Không Vui Không
Buồn
Quảng Tánh
Một thời Thế Tôn
ở Safketa, rừng Anjana, tại vườn Nai. Rồi thiên tử Kakudha, sau khi đêm
đã gần mãn, với nhan sắc thù thắng chói sáng toàn khu rừng Anjana, đi
đến đảnh lễ, bạch Thế Tôn:
Thưa Sa Môn,
Ngài có hoan hỷ không?
Ta được cái gì,
này Hiền giả, mà Ta hoan hỷ?
Nếu vậy, thưa Sa
môn, có phải Ngài sầu muộn?
Ta mòn mỏi cái
gì, này Hiền giả, mà Ta sầu muộn?
Thật như vậy,
này Hiền giả.
Làm sao, này Tỷ kheo
Ngài không có sầu muộn
Tuy vậy, Ngài cũng không
Có được sự hoan hỷ
Làm sao nay Ngài lại
Ngồi cô độc một mình
Không có được hoan hỷ
Cũng không bị dao động
Thật sự, này Dạ xoa
Ta không có sầu muộn
Tuy vậy ở nơi ta
Hoan hỷ không khởi lên
Dầu nay Ta có ngồi
Riêng một mình cô độc
Ta không có hoan hỷ
Cũng không bị dao động
Làm sao, này Tỷ kheo
Ngài không có sầu muộn
Làm sao ở nơi Ngài
Hoan hỷ không khởi lên
Làm sao nay Ngài lại
Ngồi cô độc một mình
Không có được hoan hỷ
Cũng không bị dao động
Hoan hỷ chỉ có đến
Với người tâm sầu muộn
Sầu muộn chỉ có đến
Với người tâm hoan hỷ
Do vậy, này Tỷ kheo
Không hoan hỷ, sầu muộn
Vậy nên, này Hiền giả
Ông phải biết như vậy
Đã lâu, con mới thấy
Bà la môn tịch tịnh
Vị Tỷ kheo không sầu
Cũng không có hoan hỷ
Đã an toàn vượt khỏi
Chỗ người đời đắm say
( ĐTKVN, Tương
Ưng Bộ 1, chương II, phẩm Cấp Cô Độc, Phần Kakudha, VNCPHVN ấn hành, tr
124)
LỜI BÀN
Hầu hết chúng ta
đều sống với những hoài niệm trong quá khứ và các sự hướng ở tương lai
mà hiếm khi an trú vào hiện tại. Vì không thiết lập được chánh niệm để
an trú nên tâm của chúng ta thường lang thang, chạy theo cảnh bên ngoài
hoặc chơi trò trốn tìm với chính mình, buồn vui theo vọng tưởng.
Tâm lý của chúng
ta luôn dao động, lẫn lộn buồn vui. Đôi khi tâm ta rơi vào trạng thái
không vui cũng không buồn nhưng vì thiếu chánh niệm nên ta cảm thấy cô
đơn, trống trải. Thậm chí một vài người sợ hãi khi phải đối diện với
chính mình liền tìm cách chạy trốn như điện thoại tâm sự với người thân,
nghe nhạc, xem phim hoặc đi ngủ.
Nên những ai
chưa từng trải nghiệm thiền định, thiết lập một đời sống hướng nội,
chánh niệm tỉnh giác thì khó mà hiểu được sức sống nội tại và sự an tĩnh,
thảnh thơi của hành giả. Thật không dễ hình dung về cách sống bình dị,
đơn độc, thanh bần, trầm lắng, xem ra chẳng có gì vui cẩ, mà người ta cứ
sống vậy suốt đời.
Theo tuệ giác
Thế Tôn, người ta buồn vì có vui (hết vui thì thấy buồn) và người ta vui
vì có buồn (hết buồn thì thấy vui). Chỉ có những người thiết lập được sự
bình an, tâm tư lắng đọng không bị cảnh bên ngoài chi phối, vượt lên sự
buồn vui thường tình mới thực sự vững chải, an trú trong hạnh phúc và
tịnh lạc.
Nguồn: Báo Giác Ngộ số 462
--- Cám ơn Tịnh Tú đã gởi bài này ---
***