“Mọi
hiện hữu trong cuộc sống hồng trần
Như
dòng chảy trùng trùng nhân duyên khởi”
Mặc Giang
Ngày
ấy, tôi như cánh nhạn lẻ loi tẻ nhạt bơ vơ trước muôn ngàn lối đi bí ẩn
của cuộc đời. Tôi cất tiếng hát buồn tênh để gọi bầy trông bạn nhưng
chẳng có tiếng nào đáp trả dù chỉ một lần thôi.
Cho
đến một hôm, tôi đang u buồn theo dõi những bước lang thang của đôi chân
bao lần muốn ngã qụy, lẩn thẩn như người khách lạ cố tìm người quen.
Hạnh phúc thay ! tôi đã gặp được vườn hoa Đạo Pháp của thi sĩ Mặc Giang.
Tôi mải miết rong chơi trong đó, chiêm nghiệm từng loại hoa với cuộc đời.
Ôi ! một vẻ đẹp lạ thường, cái hương đức hạnh, hương từ bi, hướng chánh
pháp … đang ngược gió lan tỏa khắp muôn phương. Mặc Giang ! người lữ
khách đi tìm trăng sao cửa động, đá đầu non trên “chiếc cầu mộc mộc”
cheo leo giữa thế giới ba ngàn. Người đã trao cho tôi đóa hoa giác ngộ,
những lúc này đây, tôi đã ngửi được hương vị giải thoát và lần theo đó
mà chuyển hóa tâm mình qua những lời thơ tràn đầy nhiệt huyết, chân
thành, thân thiện. Tôi đã tìm thấy sự tịch tịnh của tâm hồn, và cuộc đời
tôi đã được hồi sinh từ dạo đó…
Và
cứ thế, theo thời gian, lá vẫn trải mình xanh non mấp máy xinh xắn như
miệng em bé thơ ngây, những cành non đâm chồi nảy lộc óng ả xanh tươi.
Hoa Đạo Pháp nở rộ. Những vần thơ của thi sĩ chan chứa tình người như
những làn mây lướt qua làm dịu lại ánh nắng mặt trời để sưởi ấm lòng
người. Xa xa, từng đàn én chao liệng gọi bầy ríu rít, vui tươi như hát
lên bài ca muôn thuở của đất trời hòa cùng lời ca của Mặc Giang ca ngợi
hương hoa Đạo pháp. Tình người tỏa sáng. Niềm tin yêu cuộc sống được
thắp lên. Những cánh hoa vần vũ, lên xuống, lại qua giữa đôi bờ tình
thương và trí tuệ. Những đóa hoa vẫn cứ hé nở, khởi sắc, ươm nhụy và tỏa
ngát hương lành :
“Hoa
Chân Lý tỏa thường hằng bất biến
Nở
an nhiên cho vạn hữu tồn sinh
Một là
hai, hai là một nguyên trinh
Không
biến hoại trên hành trình giải thoát »
Lần nữa
dạo chơi giữa cõi trần, tôi lại bắt gặp Vườn hoa Đạo pháp của thi sĩ Mặc
Giang qua Mở Cửa Nguồn Tâm 2. Đây là nơi lý tưởng nhất để cho ta tìm lại
với chính mình, Vườn hoa ấy, mỗi loại hoa là một trong muôn vàn trân quý
của gia bảo Phật pháp, làm kim chỉ nam cho lộ trình tìm về bờ giác, giúp
con người tìm lại Phật tánh trong căn nhà thâm tâm của mình :
« Mở
rộng, không còn đâu chốt khóa
Cửa nào
khép gió lộng càn khôn
Nguồn
sống, muôn đời luôn sáng tỏa
Tâm
như, muôn thuở rạng sắt son »
Thiết
nghĩ, nếu đã bước chân vào cuộc đời thì phải chấp nhận nỗi dày vò của
thế cuộc với bao đợt sóng trần ai. Song đến với thơ Mặc Giang, suối
nguồn luân lý đạo đức chuẩn mực, mở ra cho cuộc sống đương đại, cho con
người đang sống trong biển trầm luân sinh tử nghiệt ngã của vô minh, một
cơ hội chuyển hóa, quay về với cội nguồn thánh thiện. Từ đó bạn sẽ hiểu
rằng, nỗi đau của trần thế chẳng qua chỉ là một thoáng thăng trầm cho
bước đường ước hẹn. Và một ngày kia, bầu trời sẽ lặng gió mưa bay, bể
đời sẽ không còn những con sóng não phiền nhấp nhô nơi cõi nội. Đó chính
là tấm lòng và tâm huyết của nhà thơ :
« Tôi
viết, cho đời bớt khổ đau
Đừng
mang cay đắng tạo ưu sầu
Đừng
mang oan nghiệt xây phiền lụy
Mà tỏa
hương thơm đượm sắc màu »
Giữa
cuộc lữ «Vạn sầu đeo thế kỷ », thi nhân đã gieo trồng, un đúc cả một
Vườn hoa Đạo pháp chan chứa tình thương, nở bình yên, thanh thản. Nhà
thơ đã hàn dựng lại cả một cuộc tái sinh thầm lặng để cho mọi người ai
ai cũng có cơ hội tiếp xúc thẳng với bổn tâm, trực tiếp nghe dòng sông
tâm linh đang ngày đêm trôi chảy về miền chân như bất hoại, làm cho tâm
hồn con người trở nên thuần tuý, cảm thọ, nhẹ nhàng, thanh thoát, và an
lạc, vững vàng bước đi trong cõi vô thường.
Hoa Đạo
pháp đã đơm bông !
Nhà thơ
đã trao tặng cho ta món quà tinh thần vô giá. Thi sĩ không chỉ để dành
tặng ngày sinh nhật, ngày lễ … mà đây chính là những đóa hoa Người tặng
cho ta suốt cuộc đời, là hương ngát tình thương bàn bạc diêm phù, là
ngọn lửa ấm nồng trong đông dài giá lạnh, tiếp thêm sức mạnh nghị lực để
mọi người bình thản bước đi trên sáu nẻo ba đường :
« Vô
thường cất bước rong chơi
Mở ra
gót ngọc, ngát lời hoan ca »
Với
tình thương cao thượng, với lòng bi mẫn xót thương cuộc đời, từ ý thức
sâu sắc, nhà thơ đã ươm trồng cho nhân gian nhiều loại hoa. Chính vì
vậy, « Trên đất trồng nhiều hoa thì đâu ngại gì cỏ dại …»
Ôi ! Có
những người đi qua cuộc đời
Chẳng
để lại một mảy may bóng dáng
Có họ
hay không thì đời vẫn thế
Nhưng
có những người đi qua lặng lẽ
Cõi
phiêu trầm không vẽ nổi chân dung !