó thương cái phận tôi già
Có đâu ngờ, sợ làm hư của nó
Tôi là một người già
Tiếng của mình, vểnh tai nghe còn chưa rõ
Huống chi tiếng xứ người
Cái gì ba xí ba tú biết sao nghe
Có chân, đi không tới
Muốn nói cũng không được
Có miệng cũng như câm
Vậy mà nay bác sĩ, mai nhà thương
Đi không được, lại chẳng biết đường
Nhờ thì con cháu cằn nhằn,
đành cắn răng chịu vậy
Tôi là một người già
Nhiều khi đi đây đi đấy
Thập thò mà ngóng mà trông
Thấp tha thấp thỏm trong lòng
Mỏi mòn cháu con mới tới
Chưa kịp đi, đã nghe hối
Chưa kịp bước, gọi nhanh lên
Tôi mang một nỗi thênh thênh
Nghe đau thấm thía đáp đền nghĩa ân
Tôi là một người già
Còn chi đâu nữa mà cần
Nhớ đâu mồ mả cha ông
Nhiều cái lở bồi chưa ai đắp vá
Bà con, dòng họ, cằn khô vất vả
Cháu chắt gần xa chưa nở nụ cười
Khổ cho thân tôi, người ở nước ngoài
Già cả mấy đồng cắt ca cắt củm
Con cái hay nói, tôi sao mà dành dụm
Nếu có muốn gì, để đó tụi con lo
Tôi nhìn cháu con, thương cảm đắn đo
Điều tôi muốn nói thì làm sao nói được !
Tôi là một người già
Thỉnh thoảng tôi có nghe
Có tiếng thưa ông cụ
Có tiếng thưa bà cụ
Lại còn nghe, hay đọc ở đâu đó
Nào là kính nhi viễn chi, kính lão đắc thọ
Nghe sao mà nó sung sướng trong lòng
Mình già rồi, được như thế, đỡ hoài mong
Nhưng xa xa, lại còn nghe câu khác
Mấy cái người già sanh tật, cù hũ mèm
Tôi là một người già
Sự đời ngẫm nghĩ mà xem
Già rồi phải chịu, kèm nhèm với ai
Cháu con, cuộc sống còn dài
Thế nhân, cuộc sống ngày mai cũng là
Hỏi ai không đến tuổi già
Có ai thống nỗi tuổi già hay không
Tôi chưa nói núi nói sông
Chỉ riêng cái tuổi cuối dòng này thôi
Còn bao cay đắng cuộc đời
Hôm nay tôi nói, ai người biết nghe
Già tôi khổ quá vậy hè !!!
Ta Là Người Công Nhân Viên
Mặc Giang * Tháng 03 - 2004.
Ta là người công nhân viên
Em nơi học đường
Chị nơi văn phòng
Anh làm giao thông
Tôi làm công xưởng
Đếm phong trần theo tiếng reo đề xướng
Mòn thao tác theo tiếng máy hàng giờ
Nhẹ nhàng, lao nhọc, dai dẳng, xác xơ
Ngày vừa hết đã mệt phờ ra đó
Ta là người công nhân viên
Công việc là niềm vui
Đâu ngại gì gian khó
Công sức cứ lui cui
Cho sản phẩm thành hình
Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh
Cùng góp từng phần cho cuộc đời thêm đẹp
Ta là người công nhân viên
Góp cuộc sống bằng hai đường mở khép
Góp cuộc đời bằng hai nẻo đi về
Mở, cho từng việc khỏi bỏ bê
Khép, cho một ngày vừa hoàn tất
Đi, cho từng việc chạy đều, bền chắt
Về, góp sức mình cho xã hội thăng hoa
Anh chị em ta trong mọi ngành nghề
Sẽ thành tựu muôn hình, cùng đi tới
Ta là người công nhân viên
Anh hãy vui lên đi
Chị hãy vui lên đi
Em hãy vui lên đi
Bàn tay ta, xây bao nhiêu ích lợi
Công sức ta, dựng khắp nẻo cho đời
Hát bài ca tương sinh tương tác tuyệt vời
Hòa âm điệu nhịp nhàng tương duyên sinh khởi
Việc hữu ích, thì việc nào cũng lợi
Một vật gì, công khó mới làm nên
Anh chị em ta, đã có đáp đền
Xã hội tiến lên, có một phần bàn tay ta đó
Ta là người công nhân viên
Mỗi một người góp một phần nho nhỏ
Mỗi bàn tay cùng với vạn bàn tay
Công sức, mồ hôi trang trải đêm ngày
Anh chị em hãy cùng tôi trổi nhịp
Từng việc nối tiếp
Từng chuyện phải xong
Trôi chảy theo dòng
Muôn hình vạn trạng
Xã hội, cần dựng xây ngày thêm tươi sáng
Con người, cần phối hợp ngày thật nhịp nhàng
Cùng nhau tiếng nói âm vang
Vui nhau tiếng hát lên đàng dựng xây.
Cửa Phật Từ Bi Hóa Nhiệm Mầu
Mặc Giang * Xuân Giáp Thân 2004
Từ thuở tới lui dưới mái chùa
Quên đi bóng dáng những hơn thua
Tiếng kinh câu kệ hòa âm điệu
Đức Phật mỉm cười ai thấy chưa ?
Xin chắp tay hoa trước Phật đài
Bụi trần buông thả khỏi đôi vai
Nghe sao thanh thản bình yên quá
Hết tiếng sầu thương hết thở dài
Đường đời lắm nhọc chuyện phong ba
Cõi tạm phù du không phải nhà
Quẳng gánh lo đi lần cất bước
Đường về quê cũ có đâu xa
Nhìn lên Đức Phật ngự tòa sen
Hình bóng Từ Nghiêm lại thấy quen
Vi diệu pháp thân Ngài hiển hiện
Mừng cho pháp giới đã lên đèn
Phật ân vi diệu bóng hào quang
Tỏa chiếu muôn phương ánh đạo vàng
Tỏa đức từ bi tan khổ lụy
Cho đời thân thiện sống hòa vang
Trầm hương lan tỏa nguyện chân thành
Tiếng mõ câu kinh gõ diệt sinh
Rơi rụng nghiệp duyên và oán trái
Thong dong vui sống thật an lành
Tu tập cho đời bớt khổ đau
Mưa nhuần pháp vũ thấm thật sâu
Cành dương cam lộ tiêu ba nghiệp
Cửa Phật từ bi hóa nhiệm mầu
Gãy Một Nhịp Cầu Sa Bóng Nước
Mặc Giang * Xuân Giáp Thân 2004
Quê hương ơi, giã biệt từ lâu
Một bước ra đi mấy nhịp cầu
Ôm ấp tình quê xa vạn lý
Ngày về thăm thẳm vẫn chìm sâu
Một chuyến ra đi mấy dặm trường
Thuyền đi, đi mãi chốn tha phương
Thuyền không dừng bến đời lưu lạc
Quê cũ biến thành nẻo cố hương
Ra đi một chuyến đã bao năm
Dấu tích tàn theo bóng biệt tăm
Bãi cát phù sa mờ gió bụi
Lối mòn rêu phủ vết xa xăm
Nhớ mẹ âm thầm dưới mái tranh
Thương em không nói liễu buông mành
Quê nhà một cõi trời cô đọng
Đêm đã dài chưa, được mấy canh
Nhìn trông con én liệng từng không
Vỗ cánh buồn bay dưới bụi hồng
Mặt nước chân mây lồng lộng quá
Về đâu, con én giữa mênh mông
Quê hương còn đó, sao không về
Có biết vì sao vậy không hè
Gãy một nhịp cầu sa bóng nước
Sóng tràn loang lở mấy bờ đê
Tôi hỏi cây đa, đứng lặng thinh
Hỏi cây nho nhỏ cạnh đầu đình
Thành Hoàng rũ mặt buồn không nói
Tượng đá trơ trơ lặng lẽ nhìn.
Tiếng Kêu Cứu Của Lương Tâm
Sau khi đọc tin các em bé VN bị nạn tồi bại tại Miên
và đọc bài thơ Tin Ô Nhục Bi Thương của Thiết Bảng
trên SàiGòn Times,
Mặc Giang cảm tác * Tháng 03 - 2004.
Bọn con gái chúng em còn nhỏ
Mới vừa lên năm, lên tám, lên mười
Tuổi thơ ngây, chúng em nào đâu đã biết gì
Người ta bảo làm, em làm
Người ta bảo đi, em đi
Em cũng chưa biết
Cái gì là nhục nhằn
Cái gì là hờn căm
Mà chỉ biết
Người ta cho ăn không đủ no
Cho mặc không đủ ấm
Bị đánh, bị đập, bị la, bị mắng
Làm em đau, em buồn, em than, em khóc !
Em còn nhớ, ngày đó em không còn đi học
Em không còn chạy nhảy, giỡn chơi
Bắt em đi và phải xa rời
Xa mẹ xa cha
Xa cửa xa nhà
Rồi họ dẫn em đi đâu, em không biết !
Đến những chỗ, bọn trẻ như em, nhiều thiệt
Nay họ bắt đi theo ông nầy
Mai họ bắt đi theo bác kia
Mốt họ bắt đi theo chú nọ
Mà những người này, tuổi đã lớn thật nhiều
Chắc cũng cỡ như ông, bác, cha, chú của em
Và họ là ai, em cũng chưa từng biết mặt !!!
Họ nói có khi nhỏ nhẹ, có khi thật gay gắt
Họ bắt làm gì đủ cách
Mỗi người mỗi khác, không ai giống ai
Một người vô, cứ làm mãi làm hoài
Rồi không hiểu sao, họ bỏ đi đâu mất !!!
Em có nghe nước Mỹ gì đó, xa lơ xa lắc
Bọn chúng em được chiếu ảnh chiếu phim
Báo chí đưa tin, kẻ đọc, người nhìn
Ũa ! thì ra
Tụi em đang ở các ố điếm Cao Miên
Mà gốc gác là con gái trẻ thơ nước Việt !!!
Báo chí viết và nói gì, chúng em đâu biết
Cái gì mà mua dục ???
Cái gì mà bán dâm ???
Thật tình chữ nghĩa và việc làm của người lớn
Bọn trẻ thơ con gái chúng em không hiểu nổi
Ngày nào cũng nghe họ gọi
Con A đi với ông đó
Con B đi với bác kia
Con C đi với chú bộ mặt râu rìa
Em thì đi với anh chàng nhìn mà phát sợ
Rồi cũng bao nhiêu cái trò đã giở
Họ bắt tụi em làm toàn những chuyện gì đâu
Tới chừng đọc những chữ chưa có trong đầu
Chữ gì mà độc ác !
Chữ gì mà vô luân !
Chữ gì mà bàng hoàng !
Chữ gì mà kinh tởm !
Tuổi thơ của chúng em ơi !
Ai đã nỡ biến thành trò chơi cho đời quá sớm
Trong khi chúng em còn trong lứa tuổi thơ ngây
Ai đã cướp mất đi những trong trắng vui vầy
Trong trắng như trang giấy học trò trong trắng
Những cơn thác loạn, bao giờ bình yên vắng lặng
Trả chúng em về trong lứa tuổi hồn nhiên
Dù chúng em không là những cô bé thần tiên
Nhưng con gái nhỏ Việt Nam được về chốn cũ
Sẽ về đoàn tụ
Bên mẹ bên cha
Dù mẹ cha đã đem bán vì nỗi khổ cửa nhà
Nhưng chúng em là giọt máu từ mẹ cha mà có !
Những người man rợ
Đã hại chúng em
Xin thử nghĩ lũ nhỏ còn mũi dãi,
Còn hôi sữa như con cháu của mình
Thì bọn trẻ chúng em đâu có khác ???
Vài lời mộc mạc
Như hải triều âm
Đánh thức lương tâm
Kinh hoàng thời đại
Vì thú tính mà đi tìm những trò tồi bại
Đày đọa, dày vò, giẫm nát tuổi còn thơ
Vì nghèo vì khổ mà trôi dạt bụi bờ
Hãy thương lấy các em và tìm phương giải cứu
Đạo đức và tình người
Tội ác và lương tâm
Hồn đau như nát tơ tằm
Tuổi thơ ai nỡ chặt, bằm tan hoang
Nhân tình máu đỏ còn loang
Tuổi thơ, sự sống có còn hay không
Tuổi thơ đem ném trôi sông
Dòng sông ô nhục bềnh bồng tả tơi
Cho em tìm lại cuộc đời
Cho em tìm lại nụ cười trần gian !!!
Hỏa Hoạn Điêu Tàn !
Mặc Giang cảm tác * Tháng 03 - 2004.
Lửa !
Lửa cháy dữ dội
Lửa cháy kinh hoàng
Ngọn lửa bạo tàn
Đốt cháy tan hoang.
Lửa !
Lửa chảy dữ dội
Lửa cháy một vùng
Rừng lửa mịt mùng
Đốt cháy thành than
Trong phút chốc hỏa thần trào lộng
Cháy phủ đầu không sót thứ chi
Từ nhà cửa, đồ đạc, không thiếu một cái gì
Đến cỏ cây, rác rưới cũng không chừa một món
Hỏa hoạn một cơn tóm gọn
Cháy bùng một trận tiêu tan
Cháy cho một trận tan hoang
Cháy cho một trận điêu tàn thảm thương
Cháy cho hết nẻo cùng đường
Cháy cho tan nát đoạn trường tâm can
Ngún cho tất cả thành than
Chỉ còn một đống tro tàn điêu linh
Ngún cho tất cả tội tình
Chỉ còn một đống chình ình khói bay
Thần hỏa ơi ! Sao ngươi nỡ nhẫn quá tay
Vậy mà bảo là hỏa thần đâu được !
Ngươi chỉ là thần ma thần chước
Ngươi chỉ là thần đốt thần thui
Đốt ngấu đốt nghiến đốt nhùi
Thui đen thui đủi thui vùi thui điên
Tội tình bao nỗi oan khiên
Lây lan khạt lửa ngốn liền chẳng tha
Còn chăng cát bụi sương sa
Còn chăng vụn vỡ của nhà nhân gian
Bao của cải gian nan mới có
Bao công trình gian khó mới nên
Khi ngươi viếng, chẳng ai đáp ai đền
Ngươi cướp hết, còn hai bàn tay trắng
Nhà của chị ra sao, khá nặng !
Nhà của tôi, một thứ không còn !
Nhà của anh, một đống tan hoang !
Nhà của em, may vừa mới sém !
Những nạn nhân nhìn nhau, ngao ngán
Sức còn đâu làm lại từ đầu
Khổ đau hơn bãi ưu sầu
Tang thương hơn bãi biển dâu điêu tàn
Tệ hơn một cảnh phù tang
Bạc hơn một cảnh phũ phàng nát tan
Lửa cháy mà chi !
Lửa đốt mà chi !
Vô tình, cố ý mà chi !
Tai hại hở trời !
Cháy tiêu sạch, cạn lời than thở
Cháy tiêu ma, một mớ tro tàn
Đày chi bao nỗi gian nan
Đọa chi bao nỗi bẽ bàng đắng cay
Bàn tay, tay trắng bàn tay
Còn bàn tay trắng đêm ngày lơi bơi
Đôi bờ giọt lệ đầy vơi
Từ nay vá đắp cuộc đời trần ai
Một trận hỏa hoạn, cả cuộc đời cháy sạch
Một trận bạo tàn, sỏi đá cũng tiêu ma
Nói chi là cửa là nhà
Nói chi là thịt là da con người
Bạo tàn chi lắm lửa ơi !!!
Bão Lụt Thảm Thương !
Mặc Giang * Tháng 03 - 2004.
Mây đen dày đặc
Sấm sét vang rền
Trời long đất lở
Mưa ơi là mưa !!!
Mưa như trút nước
Mưa như vỡ bờ
Mưa dầm mưa dề
Mưa vẫn còn mưa !!!
Bão lụt !
Nước ngập tràn trề
Nước tuôn lênh láng
Đâu đâu cũng nước
Biển nước mênh mông
Bão lụt !
Nước ngập đầy đồng
Đầy suối đầy sông
Đầy chồng lên núi
Đầy phủ lên hòn
Bão tố hoành hành trổi dậy
Cuồng phong quay lộn gầm vang
Như trút phẫn nộ bạo tàn
Từng cơn, từng cơn cuốn xoáy
Cụ già hụt hẫng, không kịp quay đầu để ngoáy
Trẻ thơ chúi mũi, không kịp cất tiếng để la
Những người thân chưa kịp tiếng : ối chà !
Biển nước đã bồng bềnh khép lại !
Súc vật, chết lền khênh man dại
Cửa nhà, đổ nghiêng ngửa nổi trôi
Cây cối, trốc lăn lóc trụt trồi
Người người, mắt lưng tròng đứng ngó !
Cùng di tản lên đồi cao tạm đó
Cùng dắt dìu nhau ủ rũ đợi chờ
Bão ơi ! Sao nỡ ơ hờ
Lụt ơi ! Sao nỡ bơ phờ nhân gian
Biết bao cay đắng phũ phàng
Gieo chi tan nát kinh hoàng thế ni !
Cửa nhà, của cải còn gì
Người sống đói khổ, người đi im lìm
Thôi rồi, đất trời dậy sóng !
Thôi rồi, lụt lội tả tơi !
Chỗ này cát đá lở bồi
Chỗ kia hang hóc lõm lồi
Đường sá, bờ đê phá vỡ
Bùn lầy đem lấp non cao
Mùa màng tiêu sạch hư hao
Trùng trùng biển nước lên ngôi
Khổ đau nhân thế, tơi bời trần gian
Bão chi cho lắm, phũ phùng
Lụt chi cho lắm biết làm sao đây
Con người giọt lệ đầy vơi
Ông mưa ông lụt làm trời hay sao
Ông đừng ở tận trên cao
Làm mưa làm gió làm sao thì làm
Một trận bão hoành hành, cuồng phong quét sạch
Một trận lụt kinh hoàng, nước xoáy cuốn trôi
Mang ra biển cả trùng khơi
Chìm đáy biển ngàn đời gầm thét
Bao cặn bã không còn cơ nhồi nhét
Lại trồi lên nhô nhấp đẩy vô bờ
Cho tàn một nỗi xác xơ
Cho đau một nỗi bơ phờ khóc than
Đố ông xuống thử trần gian
Khổ cho mấy trận mới cam nỗi nầy
Ông nghe, cơ cảm đong đầy
Mưa sao vừa phải, chừa ngày khô khan
Sao cho mưa nắng bình an
Sao cho mưa nắng đôi đàng cân đo
Nhân gian vui sống đừng lo
Từ nay mưa nắng sao cho đẹp lòng
Con người luôn mãi cầu mong !!!
Tôi Gọi Tên Tôi
Mặc Giang * 3 - 2004
Lan man tôi gọi tên tôi
Xa xa vọng tiếng núi đồi cười vang
Mịt mờ tôi gọi không gian
Vẳng nghe có tiếng thời gian mỉm cười
Nhấp nhô cửa biển trùng khơi
Chờ con sóng vỗ ngỏ lời thùy dương
Lắng nghe cát bụi bên đường
Tìm trong mấy lớp nghê thường trần gian
Lắng nghe gió gọi trên ngàn
Tìm mây mấy lớp dọc ngang lưng trời
Tôi tìm từng kiếp luân hồi
Tinh nguyên bóng dáng của tôi nơi nào
Tôi tìm từng giấc chiêm bao
Tịch không vô ảnh thảo nào mộng mơ
Em tôi đứng tự bao giờ
Sao em đứng đó ơ hờ lặng thinh
Nghe rồi từ tiếng lặng thinh
Em là chơn thể bóng hình xưa nay
Rụng rơi một cõi hiển bày
Nghe không tiếng vỗ bàn tay chợt cười.
Tiếng Kêu Thương thứ hai
Viết cho những trẻ em con gái bị ô nhục tại Campuchia
Mặc Giang * Tháng 03 - 2004.
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Các em mới vừa lên năm lên tám lên mười
Người ta đã bắt các em
Làm những việc tồi bại tơi bời
Bao thú tính đã dập vùi đời con trẻ
Em đã thoát khỏi vòng tay của mẹ
Em đã thoát khỏi vòng tay của cha
Em đã rơi vào cạm bẫy của người ta
Vì tiền bạc, dục vọng điên cuồng không thương xót
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Em như những con chim
Có còn không tiếng hót
Tiếng líu lo của con trẻ dại khờ
Em chỉ mang những tiếng khóc bơ phờ
Hỡi nhân thế ! Bạo tàn chi thế nhĩ !
Thời đại của chúng ta
Văn minh, vật chất, đảo lộn, suy vi
Hay cuốn hút mê hồn
Như ba hồi kinh dị
Biến trẻ thơ ôm mối hận suốt đời
Ô nhục hôm nay, truyền lại sau này
Thêm vết sử kinh hoàng xưa nay chưa có
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Em đang khóc ai oán, kêu vang đâu đó
Khóc âm thầm trong những ổ điếm xứ Cao Miên
Tiếng khóc các em, tiếng khóc triền miên
Khóc cho tuổi thơ đã dập vùi gió bụi
Khóc cho những hờn căm buồn tủi
Khóc cho những kinh tởm con người
Khóc cho đêm dài thân phận nhỏ nhoi
Tuổi bé bỏng của các em, vì đâu nông nỗi ?
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Đất trời trổi dậy
Nổi trận thần phong
Thổi cho tan những ô nhục kinh hoàng
Thổi cho tan những dâm loạn bạo tàn
Để vá lại, tuổi còn thơ rách nát
Những người em bé nhỏ của tôi ơi !
Mai mốt lớn lên, em có còn tiếng khóc
Xin em đừng khóc những tiếng bi thương
Tiếng của âm vang cay xé đoạn trường
Mờ quá khứ rong rêu còn dính lại
Thế hệ chúng tôi, lỡ sản sinh những người man dại
Họ là những ác ma ác quỷ đội lốt con người
Chúng tôi đến với các em bằng tiếng nói tình người
Bù đắp lại những gì các em tan vỡ !!! |