Tôi đau đớn đang
nằm trên giường bệnh.
Thuốc giảm đau
đã công hiệu ít nhiều.
Nụ cười tươi
trên nét mặt tin yêu.
Tim tràn ngập
một niềm vui bất tận.
Qua cửa sổ tôi
nhìn như mấy bận.
Dòng tâm tư
hướng về kẻ phát minh.
Cặp mắt kính
giúp thêm rõ khi nhìn.
Ngay lúc đó chị
thân thương tôi đến.
Chị nhìn vào và
hỏi trong trìu mến
- “Này em yêu,
em có uống gì không?
- Dạ thưa không.
Nghe vui mát cả lòng.
- Hay gì khác,
em cần chị đi lấy?
- Không, cảm ơn.
Mọi thứ đều có đấy.
- Bất cứ gì em
muốn, chị làm ngay?
Em tươi cười.
Chị không hiểu van nài.
- Vâng, thưa chị.
Tôi trầm tư suy nghĩ.
- “Nghĩ sinh
buồn đó em yêu của chị”
Chị nói và nước
mắt ứa bờ mi.
- Chị thương ơi,
suy nghĩ cũng sinh vui.
Vì thế nên chúng
ta cần chọn lựa.
Tôi nói và nước
mắt tôi chực ứa.
Như nước mắt
trào nơi kẻ thành công.
Giúp tỉ người
đôi mắt được sáng trong.
Nước mắt đó tràn
niềm vui hạnh phúc.
Nước mắt đó
không sầu đau vẩn đục.
Bởi đến từ hứng
khởi với nội quan.
Không nhuốm màu
si ái với tham xan.
Phát khởi bởi
sức hồi quang phản chiếu.
Được phúc lợi từ
công trình tìm hiểu
Từ công phu, nỗ
lực những nghiên tầm.
Từ ý lành phát
khởi bởi thiện tâm.
Mà tất cả muôn
loài đều phúc lợi.
Đó là ai, người
chúng ta mong đợi?
- Một trong vô
vàn, vô số ở trần gian.
Sống cuộc đời vì
lợi ích tha nhân.
Tôi không biết.
Nhưng có người đã sống.
Và tôi biết
những gì người hành động.
Người đấu tranh
như tôi đã đấu tranh.
Thuở đời tôi
mười hay chín xuân xanh.
Tôi muốn chuyển
đến người lòng thâm cảm.
Nhưng làm sao để
cho người đón nhận.
Vì thật tình tôi
chẳng biết là ai?
Rất nhiều người
ở trong thế gian này.
Giúp đỡ ta cách
này hay cách khác.
Không ai sống
hoàn toàn không liên lạc.
Với tha nhân –
Không thể. Phải không nào?
Vậy cho nên sẽ
không có lý do nào.
Cản bước chân
chúng ta làm việc thiện.
Để cuộc sống dễ
dàng và thuận tiện
Cho lớp người kế
tục ở ngày mai.
Cầm trên tay
chùm chìa khóa tương lai.
Thêm vào đó
chiếc TÌNH THƯƠNG, SĂN SÓC
Chiếc QUAN TÂM,
chiếc ƯỚC MONG ĐÙM BỌC.
Mong đổi thay,
thăng tiến thế gian này.
Nơi nhiều người
đang gây cảnh đọa đày.
Muốn tàn phá và
gây mầm hủy diệt.
Làm như vậy bởi
họ đều không biết.
Sự tương quan,
sự cần thiết lẫn nhau.
- Phải rằng tôi
đang mộng ảo không nào.
Trong giấc mộng
mơ những điều tuyệt vọng?
Chị Bạch Ngọc
hỏi bên tai còn đọng.
Khi viếng thăm
trại tị nạn Việt Nam.
Tại phía Nam bờ
biển Phi Luật Tân.
Ôi! Thương quá
“VRC” thương quá. (Vietnamese Refugee Center)
Những từ ngữ
mang đầy màu băng giá.
Từ những người
xa lạ chẳng thân quen.
Họ sẽ làm gì với
những chữ nêu trên.
Truyền chúng đi
hay ghi vào tim óc.
Hay cất giữ làm
hành trang, sở học.
Hay giản đơn
quên lãng chúng đi ngay.
Thật tình là tôi
chẳng biết, chẳng hay!
21.3.2008 Nambour, QLD. AUSTRALIA
Adelaide, South Australia
Kim Tâm-Thích Hạnh Niệm dịch.
________
THINK
Most Ven.
ABHINYANA
(1946-2008)
I
was lying on my bed in pain ~
The morphine of little avail ~
With a smile on my face
My heart full of joy,
Looking out the window and thinking ~
As I’ve often done ~
Of the man who invented spectacles.
Just then, my kindly sister looked in
And solicitously asked if I’d like a drink.
“No, thanks” I said, still smiling.
“Something else, perhaps?”
“No, thanks; I have everything.”
“Anything I can do, then?”
Said she, still unaware of my smile.
“Yes, think.”
“Thinking makes you sad,”
She said, with tears in her eyes.
“It also makes you happy,” said I,
“So we have a choice,”
With tears in mine,
As tears must have come to his
When he succeeded and made
Clearer seeing possible for
Billions of people since then,
But his were tears of bliss rather than sadness,
For his came from insight and inspiration ~
That is, from looking and seeing within.
Billion ~ including me ~ were blessed by his ideas,
His research and endeavors,
Who was he, this man ~ one of many
Who lived to benefit others?
I
don’t know, but I know that someone did;
I
know of the results of his struggles
Because I use them as I’ve done
Since I was nine or ten.
How shall I let him know how grateful I feel
When I don’t even know who he was?
And there were so many others who helped me ~
Who helped us ~ every one of us, in so many ways,
For no-one lives alone, by and for themselves, do they?
It is impossible, is it not?
Yes, maybe it is, but this should not impede.
And prevent us from doing something
To make life easier and more convenient
For others who come after us.
We told a bunch of keys in our hand,
That we must add to, you and I.
One of them is Love, another Care,
Others yet, Concern, Desire to bring about
Change and Improvement in the world
That others wish to destroy because
They do not see how much they depend upon
And need others?
Am I dreaming hopeless dreams?
Ask Pham Thi Bach Ngoc ~ Miss Ngoc ~
About my stone seats in VRC,
The Refugee Camp on a beach in southern Philipines ~
The acronym standing for “Vietnamese Refugees Center”
Or something like that; how we love
Acronymys so! ~
With words that were carried overseas
By other people I did not know.
What did they do with these inscriptions?
Passed them on, perhaps, or memorised them
To use on appropriate occasions,
Or simply forgot them,
Not having understood them anyway.
21st March, Nambour, QLD. AUSTRALIA.
~~~~~~~
Are we Descendents or Ascendants?
Have we come down from those who went before us?
Or Arisen?
I
had parents, like everyone else, of course,
Otherwise I would not have appeared here.
But my genes stop here when I go hence,
As I’ve sired no offspring;
No-one ascended from me.
|