Khuyến Tu
Khuyến Nhẫn
Ơn Tín Thí
Thập Lục Hạnh
Lục Căn
Thập Thiện
Ngũ Phước
Năm Hạnh Thí
Phóng Sanh
Thân
Khẩu
Ý
Ý Tốt
Nhẫn
Giới
Giới Sát
Huệ
Bốn Nghiệp Miệng
Khuyên Con
Văn Với Đạo
Cúng Chùa Không Cầu Phước
Tứ Y Pháp
Mãnh Đất Phước Duyên
Tứ Pháp
Bố Thí
Lỗi Bước
Nguyện Về Cõi Phật
KHUYẾN TU
Chen lấn dầu ai giữa thị thành,
Riêng mình tự tại cõi vô tranh.
Sông mê sóng bủa cơn rùng rợn,
Biển khổ bèo trôi kiếp mỏng
mành.
Rộn rịp giàu sang mây ghẹo gió,
Lững lơ quyền quý nước đeo cành.
Trăm năm luống tưởng gầy cơ nghiệp,
Một phút đâu dè phủi lợi danh.
* * *
Lợi danh câu nhử kiếp hôn trầm,
Tối mắt nên lòng hoá tối tăm.
Nung đốt thời sao không nóng bức,
Đẩy xô hồ dễ khỏi vương lâm.
Rừng tham lố xố ngàn cây bạc,
Biển vọng lờ mờ một nước thâm.
Định trí nhìn ra hai nẻo bước:
Mê phàm – tỉnh Phật, tại nơi tâm.
* * *
Tâm tình cố gắng, hạnh cần
chuyên,
Hữu chí sao sao cũng chí nguyền.
Mài sắt nên kim ngời dạ nhẫn,
Xuyên non thành lộ sáng gương kiên.
Dần dần hé cánh màn chơn giác,
Nhẹ nhẹ nâng then cửa định thiền.
Đuốc tuệ, hoa Đàm tuy khó gặp,
Trăm ngàn muôn kiếp một cơ duyên.
* * *
Cơ duyên nay gặp chớ buông rơi,
Mựa để thuyền trôi giữa biển đời.
Tinh tấn buồm no trương thuận gió,
Định thiền lái vững hướng nhằm
nơi.
Bến mê nhẹ tách đừng lưu luyến,
Bờ giác liền sang mới thảnh thơi.
Hỏi đợi chờ chi lần lựa mãi?
Trăm năm trăm tuổi chuyện không rồi!
* * *
Rồi vương tử phược vấn thê thằng,
Mảnh áo, ngôi nhà, thức uống ăn.
Dây cát lằng nhằng đeo đẳng cội,
Tàn tre bận bịu chở che măng.
Trải bao cuộc thế bao tình tội,
Hễ lắm trò đời lắm nhố nhăng.
Tha thiết lòng son xin nhắn nhủ,
Hở môi còn ngại lạnh chơn răng.
* * *
Răn khuyên: đời khổ lắm thương
ôi,
Sanh, chết, đau, già mãi thế thôi.
Duyên tục vấn vương, vương chẳng
dứt,
Nợ trần vay trả, trả không rồi.
Cỗ xe giác ngộ rong ngàn dặm,
Giấc mộng hoàng lương chín một nồi.
Kiếp sống ai hơn trăm tuổi thọ,
Xanh, vàng, đen, đỏ, chuyện xa xôi.
* * *
Xa xôi tạo hoá chẳng riêng lò,
Đạo đức thậm thâm g?ng sức mò.
Không giận, không hờn, không khổ sở,
Chẳng ganh, chẳng ghét, chẳng phiền
lo.
Tam bành xua đuổi tiêu tan hết,
Lục tặc ngăn ngừa tận tụy cho.
Giáo Pháp thực hành tuy vẫn khó,
Muốn theo Thầy, trước phải theo trò.
* * *
Trò đời, lẽ đạo tính sao đây?
Bể khổ đầy vơi cạn lại đầy.
Hễ kiếp luân hồi không dứt
khoát,
Thì cơ nghiệp báo cứ vần xoay.
Giác, mê hai nẻo tìm nơi thoát,
Nhơn, quả đôi đường chọn đất
gây.
Trí thức nhắn nhe ai đó ta?
Mau chơn trồi gót khỏi nơi nầy.
* * *
Nầy trong cửa Phật, cảnh thanh kỳ,
Một nấc thang là một khoá thị.
Bảng đạo kê danh người thọ bát,
Sổ duyên ghi đức bực truyền y.
Tinh thông giáo lý tâm vô ngại,
Lân mẫn sanh loài lượng đại bi.
Bỉ ngạn hồi đầu lo tự giác,
Giác tha bổ xứ khuyến tu trì.
* * *
Trì giới chi màng chuyện cạnh
tranh,
Lâng lâng cõi tịnh cảnh riêng
dành.
Xả thân cầu đạo lòng thơ thới,
Trục lợi tham danh kiếp mỏng mành.
Đuốc tuệ rỡ ràng soi diệu lý,
Nước dương mát mẻ gội quần
sanh.
Hồi chuông cảnh tỉnh ngân ngân
mãi,
Chen lấn dầu ai giữa thị thành.
KHUYẾN NHẪN
Vào cửa Đạo làm người thiện tín
Phải học câu nhẫn nhịn thuận
hoà
Việc nỏ nhen thắc mắc bỏ qua
Chỗ tranh cãi rầy rà nên tránh
Tu phải học cẩn ngôn cẩn hạnh
Đạo phải hành sửa tánh trau tâm
Kiếp chúng sanh đoạ lạc luân trầm
Ai cũng có căn thâm gốc tội
Vì lẽ ấy ngày nay sửa đổi
Bước đường tu nhuần gội Phật
ân
Nước cành dương rưới tắt lửa
trần
Lòng nóng nảy thói sân dẹp bỏ
Phải phòng bị đối đầu cái khó
Người ý kia, ý nọ khác nhau
Dẫu lâm cơn bình địa ba đào
Nhẫn! Ráng nhẫn! Sao sao cũng nhẫn!
Thử tưởng cảnh điên cuồng tức
giận
Lửa đốt rừng nộ phẩn gớm ghê
Lúc hung hăng cháy dậy bốn bề
Ai vào đó dám khoe khỏi nóng
Chi bằng sớm cất mình bay bỗng
Liệu không hoà chóng chóng lui chân
Khỏi lo điều chác oán mua hờn
Không ngại nỗi gieo nhơn hái quả
Rủi gặp kẻ vu oan giá hoạ
Chuyện đặt điều dốc phá thanh
danh
Lời cam ngôn phân nói đành rành
Đèn công lý chiếu minh tỏ rõ
Rủi gặp kẻ ganh hiền ghét ngỏ
Cứ lời kia, tiếng nọ chích châm
Câu mỹ từ giọng nói thâm trầm
Nét hoà diện quả tâm ái mẫn
Đừng lộ sắc oán hờn ghét giận
Cùng buông lời nộ phẫn cộc cằn
Chút nhẫn lòng được giải khó khăn
Câu niệm Phật vừa dằn nóng nảy
Học phép nhẫn chẳng sanh oan trái
Giữ tâm không khỏi phải lụy phiền
Sống cõi đời thong thả bình yên
Hướng nẻo đạo diệu huyền trực
chỉ.
ON TÍN THÍ
Đầu tiên giải thoát mới lìa đời,
Khất thực trì bình thẹn lắm
thôi.
Cất bước hoá duyên chân bỡ ngỡ,
Ngửa tay thọ thí dạ bồi hồi.
Trải thân khắp xứ ăn vay chúng,
Ngại bụng từ đây mắc nợ người.
Lần lựa xuân qua, xuân trở lại,
Chịu ơn tín chủ biết bao rồi.
* * *
Chịu ơn tín chủ biết bao rồi,
Đêm nhớ ngày lo chẳng chút ngơi.
Mảnh áo phước điền mang trịu trịu,
Bát cơm huệ lộc quảy vơi vơi.
Thuốc thang vật liệu thường dư dã,
Am cốt Chùa chiền lắm thảnh thơi.
Công đức dẫy tràn khôn xiết kể,
Nghĩ suy, suy nghĩ dạ bồi hồi.
* * *
Nghĩ suy, suy nghĩ dạ bồi hồi.
Tu quyết đền công vẹn mới thôi.
Phát nguyện khăng khăng hằng giữ
nguyện,
Độ đời canh cánh những thương đời.
Vay nên nhớ mãi vay thì trả,
Trả phải làm sao trả có lời.
Tạo Pháp luân xa chờ tín chủ,
Cùng nhau nương bước vượt trùng
khơi.
THẬP LỤC HẠNH
Đi bước khoan thai
Đứng ngay thẳng hàng.
Ngồi đứng nghiêm trang
Nằm nghiêng thanh thản.
Nói lời pháp ngữ
Làm sự độ sanh.
Aên thức trai thanh
Mặc manh hoại sắc.
Thức tánh Thanh Văn
Ngủ tiên Duyên Giác
Sống hành Bồ Tát
Chết đạt Chơn Như.
Thân trau giới luật,
Tâm buộc định thiền
Trí chiếu tuệ viên
Tánh yên chơn tánh.
LỤC CĂN
Mắt chẳng nhìn quanh
Tai không nghe lóng
Mũi chẳng ngửi xằng
Miệng không nói khống
Thân chẳng lăng xăng
YÙ không vọng động.
THẬP THIỆN
Thường phải giữ tâm mình
Không được dâm, đạo, sát,
Không ỷ ngữ, vọng ngôn,
Không hai lưỡi, nói ác,
Chớ bỏn xẻn, tham lam,
Đừng giận hờn gay gắt,
Trừ tà kiến mê si,
Aáy là hạnh bố thí.
NGŨ PHƯỚC
Kẻ không sát sanh
Được khương minh thọ mệnh.
Kẻ không trộm tham
Được giàu sang hưng thịnh.
Kẻ không tà dâm
Được người yêu kính.
Kẻ không vọng ngôn,
Được thêm nhiều uy tín.
Kẻ không say sưa,
Được sáng tâm tỏ tánh.
NĂM HẠNH THÍ
Thí thuốc được sống lâu
Thí thực thêm sức khoẻ
Thí y được hồng hào
Thí đèn thêm trí tuệ
Thí xe vui về sau
Người hành năm hạnh thí
Khi tái sanh cõi nào
Đều được phần vui vẻ
Dứt phiền não trần lao
Dứt dục tình ô uế
Đến thánh vức thanh cao
Diệu huyền không xiết kể.
PHÓNG SANH
Phật dạy tánh hiền lành
Thương yêu cả chúng sanh
Dầu là loài vật mọn
Cũng Phật tánh như mình.
Con tập lòng từ ái
Nay mua vật phóng sanh
Nguyện ơn trên Phật chứng
Con tạo chút nhơn lành.
Phước đức xin hồi hướng
Về cho cả chúng sanh
Nguyện cầu đời hết khổ
Dứt tuyệt nạn đao binh.
Sanh mạng này tồn tại
Do nhờ Pháp Phật linh
Vậy từ nay nguyện nhớ
Câu niệm Phật tu hành.
THÂN
Thân này chưa biết ra chi,
Của kia lại có chắc gì mà ham.
Bao nhiêu cho thoả lòng tham,
Càng thâu, càng đắm, càng làm,
càng say.
Tiếc cho tháng rộng năm dài,
Chung quy hoang phí về tay đồng tiền.
Được thua, thua được, chuyền chuyền,
Hả hê mới đó ưu phiền đâu đây.
Đem thân làm kẻ tội đày,
Cho bao vật chất nó cai trị mình.
Để tâm làm vật hy sinh,
Suốt đời theo lịnh dục tình kéo
lôi.
Cái tham bao thưở cho rồi,
Cái không một phút tỉnh hồi là
xong.
Dã tràng xe cát biển Đông,
Vô tình lượn sóng cướp công nhọc
nhằn.
Tuồng đời ai biết cho chăng?
Như mây tan hiệp, như trăng khuyết
tròn.
Đêm tàn, tim lụn, dầu mòn,
Cái đi mờ mịt, cái còn mỏng manh.
Chắc chi bọt nước đầu gành,
Chắc chi sương đọng trên cành ban
mai.
Bọt kia làn gió nhẹ lay,
Sương kia ánh nắng chiếu ngay tan rồi.
Mênh mông trong khoảng đất trời,
Thân ta biết gởi về nơi chốn nào?
Tử thần tay dắt làm sao!
Gần xa mấy nẻo, thấp cao mấy từng.
Đòn cân phước thưởng tội trừng,
Biết công hay nợ, biết mừng hay
lo.
Thử theo công quá mà so,
Tội dồn muôn kiếp biết to thế
nào!
Phước gom nghĩ được là bao?
Nếu đem trừ cấn biết sao thiếu
thừa.
Dặc dày kiếp cũ căn xưa,
Biết bao oan nợ mà chưa trả đền.
Tiền cừu hậu hận há quên,
Một bên đi trả, một bên đến đòi.
Lung tung trong cạm luân hồi,
Day qua, trở lại, biết đời nào
ra.
Mấy ai suy kỹ nghĩ xa,
Rảo chân sấn bước cho qua khoảng
này.
Chán chê mộng cảnh đoạ đày,
Đưa tay trí tuệ, tháo dây dục
tình.
Đoạn trừ hoặc chướng vô minh,
Tâm chơn trở lại, tánh linh đem về.
Gieo lan hạt giống Bồ Đề,
Xanh tươi nhành lá, sum xuê cội
tàn.
Nước dương rưới khắp trần hoàn,
Diệt trừ phiền não, tiêu tan tội
tình.
Gay chèo thuyền giác độ sanh,
Bến mê phút chốc, biến thành ao
sen.
KHẨU
Trăm năm vật đổi người dời,
Một câu quý giá muôn đời còn ghi.
Mở lời trước cạn xét suy,
Rằng ta cất tiếng ích chi chăng là?
Bằng như lời ấy thốt ra,
Làm buồn kẻ khác thì ta xin đừng.
Nói chi mắng nhiếc tưng bừng,
Miệng xây núi nghiệp biết chừng
nào tan.
Nói chi chưởi rủa kêu vang,
Lưỡi đào hố nghiệp biết đàng
nào lên.
Hoạ tai vì miệng mà nên,
Bịnh căn vì miệng mà truyền vào
thân.
Ai ôi nghĩ lại kẻo lầm,
Đóng bưng cửa miệng, chớ tầm quỷ
ma.
Cũng thời tiếng nói thốt ra,
Của chư Phật thánh dịu hoà biết
bao.
Là câu nói pháp thanh tao,
Đưa người giữa biển sóng xao lên
bờ.
Pháp ngôn thật quý không ngờ,
Đương phàm hoá thánh một giờ đổi
thay!
Học đòi theo đạo Như Lai,
Mượn lời chánh lý, trình bày pháp
môn.
Ta nên cất tiếng ôn tồn,
Phá tan những giấc mộng hồn tối
đen!
Miệng ta là cánh hoa sen,
Một khi hé nở, một phen thơm lừng!
Tiếng ta là gió mùa xuân,
Một cơn thổi nhẹ, muôn dân mát
lòng!
Ý
Con người ý vọng gồm hai,
Khi mừng, khi giận, đổi thay không
lường.
Vội vàng, khi ghét, khi thương,
Khi vui, vui ngất, khi buồn, buồn
hiu.
Muốn ưa tạo sắm đủ điều,
Rồi khi chê chán bỏ liều như
chơi.
Pháp nương tương đối không rời,
Pháp nương tương đối ý đời phát
sanh.
Ngủ trần ngoại cảnh chung quanh,
Dưỡng nuôi vọng ý, trưởng thành
tội duyên.
Thói đời càng nhiễm, càng quen,
Bụi đời càng đóng, càng đen tinh
thần.
Nhiều năm chung lộn phong trần,
Chơn tâm còn giữ nguyên phần được
đâu.
Chịu mang ảnh hưởng từ lâu,
Vọng căn thôi đã ăn sâu lắm rồi.
Mới là phóng ý buông khơi,
Mới là bị ý cuốn lôi luân trầm.
Dắt đi theo nẻo lạc lầm,
Đoạ chìm vào cõi tối tăm mịt mờ!
Nghiệp nhơn, tội quả bao ngờ,
Biết đâu phương hướng bến bờ là
đâu.
Lướt theo vọng ý mong cầu,
Đèo cao băng gót, biển sâu lao
mình.
Ra vào ngưỡng cửa tử sinh,
Sáu đường lui tới, muôn hình đổi
thay.
Chết đi, sống lại, chuyển hoài,
Cũng vì vọng ý đổi thay không ngừng,
Lên cao, xuống thấp vô chừng,
Cũng vì vọng ý xoay vần không
thôi.
Yù năng chế ngự không rời,
Phục tùng răm rắp, người người
vâng theo.
Nguồn đời nước chảy thuận chiều,
Cảm thương bọt nổi riu riu xuôi
dòng!
Mấy ai cưỡng ý nén lòng,
Vượt nguồn quyến rũ, thoát vòng
muốn ham.
Tịnh tâm, bớt nói, ngưng làm,
Tịnh tâm, nhập thánh siêu phàm từ
đây.
Đừng lòng cố chấp riêng tây,
Đừng lòng dung dưỡng, ý này, ý
kia.
Ta, người, đừng tính phân chia,
Có, không, đừng tính đoạn lìa hai
bên.
Như thường, như vậy, như nhiên,
Như như, chẳng động, không thiên,
không dời.
Sự duyên thì đạo khác đời,
Lý chơn, đời đạo không rời
không xa.
Chấp không, chấp có bất hoà,
Đến khi vô chấp, mới là thuận
nhau.
Sao sao thôi cũng là sao,
Sự chi cũng vậy, bề nào cũng xong.
Tâm không, vạn sự đều không,
Tâm chơn vạn pháp thảy đồng quy
chơn.
Học đòi theo bậc triết nhơn,
Phải trừ tâm vọng, mới hườn bổn
nguyên.
Vọng tâm là ý tư riêng,
Thất tình lục dục một tên khác
gì.
Thường nên kiểm soát hành vi,
Khi ăn, khi nói, lúc đi, lúc nằm.
Đừng cho vọng ý phóng tâm,
Phải nhờ giới luật buộc cầm
khít khao.
Tuy không thấy ý chỗ nào,
Nhưng khi động tác ý xao ra ngoài.
Nếu ai thiền định thường hoài,
Aáy là ý mã sa chân lạc đường.
Ngày ngày ra sức kiềm cương,
Giờ giờ, phút phút, tâm thường
soi tâm.
Oân hoà, điềm đạm, trầm ngâm,
Vẻ đoan trang chỉnh, nét đằm thắm
nghiêm.
Mắt thường thanh tịnh quan chiêm,
Đừng hay nhìn liếc, kiếm tìm chi
chi.
Ngó đường chánh, ngó nẻo đi,
Ngó vào tâm trí, kiên trì không lơi.
Tai thường thanh tịnh thảnh thơi,
Đừng hay nghe lóng những lời đơn
sai.
Nghe thuyết pháp, nghe giảng bảo,
Nghe vào tâm trí, hôm mai sửa mình.
Mũi thường thanh tịnh trong lành,
Đừng hay ngửi hít thơm tanh thế
thường.
Ngửi giới hương, ngửi định
hương,
Ngửi vào tâm trí, hơi thường tinh
anh.
Lưỡi thường thanh tịnh sạch lành,
Đừng hay nói dối, đừng tranh mối
lằn.
Nói pháp lý, giảng kinh văn,
Nếm vào tâm trí, thức ăn tinh thần.
Thân thường thanh tịnh xúc trần,
Đừng hay ô nhiễm xúc căn đụng sờ.
Sờ diệu lý, nắm huyền cơ,
Sờ vào tâm trí, xem hờ kẻo quên.
Ý thường thanh tịnh tự nhiên,
Đừng hay vọng tưởng, rối ren mơ
màng.
Tưởng bát chánh, tưởng tam không,
Tưởng vào tâm trí, tập trung điển
lành.
Phàm trong sự thể tu hành,
Đừng buông cái ý tung hoành tự do.
Bước đầu học tập lần dò,
Ý xao, ý vọng, phải lo phục hàng.
Trước nhờ qui giới buộc ràng,
Sau nhờ thiền quán diệt tan ý xằng.
Sống chung giáo hội hoà Tăng,
Không còn tự ý, mới năng thuận hoà.
Đừng làm trái ý người ta,
Đừng hay tự ý kiêu xa của mình.
Mới mong vui vẻ an lành,
Mới mong Đông độ biến thành Tây
Phương.
|