01.
Là cái chi chi 891
02.
Mảnh rách nát 892
03.
Diện bích riêng mình 893
04.
Xin Cha chứng giám 894
05.
Xin Mẹ chứng tri 895
06.
Rồi cũng xa xăm ! 896
07.
Bóng thời gian tim tím 897
08.
Lung linh bờ thạch thảo 898
09.
Đâu rồi xa xưa ! 899
100.Bao thuở can qua
! 900
Là cái chi chi
Tháng 11 – 2007
Cái gì là cái chi chi
Càng
níu càng kéo càng vì càng thâm
Cái gì là cái giã tâm
Càng
manh càng mún lợi danh hão huyền
Cái gì là cái oan khiên
Càng
mâu càng thuẫn não phiền thế nhân
Phong trần, nát cả phong
trần
Xem
thường thiên hạ chẳng lần lựa ai
Tranh nhau hai chữ anh tài
Giành
nhau bốn chữ không ai hơn mình
Thanh nga rồi lại thanh
minh
Vét
cho ráo máng, cạn tình chưa thôi
“Cái quay, búng sẵn trên
trời
Mờ
mờ nhân ảnh như người đi đêm”
Thương không thân phận
dế mèn
Mà
phiêu lưu ký tèm lem thế này
Mượn người lao lý đọa
đày
Tô
son đánh phấn vẽ mày thêm râu
Mượn người mưa dãi nắng
dầu
Be
đường đắp ải qua cầu rút dây
Mượn người ngậm đắng
nuốt cay
Tạo
bè kết đảng thẳng tay riêng mình
Cái gì là cái nhục vinh
Cái
gì là cái ô danh thế trần
Cái gì mục hạ vô nhân
Mà
tranh mà đoạt dự phần lắm ru.
Mảnh rách nát
Tháng 11 – 2007
Biển
tang thương tha hồ mà tơi tả
Bãi
nương dâu tha hồ mà xéo dày
Cho cạn
tàu ráo máng, chẳng nương tay
Bao
chiêu thức, đánh tan hoang chí tử
Thời
tin học, càng tinh vi đấy chứ
Chỉ
phút giây, bấm nút thế là xong
Con
đường tung, vút cho hết điểm cong
Con
đường hoành, vút tận cùng ngằn mé
Bắn
tơi tả, không còn đâu giới tuyến
Bắn
tơi bời, không còn đâu lằn ranh
Bung
ta lông, không còn chút tơ mành
Chừa
chỗ hậu mà che manh chiếu rách
Bao
chữ nghĩa được dùng, hơn sử sách
Phiếm
cứ gõ, đâu có ngại mực khô
Chữ
lá cải, chữ ở chợ, chữ tục ô
Thi
nhau đổ vào rừng hoang văn hóa
Nhớ
câu người xưa : bút sa gà chết
Lại
nhớ cổ nhân : uốn lưỡi bảy lần
Người
cầm bút, mang danh văn sĩ, văn nhân
Người
tế thế, mang danh chính nhân, chính khách
Vậy
mà, cái gì cũng đem ra nói tách bạch
Viết
tứ tung, viết tán loạn, không còn chữ khen chê
Người
có học, giỏi hơn người dân giả, nhà quê
Ăn,
nói, viết, giới ít học không thế nào hiểu nổi
Dân
nhà quê chỉ biết i tờ mấy chữ
Vần
ngược xuôi chưa qua khỏi trường làng
Không
khua chiêng những hạ cám thượng vàng
Không
đánh trống những đầu môi chót lưỡi
Làm
dân quê, chân lấm tay bùn lam lũ
Cuốc
đất, trồng khoai, bầu bí ngô đồng
Không
biết gì cái mâu, cái thuẫn, cái tang, cái bồng
Mảnh
rách nát của thế nhân xâu xé.
Diện bích riêng mình
Tháng 11 – 2007
Mấy
mươi năm, kiếp viễn phương
Mấy
mươi năm, mấy đoạn trường
Bao
niềm đau tím ruột
Xéo
dày nát mảnh tình thương
Mấy
mươi năm, một cuộc đời
Mấy
mươi năm, mấy biển khơi
Nghe
trùng dương réo gọi
Xanh
xanh đập vỗ sóng mòi
Mấy
mươi năm, một chuyến đi
Mấy
mươi năm, biết nói gì
Phương trời chim mỏi cánh
Đường
dài thăm thẳm buồn bay
Mấy
mươi năm, một chuyền về
Mấy
mươi năm, mấy sơn khê
Vạt rừng
reo gió núi
Trăng
soi dõi bóng tình quê
Mỗi một
năm, mấy trăm đêm
Mấy
mươi năm, cấp số nhân
Tấm
mành treo cửa sổ
Canh
thâu vạn lý cơ phần
Mấy
mươi năm, độc ảnh hình
Mấy
mươi năm, tiếng vô thinh
Tâm
can nghe thẩm thấu
Mênh
mông diện bích riêng mình.
Xin Cha chứng giám
Tháng 11 –
2007
Con biết Cha
đã nằm đây lâu lắm
Từ khi con
chập chững mới biết đi
Tuổi bé thơ,
con nào đã biết gì
Càng lớn lên,
càng thấm đời cô lữ
Thọ ân sinh,
chứ không ân dưỡng giáo
Mưa lạnh
nhiều mà nắng chẳng ai che
Đường trần
gian khúc khuỷu bủa trăm bề
Con mới thấm
câu : như nhà không nóc
Vào trường
đời, như con đường ngược dốc
Hố thâm sâu,
đèo heo hút quanh co
Lắm chông
gai mà cũng lắm tơ vò
Vừa chịu
trận, vừa lì đòn chống đỡ
Con không
cha, nên con không sợ khó
Khi nhớ cha,
con lại vững riêng mình
Tùng bách tự
vươn vai
Thành hoàng
đỡ cột đình
Thì con cũng
đội trời đạp đất
Cha nằm đây,
nhưng chắc chắn cha biết
Nay con về
thăm lại nấm mộ xưa
Cảm ơn cha,
cho con chút tâm lực có thừa
Nén hương
này, xin hồn cha chứng giám
Đường đời
còn mấy đoạn
Con vẫn tiếp
tục đi
Đi cho đến
khi gót đỏ đen sì
Để không phụ
công đức sinh thành cao cả.
Xin Mẹ chứng tri
Tháng 11 –
2007
Con quỳ
xuống bên mộ phần của Mẹ
Dâng nén
hương, mà chín rụng tâm tư
Con đã nghe
trái chín trên đường đi
Xa hơn nữa,
kể từ ngày Mẹ mất
Về thăm Mẹ,
thì ra thăm nấm đất
Về thăm Mẹ,
thì ra thăm mộ bia
Đây là đâu,
là một cõi đi về
Tím ngắt, lặng
yên, hoang mờ, giá lạnh
Gió bay bay
tỏa làn hương khói quyện
Lá lao chao
khua tiếng nói vương cành
Bờ mi tràn
hai dòng lệ loanh quanh
Nhỏ xuống đất
thấm hoàng tuyền rung động
Ngồi bên mẹ,
đưa tận tay mẹ nắm
Mảnh xương
khô, bào năm tháng hao gầy
Tóc phơ màu,
nằm từng loạn, lay lay
Còn da thịt
đã hòa tan cát bụi
Ngồi bên mẹ,
con thì thầm khẽ nói
Mẹ đi rồi,
con giữ mẹ trong tâm
Con luôn
mang hình ảnh mẹ trong hồn
Có khi ngủ,
gặp chiêm bao đánh thức
Mẹ đi đi,
như hoàng hôn khép núi
Mẹ đi đi,
như mây ngủ trên ngàn
Còn riêng
con, thương nhớ mẹ mênh mang
Và thăm mẹ
trong thềm hoang ký ức.
Rồi cũng xa xăm !
Tháng 11 – 2007
Tôi
biết chắc, đây là anh
Tôi
biết chắc, đây là chị
Tôi
biết chắc, đây là em
Chứ
không phải là ai, và cũng không hề nhầm lẫn
Và
đây là một đàn cháu, cũng không hề lấn cấn
Đang
rộn lên tiếng nói
Anh
em ruột thịt, máu mủ một nhà
Nhưng
nhìn anh, nhìn chị, nhìn em
Thật
tình, tôi không thể nhận ra
Còn
một đàn cháu
Nghe
để mà nghe
Nhìn
để mà nhìn
Chứ
hoàn toàn không biết mặt
Anh,
như thế hay sao
Chị,
như thế hay sao
Em,
như thế hay sao
Và một
đàn cháu con như thế hay sao
Mấy
chục năm trường
Giữa
hai phương trời xa cách
Biết bao tự tình tha thiết
Gặp
nhau tay bắt mặt mừng
Nhưng thật ngỡ ngàng
Từ
trên trời rớt xuống
Từ
dưới đất chui lên
Tôi
đang dứng trên mỏm chênh vênh
Đón
nhận sự thật quanh mình
Như
đón nhận một giấc mơ
Dòng sông xưa, khác cả bến, khác cả bờ
Mái
nhà xưa, khác cả vách, khác cả phên
Con
đường làng, khác cả đường đi, lối ngõ
Mấy
mươi năm, mà đã ra thế đó
Nếu
lâu hơn, chưa biết sẽ ra sao
Còn
hơn một cuộc chiêm bao
Bừng con mắt dậy xạc xào bụi bay
Còn
hơn mây kéo về tây
Sao
mờ lấp lánh lung lay trăng ngàn
Mấy
mươi năm khung trời biền biệt
Mấy
mươi năm bao nỗi chờ mong
Mấy
mươi năm tao phùng giây lát
Mấy
mươi năm rồi cũng xa xăm.
Bóng thời gian tim tím
Tháng 11 – 2007
Chân bước đi trên đường xưa quê cũ
Đã
từ ly một khoảng mấy mươi năm
Đang đứng đây, mà sao thấy xa xăm
Giữa quá khứ - hôm nay, là một trời xa lạ
Nghe tâm tư bồn chồn rơi hai ngả
Chấp nhận thì không lẽ như thế sao
Chối từ thì sự thật hay chiêm bao
Sóng lăn tăn, vỗ đôi bờ hiu hắt
Hỏi
dĩ vãng, chìm sâu, im bặt
Hỏi
xa mờ, lặng lẽ, ngậm câm
Hỏi
hôm nay, cây cỏ thì thầm
Bóng thời gian, bào mòn tất cả
Kìa,
rong rêu, mấy lớp gồ ghề sỏi đá
Kìa, sóng xô, mấy lần bồi lở men sông
Kìa, nương dâu, biến cải ao lạch ruộng đồng
Còn
con người, tàn tạ chất chồng tuổi tác
Bờ
lau mờ bụi cát
Tiếng vạc động canh khuya
Ngàn sao gọi đêm về
Vạt
rừng reo gió núi
Còn
đâu nữa, con nai vàng bên bờ suối
Còn
đâu nữa, lúa mạch ngậm sữa non
Con
đường xưa phai nhạt cả lối mòn
Đành chấp nhận bóng thời gian tim tím.
Lung linh bờ thạch thảo
Tháng 11 – 2007
Giọt
châu sa vo tròn trên nét ngọc
Lăn
lưng chừng đứng lại giữa gò nông
Mắt
buồn buồn nhìn về cõi mênh mông
Giây
phút cuối chìm sâu thềm băng giá
Mỗi
ly biệt nhũn mềm hồn sỏi đá
Mỗi hợp
tan chín ũng cả tâm tư
Sóng
lặng yên mà thuyền lại lắc lư
Đất bất
động mà bước chân lảo đảo
Giữa
dòng người, nhưng không nghe huyên náo
Lững
thững đi từng bước đếm đăng trình
Trong mênh mang, vắng ngắc cả vô thinh
Khua từng nhịp vọng vang đường cô lữ
Người đi đi, về phương trời viễn xứ
Người về đi, về cuối góc niềm tây
Cửa
kín khe, se thắt gió heo may
Thổi lành lạnh buốt tâm can tê tái
Vầng trăng tròn, khoét sâu vầng trăng khuyết
Đeo
loanh quanh, một vệt mỏng lưng trời
Vắt
cong cong, hứng trống rỗng chơi vơi
Những gì còn và những gì đã mất
Đời
là một cõi mộng
Cõi
mộng nào là thực
Đời
là giấc chiêm bao
Chiêm bao nào là mơ
Đang sống đây, mà sao lại trơ vơ
Dòng nhân thế va trường thành hư ảo
Gió
man mác lung linh bờ thạch thảo
Mây
bay bay lơ lửng gác đầu non
Ta
riêng ta, một khối mộng tâm hồn
Vẫn
hiện hữu giữa muôn ngàn trụ vũ.
Đâu rồi xa xưa !
Tháng 11 – 2007
Đâu rồi của những xa xưa
Đói
no ấm lạnh đã thừa thời gian
Bước đi lững
thững bên đàng
Nỗi niềm đan
kín mênh mang ngập lòng
Bao năm ly
cách hoài mong
Một trời xưa
cũ chìm trong xa mờ
Cuộc đời như
một giấc mơ
Trải qua
từng đoạn trôi bờ phiêu du
Ô hay, chiếc
lá vàng thu
Mỗi mùa lá
rụng, vàng thu lá vàng
Đâu còn lối
nhỏ băng ngang
Đâu còn khóm
trúc bên hàng tre xanh
Đoạn đành,
chấp nhận thật nhanh
Hình xưa
bóng cũ treo mành sương bay
Đoàn đành,
chấp nhận hôm nay
Hỏi trong ký
ức tỏ bày sao đây
Khác xa, sao
lạ thế này
Thời gian
quay ngược mới hay nỗi niềm
Siêu bào
biến dạng triền miên
Đeo trên
châu thể gởi miền bèo mây
Cuộc đời đập
giũa xát xây
Cành trơ héo
nhựa khô gầy sắc thân
Một mai, mai
một cơ phần
Biển dâu còn
đổi phong trần còn thay
Đành thôi,
biết nói sao đây !!!
Bao thuở can qua !
Tháng 11 – 2007
Thương người cố quận quê
nhà
Trầm tư độc ảnh quốc đà kêu sương
Thương người khách thổ
tha phương
Nỗi
niềm cô đọng vấn vương đêm dài
Thương người tóc trắng
sương phai
Sao
Hôm le lói, sao Mai xa mờ
Thương người đang độ tuổi
thơ
Mái
trường lặn hụp i tờ nguyên xi
Thương người đang độ lỡ
thì
Nhùng
nhằng hai lối bước đi đoạn đành
Thương người đang độ xuân
xanh
Mà
sao sợi trắng bao quanh đỉnh đầu
Sông Thương có nhớ Sông Cầu
Sông
Gianh - Bến Hải sắc màu thời gian
Ai lầm, ai lỡ, ai mang
Ai
bồi, ai đắp, ai kham, ai từ
Nhìn trông sông nước lắc
lư
Trải
bao niên kỷ, đã dư biển sầu
Nam Quan có nhớ Cà Mau
Đồng
bào đồng bọc thịt thau đọa đày
Mai sau, ai tiếc nỗi nầy
Chẳng
qua dấu vết héo gầy sử xanh
Lá vàng ủ rũ treo mành
Lá
non rúng rẩy rung cành gió bay
Có thương, cũng chết niềm
tây
Không
thương, cũng chết nỗi nầy tình kia
Đoạn đành, bao thuở can
qua !!!
------------------------
|