- HOA TRẮNG
- Việt Chung
Trong vườn đời rực rỡ muôn ngàn sắc hoa. Mỗi sắc hoa
biểu tượng cho một hình ảnh, một tâm hồn hệ lụy. Sắc hoa màu tím tượng
trưng cho tâm hồn đa cảm, thơ mộng : màu đỏ, màu hồng tượng trưng cho
tâm hồn nhiệt tình, sôi nổi, may mắn màu vàng tượng trưng cho tâm hồn
quý phái, rạng rỡ ; màu xanh tượng trưng cho tâm hồn đầy sức sống, hy
vọng tương lai ; màu đen tượng trưng cho tâm hồn tăm tối, u buồn, và
màu trắng tượng trưng cho tâm hồn thanh khiết, siêu thoát... Hoa và người
có mối tương quan đồng cảm sâu xa.
Mỗi lần nhìn bông cúc hoặc bông huệ màu trắng, tôi bỗng
liên tưởng đến hình ảnh cha mẹ đã khuất bóng. Cha mẹ tôi, đôi mái
đầu bạc trắng, đã nắm tay nhau từ giã cõi đời. Cha suốt đời lao động,
mẹ suốt đời cưu mang. Hình ảnh đó, tôi không thể nào quên được :
- Hái một cành hoa màu trắng
- Cúng cha và mẹ qua đời
- Một màu trắng niềm thương nhớ
- Trong ngày giỗ mẹ, cha tôi !
Cha tôi là một nhà Nho nghèo, sống trong buổi Nho học suy
tàn, hết làm ruộng lại chuyển sang nghề làm thuê. Đời sống vật chất
có vất vả, khó khăn, nhưng cha tôi vẫn giữ đạo thánh hiền, làm người
dân lương thiện. Còn mẹ tôi, một người mẹ hiền tần tảo, quanh năm
suốt tháng nuôi nấng đàn con. Mẹ làm tất bật không hở tay, từ việc
trong nhà tới việc ngoài đồng. Cha mẹ đều cần cù, lam lũ, thân thể gầy
yếu, tiều tụy vì thiếu ăn.
- Cành hoa trắng màu sương gió
- Thời gian phủ kín mái đầu
- Mẹ, cha ngày nào che chở
- Bây giờ tôi biết tìm đâu ?
Tôi lớn lên là nhờ công cha, nghĩa mẹ. Ơn sinh thành, dưỡng
dục không biết lấy gì đong ? Từ khi còn nằm trong bụng mẹ đến lúc trưởng
thành, thời gian dài đăng đẳng... Thời gian ấy, là bao nhiêu mồ hôi và
nước mắt của cha và mẹ đã đổ ra ! Thời gian ấy, là bao nhiêu lo âu,
đau buồn mà cha và mẹ đã gánh chịu vì tôi ! Vậy mà lúc cha mẹ già yếu,
tôi chưa lo được miếng ăn tươm tất, tấm áo đẹp đẽ và thuốc men đầy
đủ cho cha mẹ. Con chưa đền đáp công ơn trời bể của cha mẹ được
bao nhiêu, thì cha mẹ lại ra đi. Thời gian đã không cho tôi cơ hội để làm
người con hiếu thảo ! Trái lại, có người hạnh phúc còn cha, còn mẹ,
mà không biết trân trọng, làm tròn bổn phận người con. Làm người mà
không hiếu thảo với cha mẹ là vô ơn bạc nghĩa. Đạo lý làm người,
mang ơn thì không thể quên ơn.
- Cha mẹ là cành hoa trắng
- Cả đời vất vả vì con
- Mỏi mòn thân cò lặn lội
- Khắp cùng đầu núi ven sông
Ngày nay, cha và mẹ không còn nữa, tôi mang một niềm nuối
tiếc vô biên. Đời cha mẹ thanh cao như những bông hoa trắng. Cha mẹ đi vào
cõi vĩnh hằng trắng muốt miền hư vô và trắng cả thời gian. Màu trắng
của sự tinh khiết, đồng thời cũng là màu hoa tang của lòng tôi muôn thuở.
Một chùm hoa cúc trắng hoặc một bó hoa huệ trắng cắm trong bình hoa
trên bàn thờ cha mẹ, là tôi thành kính tưởng nhớ đến bóng hình cha mẹ
thân yêu. Bóng hình cha mẹ phảng phất trong màu hoa trắng ấy.
- Hoa trắng tấm lòng tưởng nhớ
- Hồn cha và mẹ linh thiêng
- Cúi đầu, tôi thầm cầu khẩn
- Cõi trời, cha mẹ bình yên
Hoa trắng của đời tôi, cha mẹ thân yêu suốt đời trong
tâm tưởng của tôi. Chỉ có mỗi một màu hoa trắng dành riêng tưởng niệm
cha mẹ tôi, mà chẳng có màu hoa nào khác thay thế vào hình ảnh thiêng
liêng ấy được. Màu hoa thanh cao, tinh khiết, mà cũng là màu hoa đau buồn
và tràn đầy thương tiếc khôn nguôi !
- VU LAN MÙA BÁO HIẾU - Tuần báo Giác Ngộ - Số 72 -16-8-1997
- Computer Typesetting : Hải Hạnh
http://www.buddhismtoday.com/viet/vulan/004-hoatrang.htm