BỒ-TÁT ỒN ÀO
Vĩnh Hảo
(nguồn: Người Việt, Friday, June 26, 2009)
Có một vị bồ-tát rất tầm thường ở trong nhà của tôi,
nhà của các bạn, nhà của mọi gia đình ở xứ này. Vị bồ-tát ấy cũng có mặt
ở các văn phòng, hãng xưởng, bệnh viện, trường học, v.v… từ tư nhân đến
công quyền. Ở nơi sang trọng thì ăn mặc gọn ghẽ, hình dáng thon thả, nhẹ
nhàng; ở nơi xập xệ thì hơi cồng kềnh, luộm thuộm một chút. Nhưng vẫn
cái dáng đó, ai nhìn vào cũng nhận ra.
Bồ-tát thường ẩn mặt chứ không đi nghênh ngang trước đám đông. Thường
thì nép mình nơi chỗ kín đáo, nơi phòng tối, hoặc góc xó nào đó. Khi
xuất hiện để “hành đạo” thì ồn ào, náo động, làm cho mọi người khó chịu,
cho nên bồ-tát vẫn thích chọn những lúc vắng người mới xuất đầu lộ diện.
Dù được những người giàu có trang bị cho bồ-tát bằng hình thức đẹp đẽ,
gọn nhẹ nhất, và dù đã cố gắng nén tiếng dữ lắm, bồ-tát vẫn luôn là kẻ
bị mang tiếng là hiếu động, ồn ào. Mang tiếng như thế, bồ-tát vẫn nhẫn
nhục chẳng nói chi. Chưa hề kêu ca than oán, cũng chẳng hề giận dữ hay
hờn dỗi ai. Bồ-tát không nói, nhưng khi cất tiếng nói lại chính là lúc
làm việc giúp người. Giúp người, nhưng tại sao người lại ít có cảm tình
với vị bồ-tát này đến thế? Tại sao người ta đều biết, đều gặp bồ-tát mỗi
ngày một lần, hoặc vài ngày một lần, hay mỗi tuần một lần, vậy mà vẫn ít
thèm để ý, ít trân trọng sự có mặt cũng như mục đích có mặt của bồ-tát
này? Chung qui vì sự đóng góp của bồ-tát tuy khá quan trọng cho đời sống
chúng ta, nhưng vẫn là cái gì thứ yếu, không trực tiếp tạo ra lợi tức
hay là thứ gì có thể tính đếm, ghi vào sổ sách. Thêm vào đó, thời gian
bồ-tát làm việc giúp người lại chính là thời gian ồn ào, đinh tai nhức
óc nhất. Gì chứ chuyện ồn ào thì ngay trong những xã hội xô bồ nhộn nhịp
cũng không ai ưa thích. Người ta có thể thích nghe những bản nhạc kích
động qua hệ thống âm thanh khuếch đại, mở hết volume, phóng ra từ mấy
cái loa to tổ tướng, nhưng cũng chỉ trong một cái phòng, một vũ trường,
hoặc quán cà-phê nào đó của người Việt ở phố Bolsa, chứ chẳng ai chịu
nổi âm thanh rè rè một giọng, ồm ồm một điệu của bồ-tát.
Nói tóm lại là người ta muốn bồ-tát hãy xéo đi chỗ khác, đừng có làm
phiền người ta, nhất là khi người ta đang tâm sự (tình yêu, tình nhà,
tình nước, tình lận đận, tình cho không…), thảo luận (thời sự, chính trị,
kinh tế, tôn giáo…), bàn bạc (áp-phe, vay tiền, chuyện thiên thời hay
địa ốc...), lắng nghe (tin tức, thuyết trình, tán gẫu, nói dóc, quảng
cáo, ca nhạc…). Người ta cần chú tâm, cần yên tĩnh, cần được ngồi yên
một chỗ nào đó, hoặc cần được kẻ khác chú ý trong im lặng, cho nên
Bồ-tát xuất hiện chẳng khác nào xua đuổi người ta ra khỏi những khung
cảnh thơ mộng và ổn định mà người ta đã chọn lựa. Vậy thì chỗ đứng thích
hợp của bồ-tát là một xó, thời gian của bồ-tát là thời gian không người
lai vãng.
Chiều lòng những người khó chịu, bồ-tát cam phận, lầm lũi nép vào góc
tối, lặng lẽ chờ đợi. Không một lời ta thán. Không tự ái vặt. Cũng không
khoác lác kể lể thành tích hoặc tranh công với ai. Chỉ âm thầm chờ đợi
thời điểm cần thiết. Khi người ta cần đến, bồ-tát từ nơi tăm tối hăng
hái bước ra.
Và đây, những gì bồ-tát đóng góp cho người, cho đời: đi từ đầu nhà đến
cuối nhà, chạy từ góc đông qua mé tây, chui xuống gầm giường, rúc vào
chân ghế, chân bàn, hùng hục đi tới đi lui, xăng xái lên bắc xuống nam,
xoay bên phải quẹo bên trái, không hốc kẹt nào mà không luồn tới, chẳng
chỗ khó nào mà bồ-tát bỏ quên. Mồm há thật rộng, chân cuốn như xa luân,
lúc tiến lúc thoái, dũng mãnh, kiên cường… chỉ với một ý nguyện to lớn
là đón nhận tất cả những ô uế, bụi bặm, rác rưởi của trần gian.
Nguyện rằng dưới bước chân tôi, những gì dơ – xấu sẽ trở thành sạch –
đẹp, những gì tanh hôi sẽ biến mất và trở nên thơm tho. Tôi đến với thế
gian này, tuy rằng cũng khá làm phiền quý vị nhưng khi tôi rời quý vị để
trở về với góc tối của tôi, không gian chung quanh quý vị biến thành
cảnh trí thanh khiết, đẹp đẽ, sạch sẽ. Tất cả những gì quý vị trưng bày
trang trí trong bất cứ khung cảnh nào, căn phòng nào, dù là trang trí
cho nhu cầu thẩm mỹ nghệ thuật hay trưng bày để khoe của, phô trương,
đều trở thành vô nghĩa, vô duyên, nếu không có tôi đến để thực hiện ý
nguyện và trách nhiệm của tôi. Tôi đến xong rồi đi, chẳng để lại dấu vết
gì, nên cũng chẳng ai biết hay nhớ rằng ngay ở những nơi chốn đẹp đẽ
sạch sẽ ấy đã có sự xuất hiện tiên phong của tôi. Người ta đến trong
cuộc đời này để bày biện và cố tình để lại những dấu vết trong khi tôi
đến để xóa dấu vết. Những gì quý, đẹp, sạch, dùng được, đều được ở lại,
chỉ riêng tôi là rút vào hậu trường bóng tối. Sẽ không ai còn nhớ đến
tôi cho đến khi họ cảm thấy không thể chịu đựng nổi những dấu vết của
bụi thời gian và bụi từ đất trời. Nhưng tôi cũng không lấy đây làm điều,
vì người ta còn nhớ đến thì ước nguyện của tôi vẫn còn có cơ hội để thực
thi: làm sạch cuộc đời. Tôi đã hóa thân và có mặt khắp các nơi chốn bằng
nhiều hình thức, kiểu dáng, công dụng, để đáp ứng với thị hiếu và khả
năng của mọi thành phần xã hội. Tôi và tất cả các hóa thân khác của tôi
tự nguyện thâu nhận tất cả những bụi bặm dơ nhớp của trần gian về phần
mình để cuộc sống mọi người được vệ sinh, ít bệnh, ít khổ. Tóm lại, phần
dơ - xấu: tôi đón nhận; phần sạch - đẹp: nhường dâng cho mọi người.
Hiểu được ý nguyện cao đẹp một cách âm thầm, lặng lẽ của vị bồ-tát này,
hẳn là không ai có thể tưởng tượng được là bồ-tát lại mang tiếng là kẻ
ồn ào. Có cái gì trái ngược giữa ý nguyện và danh xưng của vị bồ-tát này.
Ý nguyện đó có thể nói theo ngôn ngữ Phật giáo là: “Nguyện thay chúng
sinh gánh chịu tất cả phiền não, ô trược, cáu bẩn của trần gian khiến
cho mọi loài đều được an vui, hạnh phúc.”
Đó là một đại nguyện thường được tán dương và âm thầm thực hiện trong
các hạnh của bồ-tát. Đó cũng là câu chuyện của cái máy hút bụi mà nhà
nào cũng có.
Bạn đã đối xử với vị bồ-tát “ồn ào” này như thế nào? Có trân trọng không?
Có thường đáp lễ bằng cách lau chùi, chăm sóc, làm sạch lại cho bồ-tát
không?
Một kẻ muốn làm sạch cho kẻ khác, cho cuộc đời, trước tiên phải sạch nơi
chính mình. Bồ-tát ồn ào đã nói với chúng ta như thế. Có nghĩa là chúng
ta nên nhớ thay bao (hay hộc) chứa bụi sau khi hút bụi. Nếu chỗ chứa bụi
đầy ngập bụi rác, sẽ không có khả năng hút và chứa thêm. Chúng ta cũng
đừng quên tháo gỡ những sợi chỉ hay tóc bị cuốn nơi trục lăn, cũng đừng
quên vô dầu mỡ, thay giây belt khi bị đứt, vì trục không quay, máy sẽ
chẳng hút được gì cả. Phải làm sạch máy hút bụi trước khi hút bụi.
Tôi chẳng phải nhân viên quảng cáo của các công ty sản xuất máy hút bụi
(như Hoover, Kenmore, Eureka, Bissell, Oreck…). Tôi chỉ muốn giới thiệu
bồ-tát hút bụi đến với bạn để cuộc sống thêm chút thăng hoa, nhất là có
thêm bằng hữu để học với nhau những ý nguyện tốt đẹp. Bạn không cần phải
gọi máy hút bụi là bồ-tát như tôi. Gọi như thế nào cũng được, nhưng nên
nhớ rằng bạn có một người bạn tốt trong nhà. Tuy có lúc ồn ào, nhưng
thường khi thì lặng lẽ khiêm cung, chỉ đứng im trong góc xó, mà công
hạnh thì không phải là nhỏ đối với đời sống của bạn. Một người bạn tốt
như thế mà không biết trân quý thì thật đáng tiếc.
13/6/2009
http://www.buddhismtoday.com/viet/truyen/botatonao.htm