Thân Phận Con Người
Minh Mẫn
Xuân
qua, Hạ đến, Thu về, Đông tàn, cứ thế bốn mùa trôi một cách vô tình và
con người cũng vô tình buông trôi đời mình theo giòng sống nghiệp định.
Cuộc
sống xã hội đã lôi cuốn nhân sinh, nhưng nhân sinh cũng bị tạp niệm, sở
dục lôi cuốn như hình với bóng. Chỉ có bậc Tỉnh giác mới biết dừng chân
và làm chủ hành nghiệp. Bậc Tỉnh giác cũng ăn cũng uống, cũng ngủ nghỉ,
mọi sinh hoạt bình thường như mọi người, và đặc biệt tâm của hành giả
rất bình thường mà mọi người đời thường cứ ngỡ là mình bình
thường trong khi bị lôi kéo những cái không bìmh thường.
Nhân
sinh bị nghiệp quả chi phối quá bình thường, cọng thêm hành nghiệp sở
dục hiện tiền lôi kéo, đời người như xe theo vết chân trâu, cứ năm tháng
như thế chúng ta có cảm tưởng bình thường, nhưng dưới nhãn quan của các
bậc Đại giác, chuyện đó, tâm hành đó không bình thường!
Từ
những tâm không bình thường, cọng theo quyền lực, địa vị cỏi vô thường,
tác động đời sống chung quanh như cơn sóng nhồi, tham vọng. sân hận khởi
lên, cuốn trôi, xô đẩy xã hội vào cơn đại loạn. Pháp luật, nội quy, luật
định chỉ là hàng hàng rào ngăn chận sự quá đà của tâm hành tư dục. Cá
nhân bị cản bởi rào chắn đó, giảm bớt tệ nạn làm hại xã hội; quan chức
nhờ rào chắn đó, giảm được tầm nhũng hại lương dân; Tuy nhiên, tâm người
không đơn giản, như lươn rắn luồn lách thiên hình vạn trạng, rồi con
người lại cũng làm khổ mình, khổ người bởi thất tình lục dục vốn tiềm
ẩn trong ta.
Vợ
làm khổ chồng, chồng sát hại vợ, dân phạm pháp quy, quan chức lạm quyền
cậy thế bức hiếp dân đen; chức sắc tôn giáo vượt qua giới luật…Những
cái bình thường đó, đều là những đợt sóng xô đẩy cuộc sống vào chỗ không
bình thường, nên gọi là vô thường, cũng bởi xuất phát từ tâm không
bình thường. Các bậc Đại giác, các Thánh nhân, do tâm Bình thường
mà cuộc sống các ngài rất an lạc, nguồn an lạc toả sáng cho cuộc sống
chung quanh; chúng sanh nơi trụ xứ của các ngài cũng hưởng được nhiều
phúc lạc. Do tâm không bình thường mà nhân sinh cảm thấy khổ đau chồng
chất, người tỉnh ngộ tìm đến tín ngưỡng, tôn giáo mong có lối thoát; mỗi
tôn giáo có một phương cách, ngắn hạn, dài hạn đều là phương tiện vượt
qua khổ ải. Vượt qua khổ ải mà vẫn không trốn chạy chối bỏ hiện thực,
nghĩa là chuyển hoá hiện thực, cho dù khổ đau, thành an lạc. Bồ Tát vào
đời cũng từ hạnh nguyện chuyển hoá khổ đau, bất toàn của cuộc sống,
thay vì các ngài an hưởng thành quả đạo giác nơi Cực lạc. Dù Bồ Tát quả
hay Bồ Tát hạnh, đều mang tâm nguyện lợi ích cho nhân sinh; Xây cầu, làm
đường, mổ mắt từ thiện, bố thí phần ăn, giúp kẻ cơ nhỡ, cứu tế xã hội,
trợ giúp thiên tai…đều là việc làm từ tâm nguyện Bồ Tát, hà huống đấu
tranh cho công bằng, bình đẳng, hy sinh thân mình làm ngọn đuốc để cảnh
tỉnh một chế độ mà gọi là sân si như lời giảng của một bậc Tôn túc chức
sắc trong Phật giáo hiện tại! ( giác ngộ số 502, ngày 12/9/09)
Vả
lại, hạnh nguyện là một lẽ, diệt trừ vô mình là một chuyện. Hạnh nguyện
từ bi trợ giúp cuộc sống là nền tảng phước báu, diệt trừ vô minh là
công hạnh đưa đến Tuệ giác. Đức Phật thường bảo một hành giả cần đủ
Phước Huệ song tu như chim có đôi cánh; Nếu chỉ tu Huệ mà không tu phước
như cây mọc trên nền đá, thiếu duyên hoá độ chúng sanh; nếu tu phước mà
bỏ huệ thì phước báu hữu lậu càng chìm đắm trong vô minh, tiếp tục trôi
lăn vào sanh tử. Trên đạo lộ chuyển hoá vô mình cũng gian nan không kém,
vô minh chập chùng ngàn đời thì diệt trừ cũng phải có thứ lớp công phu.
Diệt phần nào vô mình thì trí tuệ và an lạc phát sanh ngay phần đó.
Nhưng người phá được một phần vô minh không hẳn đã trở thành La Hán, vì
quả vị La Hán không còn trở lại luân hồi tử sanh, thì những phần vô minh
còn lại chưa phá sạch đem theo vào cỏi Tịnh ư? “…Người phá được một
phần vô minh là La Hán,phá được hai phần vô minh là Bích Chi Phật, phá
được nhiều hơn nữa là Bồ Tát và phá được hoàn toàn vô minh là Phật…”(
G.N 502 tr.13)
Vô
minh trùng điệp hơn dãy Trường sơn, biết thế nào diệt được một phần để
trở thành La Hán?
Quả
vị của tôn giáo nói chung và Phật giáo nói riêng chỉ là tạm phân định
như Hoá Thành Dụ của Pháp Hoa, biểu hiện từng công đoạn trong tâm thức
chuyển hoá, chung cuộc chỉ là Phật tánh viên dung của mọi chúng sanh.
Chính vì lý tưởng đó mà cho phép chúng ta vững tin vào thân phận làm
người có đủ khả năng thăng hoa, khi được thăng hoa, hành giả phải hỗ trợ
cho cuộc sống chung quanh cùng tiến hoá bằng nhiều phương cách, thuận
duyên, nghịch duyên, mềm mỏng, cứng rắn, từ cá nhân đến gia đình, xã hội,
quốc độ.
Như
vậy thân phận con người không chỉ là sanh ra lớn lên để bị lôi cuốn vào
giòng đời rồi tự mình đeo mang sầu khổ, tạo thêm nhân xấu tiếp tục trôi
nổi theo vô thường, mà con người là một thân phận ưu việt trong cỏi ngũ
thú đồng cư, có đủ năng lực tự chuyển hoá và chuyển hoá ngoại cảnh,
biến cỏi tạp thành cỏi Tịnh, cuộc sống cho dù xã hội thế nào vẫn là cuộc
sống nhiều diễm tuyệt đang có trong ta. Một Thánh nhân từng nói:
Thánh nhân nào cũng có quá khứ, tội phạm nào cũng có tương lai , đó
là mấu chốt cho thân phận con người hy vọng vững tiến. Đừng nên mặc cảm
vì một giai đoạn hy sinh để cảnh tỉnh giúp đời mà nghĩ là sân si, vâng,
cùng một hành động, nhưng phàm tục vì quyền lợi cá nhân mà sân si thịnh
nộ, nhưng hành giả mang tâm hạnh Bồ Tát cho dù bỏ xác để lợi ích cho
nhân quần, không thể xem đó là hành động sân si như kẻ phàm tục.
Cho
dù đất nước văn minh tiến bộ hay quốc gia nghèo đói, hình thức có khác
nhau, nhưng tâm hồn và khả năng chuyển hoá giống nhau. Có cảm nhận vui
buồn sướng khổ là đều có khả năng chuyển hoá như nhau. Đẳng cấp, thân
phận, địa vị trong xã hội thể hiện nghiệp duyên, phước báu, y báu của
mỗi cá nhân, nhưng không vì thế những cá thể đó không có tính đồng đẳng.
Đức Phật từng nói: không có giai cấp trong giòng máu cùng đỏ, nước
mắt cùng mặn. Do tính đồng đẳng đó mà con người đều có giá trị tuyệt
đối ngang nhau.
Thân
phận con người chỉ là thể hiện mặt nổi trong xã hội khi phước báu bất
đồng đẳng, nhưng giá trị tâm linh và khã năng chuyển hoá đã cho con
người một hy vọng trong tầm tay. Hãy bắt đầu với hiện tại, đừng phủ nhận
mọi quá khứ, cho dù tốt hay xấu, đó chỉ là vết chân loang lổ của cuộc
hành trình giữa bóng hoàng hôn, mà bên kia là ánh dương Bình minh đang
chờ đợi. Như vậy thân phận con người không phải là một cái gì bất toàn
kinh tởm mà là một báu vật đáng trân quý, đừng phí phạm một kiếp người
để phải than vãn bi thương.
Địa
vị, chức sắc, danh vọng…chỉ là chiếc bóng chập chờn trên mặt nước cho cá
đớp mồi sớm vào lưới thương đau. Ai cũng hơn một lần sai phạm trong
cuộc sống, nhưng không vì thế mà bi quan. Thân phận con người không phải
là cá, không phải bất cứ cái gì mà cuộc sống cho là khổ đau tệ hại, nó
là nhánh hoa hé nụ nếu ai đó biết tự mình trở lại với khả năng chuyển
hoá của chính ta, lúc đó, hoa cười giữa bảo tố, nhạc reo giữa cỏi không.
Ôi
vinh hạnh được làm thân phận con người!!!
25/9/09
***