Vợ chồng anh Rồng và chị Tiên
có năm đứa con trai. Anh chị đặt tên con mình bằng các màu sắc. Đứa
đầu lòng tên Vàng, thứ hai tên Xanh, thứ ba tên Trắng, thứ tư tên Đỏ
và đứa út tên Đen. Vàng, Xanh và Trắng hết mực hiếu thảo với cha mẹ
và nhường nhịn em mình. Sau khi vợ chồng anh chị Rồng và Tiên qua đời,
để lại một gia tài kết sù. Đen và Đỏ có tánh tranh giành, tìm cách hại
các người anh, để cùng nhau đoạt gia tài cha mẹ để lại cho cả năm
anh em.
Đỏ có tánh hung hãn, không biết đến tình nghĩa anh em. Nó
chẳng từ ai. Hễ muốn chửi là nó chửi. Hễ muốn bạo động là nó bạo
động. Nó chẳng tin có Phật, thánh, thần linh, cha mẹ, anh em, bà con, làng
xóm và cuộc sống đời sau. Nó chỉ biết đến tiền bạc và cuộc sống
vật chất hiện tại. Đen thì khác hẳn và xảo lanh hơn. Nó tỏ vẻ thương
kính anh em ở trước mặt và bề ngoài nhưng bên trong thì trái ngược. Sau
lưng, nó thuê cả bọn côn đồ du đãng và hạng đâm thuê chém mướn, chặn
đường hành hung các người anh của nó.
Bất nhẫn trước cảnh tượng tranh giành và ám hại của
hai người em, Xanh và Trắng rủ nhau bỏ nhà ra đi. Không bao lâu, nhờ tính
cần cù, thông minh và tháo vác, cả hai đã lập được cơ nghiệp và trở
nên giàu có, trong khi Vàng vẫn nghèo khó như ngày nào và vẫn ẩn nhẫn
ở chung với hai đứa em bạc ác.
-- "Anh Vàng ạ! tại sao anh lại tiếc nuối cái gia tài
mà mình không thể hưởng được, mà cam đành ở chung với hai thằng Đen
và Đỏ?" Xanh viết thư thuyết phục anh Vàng. "Anh không thấy sao,
em và Trắng nay đã có nhà cửa và sự nghiệp riêng rồi. Anh là anh hai,
sao tệ thế!" Xanh viết kích anh mình.
-- "Gia đình em bây giờ sướng lắm!" một lời
khoe trong một lá thư do Trắng viết gởi cho anh Vàng. "Em mong anh sớm mạnh
dạng từ bỏ ngôi nhà đó, ra đi tìm sự nghiệp mới như tụi em, rồi cha
mẹ sẽ thương mà phò hộ anh, như đã phò hộ em và anh Xanh." Trắng
thuyết phục anh mình.
Nhiều năm trôi qua, mặc dù nhận không biết bao nhiêu lá
thơ của Xanh và Trắng, anh Vàng vẫn không trả lời, vẫn tiếp tục ở
trong ngôi nhà cha mẹ mình để lại, trước sự hung hãn và vô lễ của
hai người em Đen và Đỏ.
Một hôm, khi biết được anh Vàng vừa gắn điện thoại,
Xanh và Trắng gọi về hỏi thăm anh.
-- "Anh Vàng, anh vẫn khỏe như hôm nào chứ? Tụi em lo
cho số phận của anh," Xanh và Trắng bày tỏ, "Đỏ và Đen là hai
thằng côn đồ, sao anh không từ bỏ chúng mà ra đi tìm thiên đường mới!"
Xanh và Trắng cố thuyết phục.
-- "Anh không thấy anh bị chúng bức hại chút
nào!" Vàng trả lời dứt khoát với hai người em của mình.
-- "Anh nói sao, anh không bị bức hại à?!" Xanh và
Trắng hỏi vặn lại. "Thế anh đã được gì trong cái nhà đó, cái
nhà lẽ ra anh phải hưởng quyền kế tự cơ, theo di chúc của cha mẹ
chúng ta." Xanh và Trắng lý luận.
-- "Anh được nhiều lắm chứ: ý nghĩa của cả cuộc
đời," Vàng trả lời nhỏ nhẹ. "Sống trong cảnh bị bức hại
mà tâm mình vẫn bình thản và an vui thì không phải là được cái tài sản
vô giá, thì cái gì các em mới gọi là tài sản chứ?" Vàng triết lý.
-- "Ồ, anh điên rồi!" Xanh và Trắng than thở.
"Tụi em không hiểu sao anh lại chịu đựng nỗi cái thứ cai đắng mà
cho là ngọt ngào; một bàn tay trắng mà cho là gia tài được!" Xanh và
Trắng thắc mắc. "Anh mà có gan chịu đựng thì hãy bắt chước tụi
em làm lại sự nghiệp bằng sự ra đi và nỗ lực của chính mình. Tại
sao anh lại bạc nhược và thụ động đến thế!" Xanh và Trắng cố
lý sự để thuyết phục anh Vàng.
-- "Các em đừng lầm nghĩ rằng nơi mà các em đang ở
là thiên đường. Thiên đường chỉ có mặt ở nơi địa ngục. Hạnh phúc
chỉ có mặt trong khổ đau. Phiền não chính là giải thoát. Khổ đau là
chính bồ-đề; trần gian là cõi sum xuê đạo màu. Đó là điều mà anh học
được từ cha mẹ, khi các em còn quá nhỏ." Vàng thong thả giải
thích. "Các em có ngon thì về đây sống với thằng Đen và thằng Đỏ!
Địa ngục, thiên đường và niết-bàn đều nằm ở đó." Vàng khẳng
khái với lập trường của mình.
Biết anh Vàng trước sau như một, Xanh và Trắng buồn bã buông điện
thoại xuống. Hôm đó, hai anh em không ăn uống gì, nằm dài trên chiếc ly
văng, suy nghĩ miên mang về câu nói khẳng khái của anh Vàng, "Có ngon
thì sống chung với thằng Đen và thằng Đỏ!" Cái suy nghĩ về câu
nói của anh Vàng đã đưa Xanh và Trắng vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ thiếp,
họ lẩm bẩm nói thì thào trên hai đôi môi "Đúng, đúng! Anh Vàng nói
rất đúng! Hạnh phúc chỉ thật sự ngự trị khi tâm không giao động và
bình thản."