-
Vài mẩu chuyện để tưởng niệm
Cố Hoà Thượng Thiền Tâm
Ngay từ hồi nhỏ tâm hồn tôi đã hướng về đạo Phật. Tôi ít
nói, sống trong trầm lặng, ham đọc sách, nhất là những sách về đạo Phật viết
cho trẻ em. Tôi chỉ có vài đứa bạn cũng giống tính tôi, gặp nhau thì vào
buồng thủ thỉ thù thì nói chuyện với nhau. Cha tôi buôn bán lớn, giao
thiệp nhiều, và cũng như phần đông các nhà kinh doanh hồi đó, đều quen
biết các vị sư và đóng góp nhiều cho chùa chiền. Khi các thầy đến thăm cha
tôi, lúc nào tôi cũng đứng gần nghe ngóng say sưa và dâng trà cho các
thầy. Mới chừng mười tuổi, khi bắt đầu hiểu biết hơn về đạo, tôi đã muốn
xin quy y. Tôi thường theo cha tôi đi vào tổ đình Ấn Quang, các chùa Xá
Lợi, Dược Sư, Từ Nghiêm, và rất nhiều thầy đề nghị quy y cho tôi, vì các
thầy đều quen biết cha tôi. Rất lạ là hồi đó, tuy còn bé, nhưng tôi rất bướng
bỉnh, không chịu thầy nào làm Bổn Sư mình. Tôi khăng khăng nói là tôi đã
biết trước thầy tôi sẽ là ai.
Khi lớn lên, tôi thường tới lui Cô Nhi Viện Diệu Quang ở
Phú Lâm để giúp các sư cô chăm sóc trẻ em mồ côi. Cho đến khi tôi hai mươi
tuổi, một ngày nọ, trên đường từ Phú Lâm về, xe tôi chạy ngang An Dưỡng Địa,
Lò Hoả Táng, cạnh Cô Nhi Viện, tôi nhìn vào thấy có ba cái cốc. Tôi ngạc
nhiên không biết sao ở chốn này lại có người ở. Không hiểu do điều gì xui
khiến, tôi đòi dừng xe, mạnh dạn bước vào, gỏ cửa một trong ba cái cốc
tịnh thất. Một vị sư ra mở cửa. Tôi chưa bao giờ gặp vị đó, và rất ngạc
nhiên thấy nhà sư vui mừng trên nét mặt. Tôi đứng sửng sốt, hai chân bám
xuống đất, không dám cử động, nói phều-phào qua màng lệ : « Thôi đúng rồi,
nay con đã tìm ra thầy con rồi. Bạch Thầy, bao nhiêu năm nay con đi tìm
Thầy. Thầy có chịu làm Bổn Sư của con không ? » Thầy mỉm cười trả lời :
« Thầy đã chờ con từ lâu rồi. Ngày mai con đem hoa quả lên đây, thầy sẽ
quy y cho con » Vị sư đó là thầy Thiền Tâm. Tôi về thưa với cha tôi. Cha
tôi không quen Thầy, nhưng cũng nhận lời, cho người mang hoa quả tới. Sau
khi làm lễ, Thầy đặt cho tôi pháp danh là Thoại Hoa. Tôi rất thích pháp
danh đó, tuy tôi không hiểu rõ ý nghĩa của nó. Hồi đó tôi còn nhút nhát,
cũng không dám hỏi Thầy. Mãi mấy chục năm sau, trong một dịp đi hành hương
bên Ấn Độ, theo vết con đường tu hành của đức Phật Thích Ca, tôi mới được
Hoà Thượng Huyền Vi giải nghĩa cho. Thầy Huyền Vi nói : « Chà, cô này có
pháp danh rất hay. Để thầy giảng nghĩa cho mọi người nghe : Hoàng hậu Ma
Gia một buổi sáng ấm nắng đi dạo chơi trong vườn Lâm Tỳ Ni, bỗng thấy một
đoá linh hoa thoại vừa mới trổ. Hoàng hậu tự nhủ : « Hoa này rất là hiếm,
ít người được thấy, vì vạn năm mới nở một lần, và chỉ nở khi có điềm lành ».
Bà hài lòng với tay hái hoa, thì ngay lúc đó chuyển bụng sanh ra thái tử
Tất Đạt Đa. Thầy của cô đặt cho cô tên Thoại Hoa là muốn nhắc nhở tới sự
tích này »
Sau ngày phát nguyện quy y, mổi
lần đi lên Cô Nhi Viện Diệu Quang, tôi không quên ghé thăm thầy Thiền Tâm,
và lần nào thầy cũng dành nhiều thì giờ cho tôi. Có điều lạ là Thầy không
bao giờ đến thăm cha tôi, và cha tôi cũng không bao giờ đến gặp Thầy. Tôi
nhớ có một lần Thầy bảo tôi : « Con đã tu nhiều kiếp rồi. Ráng cuộc đời
này làm công quả cho nhiều. Nhưng Thầy và con rồi cũng ít được gặp nhau.
Sau này Thầy viên-tịch rồi thì con ráng tìm đệ tử của Thầy mà tiếp tục tu
cho đắc đạo »
Một ngày nọ, cũng như mọi kỳ,
tôi ghé thăm Thầy. Vừa mở cửa ra, Thầy liền thốt lên : « Hôm nay con lên
từ giả Thầy phải không ? » Tôi hết sức ngạc nhiên, sửng sốt hỏi
lại : « Sao thầy nói con đến từ giả Thầy ? » Thầy hiền từ nhìn tôi mỉm cười : « Thầy
biết con đi du học xứ ngoài, hôm nay con lên thăm Thầy lần cuối » Đúng
vậy, tôi đến từ giả Thầy để đi xuất ngoại du học.
Tôi ra đi từ năm 1966. Vùi đầu vào sách vở, ở xứ người,
tôi không có dịp liên lạc với Thầy vì tôi nghĩ không biết trong thư từ viết
gì cho một vị xuất gia. Hơn nửa, tôi đoán Thầy cũng bận nhiều, đâu có thì
giờ viết thư dạy bảo cho tôi. Rồi ngày tháng trôi qua, đến năm 1990, tôi
được môt người quen cho biết Thầy Như Thông bên Mỷ là môt đệ tử của Thầy
Thiền Tâm. Tôi mừng quá tìm liên lạc với Thầy Như Thông. Thầy Như Thông
không ngần ngại phí tổn thời giờ đã viết thư rất nhiều về Phật pháp cho
tôi.
Nhiều năm sau, một ngày nọ, tôi nằm chiêm bao, thấy Thầy
Thiền Tâm mặc áo tràng rộng màu trắng, từ xa đi đến, rồi quay lưng đi
trong cánh rừng đầy sương mù. Tôi chợt thức-dậy. Linh tính cho tôi biết có
điềm không lành sẽ tới. Thật vậy, ít ngày sau tôi nhận được thư thầy Như
Thông báo tin Sư Phụ tôi viên tịch, đúng vào ngày báo trong giấc mộng. Bổn
Sư tôi viên-tịch vào ngày 16 /12/ 1992, nhằm ngày ta là 21 tháng 11 năm
Nhâm Thân.
Năm 2002, tôi về thăm quê nhà. Thầy Như Thông đã về Việt
Nam trước đó một năm. Tôi tuy trao đổi nhiều thư từ, nhưng chưa bao giờ
gặp Thầy Như Thông. Từ Sài Gòn, tôi gọi điện thoại đến nhà Thầy Như Thông,
báo tin tôi từ xứ ngoài về muốn nói chuyện với Thầy. Bên kia đầu giây trả
lời : « Thầy không có ở đây » Tôi bâng-khuâng hỏi lại : « Thầy không có ở
đây, vậy Thầy ở đâu ? » Bên kia đầu giây yên lặng. Tôi có linh tính thật
lạ lùng : « Thầy viên-tịch rồi phải không ? Bên đầu giây kia hỏi : « Sao
Cô biết ? » Tôi trả lời : « Thầy viên-tịch ngày đó giờ đó phải không ? ».
Bên kia trả lời : « Đúng vậy, y như Cô nói, ngày giờ không sai » Tôi nói
tiếp : « Thầy có về báo mộng cho tôi biết ». Thật ra kỳ này, tôi cũng được
Thầy Thiền Tâm báo trong mộng. Lúc đó tôi đang ở một khách sạn ngoài Huế.
Cũng như lần trước cách đây mười năm, tôi thấy trong mộng Sư Phụ tôi đi
tới cùng Thầy Như Thông, rồi hai người quay lưng đi ra xa trong màn sương
mù dầy đặc. Tôi thức dậy, biết đây là điềm xấu. Tôi buồn bả ra nhìn cửa sổ
xuống sông Hương, mặt trăng rằm to như cái mâm tròn thật đẹp nằm lửng lờ
trên mặt nước lung linh, tuyệt vời. Hôm đó là ngày rằm tháng ba năm Nhâm
Ngọ, ngày tiết Thanh Minh. Lúc đó là 5 giờ sáng.
Nhiều người đồn rằng Thầy tôi có huệ nhãn. Tôi kể ra đây
một trong nhiều chuyện rất lạ về Thầy tôi. Hồi Thầy còn ở An-Dưỡng-Địa,
Phú Lâm, có một hôm, sau khi công phu chiều với đại chúng, Thầy bảo : «
Hôm nay chúng con cùng hộ niệm, cầu siêu với Thầy, vì mấy ngày nay Thầy
thấy có những vong hồn uất tử lai vãng quanh chùa. Xong lễ, các thầy trẻ
tuổi bảo nhau :« Thầy mình sao hôm nay nói gì lạ quá, có vẻ tâm thần không
được bình thường ». Ba ngày sau, có hai chiếc xe đò đầy khách và một chiếc
xe tư nhân cũng đầy người đụng nhau trước cửa chùa, người trên ba xe không
môt ai sống sót. Thì ra Thầy đã linh đoán được chuyện này từ nhiều ngày
trước. Đại chúng trong chùa ai cũng vừa sợ vừa thầm phục Thầy.
NAM-MÔ CHỨNG-MINH SƯ BỒ TÁT MA-HA TÁT.
http://www.buddhismtoday.com/viet/truyen/ht_thichthientam.htm