Con
thương Bụt lắm, nhưng con không khóc trước mặt Người. Vả lại, con cũng
không bao giờ khóc trước mặt ai hết. Con khóc một mình, khóc rưng rức,
khóc thầm lặng, khóc cho vơi nỗi sầu. Căn phòng con nhỏ quá, bốn bức tường
vây kín lấy con, khép chặt lấy con. Không ai biết con khóc.
Nhưng
rồi Bụt hiện lên, hỏi: “Vì sao con khóc?”. Con trả lời, y như Tấm ngày xưa
trả lời Bụt vậy: “Tại vì con khổ quá, Bụt ơi!”. Bụt biết con khổ vì chuyện
gì rồi. Con là kẻ tạo nghiệp và là chủ nhân của nghiệp. Con không đòi Bụt
làm cho con bớt khổ. Mà Bụt cũng không làm cho con bớt khổ đi được. Có một
điều mà chắc chắn Bụt không làm được, đó là gánh chịu dùm nỗi khổ của kẻ
khác. Bụt chỉ giúp cho người ta phương pháp chuyển hóa được nỗi khổ, thế
thôi. Nhưng chắc chắn Bụt cũng không thể giúp được những người không có
duyên với Bụt. Con vui vì con đã gieo duyên với Bụt, có thể là từ một kiếp
nào xa xưa lắm…
Nhưng
niềm vui làm sao có thể khiến cho con ngừng rơi nước mắt? “Vì sao con khóc?”.
Bụt đã đến bên con - trong căn phòng bé tí với bốn bức tường khép chặt này
và hỏi con như thế. “Con đau khổ quá, Bụt ơi. Con khổ nên con khóc”. Con
nhận ra rằng, hơn bao giờ hết, đúng lúc này con cần sự có mặt của Bụt biết
bao. Bụt ơi, từ lâu lắm rồi con không nhận thấy sự có mặt của tình thương
và sự thấu hiểu. Ngay cả trong trái tim con, tình yêu cũng không còn ngự
trị…
Và con
ôm mặt khóc òa: “Bụt ơi, sao mà con bơ vơ quá, con khao khát quá!”. Bụt ôm
con vào lòng, khẽ vuốt tóc con, nựng nhè nhẹ vào lưng con - như xưa kia mẹ
vẫn dỗ dành con như thế. Bụt hỏi: “Bụt có thể giúp được gì cho con?”. Con
nhìn sâu vào mắt Bụt. Ôi chao, bỗng dưng con thấy mắt Bụt sao mà đẹp, mà
dịu hiền quá thể. Năm Tu di uyển chuyển bạch hào / Bốn biển lớn trong
ngần mắt biếc / Trong hào quang hóa vô số Bụt / Vô số Bồ tát hiện ở trong…
Chao ôi là mắt Bụt, con chưa bao giờ thấy mắt ai vừa đẹp mà lại vừa dịu
hiền đến thế! Con bỗng buột miệng khẩn cầu: “Bụt ơi, Bụt ơi! Hay là… hay
là… Bụt hãy cùng khóc với con!?”.
http://www.buddhismtoday.com/viet/truyen/ongbut_khoc.htm