- Hoa trái một cảnh chùa
- Diệu
Ngọc
"Làng
tôi có cây đa cao ngất từng xanh... có con sông xanh... đồng quê mơ màng..."
Bản nhạc "Làng tôi" qua giọng ca vượt thời gian của nữ ca sĩ
Thái Thanh như réo gọi tâm tư tôi trở về với khung cảnh êm đềm thơ mộng
của làng xưa cảnh cũ.... Tuy làng tôi không có cây đa, không có con sông lượn
quanh cũng không có cảnh đồng quê để
mơ màng... Vì làng tôi là một làng biển, dân làng sống với nghề chính
là nghề làm muối.... Nhưng làng tôi cũng không thiếu vẻ nên thơ, không
thiếu những cảnh êm đềm thơ mộng để gởi gấm tuổi thơ.... Phải rồi,
ai cũng có một quãng đời thơ ấu gắn chặt với một khung cảnh hữu tình
đầy kỷ niệm nào đó để mà nhớ, để mà thương.... Riêng tôi, tuổi
thơ đã được gởi gấm trọn vẹn nơi ngôi chùa làng....
Như
đã nói, làng tôi là một làng ven biển, cuối làng là một dãy đồi
cao... Thật không có gì thơ mộng và thanh thoát hơn những giây phút đứng
ở hiên chùa trên đỉnh đồi nhìn xuống biển, nghe gió thổi, nhìn mây
bay trong tiếng sóng ì ầm... của những buổi trưa hè rợp nắng...
Chùa
làng Ðông Hòa được xây trên đỉnh đồi với điện Quan Âm ở mặt tiền
ngó ra biển Ðông... Tượng Phật Bà đứng hướng ra biển Ðông như đang lắng nghe tiếng gọi cứu khổ của
chúng sanh... từ một nơi xa xăm nào đó tận ngoài khơi... và trông thật trang nghiêm siêu
thoát...
Nếu
so sánh với các làng khác, làng tôi rất nhỏ, chỉ gồm có mấy chục nóc
gia nằm dưới chân đồi dọc theo bờ biển. Vì vậy dân làng muốn lên
chùa phải dùng một trong hai lối, một lối dành riêng cho xe chạy lên, một
lối nhỏ đi tắt dành cho người đi bộ với 200 bậc cấp, đây cũng là nơi
cất giữ kỷ niệm của lũ trẻ chúng tôi thi vượt tam cấp để lên chùa
trong những ngày hè....
Thầy
trụ trì tuy đã cao tuổi nhưng trông thầy vẫn còn khỏe và đặc biệt là
trí nhớ của Thầy đã làm đám nhỏ chúng tôi bái phục... Vườn hoa trước
sân chùa chung quanh điện Quan Âm có rất nhiều thứ hoa với nhiều màu sắc
rực rỡ mà Thầy nhớ không sót tên từng lọai hoa và từng tên người
đem cúng các cây hoa đó.... Ðây là cây hoa Hoàng Hậu của Bà Bang Tá cúng
trồng hồi năm đó... đây là cây Ngọc Lan của cô Khá cúng trồng hồi
cô Khá lên chùa nhằm ngày rằm tháng giêng năm... Bụi bông Tý-Ngọ (bông
mười giờ) màu vàng này của chú Tám xin ở Ninh Hòa đem về.... Hoa tuy nhiều
nhưng không có cây nào Thầy bỏ sót mà không săn sóc, cắt tỉa, tưới
nước bón phân... Mỗi buổi sáng tất cả hoa đều như phơi màu khoe sắc
để chào đón Thầy khi Thầy đi thiền hành quanh điện Quan Âm... Lũ nhỏ
chúng tôi thường hay lên chùa tìm Thầy để nghe Thầy kể chuyện, chuyện
gì cũng được, mỗi lần Thầy cất tiếng lên bắt đầu kể là tụi tôi
im thin thít, đứa nào xì xào là bị..."xịt" bảo im liền.... Mà
lên lần nào cũng thấy Thầy ở ngoài vườn, không săn sóc, cắt tỉa vườn
hoa trước chùa thì cũng đứng ngắm nghía hay đào xới bón phân cỏ mục
cho mấy cây ăn trái ở lưng chừng đồi phía dưới chùa...
Thầy
trồng đủ các loại cây ăn trái mà thứ nào cũng hấp dẫn tụi tôi, nào
những dây Thanh long với những trái chín đỏ mộng, hoa Thanh long thì khỏi
chê, màu trắng, giống hệt như hoa Quỳnh hương nở xòe ra bày chùm nhụy
hơi vàng mà Thầy nói là giống cái thuyền bát nhã... Nào những cây "ổi
sẻ" mà tôi không biết tại sao người ta đặt tên nó là "ổi sẻ"
chắc là tại trái nó nhỏ mà nhiều, mấy trái ổi chua mà chắm muối ớt
thì.... đứa nào mà chẳng níu tay ông Thầy đòi hái cho được.... Ðó là
chưa kể đến những quày chuối chín bói bị chim ăn...
Vừa
trồng hoa đẹp vừa trồng một... lô cây ăn trái... Nhưng dân làng lại
thích vườn cây thuốc Nam của Thầy hơn hết... Ở trong làng ai bị bất cứ
bịnh gì cũng đều chạy lên chùa tìm Thầy xin ít lá thuốc....
Ai
thấy trong người hơi bần thần dã dượi thì lên chùa xin một nồi lá
xông, ai bị nghẹn hơi khó thở thì lên chùa xin vài hạt tiêu tươi về uống
với nước ấm, đàn ông thì bảy hạt đàn bà thì chín hạt... Bị ghẻ
ngứa thì xin ít lá kiến cò giã lấy nước thoa là ghẻ rạp xuống liền...
Con nít bị đẹn thì xin ít cỏ mực về rơ miệng... hay là tay ai bị phèn
ăn lở thì cũng lên chùa tìm Thầy xin vài lá của cây hoa móng tay giã nhỏ
thoa lên là hết... Chẳng những vậy mà dân làng còn khắn khít với chùa
và thân kính Thầy qua những vụ người ta nhờ Thầy... xử kiện bất đắt
dĩ... Thường thường, nếu dân trong làng có tranh chấp hay bất hoà gì
thì người ta thường kéo nhau lên chùa nhờ Thầy phân xử... Những lúc như
vậy thì người ta kéo theo lên chùa rất đông để nghe Thầy xử, vì nói
là Thầy xử nhưng thật ra Thầy lấy giáo lý Phật giảng cho một hồi rồi
thì ai cũng vui vẻ trở lại và ra về... Sau mỗi lần như vậy thì người
ta mang hoa quả lên chùa trước là cúng Phật sau là tạ ơn Thầy... mà tụi
nhỏ chúng tôi là những người được Thầy chia lộc nhiều nhứt....
Còn
một đều nữa, tuy dân trong làng ai cũng sống với nghề chính là làm muối,
nhưng nhà nào cũng có một đám rẫy nho nhỏ để trồng các thứ như bắp,
khoai, dưa, đậu hoặc rau cải hành ớt...v..v... để bán vào những ngày
có nhóm chợ... Hàng ngày họ ra rẫy và trở về theo tiếng chuông chùa
công phu sáng chiều... Cho nên dân trong làng cho dù có đi đâu xa nhưng trong
tâm tư vẫn còn âm vang của tiếng chuông chùa.... Vào những buổi bình
minh, mặt trời lên còn chưa trọn vẹn, những tia nắng yếu ớt của ban
mai chưa đủ sức xóa tan làn sương mờ đang bao phủ thôn làng... Mấy tiếng
chuông chùa vang lên đồng vọng làm cho người ta có cái cảm giác thanh thản
nhẹ nhàng và tâm tư của mọi người như bị lôi cuốn về một nơi mông
lung vô tận nào đó....
Vì
mối thân thương khắn khít đó đối với ngôi chùa làng, đối với Thầy
mà sau này khi tụi nhỏ chúng tôi đã lớn lên cho dù có lập nghiệp ở đâu
xa tâm tư chúng tôi cũng hướng trọn về ngôi chùa cũ làng xưa... Và cũng
từ đó chúng tôi trộm nghĩ rằng, cho dù hiện tại chúng ta đang sống tha
hương trong một đất nước thanh bình hoàn toàn
tự do nhưng chúng ta cũng nên gieo vào lòng con cháu chúng ta một
hột giống Phật bằng cách hướng dẫn chúng đến chùa nếu có cơ hội
thuận tiện... Bởi vì không riêng gì chúng ta mà cả thế giới hiện nay
đang có phong trào ăn chay và tìm hiểu giáo lý Phật... Hơn nữa tôi đã
có nghe hay đọc ở đâu đó hai câu thật ý nhị...
-
Mái
chùa che chở hồn dân tộc,
-
Nếp sống
lâu đời của tổ tông......
Diệu
Ngọc
http://www.buddhismtoday.com/viet/vanhoc/hoatrai-canhchua.htm