51. Bảo ngọc trên
tay 751
52. Nét ngọc diễm
hằng 752
53. Hoa lá đơm
cành 753
54. Nỗi niềm còn
đó 754
55. Nghe từ bản
thể 755
56. Bay về tổ
ấm 756
57. Tinh sầu vụn
vỡ 757
58. Đường xưa lối cũ đi
về 758
59. Còn đâu tuổi trẻ ngây
thơ 759
60. Nụ cười
760
Bảo ngọc trên tay
Tháng 6 – 2007
Đem
triết lý gởi lên đồi gió hú
Đem
luận bàn gởi xuống biển giá băng
Ngay lúc đó, im bặt mọi nói năng
Niềm chân thực hiển bày như trăng sáng
Có,
thì một điểm vẫn ngàn đời nguyên vẹn
Không, thì vô số vẫn bào ảnh hư hao
Sao
đi tìm mộng ảo của chiêm bao
Chân không nhận, lại bày thêm giả tướng
Đã
là chơn, thì muôn trùng cộng hưởng
Đã
là giả, thì vạn hữu giai không
Ta là
ta, vô biên tế tương đồng
Nhận
ra rồi, lìa ngôn từ biện lý
Hãy
nhìn trăng, đừng nhìn vào tay chỉ
Bước
về nhà, còn hỏi đường làm chi
Đói
ăn, khát uống, đó là cửa huyền vi
Duyên
hợp, duyên tan, đứng trên bờ không sắc
Nẻo
vô cùng, ngân vang lên tiếng hát
Đường
vô chung, trổi khúc nhạc trường ca
Bản
lai diện mục, ta vẫn là ta
Thì
ngại gì giữa hằng sa thế giới
Cứ sống
đi em, đừng có hỏi
Cứ sống
đi anh, đừng lo âu
Ta đã
có rồi, bảo ngọc minh châu
Mạnh
bước đăng trình, bảo ngọc trên tay.
Nét ngọc diễm hằng
Tháng 6 – 2007
Hỏi ai vẽ bước tử sinh
Để
cho muôn loại chui mình đi qua
Hỏi ai vẽ cảnh ta bà
Để
cho muôn loại trầm kha luân hồi
Nhìn trông nhân ảnh cuộc đời
Ba đường
sáu nẻo nổi trôi vô bờ
Ngàn xưa, cũng đã mịt mờ
Ngàn
sau cũng thế, dại khờ hồn đau
Tang thương, còn vẽ biển dâu
Hợp
tan, còn vẽ nhịp cầu bỏ không
Tử sinh từ độ khơi dòng
Mất
còn từ độ phiêu bồng ra đi
Lệ tràn, mòn mấy bờ mi
Khổ
đau, mòn mấy vết tì cằn khô
Đưa tay gõ cửa hư vô
Rong
rêu đổ xuống mịt mờ giá băng
Nâng niu bức ảnh diễm hằng
Giữ
gìn nét ngọc trên đường phù sinh
Sắc không còn có tựu hình
Ta
còn chơn thể như mình với ta.
Hoa Lá Đơm
Cành
Tình
thân thương ấy còn ghi dấu
Dù có
thế nào, phải không anh
Tôi
giữ mãi, nghìn năm cô đọng
Dù
mây mưa, hoa lá vẫn đơm cành
Năm 1982
Nỗi niềm còn đó
Trăng lên, nghiêng nửa
lưng đồi
Mùa
thu, mấy lá vàng rơi bên đường
Giữa dòng thác loạn ly
hương
Chơi
vơi tiếng khóc đau thương dậy hồn
Đôi chân những bước dập dồn
Ngày
mai, ước vọng có còn gì không
Hôm nay, con nước bềnh bồng
Nghe
như mộng mị mênh mông cuối trời
Thuyền đi, đi mãi xa khơi
Lênh
đênh bến đậu, cuối trời lênh đênh
Triều dâng, sóng vỗ vang rền
Trăng
khuya len lén, nghiêng bên bóng hình
Ngấn
sương nhỏ giọt lung linh
Tang thương ập phủ, nặng tình can qua
Buồn trông chiếc lá la đà
Đan
tâm đoài đoạn, xót xa sao đành
Trong ta,
còn mãi nghe anh
Tìm
trong đổ nát mong manh kiếp người
Chờ nhau, còn có nụ cười
Một
năm chưa được, thì mười năm sau
Thời gian dù có thay màu
Phong trần mấy lớp, biển dâu khác gì
Sông xưa bến cũ thầm thì
Tôi
đi, nào có ra đi bao giờ
Dòng sông hai ngả đôi bờ
Ngả
đi còn đó, ngả chờ còn đây
Chiều tà én liệng truông mây
Hoàng hôn khép cánh nỗi nầy tình kia
Đêm đêm tiếng vạc kêu khuya
Lại
thêm tiếng quốc vọng về nước non
Tình quê nào có mất còn
Hồn
quê nào có hao mòn thời gian
Nỗi niềm còn đó, mênh mang !!!
Năm 1982
Nghe từ bản thể
Tôi
bình thản giữa cuộc đời dâu biển
Như
hiện hữu của nụ cười, và của con tim
Hay không, bóng tối im
lìm
Vẫy
tay cuốn nhẹ nổi chìm tử sinh
Tử sinh từng cuộc tử
sinh
Cuồng si đeo đuổi hư vinh làm gì
Giữa dòng thác loạn trôi
đi
Tâm
không, tánh rỗng, Tu Di hiện về
Dừng chân, đổ bóng sông
mê
Có
không, không có, chưa hề có không
Kìa trông em bé mục đồng
Cùng ngưu hòa thể bên dòng sông xanh
An nhiên độc biến nhất
hành
Đôi
bờ bất nhị, đồng thành chân không
Nhìn trông một áng mây
hồng
Phù
vân, mạc vấn phải không làm gì
Nhiệm mầu, tự thể huyền
vi
Hằng sinh tử mãi, chưa đi bao giờ
Hiện, thời một khắc
nguyên sơ
Quá
– tương, tỉnh mộng, giấc mơ tuyệt tình
Nghe từ bản thể, nguyên
trinh
Bờ
rêu khép lại, riêng mình thế a !!!
Tháng 01 - 1983
Bay về tổ ấm
Ai
hay giữa khung trời
Một
cánh chim bay qua
Tìm
đâu dấu tích
Mỗi
chiều về
Hoàng hôn chưa muốn tắt
Chim vội bay mau
Cuối chân trời biền biệt
Màu
xanh thay tím chìm sâu
Đâu
là con đường nào
Đâu
là thời gian nào
Đâu
là không gian nào
Màn
đêm buông xuống
Kéo
trăng sao
Chim bay về đâu
Một
hốc đá
Một
khe núi
Một
cội cây già
Có
phải là tổ ấm
Tổ
ấm thật đơn sơ
Chim dù cách xa
Vẫn
cố bay về
Cuối trời mỏi cánh
Một
mình cô quạnh
Úa
màu xanh
Vàng màu tím
Đường còn xa
Đừng gãy cánh
Chim ơi !!!
Tháng 6 – 1983
Tinh sầu vụn vỡ
Tràn nước mắt cho bờ mi tê tái
Ngập thương đau cho cay xé tâm hồn
Gió
nào yên dày xéo nỗi thê lương
Mảnh rách nát vá tinh sầu vụn vỡ !
Năm 1983
Đường xưa lối cũ đi về
Cửa
chùa mở, lòng hân hoan nở rộ
Ánh
đạo vàng hiển lộ, vững niềm tin
Mùi
tục lụy, vốn thăng trầm mấy độ
Bóng phù du huyễn tượng mải mê tìm
Chiều buông xuống, tà dương dần tắt hẳn
Thôi hết rồi, ảo vọng giữa trùng khơi
Về
đây, đạo lý tuyệt vời
Ấm
êm cảnh sắc, thảnh thơi tâm hồn
Dù
một phút, nhưng vô cùng thư thái
Nhứt niệm tâm, nhưng vô ngại không lường
Dù
một phút, nhưng muôn ngàn tự tại
Bao
diệu kỳ khi khói quyện trầm hương
Về đây, đạo của tình
thương
Về
đây, mở cửa thanh lương, hỡi người
Về đây, tìm lại nụ cười
Lá
tươi thêm thắm, hoa tươi thêm màu
Về đây, thân thiện cho
nhau
Tình đời, nghĩa đạo, bớt đau, bớt sầu
Về đây, dưới ánh đạo mầu
Đường trường xây đắp nhịp cầu ngàn năm
Lung linh bát ngát trăng
rằm
Nâng tay đỡ cánh hoa đàm thơm hương
Trước tòa Điều Ngự Pháp
Vương
Chắp tay cầu nguyện muôn phương thấm nhuần
Giã từ muôn kiếp trầm
luân
Lên
thuyền bát nhã, vượt ngàn bến mê
Đường xưa lối cũ đi về
Trùng trùng hoa tạng đợi chờ từ lâu
Cam lồ pháp nhũ thẩm sâu
Muôn phương ân hưởng đạo mầu từ bi
Chần chờ lần lữa mà chi
!!!
Năm 1982
Còn đâu tuổi
trẻ ngây thơ !
Ngày xưa tôi còn bé
Mẹ
đưa tôi tới trường
Ngày xưa tôi còn bé
Mẹ
cho tôi tình thương
Ngày xưa tôi còn bé
Không biết giận biết hờn
Ngày xưa tôi còn bé
Ôi
lứa tuổi thanh lương
Ngày xưa tôi còn bé
Nào
biết mộng biết mơ
Rong chơi cùng bọn trẻ
Ôi,
tuổi đẹp ngàn thơ
Châu thân hằng ảnh hiện
Dòng sữa mẹ ngọt ngào
Quê
hương đồng cỏ nội
Tắm
suối mát trăng sao
Nằm
trong nôi tôi khóc
Mẹ
âu yếm nâng niu
Hỏi
sao con lại khóc
Mẹ
ơi, biết nói gì
Những ngày xưa mẹ dạy
Biết sống với tình thương
Là
cuộc đời khơi dậy
Như
muôn sắc thiên hương
Những ngày xưa mẹ dạy
Uống nước biết nhớ nguồn
Mẹ
từ muôn thuở ấy
Là
còn mẹ, nghe con
Hôm
nay, con xa mẹ
Ôi,
nhớ mẹ vô vàn
Đâu
còn hoa với lá
Nghe lành lạnh tâm can
Đôi
chân giờ đã mỏi
Bóng xế kéo chiều tàn
Tuổi thơ còn đâu nữa
Ôi,
nhung nhớ miên man
Cuộc đời hằng biến chuyển
Tôi
lơ đãng buồn trông
Mẹ
hiền ơi, dịu vợi
Tình thương mãi khơi dòng
Quê
hương mãi xanh trong
Lòng tôi mãi chờ mong !!!
Một đêm khuya 1984
Nụ Cười
Nụ cười ẩn hiện trên môi
Nụ
cười còn đó, một thời đã qua
Nụ cười chợt thoáng gần
xa
Nụ
cười kết tụ vòng hoa nhiệm mầu.
Tháng 1 - 1983
|