-
(Viết Cho Những Người “Em” Thân Thương Vừa Mới Gặp Lại Hôm Qua)
Chánh điện Chùa Phật Đà, San Diego, rực sáng bởi màu
y vàng giải thoát của hàng trăm người “Em” tôi kính quý và thân thương
vừa xuất hiện sáng hôm nay. Tôi đã nhìn và đã thấy trên từng nét mặt
đoan trang thanh tú, từng nụ cười tươi vui rạng rỡ của các “Em” tôi,
những người “Em” tôi vừa mới gặp lại hôm qua sau bao năm trường xa cách.
Tôi và Em tôi đã cùng tắm chung gìong suối từ bi thanh lương dịu ngọt.
Chúng ta có cùng đại nguyện lên đường để tìm an lạc của bản thân và muôn
loài. Vậy là chúng ta đã có rất nhiều nhân duyên liên hệ với nhau từ
muôn vạn kiếp. Chúng ta đã cùng gieo hạt từ bi trong nhiều kiếp xa xưa
để hôm nay cây trí tuệ đơm hoa kết trái. Chúng ta đang cùng nhau bước
vào trong nhà Như Lai, cùng mặc áo Như Lai và đang ngồi toà của Như
Lai. Chúng ta đã cạo bỏ râu tóc để cùng về với nhau, mang chung giòng
họ Thích, cùng kết duyên quyến thuộc Bồ Đề…
“Em” biết chăng ? Ngoài kia còn có hàng triệu sinh
linh, cùng trang cùng lứa với “Em”, họ đã và đang ra vào vòng cương toả,
tử sinh lặn hụp của cuộc đời. Có ‘thằng’ phải vào tù ra khám vì đã
không chiến thắng được sự cám dỗ của mật ngọt mê hoặc trong cuộc đời. Có
‘con’ đã phải vất vả trăm bề, chạy khắp phố phường để bán thân mình kiếm
chút tiền bạc về mua gạo nấu cháo nuôi Mẹ, nuôi con... Còn Em tôi thì
không phải thế. Các Em đã có hình tướng đầu tròn áo vuông. Quả phúc Em
đã gieo trồng. Trái ngọt của Em đang gặt hái… Còn gì cao đẹp hơn, cao
quý hơn…
Hai mươi bốn năm rồi, Anh đã làm kẻ lưu vong đi tìm
lẽ sống cho mình nơi đất khách quê người. Anh đã phải đánh đổi mạng
sống của mình trên đường vượt biển để tìm lại quyền tự do làm người nơi
xứ đất của nhiều cơ hội nầy. Những người Em tôi gặp lại hôm qua có thể
đã chưa sinh ra hay chỉ vừa mới sinh kể từ ngày Anh tạm rời bỏ quê hương.
Rồi Em cũng phải lớn lên trong cùng sự nghiệt ngã của định mệnh, của
đất nước quê hương…
Rồi thì Em tôi cũng đã trưởng thành…. Nếu so sánh với
Anh thì Em có nhiều phước duyên may mắn hơn. Em đến với Anh tại xứ lạ
quê người bằng sự đưa tiễn, đón rước gọi mời . Chắc Em đã tự hỏi tại sao
Em phải lên đường rời bỏ quê hương, đạo bạn. Anh tin chắc rằng Em cũng
đã có cùng tâm niệm với Anh trước khi đặt bút điền đơn xin Thị Thực
(Visa) vào đất Mỹ dù thời gian và không gian có khác biệt. Chúng ta đến
đây không vì cơm áo. Chúng ta đến đây để làm trọng trách của Trưởng Tử
Như Lai mà các bậc Thầy Tổ đã giao phó trao truyền. Tuyệt vời và cao
thượng làm sao Em nhỉ. Phương trời Em đến rất ‘Cao’ và rất ‘Rộng’….
Anh Em mình đến đi tự tại bất cứ ở đâu, tại trên quê
hương Việt Nam hay xứ lạ Hoa Kỳ, vì chúng mình không ràng buộc bởi nhân
ngã, lợi danh, sắc tướng. Thêm nữa, nhà của Anh Em mình ở là ‘Đại Bi
Tâm’. Áo của Anh Em mình mặc là áo ‘Nhu Hoà Nhẫn Nhục’. Chổ ngồi của
Anh Em mình là ‘Toà Pháp Không’. Em có gì để mất còn hay được thua
thắng bại. Tài sản Em Anh mình chỉ có ba y và một bát. Gia bảo của ông
Cha mình để lại chừng ấy thôi và chúng ta xài mãi ngàn đời vẫn không vơi
không cạn…Thế thì Em đâu còn hỏi Anh là gia tài của Mẹ để lại là “một
rừng xương khô” mục rữa hay là “một biển hột xoàn” lai láng.
Kỳ thực, hôm nay Anh đã có ‘nhà’ có ‘xe’, nhưng tất
cả chỉ là phương tiện. Thì mai đây Em tôi cũng thế. Đoan chắc rằng chúng
mình không bị cảnh đời vật chất phù phiếm xa hoa ràng buộc để rồi chúng
mình phải quên đi sứ mạng lên đường làm đẹp cho mình, cho đời. Anh tin
chắc rằng Em có dư thừa hiểu biết và hùng lực để hiên ngang bước trên
những thị phi thế sự của đời thường vì bước chân Em đi thật tuyệt vời
theo dấu chân của Đấng Thiện Thệ.
Em còn nhớ chăng, Ông cha của mình giàu hơn ai hết.
Tài sản của những nhà tỷ phú trên thế giới ngày nay không thể sánh bằng.
Thế nhưng, Ông Cha mình phải xa lánh nó vì Anh Em mình đã hiểu những tài
sản đó không mang lại chân hạnh phúc an lạc niết bàn như Ông Cha mình đã
chứng đạt và chúng ta cần phải chứng đạt. Do vậy Em sẽ không than thân
trách phận rằng Em đang nghèo khổ vì Em mới đến xứ lạ quê người, vất
vưỡng không nơi nương tựa. Em tôi sẽ không cầu cạnh van xin bất cứ ai
tiền tài vật chất, địa vị danh vọng vì Em tôi đã có tài sản dư xài…Anh
Em mình đang thong dong tự tại. Thế nhưng, cái thong dong tự tại nầy có
thể bị đánh mất nếu chúng ta không thực sự tỉnh giác quán chiếu từng giờ
từng phút. Bởi vì trong xứ lạ đất người nầy cũng lắm lắm đèn màu xanh
đỏ khiến chúng mình có thể bị loà mắt mà lạc lối về…
Chắc chắn Em tôi không lạc lối về vì đường Em đi và
nơi Em đến cũng đã có Anh săn sóc, đón đưa, vỗ về. Con đường của Anh Em
mình đã và đang đi được tô bồi bởi Giới, bởi Định và Tuệ. Anh biết rõ
lắm ! Em không học Giới chỉ để biết Giới có công năng phòng phi chỉ ác.
Em không học Định chỉ để hiểu Định làm cho tâm hồn trong sáng, và Em
không học Tuệ chỉ để biết rằng nhờ Tuệ mà hành giả sẽ vượt thắng vô minh…Vì
Em, thân tâm Em không xa rời Giới, không xa rời Định, không xa rời Tuệ.
Em đã thông suốt cả lý và sự của món Tam Vô Lậu học nầy. Không những
thế, Em tôi đã dung thông được cả Giới Định và Tuệ. Hơi thở của Em là
giới. Nụ cười Em là Định và tiếng nói của Em tràn đầy tuệ giác. Thế thì,
Em cần gì nữa mà phải lo, phải ngại…
Có gì êm đềm hơn một cõi tâm hồn Em đầy an lạc trong
chánh niệm. Còn gì cao cả hơn niềm tịnh lạc của thiền định. Mỗi ngày có
24 tiếng đồng hồ, chắc là Em tôi muốn an trú trọn vẹn trong đó. Em tôi
biết rằng một hơi thở ra không trở vào lại là thân nầy đồng như tro đất.
Em dại gì mà bỏ đi pháp thân kim cương nhiệm mầu nầy để nhận lấy nhục
thân ngũ uẩn tầm thường. Thế thì Em sẽ không bồi bổ thân mình bằng
những món ăn có nhiều độc tố của những sản phẩm vốn được biến chế từ đau
khổ của chết chóc và hận thù. Những món ăn nào là món ăn có đủ dinh
dưỡng để nuôi lớn huệ mạng thì Em tôi đã biết. Em biết rồi, món ăn
‘pháp hỷ thực’ nầy không những chỉ bổ dưỡng thân tâm mình trong đời nầy
mà nó tồn tại vĩnh viễn trong cả ngàn sau cho Em, cho Anh và cho tất cả...
Em không cần vất vả đổ mồ hôi để chạy đua tìm kiếm vì những gì mình cần
thì đã có sẳn trong Em. Chỉ cần dừng lại trong tỉnh giác với tuệ quán
thì Em thấy ngay. Em tôi biết rõ như thế nên chi dại gì để mình chìm
đắm trong lãng quên của chuyện trò mãi mê với “di động” hay du hí trên
“mạng lưới toàn cầu”....
Em tôi đã suy tư và đã hành động như thế. Chắc chắn
Em tôi không bận lòng cầu mong chứng đắc vì hoa trái của thiền định đã
tràn trề trong biển lớn để Em tôi tìm về và tha hồ bơi lội. Em Anh mình
đã thành đạt được những gì cần thành đạt. Vậy là Em của tôi rất tự hào
là đã không cô phụ. Em của tôi như thế đó, đoan trang thanh tú, xinh
đẹp từ trong cho đến ngoài. Đường Em đi hôm nay và mai sau có muôn hoa
chào đón. Tôi không buồn lòng suy nghĩ về Em mà chỉ mong Em bình tâm
tiến bước. Em tôi thật xứng đáng để cho những ai có duyên cùng tìm về.
Chúng ta có thể cùng nắm tay nhau trên cuộc lữ hành
và làm bạn với nhau trên con đường bất thối…
-
- Chùa Phật Đà, San Diego
- Mùa An Cư Phật Lịch 2,552
http://www.buddhismtoday.com/viet/ancu/ancuchuaPhatda_USA.htm