Lời giao cảm Nhịp
Bước Đăng Trình
Hiếu Quang
Vô lượng kiếp nổi nênh với
những tháng ngày không tưởng, ta đã là ai ? Sau cuộc truy tìm một câu
trả lời cho riêng lòng, ta sẽ thấy mình thênh thang giữa miền vô trú,
ươm hoa cho nở ngọt ngào, kết tinh cho bớt hư hao, trải lòng và sống
trọn những tháng ngày như thật đạo, tự tình cùng với áng mây trôi nắng
mưa không quản ngại.
Ta có là riêng
ai. Ta đã là tất cả rồi.
Ta đã hoá thân
mầu nhiệm trong từng loài giun dế, ngày đêm cất tiếng hoan ca. Ta đã
hiện hình trong muôn ngàn thân phận, biến suy theo ảnh ảo dòng đời để
kết tinh thành vạn lần thay áo cũ.
Thơ, bắt gặp ở
Mặc Giang, một lời định nghĩa, ngắn mà tròn:
" Có người hỏi
từ đâu tôi cảm hứng
Để mở đầu và
viết những vần thơ?
Tôi nói rằng,
cuộc sống, ấy là thơ
Và nhân thế,
đó là nguồn cảm hứng"
(Đâu nguồn cảm hứng)
Dạo chơi cõi
thơ Mặc Giang, ta sẽ dễ dàng bắt gặp nguồn tư tưởng này miên man với sức
sống mãnh liệt. Ông rêu rao con chữ trên bao thân phận cát bụi lang
thang nhằm biến vần thơ thành lời ru vỗ về an ủi mỗi mỗi cụm lách lau.
Từng ý tưởng chạm va và lặng lẽ trôi đi như dòng sông vắng gió, thế
nhưng, bên trong lòng nước đó, vạn trạng đang cuồn cuộn xô dạt với lắm
hình hài thăng trầm giữa hai nghĩa áo cơm. Đọc thơ ông, ai không nhận ra,
sao chất thơ lại gần đời đến vậy!
Trên chuyến xe
nhân thường trăm hướng vạn dặm rẽ lối bương băng kia, mỗi người tự cho
phép mình tìm một góc riêng đăm chiêu nghe ngóng, tư lự luận suy. Tìm
mãi ? ở đâu nhỉ ? chẳng lẽ lại không đủ can đảm để chuyển bánh với
chuyến xe đời sao ? một tiếng ho rất khẽ, không phải để bảo với thế giới
rằng ta đang hiện hữu. Tiếng ho khẽ đó chỉ để nhắc rằng ta đang sống và
rất gần gũi với cõi người ta. Đây rồi, MẶC GIANG, ông đang ngồi một góc
rất khiêm tốn trên chuyến xe, bên cạnh là hàng ngàn hiện thân cuộc thế.
Quan sát, lắng tai, nghe ngóng từng âm thanh rất nhỏ của tiếng mưa rơi
oằn vai ngọn cỏ, từng tia nắng yếu ớt của ngày không ấm; để rồi, bất
chợt, người thơ bặt ra những dòng tâm sự ứa nghẹn, bao dung, chan chứa
tình người.
Đêm đã qua,
ngày vẫn tàn, cơn đau tử sinh còn tỉ tê về hờn dỗi. Và nơi kia, phía tận
cùng cõi chết, vẫn ngập tràn những dấu hiệu hồi sinh. Rụt rè, vài dòng
trân quý, tôi gắng ghì ngòi bút rưng rưng của mình tri ân cuộc hội ngộ
với những lời tâm sự MẶC GIANG, người vẫn ngày ngày âm thầm thả vào dòng
sông những phiên khúc ngọt ngào ngày mới, làm ngập tràn trong âm điệu
yêu thương. Chính lúc này, sự sống lại được định hình, tình người tiếp
lửa ca reo, cõi nghèo dâng dâng thêm lòng mênh mông cúi đầu lời bi
nguyện.
Hiếu Quang - 2008
*****************
http://www.buddhismtoday.com/viet/dien/loigiaocam.htm