Thế giới chúng ta đang sống thật có quá
nhiều đau khổ! Mỗi ngày chúng ta lại chứng kiến một tai ương ách nạn xảy
ra. Tâm chúng ta nhói đau khi có quá nhiều người đau khổ. Nhưng từ nổi
khổ mà chúng ta thấy được tình thương chân thật và khi dối diện khổ đau
thì lòng cảm thương được đánh thức. Khổ đau, vì thế, đã khai mở con mắt
và trái tim chúng ta vào sự thật.
Ở đời này, ai mà chẳng khổ? Vì lẽ đó, mà đức
Phật đã tuyên thuyết Bốn Chân Lý Cao Quý ngay khi vừa thành đạo để giúp
chúng ta dập tắt nổi khổ triền miên.
Đức Phật, khi quán chiếu quá trình già, bệnh,
chết đã nhận chân rằng khổ đau tiềm ẩn trong cuộc sống của mỗi con
người. Sanh, lão, bệnh, tử chỉ là những diễn biến của tự nhiên. Ngoài
chúng ra, còn có những khổ đau gây ra do hoàn cảnh thế cuộc như phân chia
giai cấp trong xã hội, chênh lệch giữa giàu và nghèo, cùng nhiều tình
huống khác. Đức Phật trước những cảnh khổ này đã nổ lực tìm hiểu sự thật
về khổ và chiêm nghiệm phương cách con người có thể xoa dịu khổ đau.
Sau khi giác ngộ, Ngài đã chỉ bày Bốn Sự Thật Cao Quý đưa ra con đường
thoát khổ cho chúng ta.
Vâng, chúng ta đang sống trong thế giới đau
khổ. Nhưng lẽ nào chúng ta để cho nhau phải chịu mãi cảnh sống khổ đau?
Chẳng lẽ chúng ta không nghĩ ra những phương cách để giúp cho những người
đang đau khổ?
Đức Phật nói về bốn thứ tâm lớn không thể đo
lường được (Tứ Vô Lượng Tâm). Bốn tâm đó là tâm thương yêu tử tế, tâm
thương cảm, tâm vui vẻ, và tâm hiến tặng nhưng không quyến luyến bó buộc.
Những tâm này là thuốc trị khổ đau. Nhưng để hiệu nghiệm thì chúng ta
phải đem ra sử dụng và thực hành.
Những người đang đau khổ cần tình thương và
sự săn sóc. Vậy chúng ta cần có tâm thương yêu tử tế và thương cảm. Thế
giới đã quá nhiều đau khổ vậy tại sao chúng ta không thương yêu lẫn nhau?
Chẳng phải khi có tình thương thì con người sẽ hết khổ đau sao? Chẳng
phải đó là điều tuyệt vời sao? Bởi thế, sứ mạng của tâm thương yêu tử tế
là phát triển hoà bình và hoà hợp ở mọi người và để gây cảm hứng cho người
ta thương nhau và cống hiến sức mình giúp đỡ tha nhân. Sự cống hiến và
giúp đỡ đó đến từ nhận thức rằng khi sống trên hành tinh này, chúng ta
đều có sự nối kết với nhau như là những bộ phận của một tổng thể.
Vì thế mà khi thành viên của Từ Tế tiếp ứng
thiên tai sóng thần vừa qua bằng cách xuống đường gây quỹ khắp nơi, tôi đã
liên tục nhắc nhở họ rằng đây chẳng phải là công việc để tính toán tiền
bạc thu vào ít hay nhiều, mà là để gây chú ý và kêu gọi lương tâm của
những người đang được an ổn khỏe mạnh và cảm hóa tâm tử tế của họ. Khi tai
họa giáng xuống một phần của thế giới, tất cả chúng ta trong ngôi làng địa
cầu này cần phải giúp đỡ. Đây là điều không những chúng ta cần nhận thức
rõ mà chúng ta phải giúp mọi người nhận thức ra được.
Tâm thương cảm-nhìn những người đang khổ,
chúng ta không thể ngồi yên nhìn họ tiếp tục bị khổ sở. Chúng ta cảm thấy
nổi đau của họ như chính nổi đau của chúng ta. Vì lý do này, chúng ta
nhanh chóng có mặt tại Tích Lan và tỉnh Aceh của Nam Dương để giúp đỡ.
Nếu không thì chúng ta đã chẳng làm được như vậy, phải không? Nếu chúng ta
nghĩ Tích Lan là xứ sở quá xa Đài Loan, nó chẳng là gì với chúng ta cả
hoặc những người dân đó có liên quan gì đến chúng ta? Thật ra, chúng ta
không có sự nối kết với họ một cách trực tiếp, chúng ta chỉ cảm thấy không
thể chịu đựng được trước nổi đau của họ.
Ngay khi nghe tin thiên tai, nhân viên và
thiện nguyện viên của Từ Tế đã ngay lập tức thành lập đoàn cứu trợ. Cảm
động hơn là khi tập thể bác sĩ của các bệnh viện Từ Tế tức thời tình
nguyện tham gia đi đến các vùng lâm nạn. Ai cũng muốn đi cả. Cuối cùng,
một trong những vị phó tổng quản trị, cũng là một bác sĩ về dịch học đã
thốt lên, “không có ai thích hợp hơn là tôi.” Vị này nói như vậy vì sau
thiên tai, điều người ta sợ hãi nhất là sự bùng phát bệnh truyền nhiễm.
Khi đoàn tiếp cứu của chúng ta đi đến các
vùng bị thiên tai tàn phá, họ đi qua những tử thi nằm la liệt khắp nơi.
Mùi hôi nồng nặc đến nỗi bao nhiêu lớp khẩu trang cũng không ngăn được.
Các vị bác sĩ biết điều này nhưng nó cũng chẳng ngăn họ không tình nguyện
đi. Nếu không có tình thương rộng lớn, ai dám đi như vậy? Vì thế, tôi
thường nói tình nguyện viên là những vị bồ tát sống. Ai ngoài những vị bồ
tát có thể thực hành những hành động này.
Bởi vì sự khổ đau, lòng thương cảm của con
người được đánh thức và là nguồn cảm hứng cho họ đích thân đi đến vùng
thiên tai để giúp người hoạn nạn. Những ai không đi được thì tận tụy
quyên góp cứu trợ. Những thiện nguyện viên trên toàn thế giới đều làm
việc này. Có những nơi tuyết rơi lạnh lẽo nhưng họ vẫn đứng bên đường
trong cơn lạnh. Họ thật sự muốn giúp đỡ những người đang đau khổ nơi vùng
thiên tai. Họ làm với trái tim sốt sắng và thành tâm. Tâm cảm thương của
họ làm cho họ có quyết tâm vị tha hi sinh sự êm ái và thư nhàn để giúp đỡ
tha nhân. Họ làm như vậy với niềm hoan hỉ. Tuy hai cánh tay tê cứng và
đau nhức sau một ngày ôm thùng lạc quyên, tim họ đầy niềm vui.
Ở đây, Phật pháp được hiện bày. Trong hành
động cống hiến, họ đã sống theo Bốn Tâm Lớn Không Đo Lường Được của thương
yêu tử tế, thương cảm, niềm vui, và sự cho mà không quyến luyến. Hành
động của họ được thúc đẩy bởi từ bi. Khi cho, họ cảm nhận niềm vui lớn và
sự sẳn lòng cống hiến chính mình nói lên sự không quyến luyến của họ.
Có nhiều mẫu chuyện từ thiên tai sóng thần
cho chúng ta thấy tâm thương yêu tử tế, thương cảm, vui vẻ, và cho mà
không quyến luyến là như thế nào.
Khi các đoàn thiện nguyện viên cứu tế của Từ
Tế đến Tích Lan và tỉnh Aceh của Nam Dương, ngoài việc phát các dụng cụ
khẩn cấp, chúng ta còn trị các vết thương và cung cấp chăm sóc y khoa.
Thêm vào đó, chúng ta còn cố gắng giúp họ chữa lành tâm hồn mình. Khi cơn
thiên tai bất thần lấy đi quá nhiều mạng sống, chia cắt bao gia đình, và
lấy đi những người thương yêu nhất trên cõi đời của họ, chúng ta không thể
nào tưởng tượng hết chấn động tinh thần và niềm đau mất mát mà những người
sống sót phải chịu đựng. Mặc dù họ được tha mạng, nhưng họ cũng thọ khổ
nhiều hơn vì được tha mạng. Vì lẽ đó, họ thật sự cần mọi người giang tay
ra an ủi, hỗ trợ, và giúp họ vượt qua giai đoạn đau thương này.
Tại các địa điểm khám và cho thuốc miễn phí,
các thiện nguyện viên không những chữa trị các tật bệnh về cơ thể mà còn
tìm cách chữa lành nổi thống khổ tinh thần qua những cuộc trao đổi với
những người sống sót. Lấy trường hợp của bác sĩ trưởng Trung Tâm Y Tế
Phật Giáo Từ Tế, Lin Shinn-zong, làm thí dụ. Khi hướng dẫn đoàn y khoa
đến phục vụ tại các trạm xá ở tỉnh Hambantota, Tích Lan, ông bắt đầu mỗi
buổi khám bằng cách hướng dẫn mọi người hát chung với nhau để làm vơi diệu
đi tâm hồn của mọi người. Với bệnh nhân, ông bày tỏ sự quan tâm chăm sóc
bằng cách nắm tay họ, ôm họ vào lòng, hoặc vỗ lưng họ khi hỏi han về gia
đình của những bệnh nhân này. Chỉ sau khi có được sự kết giao với bệnh
nhân, ông mới bắt đầu đề cập đến bệnh tình của họ. Bác sĩ Lin chăm sóc
mọi người như thể chăm sóc thành viên của chính gia đình ông. Các nhân
viên y khoa khác cũng đối sử như vậy với bệnh nhân của mình.
Qua những giao tiếp với tình thương và sự
chăm sóc, nhiều nạn nhân thiên tai vốn thu rút vào thế giới đau khổ của
riêng mình, bắt đầu hướng ra thế giới bên ngoài để đối diện với thực tại.
Một số còn phục vụ như là thiện nguyện viên, chuyển hóa nổi đau của mình
thành sức mạnh để giúp tha nhân.
Một trong những thiện nguyện viên đó là một
người đàn ông tên Abdullah. Khi người hàng xóm đưa ông đến trạm xá, ông đã
không ăn hay ngủ trong 6 ngày liền và chẳng thốt ra một lời nào. Mỗi khi
ông nhắm mắt, ông thấy hình ảnh của vợ và con ông. Ông đã đi tìm xác họ
trong suốt ba ngày liền. Xác hai mẹ con được tìm thấy ở tư thế ôm chặt
lấy nhau. Các thiện nguyện viên Từ Tế hết sức quan tâm đến sức khỏe của
ông và nhanh chóng mời ông ngồi. Một thiện nguyện viên đem cho ông một ly
nước ấm và chuẩn bị một tô mì gói cho ông. Nắm lấy tay ông, một thiện
nguyện viên ngồi đó với ông an ủi vỗ về bày tỏ cảm thương và khuyến
khích. Sau một khoảng khắc dài, Abdullaha cuối cùng đã cất tiếng và bắt
đầu kể lại câu chuyện đau thương cho các thiện nguyện viên.
Sau đó, các thiện nguyện viên của Từ Tế tiếp
tục thường xuyên thăm viếng Abdullah. Vào một buổi thăm hỏi, vị thiện
nguyện viên nói với ông, “tôi có thể hiểu nổi đau sâu thẳm của ông và nổi
niềm khi mất mát những người thương yêu. Nhưng khi người thương của chúng
ta mất đi và chẳng có gì có thể làm làm được nữa, điều tốt nhất chúng ta
có thể làm là chuyển tình thương chúng ta có cho họ đến những người khác.
Ông có sẳn lòng dâng hiến tình thương và sự chăm sóc ông đã dành cho người
thương của mình đến người khác không, như là sự tưởng nhớ đến người thân
của mình?”
Abdullah nghe những lời nói ân cần mà sâu sắc
này từ từ mở rộng cõi lòng. Ông bắt đầu mỉm cười trở lại và nói chuyện
với mọi người như ông đã từng như vậy, và ngay cả đi làm trở lại với công
việc giữ trật tự tại một nhà máy. Giám đốc của ông hết sức ngạc nhiên vì
ông này tưởng rằng ông không bao giờ sẽ bình phục và trở lại. Từ đó,
Abdullah tình nguyện đến trạm xá để hiến tặng sự chăm sóc cho những người
khác.
Thật ra, đây là điều chúng ta hy vọng xảy
ra. Ngoài việc giúp đỡ tha nhân với những nhu cầu cấp thiết và làm việc
để giúp họ xây dựng nhà ở hầu an cư lập nguyệp tái xây dựng cuộc sống mới,
chúng ta cũng hy vọng rằng những nạn nhân sống sót này, vì đã trãi qua
những giây phút hãi hùng của thiên tai, có thể chuyển kinh nghiệm đau
thương thành động lực cho một viễn cảnh mới. Vì vậy, chúng ta hy vọng rằng
qua sự chăm sóc và hỗ trợ của các thiện nguyện viên Từ Tế, họ chẳng những
có thể vươn lên trở lại mà còn có thể mở rộng con tim giúp đỡ những người
cần giúp. Ngày trước họ chỉ dành hết cho gia đình và người thân của mình
nay nhận thức được cuộc sống, họ sẽ mở rộng vòng tay cho những người cùng
khổ khác. Theo cách này, nguyện xin thời gian mà họ cống hiến gieo được
những hạt giống nghiệp tích cực, và nhân rộng ra từ nhiều hành động tốt
của nhiều người, tạo nên cộng nghiệp tích cực dựng xây một thế giới vững
mạnh hơn.
Nổ lực cứu tế thiên tai Nam Á này có rất
nhiều thử thách. Ví dụ như việc các thiện nguyện viên phải đi vòng xa hơn
trong điều kiện đường xá hiểm trở và khó khăn để vận chuyển hàng cứu trợ
đến các vùng thiên tai. Để đến được thị trấn Meulaboh của tỉnh Aceh ở
Nam Dương để đưa 11 xe hàng với các hàng cứu trợ, các thiện nguyện viên
phải lái suốt chặng đường 40 tiếng đồng hồ. Dù vậy, không có lời than thở
nào. Thay vào đó, họ còn cảm thấy miễn là mình giúp người vơi đi nổi khổ,
tất cả các nổ lực dù khó khăn vất vã bao nhiều đều xứng đáng.
Trong tổ chức Từ Tế, chúng ta có một câu nói
đặc biệt khi làm việc kiệt sức, thay vì nói như vậy (tiếng Quan Thoại là
"xin ku"), chúng ta nói chúng ta được phước (tiếng Quan Thoại là "xing
fu"). Mặc dù các thiện nguyện viên có thể bị ướt sũng mồ hôi, họ vẫn đầy
niềm vui vì họ đã dành được cơ hội để đóng góp. Tình cảm này được bày tỏ
trong tất cả các nhóm thiện nguyện viên khi trở về từ những vùng thiên tại
ở Nam Á.
Các thiện nguyện viên Từ Tế ở Hoa Kỳ cũng như
vậy. Họ dũng cảm vượt qua hành trình 53 tiếng đồng hồ bay từ Mỹ tới Tích
Lan qua ngã Đức Quốc và Singapore. Ai cũng háo hức với cơ hội được đóng
góp. Các thiện nguyện viên tới các vùng thiên tại phải chịu đựng những
thời khoá biểu hết sức mệt nhọc và kéo dài, tuy nhiên họ vẫn cống hiến
mình một cách vui vẻ mà không đòi hỏi đáp đền gì. Không những thế, họ còn
cảm thấy biết ơn. Vì sao? Bởi vì họ nhận thức ra rằng chỉ vì họ được may
mắn, khoẻ mạnh, và an lành nên họ mới có cơ hội giúp người. Biết ơn sự
may mắn, họ muốn cho lại hay đóng góp một cách tận tụy và sẳn lòng cũng
như vui vẻ chấp nhận mọi khó khăn gian khổ.
Đây chỉ là một vài trong vô số những câu
chuyện cảm động. Sự khổ đau của người khác đã tạo ra những hành động bắt
nguồn từ tình thương yêu chân thật này. Cũng như những hạt giống chúng ta
trồng có thể là hạt giống khổ đau, hạt giống của nghiệp tiêu cực, chúng ta
cũng có thể trồng các hạt giống của chân lý, của cái tốt, và cái thiện.
Trong một thế giới khổ đau như vậy, chúng ta cần những nguời noi gương các
vị bồ tát, bậc tiếp nhận tất cả mọi người với tình thương giác ngộ và bền
vững – Những người mở rộng lòng thương tới mọi người, những người không
chọn an hưởng sự dễ dàng và thoải mái mà đi ra ngoài khỏi tháp ngà để có
mặt với những người đang đau khổ.
Với thế giới như hiện tại, với thiên tai và
nhân họa xảy ra hằng ngày ở các nước trên khắp quả địa cầu, với những làn
sóng ô nhiễm mạnh mẽ như các đợt sóng thần, chúng ta thật sự cần những con
người biết phụng sự như những vị bồ tát. Những vị này, bằng tình thương
giác ngộ và chân thật, sẽ tiếp cận, gây nguồn cảm hứng và trong sạch hoá
trái tim tha nhân. Để chữa lành cho thế giới, chúng ta phải bắt đầu bằng
trong sạch hoá con tim của nhân loại. Hãy cùng nhau làm việc thật chăm
chỉ cho điều này. Chỉ khi những con tim của nhân loại được tinh khiết,
khi đó hòa bình và hoà hợp mới có thể có trong xã hội, và khi đó thế giới
mới hết những họa tai.
http://www.buddhismtoday.com/viet/xhh/chualanh_khodau.htm