01.
Không thương tiếc ! 851
02.
Hai mảnh cuộc đời 852
03.
Khép lại Vô Cùng ! 853
04.
Tiếng hát bình an 854
05.
Không ai không có ! 855
06.
Em và tôi 856
07.
Em tôi, ai nhớ ai thương ? 857
08.
Ai vì, vì ai ? 858
09.
Khù khờ ! 859
10.
Ai thương ? 860
Không thương tiếc !
Tháng 10 – 2007
Chợt
nhớ xưa, thời Vua Hùng mở nước
Lập hoàng thành dinh thự ở Phong Châu
Tới Cổ Loa rồi lại tới Thăng Long
Bao triều đại đã dày công xây dựng
Nay, nền cũ điêu tàn còn đâu móng
Bóng thời gian tàn tạ nét tiêu sơ
Nhớ Ông Cha, nhớ từ thuở dựng cờ
Giống Lạc Hồng trải ngàn năm văn hiến
Thế hệ chúng ta, trăm năm lận đận
Cái móng lỏng chân, chống đỡ cái nền
Thể chưa thành, đã chỏng gọng chênh vênh
Vậy mà cứ lòm khòm khom khú đế
Phết nhũng lạm, đeo tước hàm lễ mễ
Ðội tham ô, đục khoét thấu xương khô
Vẫn ghi công, vẫn tán thưởng, hoan hô
Thân đất Mẹ nát tan đầy thương tích
Tấm thân Cha khép hoàng hôn cô tịch
Thương tiền nhân, mây kéo gởi phù vân
Gió bụi bay tàn tạ, nát phong trần
Mưa nắng gội, rong rêu đan mấy lớp
Thế hệ chúng ta, vàng thau hỗn tạp
Trắng đâu còn mà lại nhắc chi đen
Mang hoang tưởng lò mò trong bóng đêm
Thì thử hỏi làm sao không nông nỗi ???
Thế đạo suy vi điên đảo
Nhân tâm thán oán ly tan
Dân tộc tan tác trăm đàn
Quê hương còn chi để nói
Ðốt ngọn lửa huy hoàng,
Dẹp tan đi hơi khói
Cây rỗng ruột hư hao
Trùng mối đục rã rời
Không lý do đục khoét hết đời
Dòng lịch sử cuốn phăng không thương tiếc !!!
Hai mảnh cuộc đời
Tháng 10 – 2007
Tôi vẫn thấy hai mảnh trăng khép lại
Tôi vẫn mang hai nửa một cuộc đời
Nửa bên này, tôi đập dũa tôi chơi
Nửa bên kia, tôi luyện tôi gang sắt
Tôi xin trả cuộc đời tôi thật đắc
Từng phút giây, từng hơi thở, đong đời
Kẻo mai kia gởi gió cuốn ngàn khơi
Uổng một kiếp vào đời chưa hết cuộc
Vầng trăng kia, có khi tròn, khi khuyết
Lưỡi liềm nghiêng, dần núng lại từng đêm
Ðêm từng đêm, treo lơ lửng chênh vênh
Tròn hết chỗ, lại đi về nơi khuyết
Tự
nhiên thế, chứ không cần mực thước
Mực thước nào, ai khắc, để mà đo
Cứ
sống đi, sống trọn vẹn, sao cho
Không hoen ố, không nhớp nhơ, tỳ vết
Nửa bên này phải đày cho thấm mệt
Nửa bên kia, không động đậy mảy lông
Ðem hai mảnh thảy lên giữa tầng không
Khi khép lại vẫn tròn đầy, nguyên vẹn
Ðỡ
vòm trời, đưa một tay lên vén
Còn tay kia, khép lại một vành cong
Cuộc đời tôi, mang hai mảnh loanh quanh
Ði
cùng khắp chưa đến nơi khởi điểm.
Khép lại vô cùng
Tháng 10 – 2007
Ðừng nghe tiếng nói nhớ
thương
Mai kia, không để vấn vương bên đàng
Ðừng nghe tiếng nói âm vang
Mai kia, không nặng bẽ bàng bờ lau
Ði như không sắc không màu
Ðến như trăng trắng hoa cau vô tình
Xưa nay, bao cuộc tử sinh
Hỏi xem, ai nhớ bóng hình nào chưa
Kìa xem, như nắng đổ mưa
Như mưa đổ nắng chưa vừa hư không
Kìa xem, nước đổ về sông
Sông đi ra biển, biển trông về nguồn
Tự nhiên, nào có tròn vuông
Nếu đem vẽ lại, tròn vuông mất rồi
Luân hồi muôn kiếp, thế thôi
Xưa nay, đã mất tơ hào nào đâu
Nếu đem vẽ sắc, thêm màu
Tang thương còn có biển dâu ra gì
Ðã từ vô thỉ ra đi
Vô
chung cũng thế, cứ đi tới cùng
Khi nào khép cửa thỉ chung
Thì tôi khép lại vô cùng, đời tôi.
Tiếng hát bình an
Tháng 10 – 2007
Khép lại đi em, khung trời yêu dấu
Ðừng để gió bay, xơ xác bên đường
Ðẹp nhất trong đời, tin yêu hạnh phúc
Châu ngọc đá vàng, không thể nào hơn
Khép lại đi em, khung trời cao đẹp
Mây ngủ trên ngàn, gió ngủ trăng sao
Gìn giữ nhau nghe, đừng để hư hao
Kẻo mất đi rồi, như giấc chiêm bao
Ðêm không sương, nhưng lòng sao lạnh giá
Thu không vàng, sao tim tím hoa sim
Bóng chiều hoang, chiều tím đổ bên thềm
Giữa cuộc đời, cơn lốc xoay hờ hững
Vì
thế em ơi, tôi viết cho người
Vì
thế em ơi, tôi viết cho đời
Nét đẹp trao nhau, miệng thắm môi cười
Không có nụ cười, sẽ thấm tim đau
Khép lại đi nghe, khung trời nho nhỏ
Viết lại tự tình, quán trọ trần gian
Ðừng kết gieo chi, ai oán bẽ bàng
Trao tặng cho đời, tiếng hát bình an.
Không ai không có !
Tháng 10 – 2007
Cái khó của cuộc đời là
“Dò sông dò biển dễ dò
Cái
đau của cuộc đời là
“Họa
hổ họa bì nan họa cốt”
Và,
cái nghiệt ngã của cuộc đời là
“Tri
âm tri diện bất tri tâm”
Thế
mà tôi và em
Không
cần sông biển
Không
cần thước đo
Không
cần cốt bì,
Không
cần tâm diện
Dù
chặt đứt mọi cây cầu vĩ tuyến
Hay
cản ngăn mọi biên giới hoành, tung
Ta
vẫn có nhau đến vô cùng
Từng
vi tế hiện sinh
Ðến
mạch máu, tế bào, nhịp tim, hơi thở
Không
cần leo trên đồi nhung nhớ
Ðể
nghe gió gọi về
Không
cần lặn lội những nhiêu khê
Ta
vẫn tồn sinh trong muôn kiếp
Ðừng cười tôi nghe
Tôi sẽ không cho ai biết
Ðừng trách tôi nghe
Tôi sẽ không nói cho ai hay
Nếu nói ra, trời đất hết lăn quay
Nhật nguyệt sẽ đứng yên
Và
ngày đêm méo mặt
Vậy thì, em là ai
Ai
đã nhận ra em
Người đó ở đâu
Hãy đón nhận minh châu
Mà
không ai không có !
Em và Tôi
Tháng 10 – 2007
Em
và tôi, cùng mỉm cười yên lặng
Chưa nói ra đã hiểu ý nhau rồi
Tri âm nghe, tri kỷ quá đi thôi
Ngay cả Bá Nha - Tử Kỳ, chưa hẳn thế
Ðâu cần vỡ cây đàn, hay cây đàn chưa vỡ
Bởi vì nghe đến cả tiếng vô thinh
Nhìn thấy nhau đến cả tự tánh linh
Riêng mặt mũi, ẩn hiện đi, kỳ bí
Bởi vì em mang bóng hình tuyệt mỹ
Không thể đem so sánh với trần gian
Bởi vì tôi, mang tình tự cưu mang
Ði
đi mãi trên hành trình hư huyễn
Cảm ơn em đã cùng tôi đan quyện
Có
mặt nhau và sánh bước nhau cùng
Không cần thề luôn son sắt thủy chung
Bởi vì ta không bao giờ xa cách
Vô
thường còn chuyển mạch
Sinh tử còn đẳng đeo
Ta
ca hát trên đèo
Reo đồi cao gió hú
Hình hài còn hội tụ
Tan hợp còn phân kỳ
Ta
sánh bước nhau đi
Nơi nào ta muốn tới.
Em tôi, ai nhớ ai thương !
Tháng 10 – 2007
Em
là ai, đeo theo tôi từ thuở
Chưa dự trang cho đến lúc đăng trình
Rồi nổi chìm trên vạn nẻo ba sinh
Em
có mặt, không rời tôi nửa bước
Khi ngủ nghỉ, em hững hờ đôi chút
Choàng tỉnh ra, em đứng sẵn bao giờ
Ðể
làm gì mà như thế em ơi
Em
lặng lẽ, dường như tôi bỏ mặc
Tôi để ý, có ngày buồn, có những đêm khuya khắc
Tưởng mình tôi ngày vắng với đêm thâu
Không ngờ em ẩn hiện bất cứ đâu
Chưa kịp ngoảnh, em lộ hình nguyên vẹn
Ði
tới đâu, vẫn gặp em, dù không hẹn
Sống ở đâu, vẫn có em, dù vô tình
Còn hơn bóng theo hình
Âm
theo tiếng, vọng theo vang
Còn hơn hai mà một
Một mà hai, khắp nẻo đường
Ðang sống cõi trần gian
Hay núp xuống hoàng tuyền
Em
hiện hữu và cùng tôi tái ngộ
Viết đôi câu
Nhỡ ai đó, nghĩ về em kỳ lạ
Nhỡ ai kia, nghĩ lầm em, trách lời
Viết không riêng em, mà cũng chẳng riêng tôi
Em
tôi đó, ai nhớ, ai thương, ai có biết ???
Ai vì, vì ai !
Tháng 10 – 2007
Vần thơ, sao chẳng lung
linh
Góc gai chi nỗi, chênh vênh chi nhiều
Sao leo trên núi tiêu điều
Rớt vào hố thẳm trăm chiều tối tăm
Không sao, mà cũng không trăng
Mây giăng mấy lớp, tuyết băng mấy bề
Còn hơn vạn lý nhiêu khê
Còn hơn tro bụi, ủ ê hoang tàn
Thơ tôi, không rắc hoa vàng
Mê
hồn nhân thế, mỵ hàng lương dân
Thơ tôi, không phết hôn trầm
Che mờ linh khí phất trần trừ nhơ
Không đem chữ, ghép thành thơ
Tạt thù chiếu lệ, vật vờ cầm ca
Không cầu dua nịnh, bóp xoa
Ðội trên đạp dưới, be tòa giã nhân
Xin ai, ngại gió phong trần
Lánh xa đi nhé, kẻo gần bụi bay
Xin ai, bứt gốc động cây
Lánh xa đi nhé, đọa đày lầm than
Bởi tôi, gian thế chẳng màn
Trần gian chẳng ngại, nhân gian ngại gì
Ðội trời đạp đất mà đi
Của chung ai giữ, ai vì, vì ai ?
Khù khờ
Tháng 10 – 2007
Khù khờ, nằm vuốt tóc
râu
Duỗi chân góc biển, gối đầu sơn khê
Nghe cho hết những não
nề
Tang thương, rách nát, ê chề trần gian
Ðưa tay bắt ánh trăng
ngàn
Ðan tâm trang trải trên đàng bước đi
Cần chi, lưu lại được
gì
Bọt bèo nhân ảnh, có chi lạnh lùng !!!
Ai Thương ?
Tháng 10 – 2007
Thương ai từ thuở chào
đời
Ðã
mang tiếng khóc không lời thở than
Thương ai từ thuở đầu
xanh
Ðã
mang hai gánh loanh quanh đôi bờ
Ði vào lứa tuổi còn thơ
Nhìn đời ánh mắt ngu ngơ quê nghèo
Lớn lên vượt núi băng
đèo
Khi cày đồng ruộng, khi chèo qua sông
Lắng nghe cái buốt mùa
đông
Chứa chan hạ nắng oi nồng can qua
Buồn trông thu tím la
đà
Xuân còn mấy lá trổ hoa bên đường
Chạnh lòng, không vướng
cũng vương
Không rơi cũng rụng giọt sương đầu cành
Vờn cùng mây trắng trời
xanh
Một mình dấn bước độc hành trần ai
Cam lòng lối ngắn đường
dài
Gối đầu hóc núi, duỗi đài băng tâm
Ði trong đông rét căm
căm
Lội trong thu vắng, vầng trăng soi mờ
Vào xuân gối mộng đêm
mơ
Vẫy chào hạ trắng, vật vờ bụi bay
Phong trần chống đỡ đôi
tay
Gian truân dẫm bước không lay đá vàng
Tím lòng, không chút
ngỡ ngàng
Càng đau đớn nỗi, càng mang nặng tình
Một mai sóng vỗ đầu
ghềnh
Thuyền du chiếc bóng mông mênh cuối trời
Thôi nghe, một kiếp
trong đời
Hợp tan vốn đã gởi đồi thiên thu.
------------------------
|