*
Kinh Lá rừng Simsapā (Tương ưng 56.31):
… Một thời, Đức Thế Tôn trú ở
Kosambi, tại rừng Simsapā. Ngài lấy tay nhặt lên một ít lá Simsapā,
rồi bảo các Tỳ khưu:
- “Này các Tỳ khưu, quý vị nghĩ
thế nào, cái gì là nhiều hơn, số lá Simsapā mà Ta nắm lấy trong tay,
hay số lá trong rừng Simsapā?”
- “Bạch Thế Tôn, số lá Simsapā
mà Ngài nắm lấy trong tay thật là quá ít, còn số lá trong rừng
Simsapā thật là quá nhiều.”
- “Này các Tỳ khưu, cũng giống
như những gì Ta đã biết rõ mà không giảng dạy cho quý vị thật là quá
nhiều; còn những gì mà Ta đã giảng dạy thật là quá ít. Tại sao Ta
không giảng dạy tất cả những điều ấy? Bởi vì có những điều không
liên hệ đến mục đích, không phải là căn bản cho đời sống thanh cao,
không đưa đến yếm ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, thắng trí, giác
ngộ, Niết-bàn. Do vậy, Ta không giảng dạy những điều ấy.
“Này các Tỳ khưu, Ta giảng dạy
những điều gì? 'Ðây là Khổ', là điều Ta giảng dạy. 'Ðây là Khổ tập',
là điều Ta giảng dạy. 'Ðây là Khổ diệt', là điều Ta giảng dạy. 'Ðây
là Con Ðường đưa đến Khổ diệt', là điều Ta giảng dạy.
“Nhưng tại sao Ta giảng dạy
những điều ấy? Bởi vì những điều ấy liên hệ đến mục đích, là căn bản
cho đời sống thanh cao, đưa đến yếm ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh,
thắng trí, giác ngộ, Niết-bàn. Do vậy, Ta giảng dạy những điều ấy.
“Vì thế, này các Tỳ khưu, quý
vị cần phải nỗ lực để biết rõ: 'Ðây là Khổ', cần phải nỗ lực để biết
rõ: 'Ðây là Khổ tập', cần phải nỗ lực để biết rõ: 'Ðây là Khổ diệt',
cần phải nỗ lực để biết rõ: 'Ðây là Con Ðường đưa đến Khổ diệt'”.
Vài suy tư:
Trong bài kinh, Đức Phật nói
rằng Ngài biết rất nhiều, về đời sống, về thế giới vũ trụ, về mọi sự
việc trong thế gian, nhưng Ngài không truyền giảng tất cả những điều
đó. Ngài không dạy chúng ta phải biết rõ tất cả mọi sự việc trên
đời, bởi vì có những sự hiểu biết thật ra không liên hệ, không giúp
ích chi cho con đường đưa đến giải thoát. Đây là điểm quan trọng mà
hành giả trên con đường tu học cần phải ghi nhớ.
Những gì Ngài đã truyền giảng,
như đã ghi lại trong Kinh tạng giáo điển – tạng Nikāya và tạng A-hàm
– bao gồm các chủ đề quan trọng, cần thiết, quý giá để chúng ta tìm
hiểu, suy tư, và áp dụng. Đây là một phước duyên to lớn cho chúng
ta, khi hầu như toàn bộ giáo điển đó đã được các vị Tăng sĩ gìn giữ,
lưu truyền qua nhiều thế hệ, và ngày nay chuyển dịch sang ngôn ngữ
hiện đại để chúng ta học tập và ghi nhớ. Mặc dù một số bài kinh có
nội dung giống nhau, có vẻ trùng lặp, nhưng điều đó chứng tỏ rằng
các chủ đề đó quả thật là số lá rừng trong nắm tay để chúng ta
chuyên chú, tập trung học tập.
Còn vô số lá cây trong rừng kia
là những gì Đức Phật không truyền dạy cho các đệ tử của Ngài – mà
ngày nay, chúng ta thường thấy chúng được thu gom vào trong kho tàng
thư văn Phật giáo. Trong kho tàng bao hàm này, chúng ta thấy có rất
nhiều luận giải, bình giải, giáo thuyết hậu kỳ của mọi trường phái,
tông phái đã khai triển từ khi Đức Phật nhập diệt, kể cả các luận
thuyết siêu hình, các lý thuyết về nhân tính, các phân giải tỉ mỉ về
tâm thức và sự vận hành tâm, các cõi trời và nhiều phân hạng bồ-tát,
các dạng thức trung chuyển khi tái sinh, các câu chú niệm huyền bí,
các hình thức nghi lễ phức tạp, những luận giải vượt ngoài nội dung
của các bài kinh giảng, v.v.
Không có nghĩa là các tài liệu
đó hoàn toàn sai lạc hay hoàn toàn không có cơ sở. Tuy nhiên, dù
chúng có đúng hay sai, cũng không có ích lợi chi cho con đường giải
thoát. Nếu chúng quả thật có ích lợi cho sự tu tập, ắt hẳn Đức Phật
đã giảng dạy cho hàng đệ tử của Ngài – vì Đức Phật tuyên bố Ngài đã
giảng Chánh pháp rõ ràng, như một vị đạo sư với bàn tay mở rộng,
không bí mật, không che giấu (Đại kinh Bát-niết-bàn, Trường bộ), và
từ đó được ghi nhớ và truyền tụng trong các bài kinh, và được kết
tập trong Kinh tạng.
Suy gẫm về các lời dạy của Đức
Phật trong bài kinh Lá rừng Simsapā giúp ta tiết kiệm được thì giờ.
Chúng ta không phí thì giờ để theo đuổi những câu hỏi vô ích. Chúng
ta tránh được việc dính mắc vào các kiến giải hoang vu, không tưởng.
Bài kinh nhắc nhở ta tập trung vào những lời dạy chính yếu của Đức
Phật, và áp dụng chúng trong công phu tu tập. Chúng ta không cần
phải tranh luận nhiều lý thuyết khác nhau, không cần phí thì giờ tìm
hiểu chúng. Thì giờ là quý báu, đời sống rất ngắn ngủi, sinh được
làm người là điều hiếm có, và ta phải biết sử dụng thì giờ và công
sức cho có lợi lạc trên con đường tâm linh.
Khi ta hiểu rằng những gì không
được Đức Phật truyền giảng khi Ngài còn tại thế là những gì không
liên hệ đến mục đích giải thoát tối hậu, ta nhận ra ngay rằng không
có những giáo thuyết bí mật, không có những giáo thuyết đã được giấu
đi ở một thế giới nào đó để tái xuất hiện sau này, hoặc là giáo
thuyết được Ngài truyền giảng ở một cõi trời nào đó, v.v. Đức Phật
đã giảng như thật, như chân. Ngài đã giảng rõ ràng và đầy đủ cho
chúng ta trên địa cầu này, cho những ai đến để nghe.
Đã có nhiều vị đệ tử của Ngài
đã ghi nhớ, thông hiểu, tu tập, và nhập dòng thánh giải thoát – và
ngay cả những vị này cũng chưa hẵn đã học hết toàn bộ Kinh tạng.
Quên lãng các bài kinh giảng và tầm cầu các luận thuyết khai triển
vượt qua những gì Đức Phật đã truyền dạy là không nhận thức được ý
nghĩa sâu sắc của những điều Ngài đã thật sự chỉ dạy cho các vị
thánh đệ tử đó.
Vì vậy, ta không cần phải vướng
mắc vào các điều gì khác. Nhiệm vụ của chúng ta là thực hiện những
gì đã được Đức Phật đã giảng rõ ràng trong bài kinh: “… Cần phải
nỗ lực để biết rõ: Đây là khổ. Cần phải nỗ lực để biết rõ: Đây là
nguồn gốc của khổ. Cần phải nỗ lực để biết rõ: Đây là sự diệt khổ.
Cần phải nỗ lực để biết rõ: Đây là con đường tu tập để diệt khổ.”
Những gì Đức Phật đã giảng dạy trong suốt 45 năm hoằng truyền Chánh
pháp – từ bài kinh đầu tiên đến bài kinh cuối cùng – là liên hệ đến
nhiệm vụ này, đó là thẩm thấu, thông hiểu, và thực chứng Tứ Diệu Đế.
Những gì Ngài không truyền giảng, ta nên bỏ chúng lại trong rừng sâu.
Paul Chee-Kuan
(Bình Anson lược dịch, tháng 4-2008)
* * *
http://buddhismtoday.com/viet/kinh/namlatrongtay.htm