Thằng Ăn Cắp
Minh Đạo,
Thích Pháp Chính
Ngày xưa có một người nghèo bỏ làng
ra đi, đến một nước rất xa kiếm sống. Trở thành một thương gia, sau mấy
chục năm chịu khó, trở lên giầu có, nhớ nhà, bác trở về quê hương.
Bán hết tài sản, thu góp lại, mua
vàng, gói vào một miếng vải dầy, khoác vai, bác lên đường.
Ở một vùng quê, bên đường có một
ngôi chùa nhỏ, không người coi giữ, để cho các Phật tử trong vùng mỗi
chiều đi làm về, ghé nghỉ ngơi, lễ Phật.
Bác thương gia ghé vào chùa thắp
nhang lễ Phật. Lòng thanh thản, bác rời chùa, để quên gói vàng.
Buổi chiều, một bác nông dân đi làm
ruộng về. Như mọi ngày, bác ghé chùa thắp nhang lậy Phật. Thấy của để
quên, sợ trong chứa vật có hại cho người khác, bác mở ra xem. Thấy nhiều
vàng, bác càng sợ. Gói lại cẩn thận mang về nhà, bác gọi vợ con ra dặn :
trong gói vải này có một vật rất nguy hại, mẹ con mày chớ mở ra xem mà
mang khổ vào thân. Bác cất gói vàng vào tủ, khóa lại cẩn thận rồi viết hàng
chữ to trên một tờ giấy : Tôi nhặt được một gói đồ để quên, ai là chủ
xin nhận lại. Bác dán tờ giấy trên cổng ra vào.
Có nhiều người đến nhận.Không ai trả
lời đúng là vật gì, quên ở đâu, vào lúc nào
Bác thương gia, từ khi mất vàng, tiếc
của nhưng không nhớ đã bị mất ở đâu. Hoảng loạn, gặp ai bác cũng hỏi :
Ông (hay bà) có biết gói vàng của tôi ở đâu không? Ai cũng cười, bảo bác
là điên !
Một hôm đi qua cửa nhà bác nông
dân, người thương gia đọc được hàng chữ trước cổng. Xực nhớ lại mọi
chuyện, người thương gia vào gặp bác nông dân đòi lại vàng.
Sau khi hỏi lại các chi tiết, biết
đúng là chủ nhân gói vàng, bác nông dân mở tủ lấy vàng trả lại.Nói :
bác hãy đếm cho kỹ xem số vàng còn nguyên không ?
Người thương gia nhận lại đủ số
vàng.Thấy nhà người nông dân nghèo, động lòng thương ân nhân của mình,
bác xẻ nửa số vàng, nói : Vàng của tôi tưởng đã mất, nhờ lòng tốt của
bác, tôi tìm lại được nguyên vẹn. Tôi xin tặng bác một nửa số vàng này
để đền ơn.
Người nông dân, vội đẩy vàng ra,
trả lời : Vàng của bác do làm ăn lương thiện mà có, tưởng đã mất, nay
tìm lại được, là lẽ thường. Số vàng này không phải do tôi làm ra, làm
sao tôi nhận được. Trả lại một vật nhặt được cho chủ thật của nó là lẽ
tự nhiên. Tôi có làm gì đâu mà nhận một vật không phải của mình, phước
thì không mà họa thì chắc đến !
Muốn buộc người nông dân nhận vàng,
bác thương gia bỏ chạy, để lại số vàng trên bàn. Người nông dân vội đuổi
theo, la lớn: Bớ người ta có thằng ăn cắp !
Mọi người chặn bắt người thương
gia, dẫn lại, hỏi : Nó đã ăn cắp vật gì của bác ? Trả lời : Nó ăn cắp sự
lương thiện và lòng công chính của tôi có từ khi tôi theo Phật !
Chuyện này dành cho trẻ con, sơ tâm,
dễ hiểu, thấy là chuyện bình thường.Người lớn, mấy chục năm trôi lăn
trong dòng đời ác chược thì thấy lạ, không thể hiểu được.Cũng là lẽ thường !
Viết để nhớ thầy tôi đã mất, hoà
thượng Thích Tâm Giác, đã cho tôi pháp danh Pháp Chính. Và các thầy còn
sống đã dậy tôi : thầy Thích Thanh Từ và thầy Thích Nhất Hạnh.
Paris, 10.7.2009
***