Vào
những tháng cuối năm 1999, các vị Thượng đế của các tôn giáo lớn
trên thế giới gặp gỡ nhau để tổ chức cuộc họp về năm 2000. Buổi họp
đến, các Thượng đế cấp quốc tế, chẳng hạn như, của Ấn Độ, của
Trung Quốc, của Do thái, của thành Gia-du-xa-lem và của khối Trung Đông đều
có mặt. Ngoài ra, còn có các Thượng đế cấp quốc gia và địa phương
đều đến đông đủ. Nhưng bất hạnh thay, các Thượng đế cấp nhỏ này
không được dự họp, vì đẳng cấp xã hội thấp kém của mình. Họ phải
đứng ngoài phòng họp để chờ kết quả. Chủ tọa của cuộc họp cấp
cao về năm 2000 là Thượng đế của Ấn Độ, vị Thượng đế có tuổi lớn
nhất. Thư ký của cuộc họp là Thượng đế của Trung Quốc.
-- "Kính thưa quý Thượng đế đồng
nghiệp!" Thượng đế của Ấn Độ khai mạc cuộc họp, "Chỉ còn
vài tháng nữa, năm 1999 sẽ trôi qua và năm 2000 sẽ đến, cái năm mà kinh
thánh của một số Thượng đế ghi rằng sẽ tận thế. Quý Thượng đế
đồng nghiệp có ý kiến gì về cái ngày này và có biện pháp gì để biến
nó thành hiện thực," Thượng đế chủ tọa trân trọng ngỏ lời."
-- "Đó là ngày phán xét cuối
cùng," Thượng đế khối Trung Đông vội vã nói.
-- "Đây là điều kinh thánh của tôi
nói trước, ai mà không biết!" Thượng đế Do Thái cắt ngang. "Vấn
đề trọng tâm, như Thượng đế chủ tọa nói, là làm thế nào để biến
nó thành hiện thực," Thượng đế Do Thái nói thêm.
-- "Đây là công việc mà tôi đã lưu
tâm hơn 50 năm nay, kể từ Ấn Độ thoát khỏi ách thống trị của Anh và
chia Pakistan thành một nước độc lập trên bản đồ thế giới," Thượng
đế Trung Đông phân trần. "Khi Pakistan hiện hữu như một nước độc
lập, tôi đã không ngừng kích động thiên hạ của tôi ở nước này gây
chiến với Ấn Độ." Thượng đế này kể chi tiết, "Từ một trận
Saichen đẩm máu vào năm 1960 cho đến cuộc chiến Kargil vào tháng 6 năm
1999 vừa qua, tôi gần thành công trong việc kích hai nước này sử dụng
bom hạt nhân để tiêu hủy nhau. Nhưng nỗ lực này đã thất bại, do
Pakistan không được sự ủng hộ của Mỹ và khối G-8 và Ấn Độ lại bận
rộn trong cuộc bầu cử." "Tôi đành bất lực!" Thượng đế
này than vãn.
-- "Nỗ lực đó có chi đâu mà
nói!" Thượng đế thành Gia-du-xa-lem so sánh. "Chắc qúi vị vẫn
còn nhớ thế chiến thứ hai, tôi đã hỗ trợ đắc lực cho con chiên của
tôi ở Đức và Ý, và ngoài ra, tôi còn phối hợp nhịp nhàng với Thượng
đế xứ Thần Đạo, gây chiến tranh đẩm máu trên toàn cầu." Nhưng rồi
chuyện không đi đến đâu," Thượng đế thành Gia-du-xa-lem nuối tiếc,
"Mỹ chỉ dội hạt nhân vào xứ Thần Đạo, rồi ba cường quốc này
bị quân đội đồng minh đánh bại tan tành!"
-- "Bại là phải!" Thượng đế
Trung Quốc nói, "thời điểm đó đã đến năm 2000 đâu mà nỗ lực hết
mình!" Thượng đế này trách nhẹ. "Kinh thánh của tôi không hề
nói đến chuyện tận thế, do đó, tôi không muốn tham gia bàn kế sách biến
nó thành hiện thực," Thượng đế Trung Quốc lánh né vấn đề một cách
không ngoan.
-- "Chúng ta phải bắt mồi từ xa chứ!"
Thượng đế thành Gia-du-xa-lem biện hộ. "Gần đây," ông kể,
"Tôi muốn làm lớn chuyện ở Kosovo. Mỹ nhún tay tiếp và rồi như quý
đồng nghiệp thấy, tôi đã không thành công!" Thượng đế này dẫn
chứng thêm, "Và một lần vào mấy năm trước, tôi đã kích Iraq đánh
chiếm Cô-quét và thả bơm hạt nhân vào nước này, nhưng Mỹ lại can thiệp
và phá đám. Các khoa học gia nước này đã phá hủy các bom hạt nhân của
Iraq trên không trung và đã cấm vận nước này làm cho khối Hồi giáo
không dám ủng hộ Iraq." Thượng đế này kết luận một cách chán chường,
"Cũng lại Mỹ chọt gậy bánh xe nữa!" "
-- "Đáng đời lắm!" Thượng đế
khối Trung Đông cười chọc tức. "Nếu anh cầu viện tôi lúc đó thì
mọi việc đã xong rồi." Ông buông nhẹ thêm một câu, "Trung Đông
là xứ sở cai trị của tôi chứ đâu phải của ông!"
-- "Sao quý vị lại cãi vã với
nhau!" Thượng đế chủ tọa can. "Chúng ta họp là để bàn giải
pháp chứ đâu phải để giành công và cãi lộn," Thượng đế chủ tọa
không quên nhắc nhở.
-- "Dễ thôi," Thượng đế thành
Gia-du-xa-lem nói. "Quý Thượng đế đồng nghiệp hãy cố gắng xúi giục
thiên hạ của mình gây chiến với nhau và cuộc gây chiến này sẽ dẫn đến
chiến tranh thế giới thứ ba. Lúc đó, thì quả địa cầu này chỉ còn
là mãnh vụn của bụi mù pha với màu máu!" Thượng đế này nói một
cách tự tin và tâm đắc.
-- "Nhưng thời gian còn quá ít làm sao
chúng ta có thể thành công?" Thượng đế Do Thái chất vấn. "Hiện
nay, hội đồng bảo an liên hiệp quốc có đến ba nhóm. Ba nhóm đều phá
kế hoạch và quyết định của nhau. Nhóm này đồng ý thì nhóm kia chống
kịch liệt. Làm sao lấy được biểu quyết của đa số?" Thượng đế
này phân trần nỗi khó khăn.
-- "Đúng, đúng!" Các Thượng đế
đồng nghiệp đều chắc lưỡi và gật đầu suy nghĩ. "Làm sao bây giờ?"
Một vị Thượng đế chợt lên tiếng.
-- "Không sao, tôi đã có cách!" Thượng
đế thành Gia-du-xa-lem vui vẻ nói. "Chủ chăn của tôi dưới thế có
đến hàng ngàn tiến sĩ giỏi, làm việc dưới trướng. Tôi sẽ bảo vị
chủ chăn ra lệnh các vị tiến sĩ này tạo nên môn "giải thích học"
để lý giải sự cố tận thế năm 2000, theo cách thức lý giải sự cố
Y2K của máy vi tính vậy."
-- "Nghĩa là làm sao, chúng tôi không hiểu!"
các Thượng đế khác ngạc nhiên hỏi.
-- "Nghĩa là giải thích chữ "tận
thế" theo nghĩa biểu tượng triết lý, chứ không theo nghĩa đen của từ:
thế là đời, tận là chấm dứt, là bị hủy diệt hết," vị Thượng
đế thành Gia-du-xa-lem giải thích cặn kẽ.
-- "Có lý đấy!" Thượng đế chủ
tọa nói. "Tôi được mệnh danh là đấng đã tạo dựng nên thế giới,
đấng duy trì thế giới và đấng hủy diệt thế giới. Nếu ta không muốn
hủy diệt thì thế giới vẫn còn nằm trong sự bao bọc và duy trì của
ta. Sự cố năm 2000 cũng vậy," Thượng đế chủ tọa tâm đắc vô
cùng.
-- "Như vậy tất cả món hời của cuộc
giải mã ý nghĩa "Tận thế" thuộc về món hời của ông sao!"
các vị Thượng đế đồng thanh lên tiếng.
Chuyện bàn cãi không đi đến đâu, bổng
văng vẳng từ ngoài vọng vào là tiếng của một vị Thượng đế địa
phương:
-- "Kế hoạch non như vậy làm sao
thành công được." Ông đắc chí nói tiếp với một giọng khêu khích
và chọc tức, "Có gì đâu, nếu kế hoạch tận thế không xong, thì
các anh phải tự sát trước chứ!"
-- "Bắt anh ấy lại!" Thượng đế
chủ tọa và thư ký ra lệnh.
Các Thượng đế xúm chạy ra khỏi phòng họp,
nhào tới vị Thượng đế địa phương nhỏ bé, chụp lấy ông rồi đánh
túi bụi. Trong cơn đau đớn, vị Thượng đế này đã bấm nút "mìn tự
sát" trong người ông. Một tiếng nổ khốc liệt vang lên, rung chuyển
cả địa cầu. Các vị Thượng đế dự họp trong phòng chết tan xác. Các
Thượng đế địa phương không được dự họp, một số cũng bị chết,
số còn lại chạy trốn để khỏi bị truy án can hệ.
Rồi năm 2000 trôi qua trong bình yên! Sự kiện tận thế
đã chấm dứt!