01.
Mở cửa tình thương 911
02.
Chân thân bất tuyệt 912
03.
Gõ tiếng Diệt – Sinh 913
04.
Bảo châu như ý 914
05.
Kết một đài sen 915
06.
Tâm như bất thối 916
07.
Dòng sông nhân ái 917
08.
Tàn cát bụi 918
09.
Trái tim biết thở 919
10.
Chuyện Hai Dòng Sông 920
Mở cửa tình thương
Tháng 12 – 2007
Nghe gì không em hỡi
Hoa cỏ ngậm mùi sương
Nghe gì không anh hỡi
Sỏi đá gọi bên đường
Long lanh từng tia nắng
Reo ấm áp ngày về
Đêm đêm chìm thanh vắng
Reo vạn lý sơn khê
Vang đồi cao gió hát
Liên điệp khúc vấn vương
Lan sông sâu biển rộng
Đâu không bến tình thương
Chuông ngân dài tỉnh thức
Tiếng thanh thoát trong lành
Không còn đâu lằn mức
Như mây trắng trời xanh
Ca
vang đồi thế kỷ
Vượt ranh giới biên cương
Nở
rừng hoa thiên lý
Tỏa ngát ngát muôn phương
Hướng đi muôn vạn lối
Hướng đến muôn vạn đường
Nhân sinh đừng khắc khoải
Hãy mở cửa tình thương
Không sầu muộn vương vương.
Chân thân bất tuyệt
Tháng 12 – 2007
Sương đêm không ướt áo
Mưa gió phớt đầu trần
Như một áng phù vân
Bay giữa ngàn mây biếc
Ta
ngồi đây, ai biết
Vốn hiện hữu ngàn xưa
Đến mãi mãi ngàn sau
Chân thân còn nguyên vẹn
Ra
đi không ước hẹn
Sao khắc khoải chia lìa
Ô
kìa, ánh sao khuya
Đêm đêm đâu có mất
Giữa ngàn mây xanh ngát
Thuyền ai đậu bên đê
Sông bến cũ vỗ về
Dòng sông xưa nguyên vẹn
Trường giang sông nước ấy
Vẫn sông nước muôn đời
Nghe tiếng nói không lời
Là
thanh âm bất diệt
Kìa chân thân bất tuyệt
Ta
muôn thuở tồn sinh.
Gõ tiếng Diệt - Sinh
Tháng 12 – 2007
Qua dòng sông sinh diệt
Ta
gõ tiếng diệt sinh
Nhận chân được bóng hình
Đã
từ vô lượng kiếp
Ta
lên đường đi tiếp
Cho đến tận hôm nay
Mãi mãi đến ngày mai
Ưu
đàm hoa bát ngát
Từ
vô thỉ không khác
Đến vô chung không màng
Đường thánh đức thênh thang
Ánh đạo vàng rạng rỡ
Giữa rừng hoang hoa nở
Ngàn cây lá xanh tươi
Sương ngậm cỏ reo cười
Trùng trùng muôn vạn hữu
Qua vĩ tuyến Thành - Trụ
Qua kinh tuyến Hoại – Không
Nhẹ hơn áng mây hồng
Treo giữa thềm hư ảo
Qua dòng sông sinh diệt
Nhìn bóng dáng diệt sinh
Ta, tự thể nguyên trinh
Em
cùng ta hiện hữu.
Bảo châu như ý
Tháng 12 – 2007
Giữa rừng hoang hiu hắt
Ta
nằm nghe tiếng khóc
Của muôn loại nhiểu nhương
Khắp ba nẻo sáu đường
Ban từ ân tế độ
Chúng sinh còn đau khổ
Ta
mạnh bước lên đường
Chúng sinh chưa tỏ tường
Ta
móc hầu bao lớn
Đeo phong trần một gánh
Quảy một túi trên vai
Nhìn sinh tử không hai
Vẫn là sông là núi
Nhìn sâu vào ba cõi
Như gió thoảng mây bay
Kiếp sinh linh đọa đày
Nghe rồi mau tỉnh ngộ
Hoa từ bi nở rộ
Hoa chân lý đơm bông
Hoa pháp giới rỗng không
Đó
là hoa tự tánh
Xưa nay trầm luân mãi
Bởi mê giác hai đường
Mở
rộng, thỏng tay buông
Mất hai đầu chung - thỉ
Kìa bảo châu như ý
Ta cất
bước ra đi.
Kết một đài sen
Tháng 12 – 2007
Một ngày mai em nhé
Ta
sẽ nói em nghe
Nhìn sông nước đây này
Nghe gì không sóng vỗ
Dừng tâm tư, bỏ ngõ
Cái gì vỗ, nói đi
Mở
miệng, nện ba hèo
Ngậm câm, khư ba trượng
Nhìn thêm kia, lá phướng
Phất phơ trước gió lồng
Hỏi có gió hay không
Gió lộng hay phướng lộng
Và
nhìn đây, nắm tuyết
Cái gì đóng tuyết băng
Mỉm cười, không nói năng
Như nụ hoa hàm tiếu
Hoa cười, ai có hiểu
Em
cười, em hiểu hoa
Là
đã kết nên tòa
Nở
đài sen bát ngát.
Tâm như bất thối
Tháng 12 – 2007
Đời
có chi là khổ
Ta cứ
sống an lành
Như mây trắng trời xanh
Thong dong bay cùng khắp
Dù
cội già gai góc
Dù
hoa lá xinh tươi
Ta
vẫn cứ mỉm cười
Giữa đồi cao gió hát
Mang nguồn tâm của ý
Gởi hương nội cỏ đồng
Cho hoa lá đơm bông
Đến bờ lau sỏi đá
Có,
thì có tất cả
Không, vốn đã là không
Nhìn pháp giới rỗng không
Băng ngang dòng sinh diệt
Giữa muôn trùng biền biệt
Thật ra chẳng hai bờ
Lật bức ảnh mịt mờ
Chắp tay hoa mầu nhiệm
Nhìn cái huyễn, không huyễn
Đã
dứt sạch huyễn rồi
Thỏng tay buông, thảnh thơi
Trụ tâm như bất thối.
Dòng sông nhân ái
Tháng 02 – 2008
Kéo đại dương, cho biển khơi nhỏ lại
Xếp trùng khơi, để thu hẹp hai bờ
Đưa bàn tay bắt một nhịp nên thơ
Cây cầu đã nối liền muôn giới tuyến
Biến cát đá thành ngọc ngà kim xuyến
Đốt bụi tro thành một khối lửa hồng
Trổ chông gai điểm nụ lá đơm bông
Xóa góc cạnh kết vòng tròn đan kín
Đường tung kia, đến vô cùng, mất hút
Đường hoành kia, đến vô tận, không còn
Đem hư hao đổ vào cõi càn khôn
Không thêm bớt giữa muôn trùng biến hiện
Có
nghĩa gì nửa tinh cầu góc biển
Thắp tâm như, hiện thực tự lòng ta
Thắp tâm hoa, rung động cả thiên hà
Đừng đeo đẳng phù trầm xua bóng tối
Bởi vì sao, nên mù mờ le lói
Bởi lụn tàn, nên đom đóm đêm đen
Tỉnh mộng chưa, hay mớ ngủ, lãng quên
Lại mộng mị ôm hoang đường mê sảng
Biển khơi kia, trùng trùng nhưng có hạn
Đại dương kia, mênh mông nhưng có bờ
Còn tâm ta, trùm khắp cả hư vô
Sao rút cổ thập thò trong ốc đảo
Hoa tận mỹ, thơm hương bờ thạch thảo
Đá
đơm bông, cát trắng lộng trùng dương
Trao tin yêu, tràn ngập bến tình thương
Cùng tắm mát trên dòng sông nhân ái.
Tàn cát bụi
Tháng 02 – 2008
Tiếng quốc quốc điểm canh trong thanh vắng
Tiếng vạc buồn rỉ rả vọng đêm sương
Tiếng ếch nhái hòa tấu giữa ruộng nương
Tiếng hổ rống rền rền khua mé núi
Nước róc rách nỉ non bên bờ suối
Sóng rì rào vụn vỡ thả trôi sông
Muôn vì sao nhấp nháy ngóng sao Hôm
Sao Mai ẩn vì đêm dài chưa sáng
Ba
mươi năm, tam thập đeo bến cát
Bảy mươi năm, thất thập cổ lai hề
Thế kỷ là bao, thế hệ sao hè
Trăm năm hĩ, phong trần trêu tuế nguyệt
Đông không lạnh mà giá băng hơn tuyết
Hạ
không nồng mà oi bức hơn than
Thu tím chi khô héo cả điêu tàn
Xuân đoản hậu, xếp cánh sầu chín nụ
Thuyền ai đó, gác mái chèo bến cũ
Khách mỏi mòn ngóng đợi chuyến đò ngang
Núi non kia mờ sương khói giang san
Sông biển này phủ trùng dương vợn sóng
Bảy mươi năm, cuối đỉnh đồi đổ dốc
Ba
mươi năm, chập chững gánh phiêu bồng
Hố
thâm sâu, vùi lấp, thế là xong
Nhân thế hỡi, phù sinh tàn cát bụi
Ba
mươi năm, bóng thời gian đánh đổi
Bảy mươi năm, thất thập cổ lai hy
Hoàng tuyền kia, ôi bóng tối đen sì
Bãi tha ma, lạnh lùng rong rêu phủ
Hư
vô mờ sương khói
Khép cánh cửa hoang vu
Rồi cũng trả thiên thu
Nghĩa gì đày nhân ngã.
Trái tim biết thở
Tháng 02 – 2008
Hát nữa đi anh, tiếng tự tình muôn thuở
Hát nữa đi em, lời chan chứa tin yêu
Tiếng hát quê hương, sắc gấm hoa thêu
Bao thời đại trải dài dòng lịch sử
Năm ngàn năm, đan thanh tròn nét chữ
Giống Lạc Hồng, son sắt vẹn hùng anh
Trời xanh xanh, trang sử cũng xanh xanh
Đất rộng mở, giang sơn tràn gấm vóc
Hát nữa đi anh, từ Nam Quan, Bản Giốc
Hát nữa đi em, thắm đượm đến Cà Mau
Bản hùng ca tự ngàn xưa đến mãi mai sau
Hà
Nội, Huế, Sài Gòn, khắp ba miền đất nước
Bản trường ca, đời sau qua thuở trước
Trổi điệp khúc, hai tiếng gọi Việt Nam
Quê hương này, đất nước này, là của Việt Nam
Tình tự này, giang sơn này, da vàng máu đỏ
Hát nữa đi em, cho trái tim biết thở
Hát nữa đi anh, cho máu thấm thịt thau
Ta
hát nhau nghe, trọn vẹn con tàu
Reo
khắp nẻo đường quê hương rực sáng
Không còn nữa, đông dài giá lạnh
Không còn nữa, hạ nắng chói chan
Không còn nữa, thu tím điêu tàn
Cho xuân thắm bốn mùa lộng gió
Tiếng tình tự trao nhau như thế đó
Vẹn câu thề trang trải vạn tin yêu
Là
người Việt Nam, gìn giữ, nâng niu
Quét tất cả mọi sắc màu xanh đỏ.
Chuyện Hai Dòng Sông
Tháng 02 – 2008
Nước sông Gianh vẫn thì thầm muôn thuở
Sông Bến Hải vẫn đập vỗ đôi bờ
Máu lệ nào xào xạc mảnh tàn khô
Hồn tử sĩ lung linh mờ rêu phủ
Suối vàng kia, em ơi, yên giấc ngủ
Hoàng tuyền đây, anh hỡi, thấm thịt da
Nghe nao nao tiếng quốc quốc, gia gia
Sương gió lạnh xa đưa miền băng giá
Tôi đứng lặng nhìn anh mờ bia đá
Tôi chạnh lòng nhìn em, mắt long lanh
Thắp nén hương, nghe thấm thía ngọn ngành
Hồn sông núi, lâng lâng niềm thổn thức
Trường Sơn tỏa chiều tàn loang khói bạc
Biển Đông vang đêm xuống khuất hoàng hôn
Tim lặng câm, nghe se thắt dập dồn
Hai dòng sông chôn vùi bao xương máu
Nước róc rách, đôi bờ khua sông núi
Sóng rì rào, đập vỗ đẩy bờ xa
Anh nằm kia, chìm dĩ vãng phôi pha
Em
ngủ đó, tóc sương bay bụi gió
Ánh mắt em nhìn tôi, rồi bỏ ngỏ
Đôi mắt anh, thoáng hiện nét đăm chiêu
Thương nhau nghe, nói sao nữa, chi nhiều
Ai
không thấm đoạn đành cơn dâu biển
Sông Gianh kia trầm ngâm không lên tiếng
Bến Hải đây nghèn nghẹn nói không lời
Thương tiếc em, yên giấc ngủ ngàn thu
Thương tiếc anh, Trường Sơn mờ biển Thái.
------------------------
|