01.
Đâu phải là chiến sĩ 961
02.
Bãi đầm lầy 962
03.
Lâu đài cổ 963
04.
Ung thư toàn châu thể 964
05.
Tây Tạng giá băng ! 965
06.
Mỗi nguời là Đấng Vô Song 966
07.
Giữa vành hư vô 967
08.
Gối mộng Vô Sinh 968
09.
Vòng tay ôm vũ trụ 969
10.
Hoa trắng trọn đời 970
Đâu phải là chiến sĩ !
Tháng 03 – 2008
Những
con người, đâu phải là chiến sĩ
Không
trải qua những bài bản thao trường
Không
luyện tôi để nhuần nhuyễn giáo gươm
Mà
hun đúc hiền từ như cục bột
Những
con người, đâu phải là chiến sĩ
Không
biết gì chiến trận với đao binh
Thì
làm sao lao vào cuộc chiến chinh
Một
cuộc chiến, vô hình, không trận địa
Nói
năng đã lạng quạng
Chữ
nghĩa không rõ lời
Bắn
đi không biết đích
Đem
thả trật điểm rơi
Bát
quái mê hồn trận
Tướng
sĩ mộng phù đồ
Ma đầu
khuynh loát ẩn
Vạn cốt
tử thành khô
Những
con người đâu phải là chiến sĩ
Cũng
không là một trận tuyến tương tranh
Vậy
mà lao, làm sao bại với thành
Vậy
mà phóng, làm sao đánh với đấm
Giữa
hư vô, rồi gầm gừ thổi bộng
Giữa
đất trời, rồi vọng tiếng thinh không
Làm
ông phỗng, oang oang gánh tang bồng
Làm
hình nộm, phất phơ chờ thổi gió
Những
con người, đâu phải là chiến sĩ
Nghe
đạn bom đã bạt vía, hồn kinh
Vậy
mà nhìn cảnh nghịệt ngã điêu linh
Muốn
bão thổi cho tiêu tan mới hả
Hèn
chi cổ nhân nói
“Quốc
gia hưng vong, thất phu hữu trách”
Hèn
chi người xưa dạy
“Giặc
đến nhà, đàn bà cũng đánh”
Nhai
hột cơm không bể
Húp
chén cháo không trôi
Nhưng
tâm khí ngút trời
Đâu
nhất thiết, phải là người chiến sĩ.
Bãi đầm lầy
Tháng 03 – 2008
Nhùi
một đống xuống đầm lầy nghiệt ngã
Bùn
nhớp nhơ, văng tung tóe bốn bề
Nếu dửng
dưng, cũng ngán ngẫm ê chề
Nếu
can dự, cột một chùm, hết thở
Lún
khỏi chân, nửa thân, lên tới cổ
Những
thối tha cặn bẩn, quết phủ đầu
Mặt
trét trây bùn cáu, quện đâu mâu
Mùi
xú uế nực nồng bay tơi tả
Bãi đầm
lầy thật vô cùng ngạo nghễ
Muốn
thoát ra, chân cẳng nhất không lên
Càng
nhúc nhích, lại càng bị lún thêm
Càng
dãy dụa, lại càng mau chìm nghỉm
Bãi đầm
lầy, tự xưa nay là thế
Chỉ
vài loài sinh vật sống mà thôi
Thoáng nhìn qua, thấy muốn ớn lạnh rồi
Là
con người, lại nhùi chi trong đó
Chỉ
duy nhất, một con đường cứu chữa
Đưa
hai tay, vẫy vẫy, để kéo ra
Chứ nếu
không, ngay cả đến ta bà
Dù
kham nhẫn cũng xì hơi, bốc khói
Chỉ
duy nhất, một con đường thoát khỏi
Xoay
cái đầu, ngậm miệng, há thì vương
Sợi
dây này, nắm chặt, nhớ đừng buông
Nếu
nhũn nhẵn, lìa dây, không kịp nữa
Ôi,
bãi đầm lầy trầm kha nghiệt ngã
Thương con người, nhào vào đó mà chi
Nhùi
với nhau một đống chẳng ra gì
Bãi đầm
lầy sẽ vùi chôn tất cả.
Lâu đài cổ
Tháng 03 – 2008
Lâu
đài cổ đang thời kỳ xuống cấp
Nền
móng suy, nứt nẻ, sụp khắp nơi
Cột
kèo rêm, mọt mối gặm lõm lồi
Khó đứng
vững trơ gan cùng tuế nguyệt
Lâu
đài cổ đang thời kỳ băng hoại
Vách
ngả nghiêng, đổ nhiều mảng tan hoang
Mái
chênh vênh, thủng nhiều lỗ đen ngòm
Báo động
đỏ tứ bề, lay lảo đảo
Lâu
đài cổ của một thời hoài bảo
Khách
đi về tiếc nuối, đứng hoài mong
Nhìn
đường xưa lối cũ, những hoài trông
Gom
ký ức treo trước thềm hoài cổ
Ngược
dĩ vãng trôi lăn về quá khứ
Đây,
những người của một thuở đã qua
Đây,
những gì của một thuở can qua
Theo
vết sử dần xa, nhòe trang giấy
Dòng
chuyển lưu, bóng vô thường đưa đẩy
Theo thời gian, cùng vật đổi sao dời
Rừng, núi, biển, sông, cát lở, đá bồi
Còn nói chi, đến lâu đài, thành quách
Nhạn quá tầng không
Tìm đâu dấu vết
Nhìn ánh sao băng
Vụt tắt cuối trời
Nguyệt khuyết đêm đen
Khuất bóng trăng vàng
Lâu đài cổ, xếp theo hàng sắc tướng
Khỏi trụ thành, đến ngưỡng cửa hoại không
Nhìn trông nước đổ về sông
Sông đi đâu nữa, bềnh bồng nước trôi
Nhìn trông đập vỗ sóng nhồi
Biển đi đâu nữa trùng khơi vô bờ
Nhìn trông cây cội tàn khô
Lá
bay đâu nữa xác xơ bụi đường
Nhìn, lâu đài cổ, thương thương
Bờ
rêu thấm lạnh ngấn sương đêm dài.
Ung thư toàn châu thể
Tháng 3 – 2008
Siêu vi, là một loại dị hình không kích
Vi
khuẩn, là một loại dị dạng ma đầu
Khi nhập vào, và đủ sức cơ cầu
Sẽ
tàn phá, cả châu thân sắc thể
Vẫn biết, loại siêu vi trùng là thế
Bởi ỷ y, không đề kháng, dự phòng
Mà
cho dù cẩn thận, chưa hẳn xong
Sao biết được nó nằm đâu để tránh
Mãi đến khi, nó xuất đầu lộ diện
Nó
tinh ma độc địa, quả không lường
Nó
phá cho, lục phủ ngũ tạng, nát như tương
Nó
quậy cho, da thịt bầy nhầy, ung toe toét
Nếu để yên, nó tha hồ đục khoét
Nếu đụng tới, nó chạy nhảy vi căn
Ăn
và phá còn hơn cảnh dâu tằm
Nội - ngoại, đánh tơi bời không lối thoát
Chịu trận, thì nó ma đầu khuynh loát
Không chịu, thì nó quỉ quái tinh ranh
Thế mới biết, bịnh ung thư, ung nhọt oái ăm
Chưa kịp chận chỗ nầy, đã tràn lan chỗ khác
Vừa động đậy, nó ùn cho một cục
Động đậy thêm, nó có mặt khắp nơi
Bịnh ung thư kinh dị nhất trong đời
Khi phát hiện, khó còn đường cứu chữa
Bịnh ung thư, không có thuốc hay dở
Đông – Tây y, vốn khuất phục từ lâu
Dù
hôm nay, văn vật vượt tinh cầu
Nó
vẫn là thứ, thầu sầu quỷ khốc
Giai đoạn một, may ra, chận được
Giai đoạn hai, nguy khốn, bó tay
Giai đoạn ba, bất lực, chạy dài
Sống ngắt nghẻo chờ ngày ra nghĩa địa
Mới ngày nào, hồng mao, sắc tía
Mới ngày nào vàng óng thanh tao
Còn hôm nay, bỗng chốc hư hao
Đổ
cái vèo, xuống sông, xuống biển
Mới ngày nào, cờ bay khói quyện
Mới ngày nào, lộng phủ phướng che
Còn hôm nay, nghịch ngã éo le
Cả
châu thể, thu mình trong bóng tối
Bịnh ung thư lây lan toàn châu thể
Chịu trân mình, nằm chết dí mà thôi
Giải phẫu ra, cũng kết thúc một đời
Không giải phẫu cũng tiêu ma một kiếp
Siêu vi, chỉ là loại không kích
Vi
khuẩn, chỉ là loại ma đầu
Xâm
nhập rồi, bóng tối khép đêm thâu
Cả
châu thân rã rời buông, nhắm mắt.
Tây Tạng giá băng !
Tháng 03 – 2008
Đưa
đôi tay chống điên cuồng nghiệt ngã
Dùng
tấm thân đỡ bạo lực tham tàn
Bởi
bá quyền bao truyền kiếp dã man
Làm
đất nước, người dân tôi, khốn nạn
Da
thịt nào không nát, trước lằn tên mũi đạn
Máu
xương nào không rơi, giữa khói lửa tan hoang
Nào
quân đội, nào vũ khí, xe tăng
Bắn
xối xả, lớp lớp người ngã gục
Tiếng
đàn bà, trẻ em, khóc la ơi ới
Tiếng
thanh niên, nam nữ, rên rỉ phì phèo
Kẻ
nằm im, trên vũng máu, cong queo
Kẻ
thảng thốt, giật bắn mình, tung tóe
Tiếng
bé thơ, lượn bò quanh, mẹ mẹ
Tiếng
trẻ thơ, rờ thân xác, cha cha
Trông
lạnh lùng, vắng ngắc, tựa hồn ma
Đàn
con dại, giữa màn đêm tăm tối
Rừng
núi hoang vu, điệp trùng Hy Mã
Cha
mẹ đâu rồi, một cõi tuyết băng
Chết
tre, bỏ lại mầm măng
Tấm
thân côi cút, khó khăn muôn bề
Còn
chi, mà nói vỗ về
Còn
chi, mà nói não nề đắng cay
Nâng
đôi tay, đỡ khung trời sụp đổ
Níu
đôi chân, dẫm vùng đất tiêu sơ
Trời
nghiêng, con trẻ dại khờ
Đất
nghiêng, con trẻ bơ vơ một mình
Đâu
phải chỉ riêng em
Đâu
phải chỉ riêng chị
Đâu
phải chỉ riêng anh
Cả
quê hương, trơ lá trụi cành
Cả
dân tộc, triền miên thống khổ
Hơn
năm mươi năm, không còn lời than thở
Nửa
thế kỷ trôi qua, thế giới cũng bó tay
Kẻ
xâm lăng, quyết một mực xéo dày
Quyết
đồng hóa triệt tiêu tên Tây Tạng
Hơn
năm mươi năm, hơn một triệu người nằm xuống
Hơn nửa
thế kỷ, từng đợt dân lành xương thịt nát tan
Đất
nước này, gánh chịu bao thảm khốc, kinh hoàng
Dân
tộc này, hứng lấy bao tang thương, tủi nhục
Máu
đã đổ rồi em
Máu
đã rồi rồi chị
Máu
đã đổ rồi anh
Hỡi
thế giới hôm nay, có nghe tiếng thất thanh
Hỡi
nhân loại hôm nay, có nghe tiếng trầm thống
Cái
bộ mặt bá chủ, bá quyền Trung Cộng
Cái
bộ mặt nước lớn, nước mạnh Hán Tàu
Làm
cho người dân Tây Tạng chìm sâu
Làm
cho đất nước Tây Tạng xóa sổ ???
Máu
đã đổ xuống
Người
đã ngã gục
Niềm
đau tủi nhục
Thống
thiết đọa đày
Rừng
Hy Mã tuyết trắng mù bay
Người
Tây Tạng mịt mờ băng giá !!!
Mỗi người, Là Đấng Vô Song
Tháng 4 – 2008
Ta nhắm
mắt cho bầu trời khép lại
Ta lặng
yên cho bóng tối đi qua
Ta vẫy
tay rũ sạch mọi trầm kha
Trần
gian mấy cũng không hề động đậy
Sức mệt
mỏi nhưng tâm không mệt mỏi
Lực
có tàn nhưng trí vẫn tinh anh
Vũ
trụ kia chưa đóng cửa buông mành
Ta
đạp cả hư vô còn trống rỗng
Trong
cuộc đời, còn lăn quay sự sống
Là ta
còn nói chuyện với càn khôn
Chứ
càn khôn, không lẽ để trống trơn
Ta
không động thì càn khôn cũng chết
Không
phải nói chuyện trên trời dưới đất
Không
phải nói chuyện bào ảnh hư hao
Không
phải nói chuyện bóng tối trăng sao
Rùa
mù sờ voi, càng mơ hồ huyễn tượng
Nhân
sinh đã, vốn nổi chìm trầm thống
Cuộc
đời đã, vốn tràn ngập hư vinh
Mê hồn
sa, mê hồn trận, lao linh
Bao hỗn
tạp phủ trận đồ bát quái
Rút
kiếm báu, vút lằn gươm tê tái
Toát
đỉnh đầu, bật trí sáng nguyên siêu
Bãi
phù sinh sẽ cuốn mất, triệt tiêu
Người
nhân thế thênh thang trên đại lộ
Cuộc
đời này sẽ không là biển khổ
Kiếp
con người không phải mãi đớn đau
Nâng
trên tay, đóa bát ngát nhiệm mầu
Lật từng
cánh, trải hương hoa tuyệt mỹ
Cuộc
đời này là bức tranh như ý
Ta vẽ
nên từng nét ngọc kiêu sa
Hỡi
nhân sinh, đừng thán oán ta bà
Mỗi một
người, chính là đấng vô song tự quyết.
Giữa vành hư vô
Tháng 4 – 2008
Bao
năm rồi cũng mây bay
Lửng
lơ góc biển, quay quay cuối trời
Bao
năm rồi cũng nổi trôi
Bọt
tan bến mộng bèo nhồi bến mơ
Bao
năm rồi cũng tiêu sơ
Dòng
sông mấy khúc sóng xô mấy bờ
Ra đi
từ đó đến giờ
Đăng
trình cuộc lữ trăng mờ dặm soi
Chiều
buông núi ngả lưng đồi
Hoàng
hôn khép cánh gió vèo xa đưa
Đêm về
đếm ánh sao thưa
Đeo
vành vũ trụ còn thừa không gian
Lối dọc,
còn có lối ngang
Lối
tung, còn có lối hoành mênh mông
Sá gì
nước đổ về sông
Sá gì
biển rộng bềnh bồng thùy dương
Bao
năm dù có thê lương
Bờ
lau cát trắng bên đường bụi bay
Bao
năm dù có khô gầy
Giọt
sương còn đọng cỏ cây treo cành
Thời gian dù có qua nhanh
Nhưng ta trụ vũ giữa vành hư vô.
Gối mộng Vô Sinh
Tháng 4 – 2008
Ta
từ một thuở ra đi
Đến nay xem lại còn gì hay không
Đường đi in dấu rêu phong
Lối về bỏ ngõ trống không xa mờ
Nâng tay hái đóa hoa mơ
Gắn trên đỉnh bạc phất phơ treo cành
Vi vu
gió gợn loanh quanh
Con chim nho nhỏ bay nhanh lưng trời
Mịt mờ sóng vỗ trùng khơi
Bóng chiều buông phủ giữa đồi mênh mông
Ơ
hờ một đóa diêu bông
Nổi trên sương bạc thả dòng tiêu sơ
Lạnh lùng cánh cửa hư vô
Mở
ra khép lại đôi bờ tầm không
Đưa tay ta vẽ cong cong
Vòng tròn đan kín tâm hồng điểm son
Có
chi mà hỏi mất còn
Không chi mà hỏi mất còn mà chi
Tử
sinh còn đó ta đi
Vô
Sinh gối mộng thầm thì phiêu du.
Vòng tay ôm vũ trụ
Tháng 4 – 2008
Ta
ra đi giữa dặm ngàn sương gió
Băng thời gian đập vỗ bóng hư vô
Vũ
trụ kia còn trống vắng xa mờ
Sao dừng bước cánh bằng chưa rũ cánh
Tiếng sóng vỗ xô bờ, tung dốc đá
Ôm
biển mơ kéo gió lộng thùy dương
Thuyền phiêu du ru giấc mộng nghê thường
Cỡi sóng bạc lướt ngàn khơi trắng xóa
Ta
ra đi thử phù sinh mấy cõi
Cánh cửa hờ đóng mở nẻo tử sinh
Đường vô thủy ẩn hiện dấu nguyên trinh
Đường vô chung mịt mờ chưa vẽ lối
Thuở hồng hoang, bước chân ta lưu dấu
Bóng thời gian, gõ nhịp bước vào ra
Những xa xưa, còn ẩn hiện không nhòa
Dòng sinh diệt vẽ hành trình lãng tử
Ta là
ta, một con người du thủ
Vẫn
còn đây muôn thuở nét tinh anh
Vẫn
còn đây máu nóng điểm tâm hồng
Giữa
nhiễm thể phù sinh loang băng giá
Ta kết
một bông hoa bên bờ đá
Ta
treo một điểm nụ giữa hoang mơ
Ta bước
đi cùng tận với hư vô
Ôm vũ
trụ trong vòng tay ấm lạnh.
Hoa trắng trọn đời
Tháng 4 – 2008
Mẹ ở
nơi nào hỡ mẹ ơi
Đầu
non góc biển cuối chân trời
Con
thương nhớ mẹ, đi tìm mãi
Dẫm bước lang thang đến cuối đời
Mẹ
đã đi rồi đi tận đâu
Hư
vô lồng lộng mấy tinh cầu
Con đi tìm mẹ, hư không lặng
Vũ
trụ ngân hà hờ hững trôi
Biết nói gì đây, mẹ đã đi
Trăng sao vụt tắt chẳng thầm thì
Đất trời nghiêng ngửa thôi chao động
Con đứng bên bờ khép biệt ly
Còn đâu tiếng nói mẹ thương yêu
Cửa trước vườn sau ngóng những chiều
Có
lúc lang thang cầu Ái Tử
Miên man nước chảy ngập cô liêu
Còn đâu tiếng nói mẹ yêu thương
Nếp một ngây ngây thiếu mía đường
Xuân hạ thu đông thôi ấm lạnh
Nhà tranh vách lá đẫm mưa sương
Đành chịu, tạ từ nghe mẹ ơi
Từ
nay, con đếm bước đơn côi
Dọc đường sương gió đầy hoa trắng
Trắng cả tâm tư, trắng cuộc đời.
|