Tôi lại thoảng nghe đâu
đây mùi hương đạo pháp từ những bông hoa “bất tử” trong vườn thơ của thi
sĩ Mặc Giang đang ngược gió bay về. Và rồi sau chuyến về thăm làng, mưa
bay lất phất khi trở lại chùa, lòng lại nhớ quê hương da diết, bỗng gặp
được vườn hoa ấy.
Qua “Mở cửa nguồn tâm”, thì
ra:
Chúng sanh khổ, lặn hụp
trong bốn bể
Nước mắt nhiều, hơn bốn
biển đại dương
và
Dây oan trái, kết chặt
sự não phiền
Không tỉnh ngộ, muôn đời
đeo đẳng mãi.
Dòng thơ như một hồi chuông
thức tỉnh mọi người hãy quay về với con người thật của chính mình, biết
đời là bể khổ để tỉnh mộng mà về bến giác. Một vườn thơ đầy hương hoa,
song những bông hoa không khoe sắc rực rỡ giữa đất trời mà là những đóa
hoa giản dị hiền hòa, dịu dàng nho nhã tỏa hương, mùi hương đức hạnh. Đó
cũng chính là cái quý giá nhất mà chúng ta hằng nâng niu trân trọng.
Chính hương đức hạnh mới có thể ngược gió tỏa hương khắp muôn phương.
Khi hoa hương đạo pháp trổ bông, con người nhìn nhau bằng ánh mắt thân
thiện, trao cho nhau niềm tin yêu, hàn gắn lại sự đổ nát hay vết thương
lòng:
Hoa nhân ái trao cái
nhìn thiện mỹ
Biển trần ai sẽ trổ đóa
tin yêu
Biển gian truân sẽ ươm
nụ mỹ miều
Xây dựng lại những hoang
tàn đổ nát
(Hoa nhân ái)
Và như thế chúng ta được
chiêm ngưỡng từng loại hoa, tận hưởng hương vị ngọt ngào của nó hòa vào
sức sống mới. Hẳn bạn cũng sẽ cảm nhận một điều gì đó nhẹ nhàng bình yên
và thanh thản, đó chính là cửa ngõ đạo hạnh với hương vị giải thoát của
những người con yêu quý trong ngôi nhà chánh pháp. Và đây:
Hoa đạo pháp nở
trên dòng sanh diệt
Tỏa hương từ khắp
ba nẻo sáu đường
Tỏa hương bi khắp
pháp giới muôn phương
Cho vạn hữu kết
cành dương cam lộ
Lấy từ bi cam lồ mà tưới
mát cho nhân loại. Nơi nào có khổ đau, thì thi nhân muốn nơi ấy có dòng
suối ngọt ngào của từ bi ngang qua.
Ngày nay trong thời đại
công nghiệp hóa, trong nhịp sống hiện đại hóa này, nhiều ngôi chùa khang
trang mọc lên, nhưng nếu xây chùa mà không “xây người” theo hướng sống
thơm hoa chánh pháp thì rốt cuộc có lợi ích gì. Vậy, xây dựng một con
người hoàn chỉnh có nhân cách, có đạo vị là điều cần thiết đầu tiên. Khi
“mở cửa nguồn tâm”, hẳn bạn sẽ thấy cuộc sống tuy khổ đau nhưng tràn đầy
tình thương, bởi trong thi tập này, tác giả đã chuyển tải cả một vườn
thơ đầy hương hoa, cho chúng ta tỉnh giác khi trầm tư về thế cuộc để
quay về với chánh niệm, gởi tất cả vào hư vô thiên thu cho lòng thanh
thản:
Những hơn thua tranh
chấp gởi thiên thu
Biết nhìn nhau cảm thông
và chia sẻ
Bài thơ hay của Mặc Giang
giúp bạn tìm về suối nguồn an tịnh của tâm mình. Thi sĩ đã từng mong mỏi
“hãy lặng yên và đưa nhau qua khổ ải, dìu dắt nhau về ngưỡng cửa yêu
thương”. Chính hương vị ngọt ngào đó đem lại lợi ích thiết thực cho con
người, là nền tảng để xây dựng và hoàn thiện một con người đạo hạnh.
Phải thế không anh trao
cho nhau lành mạnh
Phải thế không em trao
cho nhau tình thương
…Cùng dựng xây trang
trải đóa thanh lương
Hương dịu ngọt ấm lòng
đêm giá lạnh
(Hoa Phật pháp)
Dù cuộc sống ngày lại ngày
qua với bao nỗi khổ chồng chất như “hoa tủi thân xếp cánh sầu hé nắng,
dáng buồn sầu khép lá mộng ru mơ”, nhưng hãy “đừng tuyệt vọng, em ơi
đừng tuyệt vọng”, vì:
Cuộc đời là
một bản trường ca em nhé
Không cung đàn mà
trổi khúc ngân vang
Khi đau thương
khi hạnh phúc kéo màn
Đại nhạc hội ai
không là ca sĩ
Cuộc
đời là một vỡ kịch, vỡ tuồng chèo, khi kết thúc kéo màn thì niềm vui lại
im bặt trong tăm tối, bởi con người sinh ra trong tăm tối vô minh và
biển khổ. Nhà thơ đã vỗ về ôm ấp chia sẻ, an ủi động viên bằng vần thơ
ấm áp tình người, sưởi ấm trái tim ta: “Đau buồn chi trần thế biết bao
người. Hãy bầu bạn cùng trăng ngàn gió núi”.
Thơ Mặc Giang sao mà thân
thương trìu mến đến như vậy, cảnh vật cũng có hồn, cũng biết yêu thương
và chia sẻ nỗi niềm với mọi người. Một đóa hoa luôn ở bên ta và nhắc nhở
thì thầm: “đừng quên tôi mỗi khi lâm cảnh ngộ”.
Chao ôi! nhà thơ đã đem đến
cho chúng ta những giây phút thăng hoa và tịnh hóa hồn mình. Ta cảm nghe
lòng nhẹ như có cánh bay, không còn than khóc trước khổ đau và biết
phương pháp chuyển nghiệp:
Khổ là gì? Cuộc đời tại
sao là biển khổ.
Bởi nhiễm ô huân tập tự
xưa nay
Tập càng huân thì khổ
lại càng dày
Như bóng theo hình, như
vang theo tiếng.
Cho nên ta phải:
Biết nhận chân trước
mắt, cứ như thế mà đi
Hoa tứ diệu đế,
thơm hương đường giải thoát
(Hoa tứ diệu đế)
Thế mới biết tâm là chủ tất
cả, như một họa sĩ vẽ tất cả cảnh tượng. Hãy “mở cửa nguồn tâm” để trở
về với nghĩa sống chân thật.
Hoa vẫn nở, hương vẫn
thơm mãi bên đời, thơm ngát muôn phương. Hoa tàn và trái đắng giờ nhường
chỗ cho đóa hoa vô ưu, hoa của đức hạnh và bốn mùa tràn ngập tình
thương. Bạn có thấy và cảm nhận ra chăng !
Xin tặng em một
bông hoa rạng rỡ
Nở trong lòng
thành một đóa từ tâm
Thanh thiên hơn
bát ngát của trăng rằm
Tỏa hương sắc
thương yêu cùng nhân thế
Mặc Giang cho ta món quà
tinh thần vô giá, đó là món quà pháp. Và trong tất cả quà, thì quà pháp
là quý nhất phải không các bạn! Vậy thì “đóa hoa đạo pháp” tôi đã trao
cho anh rồi đó, hãy cầm lấy mà vui vẻ lên đi, để chuyển hóa uế nghiệp
thành tịnh nghiệp, để vườn tâm mãi tỏa ngát làn hương giới hạnh, theo
gió khắp đến muôn phương. Ðó mới là đích thực “mở cửa nguồn tâm”.
Huế 2009