Một chim nhỏ
đứng rung rinh cành liễu
Dớn dác nhìn
bốn hướng để tìm bay
Khí trời
chuyển, mây la đà nặng trĩu
Gió ùa về -
thêm những lá vàng bay.
Một dải mây
vắt ngang trời trắng lạnh
Một mầm non
thiếu nước mấy ngày rồi?
Một trang
Kinh ai bùi ngùi không gấp?
Một tình
thiêng quằng nặng kẻ đơn côi.
Tần ngần hái
vào tay thêm tờ lịch
Thu về chăng?
Vu Lan đến kề ngày?
Xa Mẹ rồi,
con đâu còn tha thiết
Chỉ muốn
quên, mặc thời tiết vần xoay.
Mẹ ơi !
Thu trêu
chọc hồn con thêm lưu lạc
Đang chơi
vơi tìm bóng Mẹ năm nào
Ôi ! Thu xưa,
khi hoa hồng nở ngát
Là nụ cười
chan chứa đượm trên môi !
Con nhớ lại
tháng ngày con bên Mẹ
Thuở hoa
niên con hạnh phúc thật nhiều
Không giây
phút Mẹ xa rời con trẻ
Con yên vui
trong lòng Mẹ thương yêu
Khi con khóc
Mẹ dỗ dành dịu ngọt
Khi con cười
Mẹ âu yếm lung linh
Lời Mẹ nói,
tiếng Mẹ ru êm ái
Thấm trong
con, chan chứa mãi ân tình.
Có những
buổi con ở nhà trông đợi
Mẹ tảo tần
lo đi chợ, lên nương
Mỗi lần về,
Mẹ cho con áo mới
Đền bù con
với củ bắp, cục đường…
Đêm từng đêm
con no tròn giấc ngủ
Hồn phiêu du
cõi thực lẫn thần tiên
Được gói
trọn trong vòng tay ấp ủ
Trong trông
nom trìu mến của Mẹ hiền.
Khi lớn lên
con theo chân của Mẹ
Cùng làm
nông ở Trại đất, ruông vườn
Mẹ cùng con
quên trăng tà, bóng xế
Quên nhọc
nhằn, quên chật vật, bi thương,…
Có những lúc
cuộc đời xô con ngã
Con tìm
nương nơi che chở Mẹ hiền
Có những lúc
con mừng vui rộn rã
Mẹ tươi cười,
vui lại được nhân lên.
Có những lúc
xa nhà lên Tỉnh học
Con băn
khoăn lòng nhớ Mẹ thật nhiều
Đêm năm canh
con trở mình trằn trọc
Mong ngày về
thăm lại Mẹ thương yêu.
Khi lớn lên,
con tìm đường học Đạo
Kiếu mẫu từ,
con xin phép xuất gia
Mẹ trầm ngâm
giấu buồn thương ảo não
Để cho con
đủ ý chí chia xa.
Những canh
khuya tại Nguyên Thiều Tu Viện
Nhìn Quan Âm,
con lại thấy Mẹ hiền
Hình ảnh Mẹ
vẫn luôn luôn hiển hiện
Nhắc nhở con
lo tu học cần chuyên
Ôi lòng Mẹ
như đại dương vô tận
Thật bao la
thăm thẳm chẳng bến bờ !
Mẹ chịu đựng
gian lao và lận đận
Trong cô đơn
để con thỏa ước mơ.
Duyên đưa
đẩy con càng đi xa Mẹ
Vào thành đô
rồi xuất ngoại du phương
Biết bao bận
Mẹ tiễn đưa con trẻ
Con ngậm
ngùi nhìn tóc Mẹ pha sương…
Trải bao năm
học tu nơi Xứ Phật
Mỗi bước đi
lại nhớ bước chân xưa
Mẹ lại đến
như là mơ, là thật
Con đường
làng Mẹ dìu dắt sớm trưa.
Lúc Mẹ đau,
con trở về bên Mẹ
Để cận kề
chăm sóc bệnh bên giường
Được bên
con, Mẹ quên đau cắn xé
Âu yếm nhìn
người con trẻ yêu thương.
Những tháng
cuối, Mẹ cùng con sang Ấn
Hai Mẹ con
kề cận để cùng tu
Con học hành,
Mẹ tinh tiến công phu
Sống an lạc
đền bù thời xa cách.
Nhưng Mẹ lại
vì con mà quyết định
Trở về quê
lúc bệnh đã ngặt nghèo
Mẹ ngại rằng
con phải vướng bận theo
Con xao lãng
không vẹn tròn việc học
Ngày ra về
tại Đề Ly Mẹ khóc
Trong lòng
con đầy tang tóc phân ly
Cả đêm con
nhìn những chuyến bay đi
Mẹ ơi, Mẹ !
Còn mong gì gặp lại?
Bệnh trở
nặng, không thể chờ con mãi
Nơi quê hương, Mẹ giã biệt cõi đời
Nghe hung
tin, con se thắt nghẹn lời
Ngày đánh
dấu cuộc đời con mất Mẹ.
…
Vu Lan đến
gợi nỗi lòng con trẻ
Nén tâm
hương con lạy Mẹ chứng minh
Con nguyện
cầu Mẹ thoát khổ tử sinh
Về Cực Lạc
hưởng an vui miên viễn.
Bao tình cảm,
bao yêu thương quyến luyến
Tất cả thành
kỷ niệm sống trong con
Con nguyện
rằng khi hơi thở vẫn còn
Sống xứng
đáng là người con của Mẹ.
Hoa Kỳ, Mùa Vu Lan, PL 2549
Ất Dậu – 2005 |